Luyến Tình
Phần 17
Chu Tình còn không nghĩ ra biện pháp nào hay giải quyết chuyện của Nhị nha đầu, không nghĩ tới lập tức lại có một chuyện càng làm y lo lắng. Đã qua giờ tan học mà hai con trai vẫn chưa về nhà!
Chu Tình nhanh vội muốn chết, rốt cuộc hai cục cưng đã đi đâu? Vì sao còn chưa về nhà, đều đã qua 7 giờ tối! Bởi vì Trịnh Quân đột nhiên tìm đến tranh cãi ầm ĩ một trận với y, hại y hôm nay không đi nhà trẻ tiếp hai
cục cưng, y cũng đã gọi điện cho lão sư nhà trẻ, nhưng di động của lão sư lại tắt máy! Y rất lo lắng hai cục cưng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Chu Tình đứng bên cửa sổ lo lắng nhìn xung quanh, lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của hai hài tử. Không được! Không thể chờ thêm được nữa, y phải ra ngoài tìm hai cục cưng!
Chu Tình vừa mới chuyển thân định ra cửa tìm con, nhưng vừa mở cửa lại ngoài ý muốn nhìn thấy hai con trai đứng trước cửa, trong tay đều ôm một đống đồ chơi.
“Anh Hùng, Vô Địch, các con cuối cùng cũng đã về, làm mẹ lo muốn chết!” Chu Tình nhìn hai con trai, kích động ôm bọn nó khóc lên, đại thạch treo trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống. Thấy hai đứa con, y liền thấy yên tâm!
“Mẹ, mặt mẹ sao vậy?” Anh Hùng cùng Vô Địch nhìn khuôn mặt thũng đến biến dạng của mẫu thân, đều khóc lên, lo lắng hỏi.
“Mẹ không sao, chỉ là không cẩn thận vấp ngã! Các con mau nói cho mẹ biết hai con đã chạy đi đâu?” Chu Tình tùy tiện nói dối, lau nước mắt hỏi.
Hai hài tử còn nhỏ, cũng không nghi ngờ nhiều, dễ dàng tin lời mẫu thân. Anh Hùng vui vẻ nói với mẫu thân: “Mẹ, thực xin lỗi! Là do đại ma vương ba ba mang chúng con đi ngoạn, cho nên mới về trễ!”
“Ân! Đại ma vương ba ba mua cho hai con
thật nhiều đồ chơi mới, còn mang chúng con đi ăn Mc Donalds!” Vô Địch cao hứng gật đầu phụ trợ, còn khoe mấy món đồ chơi trong lòng mình với Chu Tình.
“Các con gặp ba ba?” Chu Tình chấn động, nhanh chóng hỏi. Nguyên lai là Trịnh Quân tiếp bọn nhỏ, hắn đã đến gặp bọn nhỏ?
“Đúng vậy! Đại ma vương ba ba đến nhà trẻ tiếp chúng con, sau khi dẫn bọn con đi mua đồ chơi và ăn cơm, mới đưa chúng con về nhà!” Anh Hùng trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cười loan loan, cho thấy bọn nó ở cùng với Trịnh Quân có bao nhiêu vui vẻ.
“Hiện tại ba ba các con đang ở đâu?” Chu Tình có chút tức giận, nhíu mày hỏi. Trịnh Quân là ba ba của bọn nhỏ, hắn muốn gặp bọn nhỏ cũng là chuyện đương nhiên, y không có quyền ngăn cản phụ tử bọn họ gặp nhau. Nhưng sao hắn không nói với mình một tiếng, đã dẫn bọn nhỏ đi, hắn có biết mình lo lắng gần chết hay không?
“Ba ba ở dưới lầu!” Vô Địch chỉ bên ngoài nói.
Chu Tình nhanh chóng mở cửa sổ vươn đầu ra ngoài, quả nhiên thấy xe của Trịnh Quân đang ở dưới lầu, còn Trịnh Quân thì đứng cạnh xe. Trịnh Quân cũng nhìn thấy y, sau khi hung hăng trừng y một cái, liền lên xe rời đi, rõ ràng còn đang giận y.
Hai hài tử cũng vươn đầu ra, thấy phụ thân rời đi, Anh Hùng kéo hạ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu,
tức giận kêu lên: “Sao đại ma vương ba ba lại đi nữa rồi? Không phải ba ba đã nói chờ chúng con lên trước rồi mới lên sau sao?”
“Mẹ, mẹ mau gọi đại ma vương ba ba quay lại, chúng con muốn đại ma vương ba ba!” Vô Địch ôm chân Chu Tình, khóc lên. Bọn nó đã lâu không thấy đại ma vương ba ba, bọn nó rất nhớ đại ma vương ba ba.
“Đúng vậy, chúng con muốn đại ma vương ba ba, mẹ mau tìm đại ma vương ba ba đi.” Trịnh Anh Hùng cũng ôm chân Chu Tình, lớn tiếng khóc.
“Hai bảo bối, ngoan! Đừng khóc! Đại ma vương ba ba phải làm việc, rất nhanh sẽ quay lại! Nếu để ba ba trở về, nghe được chuyện hai bảo bối không nghe lời mà khóc nhè, ba ba nhất định sẽ đánh thí thí của các con!” Chu Tình nhanh chóng hạ thắt lưng dỗ dành, trong lòng một trận chua xót. Vừa rồi mình bảo Trịnh Quân cổn, còn nói không muốn gặp lại hắn, đều là do y nhất thời hờn dỗi, y cũng không phải nghĩ như thế. Khi Trịnh Quân dẫn bọn nhỏ trở về lại không muốn đi lên, chẳng lẽ hắn thật sự không muốn gặp y? Quỷ hẹp hòi, đại phôi bản!
Hoàn hảo Trịnh Vô Địch cùng Trịnh Anh Hùng đều rất sợ Trịnh Quân, nghe Chu Tình nói xong lập tức ngoan ngoãn lau nước mắt không khóc nữa. Đại ma vương ba ba của bọn nó rất hung dữ, trước kia thường xuyên đánh thí thí của bọn nó!
“Mẹ, chúng
con là hảo hài tử, chúng con sẽ ngoan ngoãn, mẹ mau nói với đại ma vương ba ba nhanh chóng làm xong việc rồi đến đây tìm chúng ta nha!” Song bào thai phi thường ăn ý ôm Chu Tình làm nũng, trăm miệng một lời cầu xin.
“Hảo!” Chu Tình miễn cưỡng nở nụ cười, đáy mắt ảm đạm không ánh sáng. Nếu Trịnh Quân thật sự tức giận, vĩnh viễn cũng không đến tìm y thì làm sao đây? Bất quá, sau khi hắn làm ầm ĩ với mình còn không lập tức rời đi, mà dẫn hai đứa nhỏ đi chơi, chứng minh hắn vẫn yêu thương hai đứa con trai này, hoặc hứa giữa bọn họ còn hy vọng.
“Mẹ, chúng ta mau quay về phòng, cùng nhau ngoạn mấy món đồ chơi mới đại ma vương ba ba mới mua đi, mấy món đồ chơi này siêu hảo ngoạn!” Được câu trả lời của Chu Tình, Trịnh Vô Địch cùng Trịnh Anh Hùng lập tức cao hứng kéo Chu Tình chạy vào phòng ngủ ngoạn mấy món đồ chơi mới.
Chu Tình chỉ có thể tạm thời vứt bỏ phiền não, theo hai con trai tiến vào phòng ngủ ngoạn đồ chơi Trịnh Quân mua, y biết nếu không đáp ứng, hai nhi tử sẽ bám riết không tha.
Chu Tình đứng trong phòng bếp phân loại cà phê, hai mắt dại ra, vẻ mặt hoảng hốt, người sáng suốt vừa thấy liền biết y “Thân ở Tào doanh lòng ở Hán”.
Một tháng, cách lần trước Trịnh Quân đến rồi hai người xảy ra một trận tranh
cãi ầm ĩ, đã suốt một tháng! Sau khi Trịnh Quân đưa hai cục cưng về nhà, liền không xuất hiện nữa, hắn lại hoàn toàn tiêu thất trong cuộc sống của y! Y từng hỏi hai cục cưng có thấy Trịnh Quân tìm bọn nó không, nhưng hai cục cưng đều nói không có, nguyên bản y vốn tưởng nam nhân chỉ sinh khí một thời gian, hết giận sẽ quay lại tìm y, nhưng phỏng chừng y đã đoán sai, lần này nam nhân thật sự tức giận. Hiện tại y rất lo lắng nam nhân sẽ vì quá giận dữ mà lạc lối đi lên giường với Vương Tuyết Dong, còn khôi phục giống trước kia ăn chơi đàng đ**m, tả ủng hữu ôm cuộc sống.
Vừa suy nghĩ, Chu Tình liền phát hiện tâm y lại co rút đau đớn, khóe mắt càng ẩm ướt. Nguyên bản y còn tưởng rời khỏi Trịnh Quân mấy tháng, y đã thay đổi, không hề giống phế vật động tí là khóc trước kia. Thẳng đến từ sau ngày Trịnh Quân xuất hiện, y mới hiểu được nguyên lai y một chút cũng không thay đổi, nước mắt y vẫn dễ chảy ra, nam nhân vẫn như cũ tác động tâm y, bất kì hành động nào của hắn đều ảnh hưởng đến hỉ nộ ái ố của y…
“Tiểu Tình, cậu ở đây làm gì?” Đột nhiên phía sau truyền đến tiếng thét chói tai của Huệ di, Chu Tình mới hồi phục lại tinh thần.
“Huệ di, đã xảy ra chuyện gì?” Chu Tình nghi hoặc quay đầu, nhìn vẻ mặt kinh ngạc
của Huệ di.
“Cậu hỏi tôi xảy ra chuyện gì? Tôi cũng muốn hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì?” Huệ di đi tới, chỉ chỉ trên bàn.
“Huệ di, thực xin lỗi, tôi không cố ý!” Chu Tình cúi đầu, mới phát hiện không biết khi nào mình lại lấy đường thay cà phê.
“Tiểu Tình, gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao vẫn không yên lòng?” Huệ di nhìn Chu Tình, chịu không nổi trợn mắt. Đứa nhỏ này gần đây thật khoa trương đến kì cục, không phải thay đường thành muối cho vào cà phê, chính là tính sai tiền, hoặc là đưa sai này nọ. Ngày hôm qua còn rất buồn cười, thế nhưng mang dép lê đi làm, lại còn là hai chiếc khác nhau.
“Tôi… Tôi… Huệ di, thật sự xin lỗi! Xin cô yên tâm, tổn thất trong quán mấy ngày nay tôi sẽ bồi thường!” Chu Tình không biết nói sao, chỉ có thể liều mạng xin lỗi, mặt cười đỏ ửng, sắp mắc cỡ chết được. Chính mình đúng là một tên đại ngu ngốc, vài ngày nay bởi vì luôn nghĩ đến chuyện của Trịnh Quân, cho nên thường xuyên làm việc gì sai nấy, hại trong quán tổn thất không ít, y thật sự không có mặt sống trên đời!
“Tôi không phải muốn cậu bồi thường, tôi chỉ quan tâm tới cậu, gần nhất cậu đã xảy ra chuyện gì phải không?” Huệ di lắc đầu mắng, trên mặt treo đầy lo lắng. Tuy quen biết Chu Tình không lâu, nhưng nàng đã
xem Chu Tình thành con của mình mà đối đãi.
“Tôi không sao!” Chu Tình theo bản năng lắc đầu, sao y có thể không biết xấu hổ kể cho Huệ di nghe chuyện của mình với Trịnh Quân, hơn nữa sao có thể giải thích với Huệ di về chỗ đặc thù của mình.
“Thật vậy chăng?” Huệ di hồ nghi nhìn y, căn bản không tin lời y nói.
“Thật sự!” Chu Tình nhanh chóng gật đầu, ánh mắt lại chột dạ nhìn nơi khác.
“Hy vọng thật là như vậy!” Huệ di bất đắc dĩ thở dài một hơi, nàng biết nếu Chu Tình không muốn nói, cho dù mồm mép như nàng cũng vô dụng, Chu Tình vốn sẽ không nói ra việc của mình.
Chu Tình im lặng không nói, trong lòng tràn đầy áy náy. Y biết Huệ di đối xử rất tốt với y, nhưng mình lại làm cho nàng lo lắng, còn không thể nói bí mật của mình với nàng, mình thật sự có lỗi với nàng. Nhưng y thấy rất phức tạp, căn bản không có biện pháp giải thích với người ngoài.
“Đúng rồi, bên ngoài có người tìm cậu!” Huệ di đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó nói, nàng vào phòng bếp tìm Chu Tình để nói chuyện này với y.
“Có người tìm tôi?” Chu Tình sửng sốt một chút, hơi nhíu mày. Sẽ không là Nhị nha đầu chứ? Nhớ tới Nhị nha đầu, lòng y liền thấy áy náy, hôm sau Trịnh Quân rời đi, y liền chủ động tìm Nhị nha đầu nói mình đã có người trong lòng, không có
cách nào tiếp nhận tình cảm của nàng. Lúc ấy Nhị nha đầu khóc rất thương tâm, còn nói nàng sẽ không chết tâm, sẽ chờ y cả đời, làm y cho đến nay vẫn còn thấy có lỗi với nàng.
“Cậu yên tâm, không phải là Nhị nha đầu! Là nam!” Huệ di vừa thấy vẻ mặt của y liền biết y đang suy nghĩ gì, giơ lên khóe môi cười trộm nói.
“Là nam?” Ánh mắt Chu Tình hiện lên một tia sáng, một góc sâu trong lòng xuất hiện tia vui sướng. Chẳng lẽ là Trịnh Quân?
“Là một đại soái ca có bộ dạng rất tuấn tú, nếu tôi trẻ lại hồi 20 tuổi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua mặt hàng tốt như thế, nhất định chủ động truy hắn.” Vẻ mặt Huệ di đầy đáng tiếc thở dài nói, nghĩ đến soái ca kia làm lòng nàng nhịn không được nai con loạn chạy.
Nghe vậy, Chu Tình càng thêm chắc chắn nam nhân bên ngoài là Trịnh Quân, cao hứng ném Huệ di sang một bên rồi chạy ra ngoài. Cuối cùng hắn cũng đến tìm y, hắn vẫn còn thương y, y thấy rất vui!
“Tiểu Tình!” Khi Chu Tình chạy ra khỏi phòng bếp, rất nhanh liền thấy khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, nhưng khuôn mặt đầy ý cười này không phải là của Trịnh Quân.
“Khương Bân!” Chu Tình nhìn mỹ nam mang gọng kính vàng, tác phong nhanh nhẹn, tao nhã trước mắt, trên mặt hiện lên một tia thất vọng rõ ràng.
“Nhìn thấy tôi thật kinh
ngạc đi!” Khương Bân giơ lên khóe môi, vẫn là nụ cười ôn nhu như thường, làm người ta thoải mái.
“Sao cậu lại biết nơi này?” Chu Tình gật đầu, nguyên bản vui sướng lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
“Sau khi cậu mất tích với hai hài tử, tôi phi thường lo lắng, vẫn ở xung quanh tìm các người, lúc sau nghe nói Tiểu Quân đã tìm được cậu, mới biết được nơi cậu đặt chân!” Khương Bân mỉm cười nói.
“Cậu gặp Trịnh Quân…” Chu Tình vốn muốn hỏi Trịnh Quân có khỏe không, nhưng vì ngượng ngùng mà không dám xuất khẩu.
“Tiểu Tình, sao cậu lại để bằng hữu đứng như vậy, sao không mời cậu ta vào đây ngồi? Bằng hữu của Tiểu Tình mau vào đây ngồi đi!” Huệ di từ phía sau đi ra cười nói, nhiệt tình mời Khương Bân ngồi.
“Cảm ơn, không cần! Tiểu thư mỹ lệ, tôi tìm Chu Tình có chút việc, không biết có thể mượn y một lát được hay không?” Khương Bân lắc đầu, cười tủm tỉm hỏi Huệ di, nụ cười ấm áp tựa ánh mặt trời có thể làm mọi nữ nhân say mê.
“Đương nhiên có thể!” Huệ di nhanh chóng gật đầu, xưng hô “Tiểu thư mỹ lệ” kia đã câu hồn nàng đi, sao trên đời này lại có một nam nhân cười đẹp đến như thế.
“Cảm ơn!” Khương Bân lại tăng thêm cho Huệ di một nụ cười mê người giết người không đền mạng.
Tuy
không biết Khương Bân muốn tìm mình ra ngoài để nói gì, nhưng Chu Tình khẳng định chuyện đó có liên quan tới Trịnh Quân, y nhanh chóng tạm biệt Huệ di rồi cùng Khương Bân rời khỏi quán cà phê.
Phụ cận quán cà phê có một công viên, dưới tán cây hoa đào xinh đẹp có hai thiếu niên đang ngồi, trong đó có một thiếu niên kiều nhỏ còn xinh đẹp hơn cả hoa đào.
“Tôi tìm cậu ra đây là có mục đích, tôi nghĩ cậu cũng đoán được, tôi muốn nói về chuyện của Tiểu Quân!” Mỹ thiếu niên cao lớn tuấn nhã, quay đầu nhìn thiếu niên kiều nhỏ thanh lệ bên cạnh, ôn nhu cười nói.
Chu Tình gật đầu, chờ mong Khương Bân nói tình hình gần đây của Trịnh Quân, rốt cuộc Trịnh Quân đã xảy ra chuyện gì, trọng yếu nhất có phải là hắn đang ở cùng một chỗ với người khác hay không?
“Tình cảm của cậu với Tiểu Quân có phải đang xảy ra vấn đề gì nghiêm trọng hay không?” Khương Bân đột nhiên thu hồi tươi cười, nghiêm túc nói.
“Sao cậu biết? Là Trịnh Quân đã nói cho cậu?” Chu Tình có điểm kinh ngạc, nhưng lập tức nhớ ra, Trịnh Quân cùng Khương Bân, Lưu Dương là hảo huynh đệ, Trịnh Quân nói chuyện đó cho bọn họ nghe cũng không có gì lạ.
“Đúng là Trịnh Quân nói cho tôi biết, là thật sao?” Khương Bân gật đầu.
Chu Tình ngượng ngùng điểm đầu, quá
mất mặt, lại để Khương Bân biết chuyện này.
“Nguyên lai là sự thật, tôi vẫn nghĩ là hắn nói giỡn! Tiểu Tình, rốt cuộc cậu và Tiểu Quân đã xảy ra chuyện gì mà biến thành như thế? Cậu không biết hiện giờ Trịnh Quân có bao nhiêu mỹ mãn, hắn cả ngày ngâm mình trong quán bar, liếc mắt đưa tình với một đám nữ sinh, còn chuẩn bị kết hôn với một cô ngoại quốc xinh đẹp!” Con ngươi giấu sau gọng kính của Khương Bân lóe lên ý cười kì quái, mâu quang cố ý vô tình liếc nhìn phía sau, tựa như ở phía sau có cái gì đó.
Huyết sắc trên mặt Chu Tình lập tức rút hết, tái nhợt như tờ giấy trắng. Trịnh Quân thật sự giống như y tưởng tượng có tân hoan, còn kết hôn với người nước ngoài, uổng công mình cả ngày ở đây thống khổ vì hắn, trứng thối này, y hận chết hắn!
“Tiểu Tình, sắc mặt của cậu hảo kém! Không thoải mái sao?” Khương Bân lập tức quan tâm hỏi, trong mắt lóe lên quang mang không rõ ý nghĩa.
“Tôi không sao!” Chu Tình lắc đầu, miễn cưỡng nở nụ cười, tâm sớm đau tựa như bị xé rách.
“Tiểu Tình, cậu không cần khổ sở! Tuy Tiểu Quân không cần cậu, nhưng tôi cần cậu!” Khương Bân vụng trộm nhìn phía sau, đột nhiên ôm lấy Chu Tình nói.
Chu Tình lập tức choáng váng, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Khương Bân, Khương Bân đang nói
gì vậy? Còn có vì sao hắn lại ôm mình? Cảm giác rất kì quái!
“Tiểu Tình, kì thực tôi có một chuyện chưa nói với cậu, tôi thích cậu!” Khương Bân cúi đầu thâm tình nhìn Chu Tình, ôn nhu nói.
“Cậu nói gì?” Đầu óc Chu Tình kịp thời tỉnh táo. Khương Bân nói hắn thích y, y không nghe lầm đi?
“Tôi thích cậu, tôi vẫn luôn thích cậu! Từ lúc còn đi học vài năm trước khi cậu không sợ Tiểu Quân dũng cảm đứng ra cứu Trương lão sư, tôi liền thích cậu! Nhưng chỉ vì tôi cùng Tiểu Quân là huynh đệ tình thâm, cho nên tôi không dám nói với cậu!”
