Luyến Tình
Phần 16
Bởi vì trấn nhỏ nằm trong núi, thời tiết luôn thay đổi, giữa trưa còn thực sáng sủa, nhưng đến lúc chạng vạng lại đột nhiên mây đen dày đặc, hạ nổi mưa rào có sấm chớp, nên quán cà phê không có sinh ý nào.
Huệ di nhàm chán dựa vào quầy, ngáp dài một cái, đối với Chu Tình kêu lên: “Tiểu Tình, không cần quét dọn, mưa to như thế, tạm thời sẽ không có khách, lại đây nghỉ ngơi một chút đi!”
“Không sao, chỉ còn vài cái bàn là xong rồi!” Chu Tình mỉm cười đáp.
Huệ di giơ lên khóe môi, thật sự là một hảo hài tử đáng yêu! Nàng đứng dậy đi ra khỏi quầy, đến bên người Chu Tình rồi đưa cho y một phong thư.
“Tiểu Tình, đây là tiền lương tháng này của cậu!”
“Nhưng tháng này còn chưa đến mà!” Chu Tình tiếp nhận phong thư, sửng sốt một chút.
“Không quan hệ, dù sao sớm muộn gì cũng phải phát! Tiền thuê nhà của cậu không phải thanh toán trong ngày mai sao?” Huệ di mỉm cười nói.
“Huệ di, cảm ơn!” Chu Tình chân thành cảm tạ, y không biết phải nói lời cảm tạ gì với Huệ di mới tốt, Huệ di biết cuộc sống một mình nuôi hai hài tử của y rất khó khăn, thường xuyên phát lương trước tháng cho y, tận lực tiếp tế về mặt kinh tế.
“Sao nhiều như vậy? Huệ di, nhiều lắm, tôi không thể nhận!” Chu Tình mở phong thư, lập tức
kinh ngạc kêu lên, rồi trả lại cho Huệ di.
“Đừng khách khí, nhiều thế này là tôi muốn cho Anh Hùng cùng Vô Địch, cậu mua cho bọn nhỏ nhiều đồ ăn ngon một chút!” Huệ di đặt lại tiền vào tay Chu Tình, ôn nhu cười nói.
“Không được, điều này sao có thể! Huệ di, cảm ơn, nhưng tôi thật sự không thể nhận!” Chu Tình lắc đầu, gần đây sinh ý của quán không được tốt, tiền thuê quán lại sắp trả, Huệ di cũng đang gặp khó khăn.
“Tiểu Tình, nếu cậu không nhận, tôi sẽ tức giận! Nếu cậu không cần tiền của tôi, tức là khinh thường tôi, tôi sẽ tức giận mà khai trừ cậu!” Huệ di uy hiếp nói, đứa nhỏ này thật cố chấp.
“Huệ di!” Chu Tình khó xử nhìn Huệ di, Huệ di lại bắt buộc y.
“Nghe lời, mau lấy đi!” Biểu tình của Huệ di phi thường kiên trì.
“Cảm ơn Huệ di! Nhiều tiền thế này coi như là tôi mượn, sau này nhất định sẽ trả lại!” Chu Tình đành phải bất đắc dĩ nhận lấy, y nhất định phải hảo hảo báo đáp ân tình của Huệ di.
“Tùy cậu!” Huệ di trợn mắt, nàng chưa từng gặp qua người nào cố chấp như y.
“Huệ di, thật sự cảm ơn!” Chu Tình lại chân thành cảm tạ, y thật quá may mắn, gặp được một người chủ tốt như Huệ di.
“Tiểu Tình, cậu xem dưới mắt lại có thâm quầng, có phải lại một đêm không ngủ làm búp bê vải
hay không? Tôi biết cậu một mình nuôi hai hài tử rất vất vả, nhưng cậu cũng không cần liều mạng như vậy, phải hảo hảo chiếu cố mình!” Huệ di phát hiện dưới mắt Chu Tình có một vòng thâm đen không khỏi thấy choáng váng, rồi lại thở dài. Đứa nhỏ này thật làm người ta lo lắng! Chu Tình vì muốn kiếm tiền, giúp tiệm đồ chơi gần đó làm búp bê vải, để đẩy nhanh tốc độ còn thường xuyên không ngủ liên tục mấy đêm.
“Tôi biết! Huệ di không cần lo lắng?” Chu Tình ngượng ngùng mỉm cười lắc đầu. Kì thật mấy hôm trước y đã làm xong búp bê vải rồi giao đi, chỉ là do Anh Hùng cùng Vô Địch nói bạn học Tiểu Mập của bọn nó có ba là tác gia, thường viết chuyện xưa đồng thoại cho Tiểu Mập, nên hai hài tử thực hâm mộ Tiểu Mập, muốn y cũng viết chuyện xưa đồng thoại cho bọn nó. Y lại không muốn làm bọn nhỏ thất vọng, chỉ có thể thức đêm viết đồng thoại.
“Tiểu Tình, cậu vừa phải làm cha vừa phải làm mẹ, cũng không phải cách hay, cậu cũng nên vì mình mà lo lắng!” Huệ di lắc đầu thở dài, nghiêm túc nói.
“Có ý gì?” Chu Tình mê hoặc nhìn nàng.
“Thật sự ngu ngốc! Ý của tôi là cậu nên tìm mẹ cho hai hài tử! Có nữ nhân bên cạnh, bọn nhỏ mới có người chiếu cố, cậu cũng có người bồi!” Huệ di cười nói.
“Điều này tôi còn chưa
nghĩ tới, tôi cảm thấy hiện tại một mình nuôi hai hài tử cũng rất tốt!” Chu Tình cười gượng một tiếng, trong lòng thầm than: Huệ di không biết bọn nhỏ đã có mẹ, bọn nó chỉ thiếu một ba ba! Bất quá y nhất định có thể làm một người ba tốt, hiện tại y đang cố gắng làm như thế nào để trở thành một mẫu thân tốt, một phụ thân tốt!
“Tiểu Tình, cậu hãy nghe tôi nói, tuy tôi không biết trước kia đã xảy ra chuyện gì, sao tuổi cậu còn nhỏ như vậy mà có hai hài tử, nhưng con đường nhân sinh của cậu vẫn còn rất dài, hẳn cậu đã thấy. Cái gọi là thiên nhai nơi nào mà không có cỏ thơm làm gì phải đơn phương yêu mến một đóa hoa, hảo cô nương trên đời này cũng không hiếm có!” Lời nói của Huệ di thấm thía khuyên nhủ, nàng đoán Chu Tình bị tình làm tổn thương, bị nữ nhân vứt bỏ. Nhưng nàng không biết Chu Tình thật là bị tình làm tổn thương, bất quá người vứt bỏ y không phải là nữ nhân, mà là nam nhân.
“Tôi biết!” Chu Tình gật đầu, trong mắt nhanh chóng hiện lên tia u quang. Huệ di nói rất có đạo lí, nhưng cả đời này chắc y sẽ không có khả năng thích người khác, y rất cố chấp, đã thích ai rồi tuyệt đối sẽ không thay đổi. Cho dù Trịnh Quân đã không cần y, đã cưới người khác, cùng nữ nhân khác sinh nhi d*c tử, nhưng y vẫn như cũ không
có cách nào quên hắn.
“Biết là tốt rồi, cậu mau nhanh tìm một cô gái tốt rồi bắt đầu lại lần nữa!” Huệ di vỗ vai y cười nói, trong lúc vô ý quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, trước mắt lập tức sáng ngời, “Mẹ mới của bọn nhỏ đến đây!”
“Huệ di đang nói gì vậy?” Chu Tình nhíu mày.
Huệ di không trả lời y, một đôi mắt ám muội nhìn ngoài cửa, rất nhanh chuông cửa liền vang lên, một nữ sinh che ô từ bên ngoài đi vào, nữ sinh cột tóc đuôi ngựa, bộ dáng rất đáng yêu, coi như là loại hình được nam sinh hoan nghênh.
“Huệ di, Chu đại ca, các ngươi hảo!” Nữ sinh thu ô, tươi cười đầy mặt nói.
“Em thấy trời mưa, nên đến đây đưa ô cho Chu đại ca!” Nhị nha đầu đưa ô cho Chu Tình, một đôi mắt trong veo như nước thẳng tắp nhìn y, trong mắt không khó nhìn ra mộ ý với Chu Tình.
Chuyện Nhị nha đầu thích Chu Tình ở trấn nhỏ này sớm đã không còn là bí mật, nàng là con một của tiệm tạm hóa phía trước, lần đầu tiên gặp Chu Tình nàng liền thích nam hài ôn nhu lương thiện này, không chút ngại chuyện y đã có hai hài tử. Mấy tháng nay, Nhị nha đầu cũng thường xuyên đến quán cà phê tìm Chu Tình, đối với y hỏi han ân cần, còn mua này nọ cho Anh Hùng cùng Vô Địch, bất quá hai hài tử chưa bao giờ để ý đến nàng.
“Lý tiểu thư, cảm ơn
cô!” Chu Tình do dự một chút, mới nhận chiếc ô, mặt nổi lên một tầng đỏ ửng. Nhị nha đầu thích y, y đã biết, nhưng y không có cách nào tiếp nhận tình cảm của nàng. Trước kia không nói đến chuyện trong lòng y chỉ có mình Trịnh Quân, còn có thân thể y không thể có kết quả gì với Nhị nha đầu, nhưng y lại không thể trực tiếp cự tuyệt cô nương nhà người ta.
“Chu đại ca, không phải em đã nói rồi sao? Gọi em là Nhị nha đầu được rồi, đừng tả một cái Lý tiểu thư, hữu một cái Lý tiểu thư, nghe không được tự nhiên!” Nhị nha đầu gắt giọng, một đôi thủy mâu tình ý triền miên.
“Thực xin lỗi!” Chu Tình vội vàng xin lỗi, xấu hổ vô cùng. Tuy đã trải qua mấy tháng tôi luyện, tính cách của y đã sáng sủa hơn rất nhiều, nhưng trên phương diện tình cảm vẫn như cũ thực ngượng ngùng.
Thấy thế, trong lòng Huệ di đứng bên cạnh bất đắc dĩ trợn mắt. Đứa nhỏ này thật quá khoa trương đi, so với tiểu cô nương còn dễ thẹn thùng, cứ như vậy thì y sao có thể nở hoa kết quả với Nhị nha đầu a!
“Tiểu Tình, xem trời mưa thế này chắc đến tối cũng chưa ngừng, hôm nay lại không có khách, cậu tan ca sớm đi!” Huệ di mở miệng cười nói.
Chu Tình kinh ngạc nhìn Huệ di, Huệ di muốn làm gì sao? Nàng biết rõ ý tứ của Nhị nha đầu đối với mình,
sao còn làm như vậy…
“Cảm ơn Huệ di, chúng ta đi trước, tái kiến!” Chu Tình vừa định mở miệng, nhưng lại bị Nhị nha đầu giành nói trước, “Chu đại ca, chúng ta đi nhanh lên! Vô Địch cùng Anh Hùng cũng sắp tan học, chúng ta mau đến đón bọn nó!” Nhị nha đầu nhiệt tình kéo tay Chu Tình, cao hứng tha y ra khỏi quán cà phê, hoàn toàn không cho y có cơ hội cự tuyệt.
“Tái kiến! Tiểu Tình, nhớ kĩ hảo hảo nắm chắc cơ hội!” Huệ di xua tay kêu lên, vẻ mặt đầy ý cười.
Nghe vậy Chu Tình mắc cỡ muốn chết, mà Nhị nha đầu lại vui vẻ gợi lên khóe môi, thẹn thùng ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của Chu Tình, làm Chu Tình càng thêm ngượng ngùng.
Chu Tình cùng Nhị nha đầu che dù sóng vai đi dưới mưa, Nhị nha đầu khoác lên tay Chu Tình, vẻ mặt hạnh phúc. Khuôn mặt tuấn tú của Chu Tình thì đỏ bừng, định rút tay ra, nhưng lại sợ xúc phạm đến Nhị nha đầu, chỉ có thể bất đắc dĩ để nàng khoác tay, trong lòng vừa thẹn vừa hoảng.
“Chu đại ca, anh cảm thấy em thế nào?” Nhị nha đầu đột nhiên ngẩng đầu nhìn Chu Tình, thẹn thùng hỏi. Trong lòng cười thầm: Thật sự là một tên ngốc, mới bị mình kéo tay có một chút, mặt đã hồng thành như vậy, bất quá đây là điểm đáng yêu của y!
“Tốt lắm!” Chu Tình không biết phải trả lời sao mới tốt, chỉ có thể
gật đầu, mặt càng ngày càng hồng như sắp bốc cháy. Y lớn như vậy rồi mà chưa từng có người phụ nữ nào tiếp cận y như thế này, cảm giác rất kì quái.
“Anh cảm thấy em có xinh đẹp không?” Nhị nha đầu lập tức lộ ra nụ cười vui sướng, tiếp tục hỏi, khoác tay Chu Tình càng thêm chặt.
“Xinh đẹp!” Chu Tình không biết vì sao nàng lại hỏi mấy vấn đề này, chỉ có thể gật đầu, trong lòng đều vội muốn chết. Rốt cuộc Nhị nha đầu muốn làm gì? Hoàn hảo Trịnh Quân không có ở đây, nếu để Trịnh Quân nhìn thấy, nam nhân thích ghen tị kia không lột da bọn họ mới là lạ.
“Anh… Thích em không?” Nhị nha đầu mặt mày hớn hở, chợt nhẹ giọng hỏi. Nàng không muốn đợi thêm nữa, nàng quyết định hôm nay phải thổ lộ tâm ý của bản thân với Chu đại ca.
“Tôi… Tôi… Tôi…” Chu Tình nằm mơ cũng không ngờ Nhị nha đầu lại thổ lộ với mình, nhất thời choáng váng một lúc, căn bản không biết nói gì. Đây là lần đầu tiên có nữ sinh thổ lộ với y, y căn bản không biết phải làm sao, hơn nữa y tuyệt đối không thích nàng, nhưng y lại càng không muốn thương hại nàng.
“Chu đại ca, em thích anh!” Nhị nha đầu lớn mật kiễng mũi chân, ngẩng đầu dâng lên đôi môi đỏ mọng của mình.
Đầu óc của Chu Tình hoàn toàn thanh tỉnh, y bị hôn, y bị một người ngoài
Trịnh Quân hôn, hơn nữa còn là một nữ sinh.
“Đây là nụ hôn đầu của em, anh nhất định phải chịu trách nhiệm!” Nhị nha đầu ngượng ngùng cúi đầu, tiếu mâu hàm xuân.
“Các ngươi đang làm gì đó?” Đang lúc Chu Tình thất kinh, không biết làm gì cho phải, đột nhiên truyền đến một tiếng rống đầy giận dữ.
Nghe tiếng lọt vào tai, hô hấp Chu Tình đình chỉ trong nháy mắt, thanh âm này là… Y nhanh chóng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy nam nhân mình ngày nhớ đêm mong đang lửa giận đầy trời từ xa chạy đến.
Trời ạ! Sao nam nhân lại xuất hiện ở đây, không phải hắn đang ở cùng một chỗ với Vương Tuyết Dong sao? Trong lòng Chu Tình loạn thành một đoàn, chỉ có thể mở to mắt ngây ngốc nhìn Trịnh Quân chạy tới trước mặt.
“Ba!!” Trịnh Quân vừa đến trước mặt Chu Tình, thân thủ liền cho Chu Tình một cái tát vang dội.
Nhất thời, Chu Tình cùng Nhị nha đầu đều sửng sốt. Chu Tình sờ bên mà hỏa lạt lạt, ngẩng đầu khó tin nhìn nam nhân. Hắn đánh y? Hắn lại đánh y? Sau khi làm ra chuyện đó với mình, hắn còn có thể đánh y? Tâm y đau quá, đau đến tưởng như bị xé rách.
“Hỗn đản, ngươi là ai? Cũng dám đánh Chu đại ca của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Nhị nha đầu thấy người trong lòng của mình bị đánh, tức giận trừng Trịnh Quân mà mắng.
“Chu đại ca, anh có sao không?” Sau khi mắng xong, Nhị nha đầu lập tức đau lòng hỏi Chu Tình.
“Hảo một đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, lão tử hôm nay giết các ngươi!” Không đợi Chu Tình trả lời, Trịnh Quân đã giành trước mắng, khuôn mặt anh tuấn xanh mét hung hăng trừng bọn họ, hận không thể nuốt sống bọn họ.
“Làm sao lại toát ra một tên điên thế này, cái gì là cẩu nam nữ? Ngươi là ai, dựa vào cái gì nói chúng ta như thế, nhanh chút xin lỗi chúng ta, bằng không hôm nay ngươi chết chắc!” Nhị nha đầu sắp tức đến phát điên rồi, nam nhân này quả thật mạc danh kì diệu, đột nhiên toát ra đánh gãy bọn họ, còn động thủ đánh Chu đại ca.
“Ta là ai? Ta là lão công của y, ngươi đáng chết tam bát, cũng dám chạm vào người của ta, nếu ngươi không phải là nữ nhân, lão tử sớm đã băm ngươi thành thịt vụn!” Trịnh Quân kéo cổ áo của Nhị nha đầu rồi nhấc nàng lên, vô cùng hung ác mắng.
“Hảo… Đau quá… Hỗn… Hỗn đản, mau thả ta ra…” Sức tay của Trịnh Quân phi thường lớn, Nhị nha đầu sắp bị hắn bóp chết, khuôn mặt thanh tú cũng biến thành màu xanh.
“Trịnh Quân, ngươi đang làm gì vậy? Mau buông Nhị nha đầu ra, ngươi muốn giết chết nàng à!” Chu Tình lập tức lo lắng kêu lên, định rút tay Trịnh Quân ra, nhưng khí lực của Trịnh Quân thật sự quá
lớn, y làm sao cũng không được.
“Kỹ nữ thối, lão tử ở xung quanh tìm ngươi, ngươi lại ở đây ngoạn nữ nhân, lá gan của ngươi ghê gớm thật a!” Trịnh Quân nhìn Chu Tình muốn cứu Nhị nha đầu, càng thêm nổi trận lôi đình, buông Nhị nha đầu ra, bắt lấy Chu Tình lại dùng lưc cho y hai cái tát, làm khuôn mặt vốn bị đánh đến sưng đỏ càng biến hình.
“Khục khục… Khục khụ khục… Vương bát đản, ngươi mau buông Chu đại ca!” Nhị nha đầu khụ vài cái, nhanh chóng tiến lên cứu Chu Tình. Đồng thời trong lòng nghi hoặc, tên điên này đang nói cái gì a, hắn nói hắn là lão công của Chu đại ca, còn mắng Chu đại ca là kỹ nữ thối, sao có cảm giác Chu đại ca là nữ nhân của hắn, nhưng Chu đại ca rõ ràng là nam nhân a! Kỳ quái!
“Tử tam bát, cút ngay! Ít vướng bận! Ngươi không cần gấp, đợi lát nữa sẽ đến lượt ngươi!” Trịnh Quân không kiên nhẫn đẩy Nhị nha đầu ra, hung hăng nắm tóc Chu Tình, để y đối diện với mình, hung ác nham hiểm trừng y, “Tiện nhân, ta đã nói cho ngươi biết ta hận nhất người nào phản bội ta, nếu ngươi dám phản bội, ta nhất định sẽ giết ngươi, ngươi còn nhớ không?”
Chu Tình nhìn nam nhân lửa giận đầy trời, khóe miệng gợi lên chút cười khổ, lời nói của nam nhân thật buồn cười, phản bội? Rốt cuộc là ai phản bội ai, rõ
ràng là do hắn từ bỏ mình trước, hắn dựa vào cái gì khởi binh vấn tội mình, thật là ác nhân trước cáo trạng!
Sau khi Nhị nha đầu bị Trịnh Quân đẩy ngã xuống đất, lập tức đứng dậy bắt lấy tay Trịnh Quân dùng sức cắn xuống, làm Trịnh Quân đau đến kêu to cũng buông Chu Tình ra.
“A! Tử tam bát, ngươi dám cắn ta, lão tử giết ngươi!” Trịnh Quân ôm tay trái bị cắn đổ máu, nghiến răng nghiến lợi trừng Nhị nha đầu, ánh mắt như muốn phun lửa. Con mẹ nó, tiện nhân này xem ra thật là chán sống!
“Có bản lĩnh ngươi tới a! Lão nương mới không sợ ngươi, bệnh thần kinh?” Nhị nha đầu không biết sắp chết đến nơi, còn mạnh miệng xoa thắt lưng mắng.
“Mẹ nó, lão tử hôm nay không làm thịt ngươi, lão tử sẽ không tên Trịnh Quân!” Hắn lớn đến chừng này, chưa từng có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, phế Trịnh Quân đều nhanh bị chọc giận tạc, đang định bóp chết Nhị nha đầu, lại bị Chu Tình ngăn cản.
“Trịnh Quân, không liên quan đến nàng, ngươi giải quyết với một mình ta là được!” Chu Tình chắn trước mặt Nhị nha đầu, dũng cảm nâng mặt lên thẳng tắp nhìn Trịnh Quân.
“Ngươi có gan! Thật không ngờ mới mấy tháng không gặp, ngươi không chỉ biết ngoạn nữ nhân, mà lá gan cũng càng lớn hơn nhiều!” Trịnh Quân giơ lên khóe môi, lộ ra nụ cười khủng bố thô bạo.
“Chúng ta đừng nói ở chỗ này, có gì thì để về nhà nói!” Chu Tình không để ý đến sự trào phúng của hắn, lí trí nói. Lấy tính cách của Trịnh Quân nếu không mang Trịnh Quân đi, hắn nhất định sẽ giết Nhị nha đầu, đối với nam nhân luôn thô bạo mà nói, giết một người đơn giản như giết một con kiến. Đây là chuyện giữa y với Trịnh Quân, y không muốn liên lụy tới Nhị nha đầu, làm cho nàng bị tổn thương.
“Hảo, ta xem ngươi có thể ngoạn cái gì đa dạng!” Trịnh Quân khinh thường cười lạnh.
“Chu đại ca…” Nhị nha đầu vừa mở miệng muốn nói, lại bị Chu Tình đánh gãy.
“Nhị nha đầu, thực xin lỗi! Tôi hôm nay có việc, chúng ta lần khác tái kiến…” Chu Tình thật có lỗi nói, nhưng nói chưa xong đã bị Trịnh Quân không kiên nhẫn tha đi.
“Chu đại ca, anh đừng đi, đợi em với…” Nhị nha đầu muốn đuổi theo, nhưng Trịnh Quân đã tha Chu Tình lên xe đuôi trần rời đi…
“Ba!!” Vừa mới tiến vào nhà Chu Tình, nam nhân một bụng hỏa lại cho Chu Tình thêm một bạt tai, “Kỹ nữ thối, ngươi nói vừa rồi ngươi đã làm gì với tử tam bát kia? Hôn môi vài lần, còn có làm gì khác nữa hay không, có phải đã lên giường rồi không?” Trịnh Quân xả tóc của y, giận không thể át mắng. Mới nghĩ đến chuyện tiểu bạch thỏ hôn môi với người khác, hắn liền hận không thể giết người.
“Ta làm gì với nàng là chuyện của ta, ngươi không có quyền hỏi, bởi vì ngươi không có tư cách quản ta!” Khóe miệng Chu Tình bị đánh rách, ói ra khẩu tơ máu, ngẩng đầu bình tĩnh nhìn nam nhân. Nhìn nam nhân mình yêu như thế, y bỗng nhiên rất muốn cười, rõ ràng nam nhân đã ở cùng một chỗ với nữ nhân khác, lại làm như mình mới là người bị vứt bỏ!
“Mẹ nó, cũng dám nói chuyện với ta như thế! Ta là nam nhân của ngươi, sao ta không có tư cách quản ngươi?” Trịnh Quân sắp điên rồi, lại nổi trận lôi đình cho y hai cái tát, biến khuôn mặt nhỏ nhắn thũng đến kì cục. Đáng giận! Tiểu bạch thỏ cũng dám tạo phản, trước kia y tuyệt đối không dám nói như vậy với mình, mấy tháng nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu bạch thỏ vẫn không gọi điện cho hắn, hắn gọi điện về nhà cũng không có người tiếp, liền hoài nghi đã xảy
ra chuyện, khi đến kì nghỉ đông hắn vội chạy nhanh về nhà, mới biết từ mấy tháng trước tiểu bạch thỏ đã dẫn hai hài tử rời nhà ra ngoài! Hắn nhanh vội muốn chết, lập tức phái người đi tìm chung quanh, may mắn bằng thế lực của Trịnh gia rất nhanh tìm thấy bọn họ, nhưng hắn thật không ngờ khi hắn vui sướng chạy đến đón người, lại nhìn thấy hình ảnh tiểu bạch thỏ hôn môi với người khác, hơn nữa tiểu bạch thỏ hình như đã biến thành một người khác!
“Chúng ta đã ly hôn!” Chu Tình bình tĩnh nói, hắn đã không còn là trượng phu của y.
“Ly hôn? Đồ đê tiện, ngươi đang nói cái gì?” Trịnh Quân nghe không hiểu, nghi hoặc khơi mào mày kiếm, càng thêm nổi trận lôi đình.
“Ta đã quên, ta còn chưa kí tên, chúng ta còn chưa ly hôn. Ngươi tới đây là vì chuyện này đi! Ngươi yên tâm, ta lập tức kí tên cho ngươi!” Chu Tình đột nhiên nhớ tới lúc ấy y quá thương tâm nên đi rất vội vàng, cũng chưa kí tên cho Trịnh Quân.
“Ngươi đang nói gì vậy, sao ta nghe không hiểu? Ly hôn cái gì, ai muốn ly hôn với ngươi?” Mặt và mày của Trịnh Quân nhăn càng chặt, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy mê hoặc. Y đang nói chuyện ngoại quốc gì, thật sự là mạc danh kì diệu.
“Ngươi không phải muốn ly hôn với ta, để kết hôn với Vương Tuyết Dong, cùng nàng ở một chỗ sao?”
Chu Tình bất đắc dĩ thở dài, chuyện đó lúc này mà hắn còn giả ngốc cái gì.
“Ngươi nói bậy gì đó, lúc nào nào ta muốn ly hôn với ngươi, kết hôn với tiểu phi hiệp?” Trịnh Quân càng nghe càng hồ đồ, tức giận hét. Nguyên lai Trịnh Quân cũng không biết việc Vương Tuyết Dong làm, càng không có yêu mến Vương Tuyết Dong, chỉ là Vương Tuyết Dong thổ lộ với Trịnh Quân bị cự tuyệt, nhất thời xấu hổ và giận dữ, vừa giận vừa đố, liền nói dối như cuội lừa Chu Tình.
“Trịnh Quân, ta nói gì ngươi đều biết! Ngươi nói tiểu phi hiệp tới nhà tìm ta, bảo ta ly hôn rồi mang hai đứa nhỏ cút đi, ta đã làm! Cầu ngươi không cần đóng kịch nữa được không?” Chu Tình khổ sở lắc đầu rồi cười khổ. Sao mình lại có thể yêu loại nam nhân này, hắn đang muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn đến đây không phải vì chuyện ly hôn, mà là muốn tả ủng hữu ôm, đồng thời có được Vương Tuyết Dong, còn muốn tiếp tục đùa bỡn mình?!
“Ngươi không cần nói hươu nói vượn, lấy cớ cho mình! Ta thấy bởi vì không có ta ở nhà cho nên ngươi tịch mịch khó nhịn, liền thông đồng với tử tam bát kia, vì muốn ở cùng với nàng, mà ly hôn với ta, hảo cùng nàng song túc song phi!” Trịnh Quân không biết chuyện của Vương Tuyết Dong, cho nên nghĩ Chu Tình cố ý nói dối để đổ hết trách nhiệm
lên người hắn.
“Rốt cuộc là ai hồ tám đạo, là ai bên ngoài? Ngươi thật sự là vô sỉ đến cực điểm!” Chu Tình thấy rất buồn cười, lời nói này mà Trịnh Quân cũng có thể nói ra được, rốt cuộc hắn có biết xấu hổ hay không?
“Ta vô sỉ? Lời này ngươi nên nói cho mình đi! Kĩ nữ thối, hương vị của nữ nhân như thế nào, có phải rất tuyệt hay không? Lúc thượng làm ngươi thích khó chịu, có thích như khi lão tử thao ngươi không?” Trịnh Quân nâng cằm Chu Tình, hung hăng trừng y, tay kia thô bạo xé rách quần áo. Nghĩ đến chuyện người trước mắt mình bị người ngoài chạm qua, hắn liền ghen tị sắp phát điên, quả nhiên trên đời này tình yêu là tất cả đều gạt người, một đám đều là đồ đê tiện ong bướm lả lơi.
“Buông!” Chu Tình dùng sức đẩy hắn ra, nhìn hắn mà nở nụ cười thê lương,”Không cần ngươi động thủ, ta tự thoát!” Chu Tình cởi quần
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!