Ông Xã Ngỗ Ngược - Chương 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
180


Ông Xã Ngỗ Ngược


Chương 37


Cốc cốc cốc.

Tiểu Dĩnh đứng ở bên ngoài lịch sự gõ nhẹ ba cái vào cửa, có tiếng của người đàn ông nói vọng ra từ bên trong.

– vào đi…

Giọng nói nghe vô cùng ôn hòa dễ chịu, nếu như được đánh giá qua giọng nói này thì có thể nói người đàn ông ở bên trong tính cách vô cùng Ôn Nhu dịu dàng.

Tiểu Dĩnh đẩy cửa bước vào bên trong, người đàn ông đó ngẩng đầu lên nhìn cô mỉm cười.

– chào cô. Cô ngồi đi.

Thái độ này của anh ta khiến cho tiểu Dĩnh có một chút bối rối, thật chưa từng nghĩ ông chủ của mình lại là một người dễ gần đến như vậy.

– Chào Tổng Giám Đốc, Hôm nay tôi đến để nhận việc.

– phòng tài vụ đã nói rõ cho cô biết công việc của mình rồi đúng không?

Tiểu Dĩnh lắc đầu, Cô hoàn toàn chưa được phân công bất cứ công việc gì bởi vì cô trực tiếp lên đây gặp anh ta chứ không thông qua ai cả. Chẳng lẽ cô đã sai rồi?

Tiểu Dĩnh Thậm chí còn không dám ngẩng mặt lên nhìn ông chủ của mình, Cô nói mà thanh âm nghe rất nhỏ.

– Tôi xin lỗi. Bây giờ tôi sẽ lập tức xuống phòng tài vụ để nhận công việc.

Người đàn ông đó bắt đầu nhìn tiểu Dĩnh, cô gái này thực chất tính cách khá đơn giản còn có một chút ngốc nghếch. Thực sự khiến cho người ta có cảm giác muốn trêu đùa.

Anh ta liền lấy điện thoại gọi cho trợ lý của mình.

– Cậu đem tất cả các hồ sơ Văn kiện lên đây, có giấy tờ nào cần photo cũng mang hết lên đây cho tôi.

Một lát sau thì có một người đàn ông bước vào đem theo một Đống giấy tờ Thậm chí còn cao hơn cả đầu của anh ta.

Anh ta khệ nệ đặt đống giấy tờ xuống, rồi bước ra ngoài.

Vị tổng giám đốc đó nhìn tiểu Dĩnh rồi nói với cô.

– công việc của cô hôm nay thực ra cũng rất đơn giản. Cô phân loại tất cả hồ sơ ra làm hai loại. Một loại đã tôi đã ký và một loại tôi chưa ký và để riêng hai loại ra. Giấy tờ cần photo thì cô đi photo ra hết. Có gì chưa hiểu có thể hỏi trực tiếp trợ lý của tôi.

Tiểu Dĩnh ngơ ngác nhìn đống giấy tờ ngay trước mặt mà trong lòng cảm thấy Hoang Mang vô cùng, cô còn không biết hồ sơ nào với hồ sơ nào thì làm sao có thể phân loại ra được.

Còn số giấy tờ cần phải photo nữa, photo ra làm bao nhiêu bản, photo như thế nào cô cũng hoàn toàn không biết.

Tiểu Dĩnh nhìn người đàn ông đó rồi gãi đầu, hành động này của cô khiến cho anh ta mỉm cười vui vẻ.

– Cô tên gì?

– tiểu Dĩnh.

– Tôi tên Hàn Vũ.

– Vâng thưa Hàn tổng.

– nãy giờ chỉ là trêu đùa cô một chút, tất cả số giấy tờ này đúng là cô phải làm nhưng sẽ có người hướng dẫn cô đến khi quen việc. Nên không cần phải lo.

Tiểu Dĩnh nghe thấy anh ta nói như vậy thì thở phào nhẹ nhõm, Cô cứ tưởng mình phải mất ăn mất ngủ với đống giấy tờ này luôn ấy chứ.

– xem ra cô có vẻ rất lo lắng, cô chưa từng làm qua công việc này hay sao?

– Tôi đã từng học Đại học, cũng từng xin vào rất nhiều công ty nhưng chưa được nhận.

– vậy sao? Cô có thể qua được phỏng vấn cũng khiến cho người khác phải ngạc nhiên đấy.

– tôi….

– Lát nữa sẽ có người tới hướng dẫn cho cô làm việc, thời gian này là thời gian thử việc thôi nên cô cần phải cố gắng. Nếu sau 2 tuần mà cô còn không biết làm tốt công việc của mình thì cô sẽ bị sa thải. Có hiểu chưa?

– vâng thưa Tổng Giám Đốc, Tôi sẽ cố gắng làm tốt ạ.

Anh ta nhìn Tiểu Dĩnh rồi suy nghĩ ” Cô gái này tuy có phần hơi ngốc nghếch Nhưng nói chung là một người rất ngoan ngoãn dễ Bảo, mà 1 thư ký thì chỉ cần có như thế là đủ”.

Đôi khi thông minh quá cũng khiến cho người ta cảm thấy khó chịu….

Người trợ lý Lúc nãy tìm tiểu Dĩnh rồi đưa cô đến một căn phòng và ngồi cùng cô làm việc.

Anh ta chỉ bảo cho tiểu Dĩnh rất tận tình, thế nào là hồ sơ đã được xét duyệt, thế nào là chưa được xét duyệt.

Dạy cho cô phân loại tất cả các loại giấy tờ từ bản hợp đồng này đến bản hợp đồng khác.

Sau một ngày cật lực thì cô cũng nắm bắt được công việc của mình, nhưng nếu để làm thành thạo và tốt thì cũng phải mất một thời gian khá dài.

Anh trợ lý kia thấy tiểu Dĩnh vẫn còn hồi hộp liền động viên cô.

– Cô không cần phải quá lo lắng, chỉ cần cô không đem lòng yêu tổng giám đốc thì công việc của cô sẽ đảm bảo tốt.

Tiểu Dĩnh nhất thời còn chưa nuốt trôi được hết ý trong câu nói của người đàn ông này, vẫn còn ngơ ngác nhìn anh ta.

Anh ta tiếp tục nói.

– Cô có thể yêu bất cứ ai trong công ty này trừ Tổng Giám Đốc, có hiểu ý tôi không?

Tiểu Dĩnh vội vã xua tay để phủ nhận câu nói của anh trợ lý.

– tôi tuyệt đối sẽ không yêu thương ai cả, anh không cần phải lo.

– vậy thì tốt. Bây giờ cô có thể trở về nhà rồi.

Tiểu Dĩnh từ công ty đi ra biển xe buýt, nhưng vừa ra tới của công ty thì cô gặp ông chủ của mình. Anh ta dừng xe lại, qua ô cửa kính ở cánh cửa ôtô anh ta nói vọng ra.

– Cô đi đâu?

– Bây giờ tôi ra bến xe buýt để bắt xe về nhà ạ.

– cô lên xe đi, tôi sẽ cho cô đi nhờ.

Tiểu Dĩnh thấy ông chủ của mình thực sự là người tốt, nhưng khi cô nhìn ra xung quanh thì có rất nhiều người cũng đang nhìn về phía cô. Ánh mắt của họ thực sự không có gì gọi là thoải mái. Cô lập tức hiểu ý liền Nói với tổng giám đốc.

– Hàn tổng, thực sự cảm ơn ý tốt của anh. Nhưng cứ đi trước đi, tôi còn đi mua một ít đồ nữa mới trở về.

– vậy sao? Vậy cô cứ từ từ.

Hàn Vũ lái xe rời đi, lúc này thì ánh mắt của các nhân viên khác mới không nhìn về phía tiểu Dĩnh nữa.

Cô cũng chẳng hiểu tại sao họ lại có thái độ như vậy, tại sao cứ phải dặn dò là không được yêu Tổng Giám Đốc?

Anh ta là ai? Chẳng lẽ anh ta là gay hay sao?

Suy nghĩ này của tiểu Dĩnh khiến cho cô cũng cảm thấy ngượng ngùng, một người đàn ông Tuấn Tú điển trai như vậy thì làm sao có thể thuộc thế giới thứ ba được chứ.

Nhưng cảm thấy lập luận này của mình là có tính chính xác khá cao, bởi vì nếu là một người đàn ông bình thường thì ai cũng có thể yêu thương mà? Sao lại cứ chắc chắn bắt là không được yêu?

Hay anh ta là người đã có vợ? Điều này cũng có thể chính xác….

Trong lòng của tiểu Dĩnh chợt nhớ đến Âu Phàm, không biết anh đã làm đám cưới chưa? Đứa bé trong bụng của lục tiểu Mạn là trai hay gái?.

Rồi Cô bất giác đưa tay lên bụng mình, rồi lại giật mình với cái suy nghĩ điên rồ ấy. Cô làm sao có thể có thai được? Điều đó là tuyệt đối không thể…

Tiểu Dĩnh ngốc nghếch tự cười chính bản thân mình, dù đã cùng Âu Phàm một lần, nhưng cô thực sự không muốn quên đi cái lần đó…

Cũng chẳng hề cảm thấy hối hận vì đã trao đời con gái của mình cho ông anh…

Cho dù không được Anh yêu thương, nhưng ít nhất cô cũng được yêu thương anh…..

Bây giờ thì chẳng có cách nào có thể liên lạc được với Âu Phàm nữa, số điện thoại của anh ở trong SIM cũng đã bị chị Lâm bẻ gãy, có một cảm giác nhớ đến cồn cào đang hiện hữu trong lòng của tiểu Dĩnh.

Nhưng cô bắt buộc phải quên đi, quên đi tất cả….

Trời bắt đầu đã tối mịt, một mình tiểu Dĩnh ở trong căn phòng nhỏ, xung quanh không có bất kỳ ai để trò chuyện.

Bây giờ chỉ có công việc mới có thể khiến cho cô cảm thấy thoải mái. Tiểu Dĩnh đem một số hồ sơ còn làm dở ra để tiếp tục làm. Tiện tay pha một gói mì ăn bữa tối.

Lúc trước ở nhà Âu Phàm ngày nào cũng phải nấu cơm nhưng cô được ăn uống vô cùng đầy đủ, bây giờ ở một mình thì cô cần phải tiết kiệm, để phòng trừ lúc ốm đau còn có tiền để xoay sở.

Cũng phải để dành tiền để sau này đón ba mẹ ra đây ở cùng, ba mẹ cô cũng sắp về nước, tất cả mọi thứ sau này sẽ đều do cô một mình gánh vác, nên không thể tiêu tiền một cách lãng phí được.

Tiểu Dĩnh vừa ăn mì gói vừa làm việc, trong nhóm chat trên điện thoại của cô có tin nhắn của anh trợ lý cùng một số anh chị đồng nghiệp khác.

Tiểu Dĩnh mở máy thì đọc được tin nhắn của mọi người.

” để chào mừng nhân viên mới của công ty, Ngày mai đề nghị tổng giám đốc mở một buổi tiệc”

Tiểu Dĩnh không nghĩ là mình lại được làm tiệc để chào đón, hơn nữa cô mới đi làm ngày đầu tiên. Nhưng trong lòng thực sự cảm thấy rất vui, Cô trả lời lại.

Các anh chị đồng nghiệp lập tức trả lời.

” không cần khách sáo”

” tiểu Dĩnh khá xinh đẹp nha”

” sau này đảm bảo lại là ngôi sao sáng giá”

“….

Có rất nhiều người trong nhóm chat nói chuyện với Tiểu Dĩnh, cô cảm thấy khá vui vẻ.

Nói chuyện một lát thì có tin nhắn từ tổng giám đốc”

” được, phiền trợ lý Kim ngày mai sắp xếp”

Tin nhắn của anh ta chắc khác gì một bông hoa chứa đầy mật ngọt, còn các chị nhân viên thì giống những con ong thợ, các chị lập tức bao vây boss.

” boss tổng của chúng ta thực sự quá tâm lý”

” chính xác”

” boss tổng đã có người yêu chưa”

” thực sự rất hâm mộ anh nha”

” ngày mai anh có tới tham dự không?”

Trong khi các chị khác nhắn tin liên tục nói chuyện với Tổng Giám Đốc, chỉ có tiểu Dĩnh là hoàn toàn im lặng. Cô đương nhiên không muốn mình trở thành trung tâm chú ý của mọi người. Càng không muốn mọi người nghĩ rằng cô chỉ mới bước chân tới công ty đã lập tức để ý tới tổng giám đốc.

Cô đương nhiên là không muốn bị ai ghét bỏ, đương nhiên hiểu được ý mọi người muốn cho cô biết rằng tổng giám đốc của cô được rất nhiều nhân viên nữ trong công ty để ý. Tuyệt đối không đến lượt cô mơ mộng.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của mọi người, Bởi vì thực ra trong lòng của tiểu Dĩnh đã có người đàn ông khác. Mà chẳng có bất cứ một người đàn ông nào có thể thay thế được vị trí ấy.

Cho dù là bất kì ai, có là người tốt đến mức nào, thì đối với Tiểu Dĩnh Âu Phàm vẫn là người đàn ông tuyệt vời nhất, là người mà cô yêu thương nhất.

Bây giờ thì cô mới thấm câu nói” Yêu một người không nhất thiết phải được ở cạnh họ, Yêu Một Người Là Hi Sinh, là mong cho họ luôn được hạnh phúc”

Có thể nhiều người nói ngốc, nhưng quyết định này cô tuyệt đối không hối hận.

Tiểu Dĩnh khóa nhóm Chat, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Tương lai phía trước còn dài, còn rất nhiều công việc cần cô cần phải làm hết, đâu thể để lòng mình suy nghĩ linh tinh được.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN