Bầy Hạc - Chương 8.3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Bầy Hạc


Chương 8.3


Nhưng Triệu Tiểu Tĩnh quyết tâm kích động cô:

“Sau khi tôi có thai, ông ta cũng không nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn với tôi ngay, chẳng qua chỉ bày vài bàn tiệc ăn mừng mà thôi, căn bản chẳng mời bao nhiêu người. Sau khi đi khám biết tôi mang thai con trai ông ta mới coi trọng, đăng ký kết hôn, tặng nhà tặng xe, cắt đứt quan hệ với tất cả người đẹp bên ngoài, ngày ngày về nhà làm chồng hiếu thảo. Tôi hỏi cô một câu, ông ta có từng đối xử với mẹ cô như vậy không?”

Chử Điềm không nói câu nào, sự im lặng của cô khiến Triệu Tiểu Tĩnh đắc ý hơn:

“Chưa từng có sao?”

Chử Điềm nghe không lọt nữa, đứng dậy định bỏ đi, trong lúc bối rối làm rớt túi, cô vội vàng quay người nhặt lên. Triệu Tiểu Tĩnh vịn eo đứng dậy, quả thật nhởn nhơ đắc ý thưởng thức vẻ hốt hoảng của cô:

“Cho nên tôi nói với cô rồi. Chử Điềm, cô không trách được tôi, không trách được bất cứ ai, muốn trách thì phải trách mẹ cô không sinh được con trai, không lôi kéo được trái tim của ông ta!”

Ả vui sướng nói, nhưng một giây sau liền bất ngờ bị xối một cốc cà phê lên đầu. Triệu Tiểu Tĩnh chỉ cảm thấy mặt mình chợt lạnh, ả đưa tay sờ thử, chất lỏng màu nâu nhạt trên đầu ngón tay khiến ả nhận ra Chử Điềm đã xối cái gì, không nhịn được ả thất thanh hét lớn:

“Chử Điềm!”

Hai mắt ả trợn to, lớp son phấn lấm lem trên khuôn mặt giống bức tranh trừu tượng dữ tợn. Dường như ả cực kỳ tức giận, ngón tay run run chỉ vào Chử Điềm nhưng không thốt nên lời.

Chử Điềm dằn mạnh cốc xuống, không để ý đến ánh mắt và lời thì thầm to nhỏ của người xung quanh, lạnh lùng nói:

“Tôi đã cảnh cáo cô, không được nói đến mẹ tôi.”

Hai mắt Triệu Tiểu Tĩnh đỏ ngầu trợn trừng nhìn Chử Điềm:

“Tôi nói bà ta thì sao? Bà ta không có bản lĩnh sinh con trai thì bị vứt bỏ là đáng đời. Còn cô nữa Chử Điềm, cô cho rằng ông ta cưng chiều cô lắm sao. Trong hai mươi bốn năm cô sinh ra không có ngày nào là ông ta không phiền muộn tại sao cô lại là con gái, cô biết không?”

Chử Điềm bị lời nói của ả hoàn toàn chọc giận, hai mắt long lên, không nói hai lời liền bước đến cho Triệu Tiểu Tĩnh một cái tát, chỉ muốn đánh cho ả không mở miệng được nữa.

Triệu Tiểu Tĩnh hoàn toàn ngây dại, nói ra cũng là ả đã xem Chử Điềm quá đơn giản. Bởi vì sau khi ả và Chử Ngật Sơn sống chung, ả chưa từng nghiêm chỉnh đối chọi với Chử Điềm. Với lại, căn bản mỗi lần đều có Chử Ngật Sơn ở đó, cho nên tình cảnh chưa bao giờ mất khống chế như vậy, ả cũng chưa bao giờ bị rơi vào thế yếu như hiện nay. Ả che lại tai trái bị đánh vang lên ù ù và má trái bỏng rát, nhìn Chử Điềm chằm chằm một cách khó tin.

Chử Điềm lạnh lùng nhìn ả:

“Một cái tát này cũng là đáng đời cô.”

Cô cố gắng nói dữ dằn nhưng đáy mắt lại rơm rớm, khí thế cũng không đủ. Triệu Tiểu Tĩnh ngơ ngác nhìn cô, bỗng dưng “A” lên một tiếng, bắt đầu điên cuồng gào lên như thể tinh thần bị chấn động:

“Tôi đáng đời! Tôi đáng đời! Cô có bản lĩnh thì đánh chết tôi đi! Đánh chết đứa con trong bụng tôi đi!”

Ả vừa nói vừa xông lên, ra vẻ muốn ôm nhau chết chung với Chử Điềm. Đến lúc này ả đã hoàn toàn không để ý đến đứa con trong bụng nữa rồi. Nhân viên cửa hàng và người xung quanh vây xem thấy chuyện náo động lớn liền rối rít xông đến muốn kéo hai người ra. Nhưng Triệu Tiểu Tĩnh sống chết nắm tóc Chử Điềm, giật vài phen, Chử Điềm cảm giác da đầu đau đớn chết đi được, không khỏi cất tiếng quát ả:

“Triệu Tiểu Tĩnh, buông tay ra!”

Nhưng Triệu Tiểu Tĩnh nhào đến như bị điên. Mà ả là một phụ nữ có thai tám tháng, người khác không dám quá dùng sức kéo ả ra, nên Chử Điềm bị đánh mạnh vài cú. Cô đau đến mức không biết phải làm sao, liền giơ tay cho Triệu Tiểu Tĩnh thêm một cái tát. Cái tát này cô không xác định được mình đánh trúng đâu, là mặt hay là cổ. Nhưng Triệu Tiểu Tĩnh dường như đột nhiên tỉnh táo, toàn thân cũng mất hết sức lực, cộng thêm người khác không đỡ kịp, thoáng cái ả đã ngồi bệt xuống đất.

Lúc Từ Nghi chạy đến, thứ đập vào mắt chính là cảnh tượng hỗn loạn như vậy. Triệu Tiểu Tĩnh ôm bụng ngồi dưới đất gào khóc, la lối om sòm mắng chửi Chử Điềm. Chử Điềm đứng thẳng, bộ ngực phập phồng, có thể thấy tâm trạng sôi trào dữ dội vô cùng. Anh hơi cau mày, gạt đám người vây xem phía trước ra. Lúc thấy Chử Điềm còn chưa nguôi giận, nhấc chân định bước đến, anh vội sải bước giữ tay cô lại.

“Dừng tay!”

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Chử Điềm hơi ngỡ ngàng nhìn người xuất hiện trước mắt. Tuy nhiên sắc mặt Từ Nghi cực kém, anh liếc nhìn Chử Điềm từ trên xuống dưới, sau khi xác định cô không sao liền đi đến định dìu Triệu Tiểu Tĩnh đứng dậy.

Lý trí hồi phục, Chử Điềm đưa tay cản anh:

“Anh làm gì? Anh không được đụng đến ả.”

Một câu hỏi tức thì di dời sự chú ý của mọi người. Tất cả nhìn chằm chằm vào Từ Nghi, rối rít không nhịn được suy đoán một nam hai nữ này đến tột cùng có quan hệ gì. Lẽ nào là kẻ thứ ba đến tìm vợ lớn ra oai, còn chưa có kết quả thì người đàn ông này lại vội vã chạy đến cứu cánh?

Từ Nghi hoàn toàn không đếm xỉa đến lời bàn tán xung quanh, chỉ nhìn Chử Điềm với vẻ mặt bình tĩnh đến gần như lạnh lùng. Giằng co chừng một phút, anh gạt tay Chử Điềm ra, dìu Triệu Tiểu Tĩnh dậy.

Triệu Tiểu Tĩnh hoàn toàn không ý thức được người đỡ mình là ai, chỉ lo kêu gào. Từ Nghi sử dụng chút sức lực mới đỡ ả đứng lên nổi. Còn chưa đứng vững hoàn toàn đã nghe ả ôm bụng kêu đau. Lúc Từ Nghi đang do dự có cần đưa ả đến bệnh viện hay không thì một người đàn ông vội vàng lao vào từ bên ngoài, ông ta trợn to hai mắt quan sát cảnh tượng trước mắt. Tiếng kêu gào của Triệu Tiểu Tĩnh thu hút sự chú ý của ông ta, người đàn ông thoáng do dự đi đến đỡ ả. Lần này Triệu Tiểu Tĩnh đã thấy rõ, nhào vào lồng ngực ông ta, bắt đầu khóc huh u.

Bị mọi người vây xem, bàn tán, người đàn ông cảm thấy vô cùng lúng túng. Ông ta dùng khẩu hình hỏi Từ Nghi:

“Cô ta sao vậy?”

“Bụng khó chịu, e rằng phải đi bệnh viện khám thử.”

Người đàn ông bật ra một câu chửi thề, nhanh chóng ý thức được mình lỡ lời, suy tính chốc lát rồi dìu Triệu Tiểu Tĩnh ra ngoài. Từ Nghi giúp đỡ đưa Triệu Tiểu Tĩnh lên chiếc BMW màu đỏ của người đàn ông. Lúc trở về tiệm cà phê đã không thấy Chử Điềm đâu nữa. Trong lòng Từ Nghi biết không ổn, anh không chần chừ một khắc, đuổi theo Chử Điềm chưa đi được bao xa.

“Chử Điềm” – anh kéo cánh tay Chử Điềm lại – “Em đi đâu?”

Chử Điềm lạnh lùng hất tay anh ra:

“Không cần anh quan tâm.”

Từ Nghi khẽ nhíu mày:

“Theo anh về.”

“Tại sao em phải theo anh về?” – Chử Điềm cứng cổ hỏi ngược lại – “Không phải anh muốn đỡ Triệu Tiểu Tĩnh sao? Sao anh không đi theo đến bệnh viện luôn đi? Anh đi đi, dù sao anh cũng chẳng nhìn em lấy một cái, anh quan tâm đến em làm gì? Em không cần anh quan tâm.”

Từ Nghi biết tại sao cô lại cáu gắt, chẳng qua tình huống lúc nãy hỗn loạn như vậy, anh kịp nói gì chứ? Anh ổn định nói:

“Anh biết bây giờ em đang suy nghĩ lung tung, theo anh về nhà trước, sau đó anh sẽ nói rõ với em.”

“Em không về! Anh lại muốn giảng đạo với em đúng không? Có phải anh cảm thấy em ngốc như vậy, cảm thấy anh nói gì đều đúng hết không? Anh đừng buồn cười, lần này em không nghe lời anh đâu.”

Chử Điềm nói hơi cưỡng từ đoạt lý. Hai bên đường đã có người chú ý bởi tiếng ồn ào của họ, thỉnh thoảng ló đầu vây xem. Từ Nghi hiểu đây thật sự không phải là nơi để nói chuyện, tuy nhiên Chử Điềm cố chấp như thế, anh chỉ đành giải thích với cô:

“Anh không muốn giảng đạo với em, chẳng qua em có biết Triệu Tiểu Tĩnh đang có thai hay không?”

“Anh không được nhắc đến con của ả.”

Nghĩ đến đây, Chử Điềm cảm thấy lồng ngực mình tức đến sắp nổ tung, muốn hất tay Từ Nghi ra, nhưng làm sao cũng không giằng ra được.

Từ Nghi rất hiếm khi thấy Chử Điềm thế này, dường như bất cứ lời nào cũng không thể khiến cô trấn tĩnh lại. Không có cách nào, anh hít sâu một hơi, đưa tay chặn ngang bế cô lên, dự định cứ thế khiêng cô vào xe, về nhà trước rồi nói sau. Nhưng Chử Điềm vô cùng giận dữ, hiện tại cô thật sự chẳng hề muốn để ý đến Từ Nghi, còn bị anh khống chế như vậy, cô tức tối nắm lấy túi xách – món đồ duy nhất trong tay mình, đập vào người anh, dùng hết sức đập anh, vật trang trí trên túi vang lên leng keng.

Từ Nghi bị cô làm loạn vô cùng nhức đầu, hơn nữa hôm nay kết thúc huấn luyện dã ngoại không cẩn thận làm cánh tay bị thương, ôm cô như vậy khiến cơn đau tăng lên. Dù tính tình tốt hơn nữa cũng không khống chế được nỗi phiền hà trong lòng anh. Thật sự đau đến mức không ức chế nổi nữa, anh thả Chử Điềm xuống, giọng điệu và mặt mày đều lạnh đi, mang theo vẻ không nhẫn nại hiếm có:

“Chử Điềm, làm loạn đủ chưa?”

Chử Điềm thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng:

“Chưa. Em còn muốn rủa Triệu Tiểu Tĩnh không sinh được con, khó sinh mà chết. Tên khốn kiếp Chử Ngật Sơn kia cả đời không có con trai.”

Cơn giận của Từ Nghi hoàn toàn bị dấy lên, gân xanh trên thái dương đập thình thịch, anh mím chặt môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chử Điềm, không thốt ra một chữ. Chỉ chốc lát sau, anh nắm chặt hai tay, quay người sải bước bỏ đi. Chử Điềm đứng tại chỗ, nhìn anh bỏ đi xa không quay đầu lại, một lát sau cô không nhịn được nữa, ngồi xổm xuống, vùi đầu giữa hai gối khóc nức nở.

Từ Nghi quay người đi chưa được mấy bước liền hối hận. Tuy nhiên cơn giận trong lòng chưa tiêu tan, bước chân vẫn chưa ngừng. Đi đến bãi đỗ xe, mở cửa xe jeep nhỏ ra, ngồi im trên xe một phút. Sau khi gọi điện thoại cho Chử Ngật Sơn, anh hồi phục tâm trạng, nổ máy rồi lái về hướng khi nãy.

Chử Điềm đã không còn ở đó nữa, điều này khiến Từ nghi càng hối hận hơn. Anh cho xe chạy chậm lại, tìm kiếm bóng dáng Chử Điềm dọc đường, lúc sắp chạy đến cuối đường vẫn không tìm được. Từ Nghi không khỏi sốt ruột, vừa gọi điện thoại cho Chử Điềm, vừa chăm chú nhìn mỗi người ven đường. Đang lúc anh vô cùng lo lắng chờ đợi điện thoại được kết nối, lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy cô.

Cô đang ngồi trong một tiệm KFC bên đường, trên chiếc bàn trước mặt chất một khay gà viên to ụ. Mà bản thân cô đang vừa lau nước mắt vừa nhét thịt gà vào miệng mình.

Từ Nghi không thể tả nổi tâm trạng mình lúc này ra sao nữa, tuy trong lòng vẫn cảm thấy có chút bất đắc dĩ, nhưng cả người đã nhẹ nhõm hơn, dần dần anh thoáng cười rất nhẹ rất nhẹ, chỉ có khóe môi khẽ nhoẻn lên. Chăm chú nhìn cô trong chốc lát, Từ Nghi tắt điện thoại, xuống xe.

Đi vào tiệm KFC, Từ Nghi mới thấy rõ còn có một cô bé ngồi đối diện Chử Điềm, đang mở vở ra nằm nhoài người làm bài tập ở đó, bên tay có một cốc thức uống bốc khói nghi ngút.

Từ Nghi đi đến, khom người xoa đầu cô bé, tiếng nói vô cùng êm ái:

“Cô bạn nhỏ, chú mang quyển vở qua bàn khác giúp cháu nhé, cháu đến đó làm bài được không?”.

Cô bé ngẩng đầu nhìn anh, hai bím tóc sau ót khẽ lay động:

“Chú ơi, chú biết dì này sao?”

“Chú biết.”

Cô bé ngẫm nghĩ rồi gật đầu, để Từ Nghi giúp cô bé mang đồ đến một bàn khác, trước khi đi còn quay người gọi anh lại nói:

“Chú ơi, phiền chú chuyển lời với dì kia, người lớn nhà cháu nói, đang khóc mà ăn rất dễ bị sặc, hơn nữa còn chứa trong bụng không tiêu hóa được.”

Từ Nghi cười nói được. Lúc trở lại bên cạnh chiếc bàn Chử Điềm ngồi, Từ Nghi phát hiện cô vẫn còn đang ăn, dường như hoàn toàn không hề nhận ra anh đã đến. Anh cũng không sốt ruột, ngồi đối diện nhìn cô ăn. Giữa hai người là một khay gà viên to ụ. Quả nhiên giống như lời của cô bé kia nói, Chử Điềm ăn một hồi là bắt đầu ho khan. Từ Nghi vội vàng cầm tấm khăn giấy qua, vỗ mạnh vào lưng cô, dùng khăn giấy che miệng cô lại, nói:

“Nhổ ra.”

Chử Điềm bị hành động của anh làm giật mình, nước mắt nhòe nhoẹt liếc nhìn anh, lại bị anh vỗ mạnh một cái, liền há mồm nhổ hết toàn bộ gà trong miệng ra. Từ Nghi tiện tay vứt đi, thấy tiếng ho khan của cô hòa hoãn liền bưng cốc nước nóng đến cho cô.

Cả quá trình Chử Điềm đều trợn to mắt nhìn anh không chớp. Hồi lâu, dường như mới tin được người trước mắt này là Từ Nghi. Đầu ngón tay chạm phải cốc nước nóng, nước mắt không kiềm được liền rơi lã chã.

Từ Nghi khẽ thở dài, ôm cô vào lòng.

“Điềm Điềm, trong lòng em không vui, nổi giận thì trút vào anh, vào những thứ này đều được. Nhưng em có thể đừng luôn đặt anh vào phía đối lập em được không?”

Chử Điềm cất tiếng khóc, ôm chặt anh không hề buông tay.

Tối đó, hai người về đến rất trễ. Vào cửa, Từ Nghi bảo Chử Điềm đi tắm, anh vào bếp làm một chút thức ăn cho hai người. Chử Điềm uể oải vào phòng vệ sinh, sau khi bật đèn lên hồi lâu, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mình trong gương. Nhưng vừa nhìn vào cô đã bị cô gái trong gương dọa giật nảy mình. Đầu tóc rối loạn như kẻ điên, mắt sưng như quả hồ đào, nếu nhìn kỹ chỗ thái dương còn có một vết bầm nhỏ, chắc là vừa nãy lúc lôi kéo với Triệu Tiểu Tĩnh không cẩn thận bị ả đánh.

Chử Điềm mở to hai mắt nhìn mình trong gương, một lúc lâu sau mới chấp nhận vẻ nhếch nhác của mình. Lại nghĩ đến lúc vừa khóc vừa ăn gà viên, Từ Nghi vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chăm chú, mặt cô bắt đầu nóng lên. Thảo nào lúc anh mới xuất hiện lại nhìn cô như vậy, tất cả chuyện này quả thật quá tệ hại mà.

Yên lặng hít một hơi, Chử Điềm vặn vòi nước ra. Lần này cô tắm hơi lâu, tắm xong đi ra Từ Nghi đã nấu ăn xong, đang bày lên bàn hai bát mì cá thanh đạm.

Thấy cô đã tắm xong, Từ Nghi liền dặn dò:

“Lau khô tóc, qua đây ăn cơm.”

Chử Điềm ừ xong, liền nghe thấy điện thoại Từ Nghi vang lên. Anh lau lau tay cầm điện thoại di động, cúi đầu nhìn một cái rồi đi ra ban công nghe máy. Chử Điềm vừa lau tóc vừa chờ Từ Nghi, đến khi anh nghe điện thoại xong trở vào, cô nhẹ giọng hỏi:

“Đã trễ thế này còn ai gọi điện thoại cho anh nữa?”

Thấy cô cố gắng làm bộ ra vẻ như lơ đãng hỏi, Từ Nghi cảm thấy hơi buồn cười. Anh đặt di động xuống, ngồi trước bàn ăn, gắp mì nói:

“Nếu em không qua đây ăn, mì sẽ bị trương đấy.”

Cũng biết anh sẽ không nói, Chử Điềm “Hứ” một tiếng, đứng dậy cầm điện thoại Từ Nghi tự xem. Vị trí đầu tiên trong nhật ký cuộc gọi chính là Chử Ngật Sơn. Cô khẽ cau mày.

“Ông ta lại gọi cho anh làm gì?”

“Không có gì, nói thân thể Triệu Tiểu Tĩnh không có gì đáng ngại.”

Chử Điềm bỏ di động trở lại, bất mãn nói:

“Anh quan tâm Triệu Tiểu Tĩnh như vậy hả? Ả là tai họa do trời, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Đương nhiên không thể nói lời như vậy. Có điều bây giờ Từ Nghi lười cãi nhau với cô, chỉ gọi cô đến ăn. Chử Điềm không có khẩu vị gì, ăn nửa bát liền bỏ đũa xuống, phần còn dư lại đương nhiên đều trút hết cho Từ Nghi. Từ Nghi nhanh chóng ăn hết sạch sẽ, thu dọn chén bát cho vào bồn rửa. Lúc trở ra phòng khách phát hiện Chử Điềm đang lục tung tìm đồ. Anh đi đến nhẹ giọng hỏi:

“Đang tìm gì vậy?”

“Tìm băng cá nhân và dầu hồng hoa.”

Từ Nghi khẽ “À”, lấy bao thuốc từ trong ngăn kéo khác ra, đồ cô cần đều tìm thấy.

Chử Điềm: “…”

“Ngồi qua kia.” – Từ Nghi hất cằm – “Anh thoa cho em.”

Dù da mặt Chử Điềm dày cũng cảm thấy ngượng ngùng, cô muốn tự làm nhưng Từ Nghi không cho. Chử Điềm im lặng mười mấy giây, trơ mắt mười mấy giây mới khẽ kêu “Hứ”, quay đầu ngồi xuống ghế salon.

Ngoài dự liệu của Chử Điềm, trong quá trình thoa dầu và xoa bóp cổ tay bị trật cho cô, Từ Nghi vẫn rất an tĩnh. Anh cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc và ôn hòa. Lần đầu tiên cô phát hiện lông mi anh dài như vậy, dày như vậy, thỉnh thoảng khẽ lay động theo mí mắt. Chử Điềm không nhịn được, hỏi anh:

“Sao anh biết em và Triệu Tiểu Tĩnh ở tiệm cà phê đó?”

“Đoán.”

Chử Điềm vô cùng bất mãn với đáp án này, đưa chân đá nhẹ anh. Song Từ Nghi không phải trả lời cô lấy lệ. Kể từ lúc biết Chử Điềm gặp mặt Triệu Tiểu Tĩnh thì tinh thần anh hơi bất an. Về đến nhà cũng ngồi không yên, nghĩ tới nghĩ lui cũng không an lòng, liền gọi cho cô út Chử Đông Mai, hỏi địa chỉ nhà mới của Triệu Tiểu Tĩnh.

Anh không xác định được hai người họ sẽ gặp mặt ở đâu, nhưng nếu Triệu Tiểu Tĩnh là một thai phụ, thân thể bất tiện chắc hẳn cũng không đi xa, cho nên anh liền lái xe lòng vòng xung quanh khu nhà mới. Kết quả thật sự như dự liệu của anh, hai người đứng gần đó, thậm chí còn đánh nhau.

Trực giác của anh luôn đúng, từ khi biết Triệu Tiểu Tĩnh mang thai, anh liền có cảm giác sẽ xảy ra một số chuyện, nhưng không ngờ rằng sẽ đến nhanh như vậy. Có lẽ là do anh sơ ý.

Chử Điềm im lặng chốc lát lại hỏi:

“Vậy anh biết vì sao em lại đánh nhau với ả không? Có phải anh cho rằng là bởi vì đứa bé trong bụng ả, hay là căn nhà kia hay không?”

“Không có.”

“Vậy anh cảm thấy em rất ngốc phải không?” – Chử Điềm lại hỏi – “Em đã sớm thề không để ý đến Chử Ngật Sơn nữa, nhưng cho đến bây giờ vẫn không làm được. Giống như lần này, em biết cái thai của Triệu Tiểu Tĩnh có thể không phải là của ông ta, lại không nhịn được muốn hỏi rõ.”

Chuyện này Từ Nghi không lên tiếng. Bởi vì anh thật sự không muốn cô quan tâm nhiều đến chuyện Chử Ngật Sơn và Triệu Tiểu Tĩnh. Không phải là vì cô không có lập trường, mà phần lớn bởi vì anh biết rõ con người Chử Ngật Sơn. Con người của ông ta nhìn rất dễ dàng lừa gạt, nhưng thực ra lại rất khôn khéo. E rằng từng hành động cử chỉ của Triệu Tiểu Tĩnh đều không lọt khỏi mắt ông ta, thậm chí còn biết rõ hơn cả Chử Điềm.

“Anh không nói em cũng biết.” – Chử Điềm cúi đầu, tiếng nói rất nhẹ – “Bởi vì em phát hiện từ đầu đến cuối em thật sự là một đứa siêu ngốc. Chử Ngật Sơn muốn có một đứa con trai như vậy, muốn đến mức ngay cả người vợ kết tóc cũng có thể vứt bỏ không để ý. Ông ta sao có thể chấp nhận Triệu Tiểu Tĩnh mang thai của người khác. Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ ông ta đã sớm bỏ cô ta rồi, căn bản không đến phiên em lo lắng cho ông ta.”

Tạm dừng, cô lại nói:

“Sau này em không bao giờ quan tâm đến chuyện của ông ta nữa. Kể từ hôm nay một chút lưu luyến của em đối với ông ta cũng mất.”

Giọng nói cô quyết liệt, nhưng vừa nói xong nước mắt liền rơi xuống. Từ Nghi bất đắc dĩ thở dài, đưa ngón tay lau đi nước mắt của cô:

“Nếu đã hiểu thì còn gì để khóc chứ?”

Chử Điềm đẩy tay anh ra, dùng mu bàn tay lau mặt qua loa:

“Em giận anh giúp Triệu Tiểu Tĩnh không giúp em, suýt nữa em đã quên mất hôm nay anh còn trừng mắt với em nữa!”

Từ Nghi biết rõ là cô cố ý chuyển đề tài, nhưng vẫn bị cô chọc cười. Anh nhìn chăm chăm vào đôi mắt khóc hơi sưng đỏ của cô, nói:

“Nếu hôm nay anh không đến ngăn cản em thì em định làm thế nào? Thật sự định bước đến đá cô ta một cú à?”

“Đó là cũng do bị ả chọc tức.”

“Vậy em có suy nghĩ rằng đá một bà bầu trước mặt mọi người, nếu cô ta xảy ra chuyện gì, em sẽ phải nhận hậu quả gì không?”

Điều này quả thật đúng là cô chưa kịp suy nghĩ.

“Cho dù em không đá cô ta, tại lúc đó cô ta đã bắt đầu kêu đau. Nếu như em không kịp thời đưa cô ta đến bệnh viện, em có nghĩ đến lát nữa sẽ có hậu quả gì không?”

“…”

“Em ghét đứa bé kia, ghét ba mẹ nó, nhưng nếu đứa bé này thật sự vì em mà xảy ra việc gì đó, với sự hiểu biết của anh về em, đây sẽ là gánh nặng cả đời trong lòng em.” – Từ Nghi nói với giọng vững vàng – “Em có thể mạnh miệng không thừa nhận, nhưng Điềm Điềm, anh không thể nhìn em làm chuyện điên rồ, để bản thân em chịu tội.”

Quan trọng hơn là, anh không thể cho Triệu Tiểu Tĩnh cơ hội, để ả lợi dụng chuyện này tạo nên chút bất lợi cho Chử Điềm.

“Chử Điềm.” – anh vén mái tóc dài của cô, hạ thấp giọng nói – “Em phải biết rằng, bất kể thế nào đi nữa, anh đều đứng về phía em.”

Lần đầu Chử Điềm phát hiện con người Từ Nghi biết nói chuyện như vậy. Nói anh cũng đã nói xong, cô căn bản không thể nào cãi lại. Chóp mũi hơi cay cay, cô cúi đầu, che lại đôi mắt đỏ ửng, tựa sát vào ngực Từ Nghi.

“Cảm ơn anh.”

Cô nói vừa nhỏ vừa nhẹ. Từ Nghi dịu dàng vuốt tóc cô, khẽ mỉm cười.

“Ngốc.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN