Bầy Hạc - Chương 7.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Bầy Hạc


Chương 7.3


Quả nhiên sau khi hai người đi đến tầng năm ở khu thứ hai đếm ngược trong khu gia thuộc, Từ Nghi gõ cửa nhẹ một ngôi nhà. Cửa nhanh chóng mở ra từ bên trong, một người đàn ông trung niên vẻ mặt hòa nhã ló đầu ra, nhìn thấy Từ Nghi thì hơi nghi ngờ.

“Cậu là?”.

Từ Nghi đưa tay:

“Chào anh, trưởng khoa Giả, tôi là Từ Nghi.”

“Ơ, cậu chính là Từ Nghi” – trưởng khoa Giả cười bắt tay – “Tôi biết cậu, khoảng thời gian trước Cố Hoài Việt đã nói với tôi tình hình của cậu rồi. Đúng lúc trong khu còn trống, tôi liền sắp xếp cho cậu trước một căn.”

“Phiền anh quá ạ.”

“Đừng nói vậy, đến lấy chìa khóa à? Cậu chờ chút” – trưởng khoa Giả giũ giũ áo khoác quân đội trên người, tìm trong nhà chốc lát rồi cầm một xâu chìa khóa đưa đến – “Đây, bây giờ cậu có thể đi xem nhà trước. Số nhà nằm trên chìa khóa, trở lại rồi hoàn thành thủ tục sau, dù sao cậu cũng không vào ở gấp.”

Từ Nghi nhận lấy, cầm trong tay.

“Cảm ơn anh, trưởng khoa Giả.”

Trưởng khoa Giả cười tít mắt xua xua tay. Chử Điềm vốn đang thở hổn hển đứng bên cạnh đã bình phục lại, khí oxy không đầy đủ, đầu óc có chút u mê. Sau khi đợi trưởng khoa Giả đóng cửa lại, rốt cuộc cô cũng phát hiện có điều không đúng lắm, vừa xuống lầu vừa kéo áo Từ Nghi hỏi:

“Chìa khóa gì? Nhà gì vậy?”

Từ Nghi dừng bước, quay đầu lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, khóe môi khẽ cong. Anh kéo tay Chử Điềm qua, đặt chìa khóa vào lòng bàn tay cô.

“Chìa khóa của chúng ta, nhà của chúng ta.”

Chử Điềm hoàn toàn ngây dại, trợn to hai mắt nhìn anh.

“Không phải… anh mới vừa nói đây là khu gia thuộc của trung đoàn thiết giáp… Không phải… “ – Chử Điềm nói không mạch lạc cho lắm – “Không phải là anh không còn ở trung đoàn thiết giáp sao?”

“Em nghe thế nào vậy hả?” – Từ Nghi mỉm cười – “Anh nói đây là khu gia thuộc của sư đoàn A nơi trung đoàn thiết giáp sở thuộc, nhưng khu nhà thuộc sư đoàn.”

Chử Điềm ngẫm nghĩ:

“Có gì khác nhau sao?”

“Cho nên tất cả sĩ quan làm việc tại đơn vị trực thuộc sư đoàn A đều đủ tư cách xin nhà ở nơi đây.”

“Nhưng anh không phải…”

Từ Nghi hít sâu một hơi, giải thích:

“Anh được điều đi nơi khác, điều đến đơn vị trực thuộc sư đoàn A rồi.”

“…”

Ánh mắt Chử Điềm nhìn anh rất ngốc nghếch. Từ Nghi hơi bất đắc dĩ. Anh đã nói đến nước này nhưng sao cô vẫn chưa hiểu nhỉ? Anh cau mày lại, đang suy nghĩ làm sao giải thích rõ với cô thì Chử Điềm bỗng hoảng hốt kêu lên, cả người nhào vào người anh, ôm lấy anh bằng cả tay lẫn chân.

“Ông xã!” – cánh tay cô ôm anh hơi run – “Em không thể tin được!”

Thật đúng là… khó trêu chọc mà. Từ Nghi nhẹ vỗ lưng cô hỏi:

“Không tin tưởng anh vậy sao?”

“Không phải.” – cô cọ vào vai anh, lắc đầu liên tục – “Em còn tưởng rằng… anh lại bị điều đến chỗ khác, không ngờ anh được điều trực tiếp đến nơi trực thuộc sư bộ, càng không ngờ chúng ta còn có nhà.”

Cô đang nói chợt ngẩng đầu, mắt tỏa sáng nhìn anh.

“Từ Nghi, em thật sự yêu anh chết đi được!”

Niềm vui mừng đến quá đột ngột, cô giống như thật sự có chút khó chống đỡ. Dường như Từ Nghi cũng bị tâm trạng của cô lây nhiễm, vẻ mặt nhu hòa, suýt nữa đã không chú ý đến mình đang ở đâu mà muốn hôn cô một cái. Tuy nhiên, trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa, có người muốn xuống lầu. Anh nhanh chóng khôi phục lại lý trí, thả cô xuống:

“Đi, đi xem nhà thôi.”

Nhà phân cho hai người thuộc khu ba, tòa nhà số hai, dãy thứ ba đếm ngược. Hai người đứng ở tầng ba, Từ Nghi lấy ra chìa khóa, nhẹ nhàng xoay tròn, mở cửa nhà ra.

Lần trước, lúc ở nông trường, Từ Nghi đã tiêm dự phòng trước cho cô, nói rằng với cấp bậc của anh không được phân nhà tốt, nên Chử Điềm đã chuẩn bị tâm lý đâu ra đấy. Tuy nhiên, tình hình này lại tốt hơn trong tưởng tượng của họ nhiều.

Chử Điềm kinh ngạc “Òa” một tiếng, kích động mở từng ngóc ngách trong nhà ra xem. Từ Nghi đi theo sau cô, đợi cô xem xong mới nói:

“Có lẽ nhà hơi nhỏ, nhưng mà…”

“Không nhỏ đâu!” – Chử Điềm quay người chỉ chỉ vào lồng ngực anh – “Đồng chí, đừng yêu cầu cao như vậy.”

Từ Nghi bị cô chọc cười, biết bây giờ cô thật sự rất vui. Nhìn hết cả căn nhà, anh đứng ở phòng khách nói:

“Anh từng nghĩ, căn nhà này thuộc về sản nghiệp quân đội, nên chúng ta sẽ không tốn công sửa sang, đồ gia dụng cũng không cần quá hoa hòe.”

Chử Điềm gật đầu, trải qua một lần sửa sang và dọn nhà, cô thật sự ý thức được hai mục này đều quá hao phí tinh lực và thể lực.

Nếu đại thể đã có, phương án dọn nhà cũng nhanh chóng thành hình trong đầu. Từ Nghi nói tiếp:

“Hiện tại đồ đạc trong nhà kia không cần di dời, giường, bàn, tủ vân vân… đồ đạc ở đây đều rất đầy đủ. Đồ đạc của anh mang theo người, em chỉ cần dành một ngày dọn đồ đạc em cần qua là được.”

“Căn phòng này hơi lớn, coi như phòng ngủ chính, giường đã có, hơi cứng nhưng ngủ tốt cho thân thể. Có thể đặt vài món linh tinh, nhưng không nên bày nhiều đồ, nếu cần có thể đổi thành thư phòng cho em.”

“Phòng vệ sinh không cần tu sửa, trong khu nhất trí cung cấp nước nóng hai mươi bốn giờ. Điện nước đều đầy đủ, duy nhất cần mua thêm có lẽ là đồ dùng phòng bếp, cái này để anh làm.”

“Nếu hai người ở thì đơn giản một chút, tương lai có con… “ – nói đến đây, Từ Nghi ngập ngừng – “Có thể chúng ta không ở đây được nữa.”

Nói xong, anh quay mắt lại, phát hiện Chử Điềm đang sững sờ nhìn anh chằm chằm. Từ Nghi xua xua tay trước mặt cô:

“Sao vậy?”

Chử Điềm lấy lại tinh thần, khẽ mím môi, sau đó không nhịn được lại nhoẻn môi cong.

“Em xem như nghe rõ rồi, đối với nhà cửa anh chỉ yêu cầu bốn chữ: Đơn giản, thực dụng.”

Từ Nghi khẽ cười.

“Anh đi lính lâu như vậy, đã quen nhấc ba lô lên là đi, nên suy nghĩ vấn đề cũng rất đơn giản. Nếu em không hài lòng, vậy chúng ta cứ sửa theo cách em thích.”

“Không cần đâu.” – Chử Điềm bật dậy bóp cổ anh – “Đây là anh muốn giao vấn đề lại cho em à!”

Quả thật là càng lúc càng thông minh. Từ Nghi để mặc cô càn quấy một hồi, bỗng đưa tay bắt lấy cánh tay cô. Ánh mắt anh bình tĩnh, dịu dàng nhìn thẳng vào cô.

“Anh đã cho em cơ hội rồi nhé, là tự em không cần đấy.” – Anh nói, môi nở một nụ cười tươi – “Cho nên trở về lo liệu tùy quân đi, dọn dẹp nhà cửa rồi dời qua đây.”

Giờ Chử Điềm mới hiểu được hóa ra anh mới vừa mượn lời cô để cho cô một chiếc lồng, thật là quá thâm độc. Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì cô không thể nào nói lời cự tuyệt được, huống chi lòng cô thật sự chẳng hề muốn cự tuyệt.

Bởi vì cô nhìn thấy, lúc nãy khi anh mặc sức tưởng tượng và sắp xếp nhà mới của họ, đôi mắt anh sáng ngời biết bao, tia sáng ấy quả thật khiến người khác lóa mắt. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh kỳ vọng vào tương lai của họ như thế.

“Được.”

Trả lời thẳng tuột như thế khiến hai người đều bật cười. Sau khi quyết định chuyện lớn, hai người lại xem nhà thêm chốc lát. Trước khi đi, Từ Nghi thật sự đưa Chử Điềm đến thăm một vị lãnh đạo ở khu nhà này. Là Cố Hoài Việt – tham mưu trưởng của sư đoàn anh, có thể được phân căn nhà này, anh ấy đã góp sức không nhỏ.

Lúc đến nhà, tham mưu trưởng đang nấu cơm tối, gia đình tham mưu trưởng cố giữ họ lại, hai người cũng ở lại dùng cơm. Khi ăn bữa tối này, Từ Nghi uống khá nhiều rượu, Chử Điềm cũng quen được vài người bạn. Gia đình của tham mưu trưởng có Nghiêm Chân và hai đứa con của chị ấy, Cố Gia Minh và Cố Manh Manh.

Do Từ Nghi uống nhiều rượu nên khi trở về Chử Điềm lái xe. Có điều chính trị viên Từ không hề nhàn rỗi, ngồi trên ghế lái phụ, phụ giúp cô quan sát tình hình giao thông. Vì để Chử Điềm chuyên tâm lái xe, suốt quãng đường Từ Nghi chẳng hề nói chuyện với cô. Nhưng Chử Điềm thỉnh thoảng nhìn sang, phát hiện mắt anh sáng quắc lạ thường.

Lẽ nào do anh uống rượu bị say? Chử Điềm suy đoán. Sau khi kết hôn, cô gần như chưa từng thấy anh uống rượu, nhưng cô biết, tửu lượng của anh rất tốt. Có thể nói, phàm đã từng đi lính trong quân đội, tửu lượng ai cũng cơ bản đều cao.

Cô liên tiếp liếc nhìn khiến Từ Nghi chú ý, chính trị viên Từ nghiêng đầu nhìn cô, dặn dò:

“Chú tâm lái xe, cứ nhìn anh mãi làm gì?”

“Em lái rất tốt mà.” – Chử Điềm bất mãn “Hứ” anh – “Em hỏi anh, hôm nay em nghe tham mưu trưởng Cố nói chúng ta đều là người một nhà, đây là ý gì?”

Từ Nghi ngả người dựa vào ghế, hỏi cô:

“Tham mưu trưởng họ gì?”

Chử Điềm muốn cắn anh, anh cho rằng cô là con ngốc sao? Là họ Cố mà! Không đúng! Trong đầu chợt lóe sáng, cô kinh ngạc hỏi ngược lại.

“Là người nhà của dượng út hả? Hai người họ là anh em à?”

Từ Nghi không nhịn được ho khan hai tiếng, bật cười nói: “Là chú cháu.”

Chử Điềm hơi lúng túng, nhưng sau đó cảm thấy rất lý thú.

“Vòng một vòng lớn như vậy, hóa ra đều là người một nhà.”

Từ Nghi cũng cảm thấy thế giới này quá đỗi kỳ diệu. Rẽ qua nhiều khúc cua, cuối cùng người con gái này vẫn thuộc về anh. Thật ra Từ Nghi còn có một chuyện không nói cho Chử Điềm biết. Hôm nay sau khi dùng cơm xong, anh và Cố Hoài Việt vào thư phòng nói chuyện một lát, thuận tiện xin anh ấy nghỉ phép cuối năm. Tính đến cuối năm nay, anh và Chử Điềm đã kết hôn được một năm, nói chính xác là đã lĩnh giấy đăng kí kết hôn được một năm rồi, nhưng đến nay vẫn chưa tổ chức đám cưới.

Ban đầu lúc đăng ký kết hôn, mẹ Chử Điềm đang nằm viện, vốn định đợi sức khỏe bà khá hơn một chút mới tổ chức lễ cưới. Nhưng sau đó bệnh tình bà nặng thêm, không bao lâu thì qua đời. Cảm xúc Chử Điềm rất tệ, mà mẹ vừa qua đời chưa bao lâu đã đãi tiệc cưới cũng không thích hợp lắm. Không ngờ vẫn kéo dài đến bây giờ. Lẽ ra năm nay anh vừa được điều đến đơn vị mới không nên xin phép nghỉ, nhưng Cố Hoài Việt nghe lý do của anh, vẫn phê chuẩn, điều này khiến Từ Nghi cảm ơn từ tận đáy lòng. Anh muốn cho cô một lễ cưới, việc này anh vốn suy nghĩ đã lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng có tin mừng, anh bỗng có cảm giác an nhàn mà trước nay chưa từng có.

“Này, sao không nói nữa? Ngủ rồi hả?”

Nhận thấy Từ Nghi im lặng quá lâu, Chử Điềm bèn gọi anh. Từ Nghi hoàn hồn, nghiêng đầu sang, bỗng nhiên anh cầm tay cô. Chử Điềm bị hành động này của anh làm giật mình, may mắn là lúc này đang dừng xe chờ đèn đỏ. Đang định nói anh vài câu, quay sang lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn cô không hề chớp mắt, trong vẻ an tĩnh mang theo sự dịu dàng và yêu thương không hề che giấu.

Ánh đèn ven đường ngoài cửa sổ vút qua mắt anh, đồng thời cũng mê hoặc đôi mắt cô. Chử Điềm chớp mắt, cho rằng mình nhìn lầm, nhưng Từ Nghi cười, khẽ khàng nói:

“Điềm Điềm, hôm nay anh rất vui.”

Chử Điềm không biết vì sao anh đột nhiên xúc động như vậy, nhất thời sửng sốt ngây ra, tiếng còi xe phía sau làm cô bừng tỉnh. Quay đầu lại, đèn xanh đã sáng lên, cô vội vàng rút tay lại rồi khởi động xe. Đến khi lái qua ngã tư, lúc cô định hỏi rõ ràng thì phát hiện Từ Nghi đã ngủ thiếp đi rồi.

Được thôi…

Chử Điềm bất đắc dĩ nghiêng đầu qua tiếp tục lái xe, dường như là… lòng cô cũng cảm nhận được xíu xiu ngọt ngào giống lòng anh vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN