Vô Ý Câu Dẫn - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Vô Ý Câu Dẫn


Chương 18


Lục Cảnh Đàn nói với Tuyên Tử Phương rằng nhiệm vụ của Tô Kỷ lần này chỉ cần hai tuần để hoàn thành, nhưng mà anh lại ở tổ ấm tình yêu của cậu và Tô Kỷ gần một tháng.

Cứ cách vài ngày Tô Kỷ lại gọi điện một lần, mỗi lần nhắc đến tình hình công tác lại vô cùng áy náy nhìn Tuyên Tử Phương. Anh thở dài nói:

“Tình hình không được tốt cho lắm. Tha thứ cho thầy vì không thể nói nội dung nhiệm vụ cho cậu biết, nhưng mà tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ở nơi này, cố gắng trở về trước ngày cậu thi đấu.”

Nghe Tô Kỷ nói như vậy, Tuyên Tử Phương cũng cảm thấy yên lòng hơn một chút, gật đầu nói: “Dạ. Thầy cũng đừng ham công tiếc việc, cẩn thận nha.”

Tô Kỷ mỉm cười: “Ừ.”

“…”

Tô Kỷ nhìn cậu, cổ vũ: “Còn có điều gì muốn nói với thầy sao?”

“Không…”

Tô Kỷ không cam lòng hỏi thêm lần nữa: “Thật sự không có?”

“Ừm.” Tuyên Tử Phương gãi gãi đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Ừm… Em chờ thầy trở về. Ngày thầy về cũng là ngày em bước vào vòng thi đầu tiên.”

Tô Kỷ nở nụ cười: “Tôi rất mong chờ ngày đó. Lại đây.”

Anh xòe bàn tay ra, đặt về phía màn hình, mỉm cười: “Hứa với nhau đi.”

Tuyên Tử Phương bật cười khanh khách, Tô Kỷ đột nhiên hành động ngốc nghếch như vậy, lại còn dùng bản mặt nghiêm túc kia, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu.

Cậu bắt chước Tô Kỷ, đặt bàn tay dán lên. Cho dù hình dáng của đối phương chỉ là hình ảnh lập thể, nhưng lúc này, bàn tay của hai người lại áp lên nhau, chặt chẽ đến mức không còn khe hở nào, Tuyên Tử Phương còn có cảm giác cảm nhận được độ ấm trên người đối phương.

Mắt Tuyên Tử Phương chớp chớp, cậu nghịch ngợm nói: “Thành giao, ai nuốt lời thì sẽ bị phạt.”

“Ừm… Nếu thầy nuốt lời, cậu muốn trừng phạt tôi như thế nào?” Tô Kỷ hỏi.

“Bí mật, đến lúc nó em sẽ nói với thầy.”

“Ồ? Giờ thì học được cách thừa nước đục thả câu rồi?”

Tuyên Tử Phương gật đầu, hơi buồn bực nói: “Hình như sau khi theo anh Lục một thời gian dài, em trở nên không được đứng đắn cho lắm…”

Tô Kỷ cau mày nói: “Mẹo dùng trong thi đấu cậu nghe nhiều một tí cũng không sao, nhưng đừng để tâm đến mấy lời Lục Cảnh Đàn nói lúc bình thường.”

“Vâng.”

Tô Kỷ lại thở dài: “Tiếc là vào ngày thi đấu của cậu tôi lại không thể ở bên để mắt đến cậu.”

“Không sao. Trong lòng em, lúc nào thầy cũng ở bên cạnh em.”

“Trước kia cậu sẽ không bao giờ nói những lời như vậy…”

Tuyên Tử Phương đỏ mặt nói: “Có lẽ bởi vì người đang đứng trước mặt em không phải là người thật của thầy…. Cũng có thể là bị anh Lục ảnh hưởng…”

Dạo gần đây trong lúc nói chuyện, đôi khi Tuyên Tử Phương sẽ nói ra những lời trong lòng mà bình thường không dám nói. Ban đầu thì còn lắp bắp, ấp úng, nhưng càng về sau thì càng trôi chảy, đến mức bây giờ có thể bất ngờ mà nói ra. Tuyên Tử Phương không thể tin được rằng bản thân lại thay đổi chỉ trong một thời gian ngắn như thế.

Hình như bắt đầu từ lúc cậu thốt lên câu “Em nhớ thầy”.

Tô Kỷ mỉm cười nhìn hình ảnh Tuyên Tử Phương nhạt dần, cất di động, ngả đầu dựa vào sofa.

Anh suy nghĩ một chút, lại rút điện thoại tìm một dãy số điện thoại, bấm máy gọi. Một lát sau, hình ảnh lập thể nhỏ của đối phương xuất hiện trước mặt Tô Kỷ.

“Nhắc nhở mọi người hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn một ngày.” Tô Kỷ nói: “Một ngày là được rồi.”

Người kia khó xử nói: “Nhưng mà thủ trưởng… nhiệm vụ của chúng ta lần này không thể rút ngắn lại được, nếu bị quân đội phát hiện, e là ưu thế của chúng ta sẽ…”

Tô Kỷ lạnh lùng nói: “Không bao lâu nữa thì bộ tư lệnh và quân đội cũng liên kết với nhau, cậu cho rằng trong nhiệm vụ lần này bộ tư lệnh sẽ được bao nhiêu quyền lợi? Bộ tư lệnh là quân đội của quốc vương, sinh ra là để bảo vệ sự an toàn của chủ nhân trên chiến trường. Sớm hay muộn thì quân đội cũng phải chấp nhận thôi.”

“Đúng vậy, nhưng mà chúng ta vuốt mặt cũng phải nể mũi…”

Tô Kỷ nói: “Những gì cần làm chúng ta đều hoàn tất, nghe lệnh tôi, về trước một ngày.”

“Xin phép tôi được hỏi anh một câu…” Người kia thấy sắc mặt Tô Kỷ không được tốt lắm, cũng không dám khuyên nhủ nữa, nói: “Thủ trưởng, anh nói sao thì tôi nghe vậy, nhưng anh vội vã về Thủ đô như vậy có phải là vì có chuyện gì gấp không?”

Biểu tình lãnh khốc trên gương mặt Tô Kỷ cũng giảm bớt, ánh mắt lại trở nên dịu dàng, nói: “Tất nhiên, đây là một việc liên quan đến đại sự của bộ tư lệnh, quân đội cùng bộ đội biên phòng. Nếu chậm trễ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

“A! Xin lỗi thủ trưởng, tôi lập tức sắp xếp mọi chuyện cho anh.”

Vòng thi đấu thứ nhất diễn ra trước kỳ nghỉ đông, cũng ngay lúc sinh viên hoàn thành kỳ thi của mình. Tuy nhiên, không sinh viên nào vội vàng về nhà, bởi vì vòng thi thứ nhất của giải Liên trường chỉ có hai mươi mốt người đến từ Học viện Quốc phòng Thủ đô, cho nên ai cũng muốn xem xem những ai sẽ lọt vào bảng vàng này.

Vòng thi diễn ra trong vòng bảy ngày, mỗi ngày một hạng mục, sau ngày thứ sáu thì tổng hợp lại kết quả, loại bớt hơn một nửa, cuối cùng còn sót lại khoảng bốn mươi hai người.

Bốn mươi hai người này chia làm sáu đội tham gia hạng mục đánh trận giả, mỗi đội bảy người. Ngày cuối cùng tổ chức trận đấu, chọn ra ba đội xuất sắc nhất để tiến vào vòng thi thứ hai.

Mà người vào được vòng tiếp theo sẽ có đủ tư cách đại diện cho học viện khiêu chiến với sinh viên của các trường khác.

Sáu hạng mục trước đó đối với Tuyên Tử Phương cũng không khó nhằn, ngay cả điều khiển cơ giáp cũng không thành vấn đề với cậu. Lục Cảnh Đàn nói rằng không thể mang một cơ giáp đến cho cậu luyện tập, nhưng với nghề nghiệp huấn luyện viên ở Đại học Quân sự Quốc gia, để cho Tuyên Tử Phương luyện tập ở đây cũng được.

Lục Cảnh Đàn y chang Tô Kỷ, cũng lợi dụng quyền thế vào mục đích riêng, nhưng ngẫm đi ngẫm lại thì lại thấy hợp tình hợp lý.

Tuyên Tử Phương cứ thế mà tiến, lọt vào top 20. Dù cậu có thể nhẹ nhàng hoàn thành mấy hạng mục này để giành lấy vị trí cao hơn, nhưng cả Lục Cảnh Đàn và Tô Kỷ đều nói rằng cậu không cần dùng toàn lực, cố gắng bảo toàn thực lực hết mức có thể.

Mặc dù thứ hạng cũng chưa thành vấn đề cấp thiết, nhưng nếu không xuất toàn lực, xếp hạng thấp sẽ khiến người khác nghĩ rằng mình không có thực lực.

“Được được, vậy là ổn rồi.” Lục Cảnh Đàn nhìn danh sách thông báo, nói: “Bộc lộ tài năng vừa phải như vậy sẽ tốt cho cậu sau này.”

“Tại sao?”

Lục Cảnh Đàn cười nói: “Vì trong thời gian nghỉ đông, hai trường kia sẽ dùng mọi cách để lấy được danh sách mười người xếp hạng cao nhất để nghiên cứu. Phương thức đấu đối kháng, chiến thuật, động tác quen thuộc của các cậu sẽ được một đội ngũ chuyên nghiệp đứng ra phân tích và đưa ra ý kiến.”

Tuyên Tử Phương trợn mắt: “Không… Không thể nào…”

“Dù sao thì những người đứng đầu danh sách đều có khả năng trở thành trụ cột của ba thế lực, vậy thì tiếc gì thời gian công sức mà nghiên cứu kỹ lưỡng một chút chứ. Chuyện bình thường thôi.” Lục Cảnh Đàn cười: “Cho nên thực lực của cậu vẫn được giữ kín, haha, sau này sẽ cho mấy người đó một bất ngờ lớn đây.”

Tuyên Tử Phương nói: “Tại sao lại căn cứ trên danh sách này, kết quả của hạng mục cuối cùng còn chưa có…”

Lục Cảnh Đàn giảng giải: “Đánh trận giả thuộc hình thức thi đấu đồng đội, một đội ngũ có thể vừa có người tài vừa có kẻ không có kinh nghiệm, cho nên nếu muốn đánh giá thực lực cá nhân thì danh sách này có sức thuyết phục hơn.”

“Ra thế…”

Lục Cảnh Đàn thở dài: “Cầu nữ thần may mắn phù hộ cậu, ngày mai sẽ không gặp một lũ đồng đội đầu heo.”

“…”

Xem thông báo mới nhất xong, Lục Cảnh Đàn lại ngồi xem TV, Tuyên Tử Phương thì đến phòng tập làm nóng người một chút để giữ được trạng thái tốt nhất của cơ bắp.

Ngay lúc Tuyên Tử Phương đang thay quần áo thì điện thoại của cậu rung lên.

Thầy!

Tuyên Tử Phương nhanh chóng nghe máy, không thấy hình ảnh lập thể như mọi khi, chỉ nghe được tiếng nói trầm thấp quen thuộc: “Tử Phương, giờ cậu đang ở đâu?”

“Em đang ở phòng tập thay quần áo…”

Thực ra còn chưa cởi xong đâu.

Bên kia không có tiếng đáp lại. Gì mà lại đứng hình rồi?

Tuyên Tử Phương hỏi: “Thầy, có chuyện gì vậy?”

Hai phút sau Tô Kỷ mới trả lời: “Cho cậu một bất ngờ.”

Tuyên Tử Phương không hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngơ ngác: “Hả?”

Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng người gõ cửa.

Tuyên Tử Phương gãi gãi đầu, mình còn đang nói chuyện với thầy lại có người gõ cửa, cậu hô: “Chờ chút! Tôi ra ngay đây!”

Tuyên Tử Phương lo lắng ở đầu dây bên kia Tô Kỷ lại hiểu lầm lung tung, đành phải mặc lại quần áo, sau đó đi ra mở cửa: “Bình tĩnh, tôi mở cửa ngay đây.”

Cuối cùng cũng chịu dừng lại, giỏi thì đập cửa nữa đi. Tuyên Tử Phương bất mãn vặn khóa mở cửa ra.

Người đứng trước cửa mặc một bộ quân phục màu đen phẳng phiu, chân mang giày da quân đội, khuôn mặt anh tuấn trông hơi mỏi mệt, khóe môi lại mỉm cười đầy dụ hoặc.

Tuyên Tử Phương trố mắt, hóa đá tại chỗ.

“Thầy!” Tuyên Tử Phương ngạc nhiên, đưa tay dụi dụi mắt: “Là thầy thật sao?”

Tô Kỷ gật đầu, vươn tay xoa nhẹ mái tóc của Tuyên Tử Phương, nói: “Tôi đã xem danh sách. Giỏi.”

Tuyên Tử Phương ngẩng đầu nhìn anh, cằm còn lún phún râu, xem ra là vội vàng trở về, còn chưa kịp chỉnh trang lại bản thân đã đến gặp cậu. Không thể tin được rằng bọn họ chỉ vừa mới nói chuyện qua điện thoại mà Tô Kỷ lại xuất hiện ở đây ngay lập tức, xuất hiện trước mặt cậu.

“Thầy, sao thầy lại về sớm trước một ngày vậy?”

“Về để cổ vũ cho cậu, sao, không thích hả?”

Tuyên Tử Phương cười cười: “Sao không thích được chứ, có thầy ở đây, trong lòng em lại có thêm một điểm tựa. Mừng thầy trở về.”

“Ừ, tôi đã về.”

Tô Kỷ chăm chú nhìn Tuyên Tử Phương một lúc, rồi từ từ cúi đầu hôn lên đôi môi của đối phương.

Tuyên Tử Phương thật tự nhiên mà nhắm mắt lại, hai tay nhẹ nhàng đặt lên hai bên hông của Tô Kỷ, khóe mắt hơi run rẩy, hình như hơi lo lắng.

Hai người ngay trong chính không gian nhỏ hẹp ấy mà trao nhau một nụ hôn thật dịu dàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN