Em chỉ là tình nhân
Chương 3: Bị bắt cóc
Và thời gian cứ thế trôi qua, cô vẫn sống như thường cho đến 1 ngày…
Khi cô đi làm về, thì thấy có 1 chiếc xe hơi sang trọng đậu trước nhà trọ của cô. Cô đi về căn hộ của mình, mở cửa bước vào thì bị ai đó bịt miệng từ phía sau. Cô vùng vẫy, nhưng bị thuốc ngủ ngấm vào người, cô ngất đi.
Cô bị vác lên chiếc xe hơi lúc nãy, người ngồi bên cạnh nở 1 nụ cười nham hiểm. Sau đó, chiếc xe rời đi.
***********************
Cho đến sáng mai, thuốc ngủ hết tác dụng, cô mệt mỏi mở mắt.
Cô ngồi dậy nhìn xung quanh. Đây là đâu? Căn phòng đen trắng sang trọng này đâu phải của cô? Tại sao cô lại ở đây?
Cô sợ hãi định toan chạy đi thì có người mở cửa bước vào. Đó là 1 người phụ nữ trung niên.
– Tiểu thư, cô dậy rồi sao? Tôi có mang đồ ăn sáng lên cho cô.
Cô sợ sệt nhìn người đó, bà ấy cười nói:
– Tiểu thư đừng sợ. Tôi được thiếu gia phái đến để chăm sóc cho tiểu thư. Tôi là quản gia.
Cô ấp úng:
– Nhưng bác ơi, con…muốn ra khỏi đây! Con không biết đây là đâu…và ai là người đưa con tới đây…
– Thiếu gia đã đưa tiểu thư tới đây là Chủ tịch Vũ thưa tiểu thư.
Cô sửng sốt. C…Chủ tịch Vũ thị!? Vũ Mạnh Lâm!? Sao anh lại đưa cô tới đây??
Quản gia đặt thức ăn lên bàn, rồi kính cẩn nói:
– Tôi xin phép đi trước. Tiểu thư có việc gì cứ gọi cho tôi.
Lúc bà định rời đi thì cô chạy lại giữ lấy tay bà, quỳ xuống, van xin:
– Xin bác! Xin hãy giúp con! Hãy giúp con rời khỏi đây! Làm ơn!
Quản gia nhìn cô mà thấy xót xa. Nhưng bà không thể cãi lại anh, đành chạm tay cô, buồn bã:
– Tôi xin lỗi thưa tiểu thư! Tôi không có quyền hành gì trong cái nhà này cả. Tôi thật sự xin lỗi!
Nói rồi bà nhanh chóng rời đi. Nước mắt cô rơi lã chã. Tại sao cô lại bị giam ở đây? Tại sao anh lại làm như vậy? Anh chưa hề biết sự tồn tại của cô cơ mà!? Hay là vì đêm hôm đó, anh sợ cô có thai, nên bắt về để giết cô??
Cô sợ hãi ôm lấy đầu gối. Cuộc đời của cô sao lại đi đến hồi kết nhanh như vậy!?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!