Bầy Hạc
Chương 1.2
Không thể phủ nhận, trong nhà có thêm một người thì cảm giác hoàn toàn khác hẳn. Đi đến đâu cũng có hơi thở phụ nữ. Có điều không biết cô vợ nhà anh lúc nào mới có thể thổi thêm một chút hơi thở vào cuộc sống nữa đây? Từ Nghi nhìn đống mỹ phẩm bày trên kệ bồn rửa mặt trong phòng tắm, lại nhớ đến mấy thứ trong ngăn mát tủ lạnh, anh cảm thấy mình vẫn còn kỳ vọng ở cô quá cao.
Tắm rửa xong, anh nhìn vào gương sửa soạn bản thân lại. Cuộc sống dã ngoại hơn một tháng đã khiến anh rám đen hơn trước không ít, da cũng sần sùi rất nhiều. Nếu để người đơn vị cũ nhìn thấy bộ dạng này của anh chắc hẳn chẳng ai dám khen khuôn mặt anh nữa, cũng bớt đi việc cô vừa nhìn một cái đã nhận ra anh ngay.
Từ Nghi sờ sờ hàm râu hơi lún phún dưới cằm. Vừa mới lấy dao cạo râu ra thì đèn phòng tắm vụt tắt. Cúp điện rồi. Anh vừa nhận ra điều này thì nghe thấy một tiếng hét vang lên.
Anh nhanh chóng mặc quần áo đi ra ngoài, mùi khói dầu gay gắt xông vào mũi. Từ Nghi bước nhanh vào phòng bếp, chỉ nghe thấy thứ gì đang vang lùm bùm trong nồi. Anh lập tức tắt bếp gas, quay người lại tìm Chử Điềm, thấy cô đang ngồi xổm dưới đất, hai tay bịt mắt.
Từ Nghi vội vã hỏi: “Sao vậy? Có phải là dầu bắn vào mắt rồi không?”
Chử Điềm bắt lấy tay anh, từ từ đứng lên. Dù cô cố gắng bình tĩnh nhưng Từ Nghi vẫn nhận ra rằng cô bị hốt hoảng.
“Không có gì” – cô lắc đầu – “Chỉ… chỉ là đột nhiên mắt em không nhìn thấy gì thôi.”
“Không nhìn thấy nữa hả?” – Từ Nghi cau mày.
Chử Điềm mở to hai mắt nhìn anh. Trong căn bếp đầy khói dầu này, mọi thứ trông vô cùng tờ mờ. Từ Nghi dìu cô đi ra phòng khách, để cô ngồi yên trên ghế salon rồi quay người đi tìm nến.
Chử Điềm nhận thấy anh bỏ đi, bỗng nhiên sốt ruột: “Anh đi đâu vậy?”
Từ Nghi không nói năng gì, anh thắp một cây nến đặt trước mặt Chử Điềm, đưa tay qua lại trước mặt cô: “Bây giờ có nhìn thấy không?”
Chử Điềm hoang mang lắc đầu.
Từ Nghi thót tim, sau giây lát nhìn vào đôi mắt to vô thần của Chử Điềm, anh quyết định: “Chúng ta đi bệnh viện.”
Chử Điềm sửng sốt: “Không cần phiền phức như vậy đâu, sẽ khỏi ngay thôi mà.”
Từ Nghi đang mặc áo khoác thoáng dừng lại.
Chử Điềm ngẩng đầu lên: “Dạo này hay bị như vậy lắm, bất chợt sẽ có vài phút không thấy gì hết, một lúc sau lại khỏi thôi.”
Từ Nghi im lặng, dường như đang suy tư.
“Em đã sớm đến bệnh viện rồi. Bác sĩ kiểm tra nói không có vấn đề gì lớn, bổ sung Vitamin A là được” – Chử Điềm sợ anh lại tức giận nên vội vàng giải thích – “Em không có nói cho anh biết sao? Em nhớ em nói rồi mà.”
Nhưng mà Từ Nghi quả thật không biết. Anh chỉ nhớ mang máng có một lần cô nói với anh rằng cảm thấy không khỏe. Lúc đó anh vừa mới kết thúc cuộc huấn luyện dã ngoại, bận đến mức chỉ thiếu điều phân thân, căn bản không kịp hỏi tới, chỉ dặn dò cô nên kịp thời đến bệnh viện mà thôi. Bây giờ nghĩ lại có thể là khi đó cô đã nói với anh.
“Bây giờ đã khá hơn rồi.” – Chử Điềm còn nói – “Em có thể nhìn thấy anh mờ mờ” – cô vẫy vẫy tay với anh.
“Được rồi.” – Từ Nghi kéo tay cô – “Có thể nhìn thấy là tốt rồi.”
Nhìn cô vẫn trợn tròn mắt, anh thoáng ngập ngừng rồi nói: “Bây giờ em ở đây đi, để anh nấu bữa tối cho.”
Đánh chén xong bữa tối này dưới ánh nến, sau này nhớ lại cũng xem như khá lãng mạn. Vai nam chính Từ Nghi ôm đồm hết mọi chuyện từ nấu cơm đến rửa chén. Sau đó gọi điện thoại cho bảo vệ hỏi nguyên nhân bị cúp điện thì được cho biết: Do đường dây điện xảy ra trục trặc khiến toàn khu bị mất điện, họ đang kiểm tra từng đường dây một, cũng không biết cụ thể khi nào mới sửa xong.
Cúp điện thoại, Từ Nghi nhìn về phía Chử Điềm, mắt cô đã khôi phục trở lại, đang thoải mái nằm trên ghế salon ăn trái cây đã được gọt sẵn. Vẻ lo sợ tái mét mặt mày khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thậm chí còn có vẻ rất hưởng thụ.
Anh đi đến ngồi cạnh cô, tiếng nói rõ ràng: “Nhân mấy ngày nay anh nghỉ phép có thời gian rảnh, anh và em đến bệnh viện khám lại xem.”
“Không cần đâu” – cô quyết đoán từ chối – “Từ Nghi, anh muốn hẹn hò em ra ngoài chơi cũng đừng chọn mấy nơi như bệnh viện chứ. Hơn nữa em đã khỏe rồi mà.”
Anh cố ý không đếm xỉa đến lời trêu đùa của cô: “Vậy lúc trước sao lại xảy ra vấn đề này?”
“Áp lực quá lớn thôi.” – cô nói – “Anh xem đi, em vừa phải dọn nhà vừa phải tìm việc làm, còn anh lại không có ở nhà để đỡ đần cho em.”
Thật ra lòng Từ Nghi vẫn rất áy náy. Nhưng khi đối mặt với Chử Điềm vô cùng vui vẻ nói xoáy vào chỗ đau của người khác thì anh lại cảm thấy rằng… phụ nữ thật đúng là hay ngồi lê đôi mách.
“Chử Điềm” – anh nghiêng người gọi tên cô, chợt cảm thấy cả người cô cứng đờ – “Sao vậy?”
“Tay của anh…”.
Tiếng nói của Chử Điềm trở nên quái lạ. Từ Nghi cúi đầu, dưới ánh nến vàng nhạt anh phát hiện tay mình đang đặt trên hai chân của cô. Anh nhanh chóng hiểu ra hành động vô thức này của mình có chút mờ ám. Tuy nhiên không đợi anh phản ứng lại, Chử Điềm đã đứng bật dậy, rút hai chân ra khỏi tay anh.
“Nóng quá, em đi tắm đây.”
Vừa nói xong Chử Điềm lập tức chui vào nhà tắm, tiếng đóng cửa vang lên thì vừa khéo đèn trong nhà cũng đã sáng trở lại. Có điện rồi!
Từ Nghi hơi nheo mắt nhìn căn nhà sáng rỡ, tự nhiên anh có một cảm giác không biết trốn vào đâu. Trời ạ, anh chột dạ cái gì chứ. Mới vừa rồi anh chỉ nổi hứng, muốn nói với cô về việc sắp xếp cuộc sống sau này thôi mà.
Từ Nghi bật cười, phát hiện rằng con người nhồi nhét đầy đầu tư tưởng giáo dục chính trị và kiến thức về Đảng cộng sản, nhà nước và quân đội này, khi đối mặt với Chử Điềm có tư tưởng giác ngộ thấp như thế thật đúng là… không thể xuống tay.
Tối đó hai người đi ngủ khá sớm.
Bận rộn suốt mấy tháng ở đơn vị đã khiến cho thể xác lẫn tinh thần Từ Nghi đều mệt mỏi, vậy mà hôm nay còn phải làm đủ thứ việc từ chiều đến tối nên khiến anh rã rời. Lúc Chử Điềm tắm rửa xong đi ra đã thấy anh nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Chử Điềm ngồi bên giường, tâm trạng có chút phức tạp. Mới vừa rồi khi ở trong phòng tắm cô thấy kinh nguyệt tháng này của mình đã đến, thử tính ngày xem thì phát hiện sớm ba bốn ngày. Sau khi cô thở phào nhẹ nhõm xong thì lại thấy hơi buồn.
Bởi vì bất ngờ nhận được tin anh sắp về nhà, Chử Điềm hoàn toàn không kịp khẩn trương hay căng thẳng, sau khi đón anh về lại xảy ra tình trạng lộn xộn như vậy. Cho nên tối nay khi Từ Nghi không cẩn thận chạm phải người cô, cô đã phản ứng hơi quá khích. Nhưng biểu hiện đó không có nghĩa là cô không muốn. Có phải ông trời đã hiểu sai ý của cô rồi không?
Tính toán tỉ mỉ thì số lần bọn họ cùng giường chung gối cũng không nhiều. Về chuyện kia cũng chỉ có đôi lần. Cho nên cô vẫn rất mong đợi đó chứ! Đều do kỳ kinh nguyệt đến không đúng lúc chết tiệt này!
Chử Điềm nhìn Từ Nghi ngủ mà dâng trào một nỗi xúc động muốn đá anh xuống giường. Tại sao anh có thể ngủ một cách ngon lành đến thế cơ chứ? Cô chán nản nằm trên giường được một lúc mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một đêm say giấc. Ngày hôm sau đồng hồ báo thức phải réo rắt hồi lâu mới có thể đánh thức Chử Điềm khỏi giấc nồng. Tối hôm qua trước khi đi ngủ cô đã cố ý chỉnh đồng hồ báo thức sớm hơn một chút, muốn dậy chuẩn bị bữa sáng. Kết quả là khi thức dậy phát hiện bên giường đã trống không, sờ vào lạnh lẽo. Hiển nhiên là đồng hồ sinh học được rèn luyện hằng năm trong quân ngũ của chính trị viên Từ còn sớm hơn cả đồng hồ báo thức của cô.
Cô mặc áo quần tử tế, khi đến phòng vệ sinh rửa mặt đúng lúc đụng phải Từ Nghi vừa ra ngoài trở về. Thấy anh xách vài túi đồ trong tay, Chử Điềm không khỏi kinh ngạc: “Siêu thị mở cửa sớm như vậy hả?”
Từ Nghi đặt túi đồ xuống, rót cho mình một cốc nước, thấm giọng xong mới nói: “Anh đi chợ sáng.”
Chử Điềm ngơ ngác: “Gần đây có chợ sáng à?”
Từ Nghi nhìn cô: “Dọn đến đã một tháng rồi mà em không biết ư?”
Chử Điềm trầm mặc mười mấy giây rồi quay người vào phòng vệ sinh.
Từ Nghi vốn cho rằng cô đang đùa anh, giờ mới tin là cô không biết thật. Ngón tay anh vô thức gõ nhẹ lên chiếc cốc thủy tinh, anh không nén được bật cười.
Sau khi cẩn thận rửa mặt xong, Chử Điểm trang điểm nhẹ nhàng. Phải nói rằng đôi khi phụ nữ rất nông cạn, nhìn khuôn mặt mình đã được trang điểm qua gương, Chử Điềm vứt hết phiền muộn tối qua sang một bên, tâm trạng tốt lên hẳn.
Trong khoảng thời gian cô rề rà, Từ Nghi đã nấu xong bữa sáng. Đợi một lúc lâu không thấy cô ra, anh đành phải gõ cửa nhắc nhở: “Xong chưa vậy? Lát nữa sữa sẽ nguội mất.”
“Xong rồi đây.”
Chử Điềm mở cửa đi ra, một bộ quần áo chỉnh tề kết hợp với khuôn mặt trang điểm xinh xắn, khiến cô nhìn vô cùng hoạt bát và chuyên nghiệp. Lúc trước Từ Nghi rất hiếm khi thấy cô ăn mặc thế này nên không khỏi nhìn thêm mấy lượt.
“Sao vậy?” – Chử Điềm đưa tay qua lại trước mặt anh.
“Công ty em đi làm đều phải trang điểm à?” Từ Nghi nói, đưa cho cô một lát bánh mì đã phết mứt hoa quả.
“Cái này gọi là bắt đầu công việc một ngày mới với tinh thần sảng khoái và gương mặt đẹp” – Chử Điềm cắn một miếng rõ to, lại nếm thử trứng gà Từ Nghi chiên, mùi vị khá ngon.
“Được rồi” – Từ Nghi nói.
Chử Điềm không hiểu nhìn anh một cái: “Được cái gì cơ?”
Chỉ nghe thấy anh từ tốn bổ sung: “Tinh thần và gương mặt của em đã rất tốt rồi, đừng nên trang điểm đậm quá, toàn là chất hóa học, dùng nhiều không tốt cho da” – nói xong lời này liền thấy Chử Điềm nhìn anh với vẻ mặt quái lạ. Anh không khỏi phải hỏi tiếp – “Sao vậy, anh nói không đúng à?”
Chử Điềm tiếp tục ăn sáng, nhưng khóe mắt đuôi mày đều nhướng lên: “Chính trị viên Từ, xin hãy yên tâm, chưa bao giờ em trang điểm đậm cả. Khí sắc của em rất tốt.”
Cô chỉ chỉ mặt mình. Chăm sóc được hơn một tháng, cô đã khôi phục lại làn da trước đây. Hiện tại da cô non mịn có thể bấm ra nước, môi vốn đã đỏ hoàn toàn không cần tô son. Có nền tảng tốt như thế nên chỉ cần trang điểm nhẹ thôi đã hiển nhiên trở thành người đẹp rồi. Khuôn mặt này không biết đã khiến bao nhiêu người hâm mộ, còn kéo theo bao chuyện thị phi đấy.
Trước kia Chử Điềm không thèm đế ý, ỷ vào tuổi trẻ lười chăm sóc, người khác thấy vậy đều cảm thán phí của trời. Ai cũng nói phụ nữ qua hai mươi lăm tuổi bắt đầu xuống dốc. Hai năm nay Chử Điềm cũng bắt đầu cảm thấy nguy cơ, cô đã tìm hiểu kỹ cách bảo vệ và chăm sóc làn da. Bây giờ nhìn lại hiệu quả không tệ lắm.
Từ Nghi nhìn chằm chằm người đẹp sắc nước hương trời trước mắt rồi khẽ cười. Lúc mới biết cô, hàng loạt hành động của cô tạo cho anh cảm giác cô là một cô gái mặt dày. Nhưng bây giờ lại phát hiện, nếu như cô thật sự muốn theo đuổi một người đàn ông nào, e là không mấy ai có thể kháng cự được sức quyến rũ cực độ này.
Hôm nay là thứ Sáu, Chử Điềm vẫn phải đi làm. Trời mưa suốt từ tối hôm qua, đến giờ thì đã ngớt đi. Chử Điềm nhìn ra ngoài, do dự một lát rồi quyết định đi làm bằng tàu điện ngầm.
Nghe vậy, Từ Nghi hơi kinh ngạc: “Để anh đưa em đi làm” – dù sao anh đang nghỉ phép, cũng không có gì làm.
Chẳng dè Chử Điềm lại thẳng thắn từ chối: “Không cần, tự em đi được rồi.”
“Không phải em ngại chen chúc sao?”
“Nhưng em không muốn người trong công ty nhìn thấy anh” – Chử Điềm vừa đi giày vừa nói.
Không ngờ tới lý do này, Từ Nghi ngớ người ra, nhưng cũng không nói nài nỉ.
Vừa ra đến cửa, Chử Điềm hỏi Từ Nghi: “Hôm nay anh dự định làm gì?”
“Đi dạo đâu đó thôi” – hôm nay Từ Nghi mặc một bộ thường phục, có vẻ ôn hòa hơn lúc mặc quân phục rất nhiều.
“Cũng tốt” – Chử Điềm bất chợt phát hiện ra điểm tốt của ông chồng quân nhân biết nấu cơm này. Một là không lo lắng anh ấy bị đói bụng, hai là có kỷ luật quân đội ràng buộc không cần phải lo lắng anh ấy làm bậy. Nhớ ra gì đó, cô quay người lại hỏi anh – “Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi anh, lần này anh nghỉ phép mấy ngày?”
“Mười ngày, sao vậy?” – Từ Nghi nhìn cô.
“Dành chút thời gian đến nhà anh một chuyến.”
Trước khi kết hôn cô đã gặp ba mẹ Từ Nghi, cũng chính là cha mẹ chồng cô một lần, hơn nữa còn rất vội vã. Tuy là lúc đó có vài nguyên nhân, ba mẹ chồng đều tỏ vẻ thông cảm, nhưng vẫn thiếu sót lễ nghĩa, nên tìm một cơ hội bù lại.
Nhận thấy cô suy nghĩ đến vấn đề này rất chân thành, Từ Nghi ngẫm rồi nói: “Sau này sẽ tìm cơ hội. Khoảng thời gian này là thời điểm công ty bận rộn, em đến đó ba mẹ cũng không có thời gian gặp em.”
Thay vì nói là lý do, không bằng nói là viện cớ. May mà đối tượng là Chử Điềm, cô hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, chỉ nói: “Mấy ngày nay anh sắp xếp với gia đình đi, chỉ cần cuối tuần là được mà.”
Từ Nghi đứng bên cửa sổ đưa mắt nhìn Chử Điềm đi xuống lầu trong cơn mưa phùn lắc rắc, càng tôn lên dáng vóc thướt tha của cô. Thất thần trong chốc lát, anh quay người nhìn khắp nhà. Anh bỗng phát hiện trong nhà quá im ắng, giống như quay trở lại lúc anh còn sống độc thân.
Từ lúc chiều hôm qua chờ xe đến khi Chử Điềm vừa ra khỏi nhà ban nãy, ngoại trừ ngủ vài tiếng, anh chẳng có giây phút nào rảnh rỗi. Kiểu bận bịu này khác với lúc bận bịu khi làm việc. Khi làm việc lúc nào anh cũng biết rõ mình phải làm gì, dù bận nhưng vẫn có trình tự, nhưng bây giờ thì hoàn toàn không có chủ định và không có chuẩn bị gì cả.
Từ Nghi ngẫm nghĩ không khỏi bật cười. Anh không ngờ đến lúc mình về đến nhà còn phải giữ tính cảnh giác chuẩn bị chiến đấu cấp bốn, bởi vì tình trạng đột phát của cô gái Chử Điềm này thật sự là quá thường xuyên. Nhưng mà như vậy cũng tốt, cuộc sống không đến nỗi quá vô vị.
Theo thói quen anh thu dọn nhà cửa xong thì lái xe ra ngoài, dự định dạo quanh thành phố B một chút. Đúng lúc đến giờ đi làm, lượng xe cộ qua lại rất đông, anh từ từ lái xe xuyên qua dòng người. Do đã quen sống trong quân đội, lái xe chẳng có mục đích như vậy khiến anh loáng thoáng có một cảm giác bất an. Cảm giác này giống hệt lúc anh vừa tốt nghiệp trường quân đội, tưởng chừng như không thích nghi được với tất cả mọi thứ xung quanh mình.
Lúc chờ đèn đỏ, Từ Nghi soi gương chiếu hậu ngắm nghía bộ thường phục của mình, nhìn thế nào cũng cảm thấy khó chịu. Anh đột nhiên phát hiện ra mình có việc để làm. Đương lúc chuẩn bị định đi thì điện thoại di động có tin nhắn do Chử Điềm gửi đến.
Chử Điềm: Lúc đi dạo mua gì cũng được nhưng nhất định không được mua quần áo.
Từ Nghi khẽ nhướng mày trả lời: Tại sao?
Cô Chử trả lời chẳng nể mặt: Bởi vì em không tin tưởng thẩm mỹ của trực nam(*).
(*) Trực nam có nghĩa là đàn ông đích thực. Gọi theo giới đồng tính, trực nam nghĩa là những người đàn ông chỉ thích phụ nữ, không thích người cùng giới tính với mình. Nhưng ở đây Chử Điềm nói Từ Nghi là trực nam còn mang một ý nghĩa là chính trực.
Từ Nghi: …
Lý do này quả thật khiến cho bản thân Từ Nghi – một trực nam – khó mà phản bác. Ý nghĩ này đành phải từ bỏ thôi, Từ Nghi tiếp tục lái xe. Lúc chạy qua ngã tư có một tấm quảng cáo treo trên tòa cao ốc thu hút sự chú ý của anh. Lơ đãng liếc mắt một cái, anh lập tức thu hồi ánh mắt, bình tĩnh lái xe đi tiếp. Nhưng đến khi gặp ngã tư tiếp theo, anh lại đột ngột thay đổi phương hướng, bật đèn xi-nhan.
Cuối cùng anh dừng xe trước một tòa cao ốc. Từ Nghi xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà sừng sững cao vút trong mây, bước chân anh từ tốn đẩy cửa đi vào.
Cao ốc này tọa lạc tại khu công nghệ cao, cả tòa nhà đều thuộc về công ty công nghệ thông tin có tên là Chính Hằng. Nơi này có thể nói là một vị trí quan trọng tại khu công nghệ cao, đồng thời nó cũng đại diện cho một năng lượng không thể khinh thường của ngành thông tin trong nước. Tính ra đã gần hai năm Từ Nghi không đặt chân đến đây rồi. Nhìn dòng xe cộ và đám người mang giày Tây qua lại ở cửa, cảnh tượng đã sớm khác hẳn so với trong ký ức của anh. Chỉ có một điều có thể khẳng định là việc làm ăn của nơi đây càng ngày càng lớn mạnh.
Có lẽ dáng vẻ anh khiến người khác chú ý, bảo vệ tầng trệt tại cao ốc đi đến muốn xem giấy tờ của anh. Từ Nghi lấy giấy tờ đưa cho nhân viên bảo vệ. Chính Hằng vẫn duy trì mối quan hệ hợp tác lâu dài với quân đội, vì thế nhân viên bảo vệ cho rằng anh là do bên phía quân đội cử đến. Nhưng Từ Nghi giải thích: “Tôi chỉ đến tìm người thôi.”
“Tìm ai vậy? Để tôi liên lạc giúp anh.” – anh bảo vệ rất nhiệt tình.
Từ Nghi suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Không cần đâu, tôi nghĩ chắc hôm nay ông ấy không đến.”
Từ Nghi lấy lại giấy tờ định rời đi. Trong lúc quay người lại, anh chạm mặt với một người đang đi đến, không khỏi bất giác khựng lại. Hiển nhiên người đó cũng sửng sốt, không ngờ có thể nhìn thấy anh ở đây.
Hai người cứ nhìn nhau như thế, cuối cùng vẫn là người đàn ông trung niên đi phía sau người đàn ông kia lên tiếng trước, ông ta cười nói: “Lão Từ, đây không phải là con trai ông sao?”
Nói lời này là một người chú mà Từ Nghi đã biết nhiều năm. Anh khẽ mỉm cười chào ông ta: “Chú Trương, đã lâu không gặp” – sau đó nhìn người kia cất tiếng – “Ba.”
Người đó chỉ đáp ừ rồi quay lại nói với người bên cạnh: “Lão Trương, mấy người lên trước đi, chỗ tôi có trà ngon đó, tôi nói vài câu với nó đã.”
Lão Trương cười ha ha: “Được, hai ba con trò chuyện đi. Từ Nghi à, nghe nói cháu kết hôn rồi, có thời gian thì đưa vợ cháu đến nhà các bác chơi nhé.”
Từ Nghi cười, đáp vâng.
Sau khi đưa mắt nhìn đám người phía sau rời đi, Từ Kiến Hằng chuyển mắt nhìn người thanh niên ăn mặc bình thường trước mặt mình – đây là con trai út của ông.
“Tôi không mời cậu lên lầu ngồi, đến phòng họp ở đại sảnh tầng trệt đi, tôi có vài lời nói với cậu.”
“Đúng lúc” – Từ Nghi nói – “Con cũng cảm thấy phiền phức, hơn nữa còn lãng phí thời gian của ba.”
Hai ba con luôn nói chuyện với nhau bằng giọng điệu này, Từ Kiến Hằng đã sớm quen, thậm chí ông còn lười không muốn bảo nhân viên lễ tân rót hai cốc nước ấm mang vào. Dù thế nào đi nữa, thời gian trò chuyện của hai người họ sẽ không kéo dài hơn mười phút đồng hồ. Từ Nghi ngồi vào chiếc ghế xoay ở gần cửa, quan sát cách bài trí trong phòng họp này. Anh dám cá nơi này được dùng nguyên liệu cách âm tốt nhất, ba anh chính là một người cẩn thận như vậy.
“Trở về khi nào?” – Từ Kiến Hằng ngồi đối diện anh, khẽ hỏi.
“Tối hôm qua vừa về đến nhà.”
“Nhà? Nhà ai?”
Câu hỏi này không giống với tác phong của ông cho lắm. Bình thường ông không bao giờ vừa mới bắt đầu nói chuyện đã dễ dàng để lộ cảm xúc, nhưng bây giờ ông đã nói kháy anh ngay từ đầu. Từ Nghi thoáng cười, giọng điệu rất vững vàng: “Căn nhà cũ ở Đông Giao, khá gần trung đoàn, con trở về đó rất tiện.”
“Vợ cậu đâu?” – Từ Kiến Hằng hỏi – “Cô ta còn ở Tứ Xuyên à?”
“Về rồi. Cũng vừa trở về không bao lâu.”
“Không bao lâu là bao lâu?”
“Một hai tuần thôi.”
Anh cố ý nói dối, chủ yếu là không muốn để cho ba mẹ, nhất là ba anh biết con dâu của họ đã trở về lâu như vậy nhưng cũng không đến nhà thăm viếng họ để rồi khó chịu. Thật ra trong lòng anh biết rõ, Chử Điềm rất muốn đến nhà thăm họ. Tuy cô hơi đỏng đảnh nhưng vẫn biết lễ nghĩa. Cô cố ý đơi anh đi chung có lẽ là vì trong lòng cô cũng có chút sợ hãi nhất định với gia đình anh.
“Một hai tuần?” – Từ Kiến Hằng nhướng mày – “Vậy một tháng trước người tôi thấy là ai?”
Từ Nghi nhìn ông: “Ba có ý gì?”
Từ Kiến Hằng dựa vào lưng ghế, cả người thả lỏng đi rất nhiều: “Một tháng trước tôi nhìn thấy vợ cậu trong công ty. Chắc là đến phỏng vấn, khoảng thời gian đó công ty đang tuyển người. Cô ta biểu hiện không tệ, bộ phận nhân sự vốn định chọn cô ta, sau đó trình cho tôi xem có tuyển không.”
Rốt cuộc Từ Nghi cau mày: “Không ngờ chuyện tuyển nhân viên cỏn con như vậy cũng cần ba phải đích thân xử lý.”
Từ Kiến Hằng làm như không nghe thấy, ông đứng lên: “Nếu đã sớm trở về, hơn nữa cậu cũng có thời gian thì đưa vợ cậu về nhà một chuyến.
Từ Nghi cũng đứng dậy đi ra ngoài theo: “Để sau hãy nói.”
Từ Kiến Hằng dừng bước, quay đầu nhìn anh: “Cái gì mà để sau hãy nói?”
“Ba quên rồi à? Lần trước gặp mặt cũng chính là lúc con và Chử Điềm nhận giấy kết hôn, ba đã cho con một cái tát.” – trong mắt Từ Nghi lóe lên vẻ nực cười, lời nói ra cũng không khách sáo – “Một cái tát kia khiến cô ấy rất sợ hãi, làm sao mà dám đến nhà ba nữa.”
“Cậu…” – Từ Kiến Hằng trợn mắt, sắp sửa nổi nóng, nhưng ông ý thức được mình đang ở trước mặt mọi người nên mới miễn cưỡng nén cơn giận xuống – “Cậu cút đi cho tôi.”
Từ Nghi cười nhẹ giống như đã sớm dự liệu được. Không hề ngần ngại, anh sải bước rời đi.
Từ Kiến Hằng nhìn theo bóng lưng phóng khoáng của con trai, mãi lâu sau cơn giận mới lắng xuống, ông khẽ mắng: “Thằng mất dạy.”
Bởi vì chồng về nhà, Chử Điềm dậy sớm, tâm trạng cũng rất tốt, con người của cô rất dễ để lộ cảm xúc ra ngoài, vì vậy mà mặt tươi roi rói, người khác không muốn chú ý cũng khó.
Kể từ khi biết sự thật Chử Điềm đã kết hôn, đàn ông trong công ty muốn tiếp cận cô đã vơi đi một nửa. Sau khi Phùng Kiêu Kiêu biết thì không nhịn được bùi ngùi sao đàn ông bây giờ thực tế quá, còn Chử Điềm lại thở phào nhẹ nhõm.
Tối hôm qua Phùng Kiêu Kiêu đi xem mắt, hôm nay vừa đi làm đã ngay lập tức tìm Chử Điềm than thở: “Điềm Điềm, cậu có thể tưởng tượng ra tên đàn ông kia cực phẩm cỡ nào không? Vậy mà anh ta hỏi mình nếu như anh ta kết hôn với mình thì nhà mình có thể giải quyết chuyện nhập hộ khẩu vào thành phố B giúp anh ta không. Trời ơi, anh ta xem nhà của mình là Sở dân chính sao?”
Chử Điềm vừa cố nuốt xuống ngụm nước mình sắp phun ra vừa thu dọn bàn: “Quản lý hộ khẩu là Sở Công an mà.”
“Sở quái gì chẳng được” – Phùng Kiêu Kiêu trợn to đôi mắt – “Thời đại này ai cũng vậy hết sao?”
Chử Điềm ờ một tiếng, không biết nên an ủi cô bé lậm tiểu thuyết ngôn tình, gần như ôm ảo tưởng ngây thơ với tình yêu này như thế nào.
Phùng Kiêu Kiêu oán trách một hồi, kéo Chử Điềm hỏi: “Chồng cậu như thế nào? Có hỏi mấy câu thực dụng như vậy không?”
Chử Điềm suy nghĩ một chút, sau đó cười ngại ngùng: “Tình trạng của bọn mình là anh ấy là người ở đây còn mình là người tỉnh khác.” – cho nên nếu phải hỏi thì hẳn là cô hỏi mới đúng.
Phùng Kiêu Kiêu ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng dài: “Điềm Điềm, cậu thật tốt số mà. Bây giờ người dám can đảm đi cưới người ngoại tỉnh không còn nhiều nữa đâu.”
Chử Điềm thầm phụ họa theo một câu. Đương nhiên rồi, ai bảo ông xã cô không phải người bình thường chứ.
Hai cô trò chuyện cả buổi, đúng lúc lão trưởng phòng Lưu dự họp buổi sáng xong trở về bảo hai cô vào phòng làm việc. Nhìn thấy Phùng Kiêu Kiêu mặt ủ mày chau, ông ta không nhịn được trêu ghẹo: “Được rồi, đừng buồn nữa. Nếu không ai thèm lấy thì ở vậy sau này làm vợ con trai tôi đi.”
Phùng Kiêu Kiêu giật giật khoé miệng: “Sếp đừng nói không hợp lý như vậy, con trai của sếp năm nay mới bốn tuổi rưỡi thôi mà.”
Lão Lưu cười cười, mời hai người họ ngồi xuống: “Là thế này, hằng năm công ty chúng ta đều tổ chức huấn luyện quân sự một tuần cho nhân viên mới. Năm nay phòng chúng ta có hai cô, cho nên hai cô chuẩn bị đi, cuối tuần chính thức bắt đầu.”
Tin tức này đối với hai người mà nói chính là sét đánh giữa trời quang.
Phùng Kiêu Kiêu trợn to mắt: “Sếp, không phải chứ, thời buổi bây giờ còn huấn luyện quân sự gì nữa.”
Lão Lưu liếc cô ta một cái: “Tôi đùa cô làm gì, có thời gian rảnh tôi chơi với con tôi còn vui hơn.”
Chử Điềm cũng phải tiêu hóa trong chốc lát mới tiếp nhận nổi: “Tại sao phải tham gia huấn luyện quân sự ạ?”
Đối với người đẹp như Chử Điềm, lão Lưu luôn kiên nhẫn hơn một chút: “Thông lệ của công ty thôi. Thứ nhất là bởi vì ông tổng của chúng ta là quân nhân giải ngũ, thích những gì liên quan đến quân đội. Thứ hai là cho cuộc sống bình thường của chúng ta thêm một chút niềm vui chứ sao.”
Thêm một chút phiền phức thì đúng hơn. Hai người rầu rĩ trở về phòng làm việc, đón nhận vô số ánh mắt thương hại pha lẫn chút hả hê của cả đám đồng nghiệp. Xem ra trước đây họ cũng chịu không ít tàn phá của đợt huấn luyện quân sự ấy.
Đồng nghiệp nam như sợ không vui còn châm dầu thêm lửa: “Nhắc đến tôi còn rất hoài niệm bảy ngày huấn luyện quân sự kia. Tuy nói là đi hành quân hơn năm cây số rất đày đọa người ta, nhưng có thể đụng đến súng thật đấy. Ôi, các cô nói xem, tôi có nên xin sếp cho tôi đi huấn luyện lần nữa không?”
Phùng Kiêu Kiêu liếc mắt, nói với anh ta một chữ cút khiến mọi người cười ồ lên.
“Điềm Điềm, làm sao đây?” – Phùng Kiêu Kiêu chống cằm nhìn Chử Điềm bên cạnh: “Từ nhỏ đến lớn mình rất sợ huấn luyện quân sự.”
Chử Điềm khẽ thở dài: “Mình cũng đang rầu rĩ đây.” – cũng không phải là cô sợ huấn luyện quân sự mà là nó được an bày chả đúng lúc tí nào hết.
“Cậu có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì.” – Chử Điềm phiền muộn cào cào mái tóc – “Chuyện là… ông xã mình đã về rồi.
“Hả? Có ý gì? Lẽ nào cậu và chồng cậu không sống chung à?”
“Đúng vậy đó.” – Chử Điềm bĩu môi – “Nơi anh ấy đóng quân cách chỗ chúng ta hai ba giờ chạy xe, bình thường không dễ gì mới trở về nhà một chuyến.”
“Làm lính à?” Ánh mắt Phùng Kiêu Kiêu sáng ngời, “Làm lính thật à?”…
Chử Điềm bị vẻ hưng phấn bất chợt của cô nàng làm cho sợ hết hồn, lại bị giọng nói kích thích kia làm sởn hết gai ốc: “Sao vậy? Trông tớ không giống vợ lính à…?
“Giống! Đương nhiên là giống!” – Rốt cuộc Phùng Kiêu Kiêu đã hiểu tại sao một phụ nữ có chồng như Chử Điềm lại chẳng khác gì gái độc thân, thì ra là vợ lính. Cô tóm lấy cánh tay Chử Điềm: “Điềm Điềm, có thể cho mình xem chồng cậu được không?”
Chử Điềm nheo mắt nhìn cô ấy: “Cậu đừng có ý nghĩ xấu xa. Anh ấy đâu phải là khỉ, xem cái gì mà xem.”
“Mình tò mò mà.” – Phùng Kiêu Kiêu cười híp mắt nhìn cô – “Mình chỉ muốn biết kiểu đàn ông gì mới có thể thu phục được cô gái như cậu. Chẳng phải là có ý xấu gì đâu mà, chỉ thuần túy là bởi vì cậu thôi.”
Chử Điềm vẫn không lay chuyển ý định: “Không được. Lỡ như bị những người khác trong công ty thấy lại bàn tán thì sao” – đừng nói là cô tự kỷ, từ nhỏ đến lớn cô đã chịu không ít thị phi vì mình là người đẹp rồi.
“Cậu sợ bị bọn họ thấy à!” – Phùng Kiêu Kiêu cảm thấy buồn cười – “Để bọn họ nói đi! Nếu chồng cậu khí thế hơn người thì cần gì sợ sẽ không ngăn chặn được bọn họ, đến lúc đó nhìn xem bọn họ sẽ xấu hổ mà nói như thế nào. Theo mình thấy là cậu nên thoải mái đi, hơn nữa cậu cứ che giấu như vậy nếu để chồng cậu biết thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào? Không phải là cảm thấy bởi vì anh ấy làm cậu xấu hổ nên cậu mới không chịu để đồng nghiệp thấy hay sao?”
“Mình đâu có bao giờ nghĩ như vậy đâu.” – Chử Điềm vội nói, nói xong mới phát hiện mình đã bị bẫy, cô lườm Phùng Kiêu Kiêu – “Đồng chí nhỏ, không nhìn ra là cậu rất biết làm tư tưởng nhé.”
“Đương nhiên.” – vẻ mặt Phùng Kiêu Kiêu đắc ý.
Chử Điềm vẫn chưa nhận lời, cô còn hơi do dự. Nhớ đến sáng nay lúc cô vừa ra đến cửa thì anh đã nói muốn đưa cô đi làm, nhưng cô lại từ chối vô cùng dứt khoát. Không phải Từ Nghi sẽ cho rằng cô chê anh ấy làm cô xấu hổ chứ? Trời ơi, chuyện này oan ức quá. Cô lúc nào cũng thèm muốn “nhan sắc” của anh hết đó. Cô chỉ không muốn cuộc sống riêng tư của mình trở thành đề tài cho người khác bàn tán thôi. Huống chi Từ Nghi còn là quân nhân, cho nên cô phải đặc biệt chú ý tới mức độ ảnh hưởng mới đúng.
Chịu đựng đến buổi trưa, Chử Điềm tìm một nơi không có ai, gọi điện thoại cho Từ Nghi.
Bên kia bắt máy rất nhanh, tiếng nói hơi khàn: “Điềm Điềm, có chuyện gì vậy em?”
Anh gọi cô là Điềm Điềm, khiến Chử Điềm cảm thấy tim mình đập rộn rã đến mức không đếm được nhịp. Cô kiềm chế cơn rung động này lại, hỏi Từ Nghi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Anh đang ở ngoài.” – anh nói.
“Không có mua quần áo chứ?”
“…”– hình như anh cười – “Thủ trưởng đã ra lệnh cấm rõ ràng thế rồi, sao anh còn dám tự tiện hành động?”
Chử Điềm bị anh chọc cười: “Em muốn đi mua với anh mà, anh phải tin tưởng ánh mắt của em.”
“Anh tin” – anh khẽ nói – “Sao giờ này lại gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì à?”
“Cũng không có gì” – cô cắn cắn môi, nhìn cơn mưa phùn bên ngoài cửa sổ, khẽ chán chừ hỏi – “Buổi chiều anh có thể đến đón em tan sở không?”
Anh gần như không hề bất ngờ, ừ một tiếng: “Đổi ý rồi hả?”
“Đúng vậy đó, em tin tưởng anh” – cô gần như là nói rất khẽ – “Tin tưởng anh có thể ngăn chặn được.”
Lần này anh cười thật, chỉ vài tiếng nhẹ nhàng nhưng nghe hay vô cùng.
“Được, anh đến đón em.”
Từ Nghi cúp điện thoại rồi xuống xe, lúc này mưa phùn đã tạnh, anh kéo lại áo khoác, đi vào bệnh viện phía đằng trước.
Bệnh viện đa khoa Quân khu là một bệnh viện hàng đầu ở thành phố B nên lúc nào cũng đông kín người, Từ Nghi băng qua dòng người chen chúc tại đại sảnh, đi thẳng vào khu viện điều trị lâu dài. Đây cũng không phải là lần đâu tiên anh đến nơi này, dù không thường xuyên nhưng cũng xem như quen thuộc.
Anh đi lên tầng mười, đến trước một căn phòng bệnh. Cửa phòng đang đóng, Từ Nghi gõ hai tiếng, thấy không ai trả lời liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Bên trong không có ai.
Từ Nghi cau mày lại, khẽ cất bước lui ra ngoài cửa. Vừa dợm bước đi tới phòng trực thì đúng lúc có một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến, hai người đối mặt với nhau. Người đó đang cởi khẩu trang, khi nhìn thấy anh đầu tiên là sửng sốt, sau đó mừng rỡ kêu lên: “Từ Nghi”
Người đến là Phương Triết, bạn học thời cấp ba của anh, tốt nghiệp Đại học Y thành phố B, bây giờ đang làm bác sĩ chủ trị(*) tại bệnh viện này. Nhìn thấy bạn học cũ, Từ Nghi cũng rất vui, nói:
(*) Bác sĩ chủ trị thấp hơn phó khoa một cấp.
“Lại gặp mặt rồi.”
“Có phải là không muốn gặp tôi…” – Phương Triết trêu ghẹo – “… Ở chỗ này lắm hay không?”
Từ Nghi cười nhẹ, cũng không phủ nhận lời anh ta nói: “Tôi tới đây là muốn hỏi thăm tình hình của Mạnh Phàm. Tôi vừa qua phòng bệnh của cô ấy, không thấy ai trong đó cả. Hai bác cũng không ở đấy.”
“Có lẽ là ở vườn hoa” – Phương Triết dẫn anh đi ra ngoài – “Trong khoảng thời gian này Mạnh Phàm không thích hợp ở trong phòng bệnh, có thể là do thời tiết càng ngày càng oi bức, cô ấy thấy khó chịu.”
“Xem ra không nên đưa cô ấy đến bệnh viện.” – Từ Nghi nói vu vơ, không nghe ra bất cứ cảm xúc gì.
“Cậu nói câu này tôi thấy không đúng, bệnh tâm thần không phải là bệnh à?” – Phương Triết khẽ mỉm cười – “Hơn nữa hiện tại tình trạng sức khỏe cô ấy không tốt lắm, ở đây vẫn tốt hơn.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Ngoại trừ tinh thần của cô ấy, còn có bệnh tiểu đường dẫn đến máu bị nhiễm trùng. Cả tháng nay thường xuyên bị sốt, cơ thể bủn rủn mệt mỏi. Hai ngày nay mới dần chuyến biến tốt hơn một chút” – Phương Triết nói – “Nhắc tới cũng lạ, khi bị sốt đến một nhiệt độ nhất định thì thần trí cô ấy lại tỉnh táo hơn bình thường.”
Hai người vừa đi vừa nói đã đến vườn hoa phía sau bệnh viện đa khoa Quân khu. Từ Nghi dừng bước, nhìn cô gái đang ngồi trong một cái đình nhỏ giữa bãi cỏ cách đó không xa.
Mạnh Phàm đưa lưng về phía anh, mái tóc dài đến tận eo đã bị cắt ngắn chỉ còn chấm vai. Cô mặc bộ quần áo bệnh nhân thùng thình, đang được y tá đút cho ăn thứ gì đó, thỉnh thoảng còn lấy khăn tay lau khóe miệng giúp cô.
Nhìn bóng lưng yên tĩnh như vậy, tiếng nói Phương Triết cũng bất giác hạ thấp lại: “Khoảng thời gian trước cô ấy chẳng ăn được gì, hai ngày nay đã khá hơn một chút. Nhưng cậu cũng biết bệnh của cô ấy rồi đó, phải kiêng cữ rất nhiều thứ.”
Mạnh Phàm vẫn yên tĩnh và rất biết phối hợp, cho đến khi có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời, cô nghe thấy tiếng vang thì chợt đứng bật dậy, suýt nữa hất đổ cái chén trong tay y tá. Mạnh Phàm chỉ liếc mắt một cái rồi lập tức muốn đi ra ngoài, nữ y tá bèn ngăn cô lại. Nhưng Mạnh Phàm không nghe, cương quyết phải đi ra cho bằng được.
Cô đứng ở đó chừng hai ba phút, máy bay đã sớm bay mất, đường mây trên không trung cũng đã tan biến. Sau đó y tá khuyên thêm lượt nữa cô mới chịu trở lại, tiếp tục ngồi đó ăn như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Từ Nghi thấy hết tất cả mọi chuyện, anh khẽ hỏi Phương Triết:
“Chiếc máy bay mới vừa rồi là máy bay chiến đấu à?”
Phương Triết nhìn Từ Nghi với ánh mắt “Vấn đề này mà cậu lại hỏi tôi sao”
“Gần đây quân ta đang luyện tập, thường xuyên có máy bay bay ngang qua đây, bất kể là ngày hay đêm.”
Từ Nghi không để ý đến lời trêu chọc của anh ta, chỉ chăm chú nhìn Mạnh Phàm cách đó không xa, anh hỏi: “Cô ấy vẫn luôn nhạy cảm với tiếng máy bay vậy sao?”
“Ban ngày thì còn đỡ một chút, buổi tối nằm trên giường chỉ cần nghe thấy một tiếng nhỏ xíu hoặc là tiếng động không rõ cũng náo loạn cả lên. Nếu như y tá ngăn cản cô ấy quá thì cô ấy sẽ khóc. Nói thật, chuyện này khiến tôi rất bất mãn với quân ta.”
Nói xong anh ta bật cười, nhưng nhìn Từ Nghi vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như cũ bèn huých tay đụng vào người Từ Nghi:
“Muốn qua đó gặp cô ấy không?”
Từ Nghi quay người đi, buông câu trả lời mà anh ta đã đoán được sẵn:
“Không cần.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!