Luyến Tình
Phần 15
“Không! Ta không có ý này, ngươi không cần tức giận! Ta chỉ đùa một chút mà thôi!” Chu Tình lo lắng lắc đầu, rất sợ nam nhân không để ý đến mình. Vừa lo lắng, trong lòng Chu Tình cũng khó chịu cực kì, sao Trịnh Quân không suy nghĩ nếu hắn không làm một số chuyện khả nghi, thì sao y lại hoài nghi hắn. Hơn nữa, hắn dám khẳng định trăm phần trăm như vậy, nhưng theo y thấy tiểu phi hiệp rất thích Trịnh Quân, ánh mắt của nàng nhìn Trịnh Quân rất thâm tình, bên trong tràn đầy tình yêu.
“Vật nhỏ, cũng dám đùa giỡn ta! Xem lão công sao giáo huấn ngươi?” Sắc mặt của Trịnh Quân hơi hòa hoãn, tức giận đánh tuyết đồn của y.
“A!!” Mông của Chu Tình đã chịu đủ chà đạp một đêm, bị đánh đau đến rơi nước mắt, đáng thương hề hề phủng sưng đỏ mông.
“Sau này có dám nói mấy lời nhảm chán vui đùa đó nữa không?” Nam nhân hung ác hỏi.
Chu Tình vội vàng lắc đầu, nhìn bộ dáng điềm đạm đáng yêu của y, nam nhân cuối cùng cũng nở nụ cười, sủng nịnh nhéo mũi y, “Vật nhỏ đáng giận, nếu sau này dám nói như vậy nữa, ta thật sự sẽ tức giận!”
Chu Tình gật đầu, buông xuống lông mi thật dài che khuất bi thương trong mắt. Nam nhân vĩnh viễn như thế, chỉ cho phép hắn hoài nghi mình, chứ không cho phép mình hoài nghi hắn, hắn chưa bao giờ biết y đang suy nghĩ cái gì, cũng chưa bao giờ quan tâm. Này rốt cuộc đại biểu cái gì, y có lẽ phải hảo hảo suy nghĩ một chút!
“Tốt lắm, tắm rửa xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!” Trịnh Quân ôm Chu Tình ra khỏi bồn tắm, sau khi giúp y lau khô thân thể, liền ôm y lên giường, rồi mới gọi điện thoại xuống quầy tiếp tân mang thức ăn lên. Hắn một chút cũng không để ý đến người yêu không thích hợp, cứ thế trôi qua nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại hắn đều hối hận không kịp…
Chu Tình vốn tưởng rằng Trịnh Quân sẽ nhân dịp 11 ngày nghỉ, mang y cùng bọn nhỏ hảo hảo du lãm một số phong cảnh của thành phố X, ngươi một nhà cũng nhân cơ hội tề tụ, hưởng thụ thiên luân chi nhạc. Nhưng thật không ngờ đầu dã thú Trịnh Quân này lại nhốt y trong khách sạn không ngừng chà đạp tra tấn, mỗi ngày không ngừng làm. Mỗi khi Chu Tình muốn phản kháng, Trịnh Quân lại nói đây là phần của mấy tháng dự thi trước kia, hắn muốn dùng toàn bộ những ngày nghỉ này để làm tình, Chu Tình căn bản không đếm được bọn họ rốt cuộc đã làm bao nhiêu lần. Chu Tình đáng thương thiếu chút nữa bị hắn tươi sống thao chết trên giường, chờ đến lúc về y chỉ còn một hơi.
Khi Chu Tình bị Trịnh Quân ôm đến sân bay, tất cả mọi người đều nhìn vào y, làm y xấu hổ hận không thể lập tức biến mất. Lúc này, Khương Bân đang ở cùng một chỗ với hai cục cưng, hai cục cưng còn thiên chân hỏi y vì sao lại muốn Trịnh Quân ôm, có phải vì chân đau không thể đi đường, làm y càng thêm thẹn đến muốn chui xuống đất.
Vương Tuyết Dong cũng đến tiễn, biểu tình lúc đó của Vương Tuyết Dong Chu Tình vĩnh viễn không thể quên. Đó là đôi mắt chứa đầy oán hận, giống như hận không thể xé rách y, làm y càng thêm lo lắng trùng trùng.
Sau khi về đến nhà Chu Tình phải tĩnh dưỡng ở trên giường một tháng mới có thể xuống giường đi lại, trong khoảng thời gian này
không biết Khương Bân có phải sợ y xấu hổ hay không, vừa xuống máy bay liền chủ động mang hai cục cưng về Khương gia, nhờ Khương mẫu chiếu cố, bằng không y thật sự không biết phải làm sao mới tốt, mông y đau đến nở hoa căn bản không có biện pháp chiếu cố hai hài tử. Trừ lần đó ra, mỗi ngày Khương Bân đều đến nhà Chu Tình, giúp Chu Tình quét dọn nhà cửa, giặt quần áo nấu cơm, giúp Chu Tình hành động không tiện không đến nỗi phải đói bụng.
Đối với nam nhân ôn nhu thiện lương như thiên sứ này, y thật không biết nói lời cảm tạ nào mới tốt. Từ lúc y còn chưa kết hôn với Trịnh Quân, thời điểm ở trường bị Trịnh Quân khi dễ, Khương Bân luôn là người giúp đỡ y.
“Tiểu Tình, trà chanh tốt lắm!” Khương Bân cười tủm tỉm đưa ly trà chanh vừa mới pha cho Chu Tình đang dưỡng thương trên giường.
“Cảm ơn!” Chu Tình tiếp nhận ly trà chanh, khuôn mặt đỏ ửng. Khương Bân chưa từng hỏi vì sao y lại hành động không tiện, chỉ phi thường ôn nhu cẩn thận chăm sóc y, hoàn toàn bất đồng với đại sắc lang hạ lưu kia. Kia đại sắc lang chỉ biết làm theo ý mình, căn bản không quan tâm y sẽ ra sao, y từng vô số lần nghĩ nếu Trịnh Quân có một nửa ôn nhu săn sóc của Khương Bân thì tốt rồi.
“Muốn ăn táo không? Táo này tôi mới mua, còn rất tươi, cậu ăn thử một trái, xem ăn được không?” Khương Bân lấy ra một trái táo hồng, không đợi Chu Tình trả lời đã cắt hảo đưa cho Chu Tình.
“Cảm ơn! Thật ngượng ngùng, việc học của cậu bận như thế còn phải mỗi ngày đến xem tôi. Kỳ thật, cậu không cần mỗi ngày đến đây, tôi đã khỏe nhiều rồi!” Chu Tình cắn một miếng táo, vẻ mặt áy náy nói.
“Không sai! Kỳ thật hệ của chúng tôi rất nhàn, giáo sư cũng dễ!” Khương Bân lắc đầu mỉm cười.
“Vài ngày nay vất vả cho cậu và bá mẫu, Anh Hùng cùng Vô Địch ở nhà cậu có nghịch ngợm không?” Chu Tình lo lắng hỏi, nhớ tới hai cục cưng làm y siêu lo lắng.
“Cậu không cần lo lắng, hai hài tử thật ngoan, mẹ tôi rất thích bọn nó.” Khương Bân lắc đầu mỉm cười.
“Vậy là tốt rồi! Mong cậu lại giúp chiếu cố hai cục cưng, vài ngày nữa tôi sẽ tới đón bọn nó về.” Khóe môi của Chu Tình giơ lên, hơi nhẹ nhàng thở ra. Y luôn lo hai cục cưng ở Khương gia không ngoan, gây phiền toái cho Khương Bân. Nơi đó của y đã không còn đau nhiều lắm, chờ nó hết đau, y liền mang bọn nhỏ về, không thể gây thêm phiền toái cho Khương Bân cùng Khương bá mẫu.
“Không cần lo, mẹ tôi thực thích Anh Hùng cùng Vô Địch, có bọn nó ở nhà bồi mẹ tôi tốt lắm! Hiện tại cả ngày mẹ tôi đều nói Anh Hùng và Vô Địch là tôn tử tốt của bà, còn thúc giục tôi mau tìm bạn gái rồi kết hôn sinh con!” Khương Bân lộ ra một nụ cười ôn nhu mê người.
“Cảm ơn cậu!” Trừ bỏ những lời này, Chu Tình thật sự không biết phải nói gì mới có thể biểu đạt sự cảm kích của y với mẫu tử Khương Bân.
“Đây chỉ là việc nhỏ, có cái gì hảo tạ! Đúng rồi, chuyện của cậu với Trịnh Quân thế nào, Trịnh Quân nói gì?” Khương Bân đột nhiên hỏi.
Chu Tình yên lặng trong chốc lát, nhẹ nhàng lắc đầu. Nhớ tới chuyện đó, tâm tình của y liền trở nên trầm trọng.
“Có ý gì?” Khương Bân hơi nhăn lại đôi mày xinh đẹp.
“Hắn không thừa nhận, hơn nữa còn rất tức giận!” Chu Tình sâu kín thở dài, y cảm thấy quá mệt mỏi! Tính cách của nam nhân làm y mệt mỏi, trước khi kết hôn hắn đã như thế, sau khi kết hôn lại càng thêm trầm trọng, bá đạo làm người ta không thở nổi. Hắn vĩnh viễn không cho y có suy nghĩ riêng, thật giống như một con búp bê của hắn, không biết kết cục sau này của y có thê thảm như búp bê hay không.
Nghe vậy, Khương Bân trầm tư giây lát, tựa hồ đang do dự gì đó, nhưng vẫn mở miệng nói: “Tiểu Tình, cậu phải chuẩn bị tâm lí trước, tôi đã tán gẫu đơn giản vài câu với tiểu phi hiệp, nàng thực sự thích Tiểu Quân, là một đối thủ rất khó chơi.” Hắn nói có vẻ hàm súc, căn cứ vào sự quan sát của hắn thì cô gái kia có tình cảm rất sâu với Trịnh Quân, không phải chỉ hai ba câu là có thể nói ra.
Không khí bắt đầu trở nên áp lực, Chu Tình nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt thập phần ảm đạm, “Tôi biết!”
“Cậu có nghĩ tới việc phải làm gì chưa?” Khương Bân nhìn y, phượng mâu dưới cặp kính nhanh chóng hiện lên một tia không đành lòng, bởi vì tốc độ quá mau nên Chu Tình không có phát hiện.
“Tôi không biết!” Chu Tình lắc đầu. Đây là lời nói thật của y, y thật sự không biết phải làm gì, đối mặt với cô gái xinh đẹp suất khí, tư thế oai hùng phấn chấn bừng bừng như vậy, y căn bản ngay cả phần thắng cũng không có.
“Kỳ thực cậu cũng không cần quá lo lắng, có thể là do tôi đa tâm. Dù Vương Tuyết Dong thích Trịnh Quân, nhưng chưa chắc Trịnh Quân sẽ không thích nàng!” Khương Bân nhìn biểu tình khổ sở của y, trong phượng mâu xuất hiện một tia quang mang phức tạp, vội vàng an ủi.
“Ân!” Chu Tình ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, y không muốn làm Khương Bân lo lắng chuyện của mình. Nhưng sự tình thật sự sẽ giống như Khương Bân nói sao? Sẽ không ! Tiểu phi hiệp là một nữ hài tử phi thường có mị lực, nếu y là một nam nhân bình thường nhất định cũng sẽ thích nàng. Huống chi Trịnh Quân vốn là một đại củ cải hoa tâm, y còn nhớ rõ hồi còn học Trung học, bạn gái Trịnh Quân chất mười chiếc xe cũng không đủ, y không thể nào tin tưởng nổi Trịnh Quân.
“Tiểu Tình!” Nhìn Chu Tình, Khương Bân đột nhiên kêu lên, biểu tình có chút kì quái.
“Cái gì?” Chu Tình nghi hoặc nhìn hắn.
“Cậu thật nhu nhược!” Nhu nhược đến nỗi làm người khác muốn bảo hộ! Khương Bân ôn nhu vuốt ve đầy y, khóe môi câu lên, thanh âm che giấu một tia bất đắc dĩ cùng chua xót.
“Có ý gì?” Chu Tình nghe không hiểu, ánh mắt nhìn Khương Bân càng thêm hỗn loạn.
Khương Bân thu hồi phức tạp biểu tình, khôi phục sự ôn nhu, mỉm cười nói: “Tiểu Tình, cậu có muốn thay đổi mình không, làm cho mình biến cường một chút!” Không cần làm người ta đau lòng như vậy, nhịn không được lo lắng!
Chu Tình sửng sốt một chút, ngây ngốc nhìn Khương Bân. Khương Bân cũng muốn mình thay đổi, xem ra mình thật không tốt, mình thật sự phải thay đổi!
“Không phải nói hiện tại cậu không tốt, chỉ là hiện tại cậu rất nhu nhược, làm người khác nhịn không được lo lắng, sợ cậu bị tổn thương.” Khương Bân nhìn ánh mắt bi thương của Chu Tình, lập tức biết y đang nghĩ gì, nhanh chóng giải thích.
“Tôi cũng muốn thay đổi bản thân, nhưng tôi không biết phải làm sao!” Chu Tình nhu chiếp nói. Y cũng muốn làm một người hữu dụng, không muốn bị mẫu thân mắng là phế vật, cũng không muốn bị mọi người khinh thị, nhưng y đã suy nghĩ thật lâu cũng không biết phải làm gì mới được.
“Cậu có nghĩ đến việc tìm việc làm hay không, hảo hảo tôi luyện chính mình một chút, hơn nữa còn có thể nhìn ngắm thế giới bên ngoài là cái dạng gì!” Khương Bân không trực tiếp trả lời vấn đề của y, mà ôn nhu cười nói, nụ cười như mộc xuân phong này như có ma lực thần kì,nháy mắt có thể trấn an phiền chán trong lòng người khác.
“Đi ra ngoài làm việc? Tôi không được!” Chu Tình lập tức lắc đầu, y là một song tính nhân, sao có thể ra ngoài làm việc, nếu bị người ta phát hiện thì sao đây.
“Cậu không thử sao biết? Tiểu Tình, cậu năm nay mới 19 tuổi, nhỏ hơn chúng tôi một tuổi, cậu không thể cái gì cũng không biết, cả đời ở nhà làm bà chủ nhà, rồi chết già ở nhà!” Khương Bân luôn cảm thấy cuộc sống này không công bằng với Chu Tình, kỳ thật hắn càng muốn đề nghị Chu Tình quay lại trường học đọc sách, nhưng rất nhiều trường học đều cưỡng chế trọ ở trường, điều này đối với Chu Tình mà nói là phi thường nguy hiểm, tùy thời y đều có thể bị mọi người phát hiện bí mật.
“Nhưng tôi… Cơ thể của tôi… Cậu cũng biết!” Chu Tình ngượng ngùng nhỏ giọng nói. Trừ gia đình ra Khương Bân và Lưu Dương là người duy nhất biết bí mật thân thể của y.
“Điều này cậu không cần lo lắng, mọi người đâu có khả năng thấu thị, chỉ cần cậu cẩn thận một chút, bọn họ sẽ không phát hiện, hơn nữa còn có tôi giúp đỡ cậu.” Khương Bân lộ ra nụ cười sủng nịnh.
“Nhưng…” Chu Tình vẫn thực sợ hãi.
“Chuyện này cậu có thể chậm rãi suy nghĩ, không cần quyết định gấp gáp! Đã đến giờ cơm tối, tôi đi làm bữa tối đây!” Khương Bân biết chuyện này không thể gấp, nhìn thời gian cười nói, rồi mới đứng dậy sang phòng bếp, lưu lại Chu Tình một người ở trong phòng buồn rầu nhìn hoa lan bên cửa sổ.
Ai! Kỳ thật cả ngày một mình ngốc ở nhà, sinh hoạt của y rất buồn tẻ chán nản, y cũng muốn ra ngoài kia, nhất là sau khi nghe mẫu thân nói chuyện, cộng thêm chuyện của Vương Tuyết Dong. Nhưng thân thể yêu quái của y sao có thể có cuộc sống bình thường như bao người khác, đừng nói đến chuyện ra ngoài làm việc, liền ngay cả chuyện trước kia khi còn đến trường y muốn mua gì đó trên đường đều sợ muốn chết, y lo bị mọi người phát hiện mình là một kẻ bất nam bất nữ! Huống chi, cho dù y muốn ra ngoài làm việc, Trịnh Quân cũng sẽ không cho phép, nam nhân bá đạo kia ngay cả chuyện y nói chuyện với người khác cũng không cho, nói đến chi đáp ứng cho y tiến vào cái xã hội sinh tồn phức tạp kia. Rốt cuộc y phải làm gì mới tốt…
Khi Chu Tình cả ngày mặt co mày cáu, không biết lựa chọn ra sao, trong nhà đột nhiên ngoài ý muốn xuất hiện một vị khách.
Chu Tình đứng ở cửa, nhìn cô gái xinh đẹp suất khí bức người, tư thế oai hùng trước mặt, kinh ngạc há mồm, nửa ngày không nói nên lời. Tiểu phi hiệp?!
Vương Tuyết Dong nhìn Chu Tình cứng họng, ngây ngốc nhìn mình, hơi nhăn mày lại, thân thủ đẩy Chu Tình ra trực tiếp vào phòng. Nàng hoàn toàn không có một chút lễ tiết mà khách nhân nên có, điều này chứng tỏ lần này nàng tới không có ý tốt gì.
“Cô… Nhĩ hảo, mau… Mau mời ngồi!” Lúc này, Chu Tình mới phục hồi tinh thần, vội vàng theo sau, khiếp đảm lễ phép nói. Tuy không biết tại sao Vương Tuyết Dong lại xuất hiện ở đây, nhưng tới cửa chính là khách, tuyệt đối không thể chậm trễ.
Nhìn bộ dáng căng thẳng của Chu Tình, sắc mặt Vương Tuyết Dong càng thêm không tốt, càng thêm chán ghét y. Sao Trịnh Quân có thể thích loại nữ nhân nhát như chuột này chứ?
“Thỉnh… Xin hỏi Trịnh Quân đâu? Sao… Sao không thấy hắn?” Chu Tình nghi hoặc nhìn ra cửa, y tưởng Trịnh Quân dẫn Vương Tuyết Dong về đây.
“Không cần nhìn, anh ấy không về, tôi đi một mình đến đây!” Vương Tuyết Dong không kiên nhẫn nói.
Chu Tình có chút giật mình, nghi hoặc nhìn Vương Tuyết Dong, một mình nàng đến đây?
“Tôi có chuyện muốn nói với cô!” Vương Tuyết Dong đi thẳng vào vấn đề, tính cách của nàng luôn hào sảng, nói chuyện không thích vòng vo.
“Cô có chuyện gì cứ nói!” Chu Tình lập tức gật đầu, trong lòng đầy bụng hồ nghi, Vương Tuyết Dong từ xa đến đây một mình, tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, tuy y thực bổn, nhưng cũng đoán được nàng đến vì Trịnh Quân, làm y không khỏi cảm thấy sợ hãi.
“Tôi muốn cô lập tức ly hôn với Trịnh Quân!” Vương Tuyết Dong lạnh lùng nhìn Chu Tình, lớn tiếng thuyết minh ý đồ đến đây.
“Cái gì?” Chu Tình đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trợn mắt há mồm nhìn Vương Tuyết Dong, hoài nghi lỗ tai mình có phải có vấn đề nên nghe lầm rồi không.
“Tôi nói cô lập tức ly hôn với Trịnh Quân!” Vương Tuyết Dong nói lại lần nữa, “Tôi thích Trịnh Quân, tôi muốn ở cùng một chỗ với anh ấy!” Vương Tuyết Dong không chút che giấu tâm ý của bản thân, nói rất đương nhiên, giống như Chu Tình mới là người thứ ba, thái độ hợp lí làm người ta không khỏi cảm thấy hồ đồ.
“Vương… Vương tiểu thư, cô… Cô rốt cuộc đang nói gì thế?” Cả buổi Chu Tình mới tìm lại được thanh âm, trong thanh âm tràn ngập khủng hoảng. Y biết Vương Tuyết Dong thích Trịnh Quân, nhưng y thật không ngờ nàng lại trực tiếp nói ra, còn muốn y cùng Trịnh Quân ly hôn.
“Cô căn bản không thích hợp với Trịnh Quân, cô mau ly hôn đi! Miễn cho trì hoãn thanh xuân của nhau!” Vương Tuyết Dong không kiên nhẫn nói, nàng càng xem Chu Tình càng không thích, càng cảm thấy y không xứng với Trịnh Quân.
“Vương tiểu thư, đây là ý của Trịnh Quân sao?” Chu Tình yên lặng một lúc, thương tâm hỏi. Y cho rằng Vương Tuyết Dong dám chạy đến nhà tìm mình kiêu ngạo đòi y ly hôn với Trịnh Quân, khẳng định là vì có Trịnh Quân làm chỗ dựa phía sau. Hoặc là Trịnh Quân trực tiếp muốn nàng làm như vậy, Trịnh Quân thấy mình không tiện mở miệng, cho nên nhờ Vương Tuyết Dong. Ngày đêm lo lắng, cuối cùng ngày này cũng đến! Chu Tình khổ sở rơi lệ, nếu không phải sợ bị tình địch cười nhạo, y đã khóc lên!
“Không phải! Anh ấy không biết tôi đến đây! Nhưng tôi tin tưởng đây là suy nghĩ trong lòng anh ấy mà anh ấy không thể nói ra!” Vương Tuyết Dong thẳng thắn lắc đầu, tuy nàng chán ghét Chu Tình, nhưng nàng tuyệt sẽ không ngoạn âm mưu quỷ kế, bởi vì nàng khinh thường, nàng sẽ đường đường chính chính cướp Trịnh Quân từ tay lão bà của hắn.
“Cô dựa vào cái gì mà nói như thế?” Biết Trịnh Quân không biết chuyện này, Chu Tình hơi nhẹ nhàng thở ra, không khỏi có chút tức giận kêu lên, sao nàng lại dám đến nhà người khác, rồi ra lệnh người ta ly hôn, nàng thật có chút quá mức, rất bá đạo.
“Ba!!” Câu trả lời của Vương Tuyết Dong là hung hăng cho Chu Tình một bạt tai, trên gương mặt che kín phẫn nộ.
Khí lực của Vương Tuyết Dong rất lớn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tình lập tức thũng xuống, Chu Tình che má trái sưng đỏ, kinh ngạc nhìn Vương Tuyết Dong, khó tin vì nàng dám đánh mình.
“Cái tát này là giúp Trịnh Quân đánh!” Vương Tuyết Dong thu tay, nổi giận đùng đùng mắng: “Vốn ta muốn nhịn xuống, nhưng ta thực sự thấy tức giận thay Trịnh Quân. Nữ nhân như cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy, lại dùng đứa nhỏ áp chế Trịnh Quân, buộc anh ấy thú cô!”
Nguyên lai Vương Tuyết Dong đối với Chu Tình phi thường không phục, cho rằng y không có tư cách ở cùng một chỗ với Trịnh Quân, nhưng bọn họ đã kết hôn, nàng muốn làm gì cũng không được. Nhưng hai ngày trước Vương Tuyết Dong ngẫu nhiên nghe từ miệng Trịnh Quân mới biết, sau khi Chu Tình mang thai hai người mới kết hôn, nàng đầy bụng đố kị lập tức cho rằng Chu Tình nhất định là dùng đứa nhỏ uy hiếp Trịnh Quân, bắt buộc Trịnh Quân thú y, bằng không sao Trịnh Quân có thể kết hôn với một tiểu cô nương nhát gan yếu đuối như Chu Tình. Tâm nàng vốn không cam tâm, lập tức dấy lên hy vọng, nàng liền tìm hỏi địa chỉ nhà Trịnh Quân, rồi mới giấu diếm Trịnh Quân thừa dịp ngày thứ 7 nghỉ chạy đến nhà Trịnh Quân tìm Chu Tình, muốn Chu Tình nhanh chóng ly hôn với Trịnh Quân rồi cút đi.
“Tôi… Tôi không có! Vương tiểu thư cô nhất định đang hiểu lầm!” Chu Tình nhanh chóng lắc đầu, trong lòng rất ủy khuất. Y sao có thể dùng đứa nhỏ bức Trịnh Quân thú y, từ đầu đến đuôi đều do Trịnh Quân chủ động muốn kết hôn với y, cho tới bây giờ y không hề có ý tưởng dùng đứa nhỏ bức nam nhân kết hôn.
“Cô không cần nói dối, Trịnh Quân đã nói cho ta biết! Cô không cảm thấy thẹn sao? Lại dùng phương pháp hạ lưu như thế bức anh ấy thú cô, nói cho cô biết dù cô có làm vậy thì Trịnh Quân cũng sẽ không yêu cô, cô vẫn nhanh chóng thức thời rời khỏi đây! Không cần làm Trịnh Quân thống khổ!” Thấy y không thừa nhận, Vương Tuyết Dong càng thêm nổi giận, lớn tiếng nổi giận mắng.
“Vương tiểu thư, cô thật sự hiểu lầm, tôi chưa từng bức Trịnh Quân thú tôi, tôi…” Chu Tình khổ sở khóc, y thật sự cảm thấy hảo oan uổng.
“Không cần trang đáng thương! Ta không phải Trịnh Quân, bộ dáng này đối với ta vô dụng! Tốt nhất cô nên thức thời một chút, sớm ly hôn với Trịnh Quân, rồi nhanh cút đi! Ta sẽ kêu ba ta cho cô chút tiền, để cuộc sống sau này của cô không cần lo, còn về hai hài tử cô sinh ra, nếu cô không muốn mang đi, thì có thể lưu lại bọn nó, ta sẽ như thân sinh của chúng nó, hảo hảo dưỡng dục bọn nó.” Vương Tuyết Dong không kiên nhẫn đánh gãy y, vẻ mặt chán ghét mắng. Kỳ thực nàng tuyệt đối không hy vọng hai hài tử kia lưu lại, nghe nói sau khi mẹ siêu không chịu nổi, nhưng sau này nàng cũng sẽ sinh hạ kết tinh tình yêu với Trịnh Quân, nhưng nàng lại sợ Trịnh Quân sẽ không đồng ý đuổi bọn nó, dù sao cũng là con của hắn, nàng chỉ có thể chịu khổ một chút.
“Tôi…” Chu Tình mới mở miệng, lại bị đánh gãy.
“Cô không cần rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, đừng chờ tới lúc Trịnh Quân mở miệng đuổi cô, mặt cô sẽ rất khó coi! Nói cho cô biết, đến lúc đó ngay cả một phân tiền cũng không có mà cho cô!” Vương Tuyết Dong tức giận mắng, nàng thật sự muốn đập nữ nhân này một trận, da mặt y cũng thật dày, nói đến mức này mà y còn không biết điều!
Thái độ bức người lần này của Vương Tuyết Dong làm Chu Tình luôn luôn mềm mại nhu thuận cũng nhịn không được nổi bão. Chu Tình cố lấy hết dũng khí rống lớn, “Tôi sẽ không rời khỏi Trịnh Quân! Tôi thương hắn, hắn cũng yêu tôi!” Y rất ít tức giận, nhưng hôm nay Vương Tuyết Dong thật sự đã làm cho y rất tức giận, lời nàng nói kích thích nghiêm trọng đến thần kinh mẫn cảm yếu ớt của y. Nàng dựa vào cái gì nói Trịnh Quân ở cùng một chỗ với y rất thống khổ, dựa vào cái gì nói Trịnh Quân căn bản không thương y!
“Phải không?” Vương Tuyết Dong chịu không nổi trợn mắt, lạnh lùng cười, “Hảo, ta nhìn xem Trịnh Quân có bao nhiêu “yêu” cô, hiện tại ta ra chiếu thư với cô, ta nhất định sẽ cướp Trịnh Quân từ tay cô, rồi làm cho anh ấy trong vòng một tháng ly hôn với cô!” Người phụ nữ này không gặp quan tài không đổ lệ, y cũng không cần khách khí!
“Hảo, tôi nhận lời khiêu chiến của cô!” Chu Tình lập tức gật đầu, lớn tiếng hồi đáp. Giờ phút này, y đã muốn lửa giận công tâm, cái gì cũng không quan tâm, tâm y chỉ còn một ý niệm, y tuyệt đối sẽ không thua, y tuyệt đối có khả năng làm nữ nhân kiêu ngạo khí diễm này nhìn lại trời.
“Cô nhất định thua rồi!” Vẻ mặt Vương Tuyết
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!