Khương Bân si mê nhìn Chu Tình, đáy mắt lộ ra nồng đậm yêu thương.
“Khương Bân, cậu thật biết nói đùa, tôi thiếu chút nữa bị cậu lừa! Ha ha ha…” Chu Tình tâm loạn như ma, nhanh chóng đẩy Khương Bân ra, xấu hổ cười khan vài tiếng. Hôm nay y nhất định bị bệnh, nên mới có thể nghe thấy Khương Bân nói thích y, chuyện này nhất định là ảo giác của y.
“Tôi không nói giỡn, từng từ từng câu tôi nói đều là thật lòng! Tiểu Tình, cho tôi một cơ hội đi! Tiểu Quân đã rời bỏ cậu, kết hôn với người khác, cậu hãy nhận tình cảm của tôi đi! Tôi sẽ hảo hảo đối xử với cậu!” Khương Bân nắm tay Chu Tình, chân thành thỉnh cầu, trong mắt che kín ý cười quỷ dị. Đồng thời, trong bụi cỏ phía sau phát ra
những âm thanh kì quái.
Chu Tình lắc đầu, vừa muốn rút tay cự tuyệt Khương Bân, nhưng không ngờ Khương Bân đột nhiên ôm y, rồi hôn y.
“Vương bát đản, mày cũng dám hôn người của tao, tao giết mày!” Không đợi Chu Tình đẩy Khương Bân ra, thì đã có một người từ phía sau lao tới tha Khương Bân ra.
“Trịnh Quân!!” Chu Tình kinh ngạc nhìn Trịnh Quân không biết ở đâu đột nhiên toát ra, sao hắn lại ở chỗ này?
“Súc sinh, uổng công tao xem mày là hảo huynh đệ, mày lại thưởng người của tao!” Trịnh Quân tức giận đến khuôn mặt tuấn tú xanh mét, nắm cổ áo của Khương Bân cho một quyền, đẩy ngã xuống đất.
“Trịnh Quân, ngươi làm gì vậy?” Chu Tình hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến đỡ Khương Bân đứng dậy, tức giận kêu lên.
“Tao đã hỏi mày, mày cũng nói mày và Tiểu Tình không còn quan hệ gì nữa, một khi đã như vậy tao theo đuổi Tiểu Tình thì có làm sao?” Khương Bân lau vết máu bên khóe môi, nở nụ cười. Cuối cùng cũng nhịn không được động thủ!
“Mẹ nó, ai nói y không còn quan hệ gì với tao, y chính là lão bà của tao!” Trịnh Quân kéo Chu Tình qua rồi ôm chặt vào lòng, chỉ Khương Bân mắng: “Nghe rõ đây, y là người của tao, tốt nhất mày nên cách xa y một chút, bằng không lão tử nhất định làm thịt mày!”
Chu Tình bị Trịnh Quân gắt gao ôm trong
lòng, khuôn mặt đỏ ửng, khẽ đẩy nam nhân hai lần, nhưng lại bị nam nhân ôm càng chặt.
“Không cho phép nhúc nhích, ngươi là người của ta, ai cũng không có cách nào cướp ngươi đi!” Trịnh Quân cúi đầu nhìn Chu Tình, giận dữ hét lớn, biểu tình độc chiếm d*c mười phần để ai nhìn thấy cũng biết hắn có bao nhiêu yêu Chu Tình.
“Sớm nói như vậy không phải tốt rồi sao? Thật là, chịu không nổi các người!” Khương Bân ở một bên mỉm cười nhu hòa, hắn có thể yên tâm rồi.
Trịnh Quân bừng tỉnh đại ngộ, tức giận kêu lên: “Khương Bân, mày lại đùa giỡn tao!”
“Ai kêu mày mạnh miệng như vậy! Không ra ngoan chiêu bức mày, sao mày có thể đi tìm Tiểu Tình! Các ngươi chậm rãi tán gẫu, nói cho rõ ràng, tao đi trước!” Khương Bân lộ ra nụ cười mê người, lắc lắc tay rồi tiêu sái xoay người rời đi.
Nguyên lai từ đầu đến đuôi đều là Khương Bân diễn cho Trịnh Quân xem, bởi vì vô luận hắn cùng Lưu Dương sao khuyên Trịnh Quân, Trịnh Quân vẫn tức giận không chịu đi tìm Chu Tình. Không còn biện pháp, bọn họ đành phải đưa ra hạ sách này, để Lưu Dương cố ý nói cho Trịnh Quân, Khương Bân thích Chu Tình muốn tìm Chu Tình thổ lộ, làm Trịnh Quân ăn hũ dấm chua chạy nhanh đuổi theo. Nhưng do Trịnh Quân sĩ diện, lại ngượng trực tiếp hỏi Khương
Bân, đành phải một đường theo dõi hắn cùng Chu Tình. Nhưng Trịnh Quân hoàn toàn không biết, Khương Bân đã sớm phát hiện Trịnh Quân đi theo phía sau.
“Xú tiểu tử này! Chờ khi trở về, xem ta sao thu thập hắn! Còn có Lưu Dương, ta nhất định phải lột da hắn!” Biết mình bị lừa, Trịnh Quân mau khí tạc.
“Ngươi còn làm sao? Không phải ngươi đang huẩn bị kết hôn với tân hoan ngoại quốc kia sao?” Chờ sau khi Khương Bân rời đi, Chu Tình mới dùng sức đẩy Trịnh Quân ra, nhu chiếp nói. Tuy không biết rốt cuộc là chuyện gì, bất quá xem ra hình như Khương Bần vì muốn giúp bọn họ, mới cố ý nói những lời đó.
“Đó tất cả đều là Khương Bân nói bậy vu tội cho ta, căn bản không có chuyện kia!” Trịnh Quân lập tức mắng. Khương Bân đáng chết, lại nói hưu nói vượn trước mặt tiểu bạch thỏ, đúng là mỗi ngày hắn đều ngâm mình trong quán bar, nhưng hắn đều uống rượu ở trong phòng, căn bản không có nhận thức một người phụ nữ nào.
“Ngươi giải thích với ta làm gì? Dù sao cũng không có liên quan tới ta, ta một chút cũng không quan tâm ngươi ở cùng một chỗ với nữ nhân khác!” Chu Tình mạnh miệng nói.
“Vậy ngươi hỏi ta làm gì?” Trịnh Quân lập tức hỏi, tiểu bạch thỏ này còn giả bộ.
“Ta… Ta…” Chu Tình á khẩu không trả lời được, xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Đừng
giả bộ, ngươi ghen liền hào phóng nói ra! Có gì phải ngượng ngùng!” Trịnh Quân kéo Chu Tình vào trong lòng, lại ôm chặt y, khóe miệng câu ra một nụ cười quỷ dị.
“Ta đâu có ghen, ngươi mới ghen tị!” Chu Tình ngượng ngùng đẩy Trịnh Quân ra, nhưng sao nam nhân có thể để y toại nguyện, gắt gao vòng y ở trong lòng ngực rắn chắc rộng lớn của mình.
“Đúng, ta ghen tị!” Trịnh Quân gật đầu.
Chu Tình sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn hắn, thật không ngờ hắn sẽ hào phóng thừa nhận.
“Thực xin lỗi!” Trịnh Quân cúi đầu nhìn Chu Tình, yên lặng trong chốc lát, nhỏ giọng nói.
Chu Tình khiếp sợ, ngây ngốc nhìn nam nhân. Nam nhân hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao có thể khác thường như vậy, hắn luôn kiêu ngạo tự phụ như vậy mà lại xin lỗi mình, hắn không phải đã sinh bệnh làm đầu óc không bình thường chứ!
“Trịnh Quân, ngươi không phải phát sốt chứ?” Chu Tình lo lắng vội vàng lấy tay sờ đầu nam nhân.
“Tử tiểu thỏ, ngươi mới phát sốt!” Trịnh Quân lập tức đen mặt, tức giận nhéo mũi y. Khó được mình nguyện ý xin lỗi y, vậy mà y lại hoài nghi hắn có bệnh!
“Vậy ngươi vì cái gì…” Chu Tình khiếp đảm nói, vẫn hoài nghi vụng trộm liếc xem mặt hắn có hồng hay không.
“Ngày đó vô luận như thế nào ta cũng không nên hung với ngươi
như vậy!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!