Say Mê Không Về - Chương 3: Tìm việc ở Thương Châu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Say Mê Không Về


Chương 3: Tìm việc ở Thương Châu


Edit: Ariko

Re*Beta: V-Emy

Lúc xe ngựa vào thành Thương Châu, trời đã vào hoàng hôn. Toàn thân Thi Hiểu Nhiên lúc này hoàn toàn đau nhức. Sau khi thanh toán tiền cho xa phu, nàng cùng đôi vợ chồng trẻ nói lời từ biệt.Trước mắt nàng phải tìm nhà trọ đã. Thương Châu là một thành lớn, ngã tư đường rộng rãi, hai bên phòng ốc so với trấn nhỏ sang trọng hơn, đường lát gạch chỉnh tề. Tuy đã chạng vạng, trên đường lại có rất đông người qua lại, song hai bên phố bắt đầu treo đèn lồng, thỉnh thoảng lại có mấy gian hàng được dọn ra. Xem ra chợ đêm nơi này cũng thật phồn hoa.

Thi Hiểu Nhiên tìm nhà trọ rồi đặt một gian phòng, mang theo bọc nhỏ y phục vào. Sau đó nàng liền gọi tiểu nhị trước đem nước ấm lên. Khách điếm này không lớn, vì lo lắng đến vấn đề tiền bạc nên nàng chọn một phòng đơn giản. Cũng may phòng khá sạch sẽ, ở một đêm không cơm nước thì chỉ mất năm mươi văn. Thi Hiểu Nhiên ngồi vào bàn, lấy bánh bao mua lúc trước ra ăn. Trước đó, khi đưa tiền cho xa phu, Thi Hiểu Nhiên có hỏi qua, tiền trong túi kia một nén bạc đổi được một lạng, hai xuyến thì mỗi xuyến là một trăm văn. Thời đại này, một lạng bạc đổi được một ngàn văn tiền. Thời tiết nóng bức, bánh bao cũng không thể để lâu, không thể lãng phí.

Lúc tiểu nhị thông báo rằng đã có nước ấm, Thi Hiểu Nhiên liền vội vàng tắm rửa một cái, sau đó thì khóa cửa, tắt đèn, lên giường chuẩn bị ngủ. Nằm trong chăn, Thi Hiểu Nhiên nghĩ đến những việc thần kì nàng trải qua hai ngày nay, dứt khoát là nàng phải ổn định ở Thương Châu thành trước đã, sau đó giải quyết vấn đề sinh nhai, như vậy thì sau này mới có thể tìm được việc làm.

Sáng sớm hôm sau Thi Hiểu Nhiên rời khỏi nhà trọ đến ngã tư đường lớn ở Thương Châu. Ven đường có một đôi lão phu phụ mở một quán nhỏ. Ông cụ nhiệt tình tiếp đón “Cô nương đến ăn bát hoành thánh đi, bốn văn tiền một chén, tuyệt đối ăn ngon!”

Mùi thơm của hoành thánh truyền đến mũi khiến Thi Hiểu Nhiên không nhịn được mà thèm. Sáng nay nàng chỉ ăn nửa cái bánh bao, nhưng cái bánh bao đó nàng chỉ nuốt cho có thôi, vì vậy liền ngồi xuống. Ông cụ cũng nhanh tay làm một chén hoành thánh rồi bưng đến, mặt trên còn bỏ thêm chút hành, nước canh thơm ngon.

Khi ăn hoành thánh, Thi Hiểu Nhiên cũng không quên đánh giá cách ăn mặc và vẻ ngoài của người đi đường. Bỗng nhiên một vị bạch y nam tử hấp dẫn ánh mắt nằng. Hắn trên lưng mang kiếm, bạch y thêu cẩm tú hoa văn, khí vũ hiên ngang, lãng mi tinh mục, khí chất lỗi lạc. Hắn đứng ở  đó, tuấn dật như trúc, lại cao ngạo như tùng, tựa như  bạch y hiệp khách từ trong tranh bước ra. Thi Hiểu Nhiên cuối cùng cũng gặp kiếm khách thiếu niên, bộ dạng giống hệt như trong sách miêu tả, soái ca cổ đại đúng là chất lượng cao nha.

Bạch y nam tử nhoáng một cái liền biến mất.

Thi Hiểu Nhiên phục hồi lại tinh thần, mĩ nam cực phẩm như thế này, gặp một lần là đủ.

Ăn xong hoành thánh, Thi Hiểu Nhiên đứng lên trả tiền rồi hỏi: “Lão bá, ta muốn tìm việc làm, bây giờ ta nên đi nơi nào thì thích hợp?”

Lão bá đánh giá Thi Hiểu Nhiên một chút, hỏi:“Ngươi có tay nghề gì?”

Thi Hiểu Nhiên lắc lắc đầu, xem mấy tấm bảng hiệu trên đường, chữ viết của thế giới này nàng phần lớn không biết. Biết sử dụng vi tính có tính là tay nghề không nhỉ?

“ Vậy ngươi thử đi thành Đông nhìn xem có cửa hàng, tiệm rượu cần người hay không. Nhưng mà mấy cửa hàng ở mặt tiền đều phải có người giới thiệu. Cô nương bộ dạng dễ coi, vậy đi xem thử có nhà giàu nào muốn tuyển nha hoàn hay không”

Thi Hiểu Nhiên cảm tạ lão bá, sau đó đi về hướng thành Đông. Nếu không phải bất đắc dĩ thì còn lâu nàng mới chịu làm nha hoàn. Thời đại phong kiến, cấp bậc có quan hệ mật thiết với nhau. Không có tự do thì khỏi nói, đã thế còn phải hướng người khác dập đầu hành lễ, làm không tốt thì ngay cả cái mạng nhỏ nhoi cũng mất như chơi. Tốt nhất là có thể làm việc ở tửu lâu hoặc làm tạp vụ trong các nhà trọ, giúp việc, chịu mệt chịu khổ một chút cũng được.

Thành Đông là khu phồn hoa nhất Thương Châu, dòng người qua lại đông đúc. Thi Hiểu Nhiên thầm nghĩ sẽ đến tửu lâu phía trước hỏi một chút. Tửu lâu dù sao cũng phải tìm nhân viên phục vụ mà. Vì thế nàng đi vào một tửu lâu khá lớn. Bên cạnh quầy có một nam tử trung niên có râu đang đứng ghi chép, Thi Hiểu Nhiên đi về phía hắn, hỏi:“Chưởng quầy, nơi này của các người còn cần tiểu nhị không?”

Chưởng quầy ngẩng đầu nhìn nàng, rồi lại cúi xuống, tiếp tục xem sổ sách,“Tiểu nhị chỉ tuyển nam, không tuyển nữ!”

“Còn tạp vụ thì sao? Ta sẽ chịu khó, cái gì cũng làm được.”

“Nhìn ngươi thân thể nhỏ nhắn không giống bộ dáng cái gì cũng có thể làm.”

Thi Hiểu Nhiên đang muốn nói thêm, nhưng chưởng quầy có vẻ không kiên nhẫn, vội đuổi nàng ra ngoài.

Thi Hiểu Nhiên cực kì buồn bực! Quên đi, ở hiện đại lúc nàng tìm việc chẳng phải cũng như vậy? Nếu không được thì đi tìm tiếp, thế thôi.

Đột nhiên có người bên cạnh lao tới rồi va vào người nàng. Ngay sau đó, người nọ lập tức bỏ chạy. Thi Hiểu Nhiên bị ngã qua một bên, chỉ cảm thấy ở thắt lưng có cảm giác tê tê. Nàng giật mình kiểm tra thắt lưng, quả nhiên là túi tiền đã bị cướp mất. Thi Hiểu Nhiên vội vàng đuổi theo người kia, vừa chạy vừa kêu to:“ Cướp! Cướp! ”

Kẻ cắp có sức lực, vội vã chạy như điên, Thi Hiểu Nhiên làm sao đuổi kịp. Trên đường, những người qua lại chẳng những không hỗ trợ mà còn ra sức né tránh, trong lòng Thi Hiểu Nhiên sốt ruột, đó là toàn bộ gia sản của nàng đó!

Bỗng nhiên, một đạo bóng dáng theo sau xuất hiện, bay lên rồi nhanh gọn xuất một cước, đá ngã tên cướp xuống đất, tiếp đó đồng loạt xuất chưởng, đá một cước làm kẻ cắp quỳ rạp trên mặt đất, cầu xin tha thứ:“Đại hiệp tha mạng! Đại hiệp tha mạng!”

Thi Hiểu Nhiên vội vã chạy đến, thấy người vừa giúp mình là một nam tử trẻ tuổi có phong phạm của người trí thức, một thân cẩm y, mi mục như họa, hẳn là một vị công tử nhà giàu. Chỉ là ở trên mặt có nét nhợt nhạt ưu sầu, hắn lấy túi tiền trả lại cho Thi Hiểu Nhiên.

Thi Hiểu Nhiên vẫn còn thở hồng hộc, trán đổ đầy mồ hôi, tóc tai hỗn độn, tiếp nhận túi tiền rồi vội nói: “ Đa tạ đại hiệp”.

“Không cần khách khí!”, nói xong rồi lại quay sang tên cắp,“Hôm nay ta không rảnh, lần này bỏ qua, lần sau nếu còn gặp lại, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”

Tên trộm lớn tiếng kêu rên “Không dám, ta không dám nữa…”, nam tử kia cũng không thèm để ý, lập tức bước đi. Khi Thi Hiểu Nhiên bắt đầu phản ứng lại, nam tử đã lẫn vào trong đoàn người đông nghịt. Hắn đi tới phía  một vị bạch y nam tử đứng ở đằng xa, rồi sau đó bóng dáng hai người biến mất ở đầu đường.

Nguyên lai vị thiếu hiệp này cùng vị bạch y mĩ nam kia là bằng hữu. Đại hiệp đều là người tốt, giúp người không cần báo đáp, thật giống Lôi Phong ở hiện đại. ( Lôi Phong là tấm gương anh hùng cách mạng của Trung Quốc trong thời Mao chủ tịch)

Thi Hiểu Nhiên mắng tên trộm hai ba câu, nghĩ cũng không thể đem hắn đến cục cảnh sát được, vì vậy đành cột chắc túi tiền lại lần nữa, tiếp tục tìm việc.

Sau hai lần liên tục trắc trở, Thi Hiểu Nhiên đi vào một tửu lâu nhỏ trong ngõ. Tửu lâu này bề ngoài không lớn lắm, vị trí cũng hơi hẻo lánh, lúc này còn chưa tới giờ ăn cơm, chỉ có một tiểu nhị đang lau bàn. Chưởng quầy có hơi mập mạp, hai mắt lóe tinh quang. Thi Hiểu Nhiên chào hỏi lão bản, nói “Lão bản, nơi này có cần chiêu tiểu nhị không?”

Chưởng quầy béo kia dùng cặp mắt nhỏ tỉ mỉ xem xét, đánh giá từ đầu đến chân Hiểu Nhiên, hỏi “Ngươi có chuyện gì?”

“Ta muốn tìm việc làm. Ta sẽ chịu khó, cái gì cũng đều có thể làm, học này nọ cũng mau, đối với đãi ngộ của quán cũng không có yêu cầu gì”. Thi Hiểu Nhiên cực lực đẩy mạnh quảng cáo bản thân mình.

“Ngươi là người ở nơi nào?”

“Nhà của ta cách nơi này rất xa.” Thi Hiểu Nhiên cũng không rõ ràng nơi này là đâu, đành phải trả lời như vậy. “Ta thật sự không thể về nhà.”

Chưởng quầy béo có chút đăm chiêu, trong đầu tựa hồ đang tính toán cái gì, lại hỏi “Ngươi ở Thương Châu có thân thích bằng hữu hay không?”

Thi Hiểu Nhiên nghĩ hắn muốn có người tiến cử đảm bảo, chỉ đành nói “Không có, ta ở nơi này không thân không thích, cũng không có bằng hữu, trước mắt chỉ có một mình. Lão bản, ta có thể chịu khó, một người có thể làm việc của hai người.”

“Vậy gia đình ngươi làm nghề  gì? Trong nhà còn người nào? Có có liên quan gì tới võ lâm môn phái không?”

“Nhà của ta không còn ai, ta hiện tại chỉ một thân một mình. Lão bản, ngươi xem ta đáng thương như vậy, lại có khả năng, vì vậy thu nhận ta đi.” Thi Hiểu Nhiên bắt đầu bầy bộ dạng đáng thương.

Chưởng quầy béo xoay người, trong mắt hiện lên một tia gian xảo. Hắn liếc mắt ra hiệu cho tiểu nhị. Tiểu nhị vội vàng chạy ra phía hậu viện.

Nói xong xoay qua nhìn Thi Hiểu Nhiên “Ta không phải lão bản nơi này. Việc này ta không làm chủ được, phải xem ý tứ của lão bản. Lão bản ở phía hậu viện, ngươi theo ta cùng đi gặp y.”

Thi Hiểu Nhiên đi theo chưởng quầy béo về phía hậu viện, vừa đi vừa không ngừng cảm tạ hắn. Chưởng quầy béo bước song song với nàng nhưng thường liếc mắt nhìn về phía ngực của nàng, trò chuyện cũng câu được câu không. Hai người đi lòng vòng bảy tám chỗ mới đến trước cửa một căn phòng. Cửa mở hé ra, chưởng quầy béo có ý bảo nàng đi vào trong. Trong phòng hơi tối, Thi Hiểu Nhiên cảm thấy có chút kì lạ nhưng lại không biết rõ là gì, nhưng vẫn đi vào. Cửa sau lưng vừa khóa lại, nàng đã bị một người từ bên cạnh tiến đến tóm lấy, sau đó, một cái khăn chụp lên miệng và mũi, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Thi Hiểu Nhiên trước khi hoàn toàn hôn mê, trong đầu chỉ hiện ra một câu: Khốn nạn, hắc điếm! ( Nguyên văn là Kháo! Có nghĩa là chửi thề á:3)

Một hồi sau, nghe thấy bên tai có tiếng khóc, lại cảm thấy đầu óc nặng nề, Thi Hiểu Nhiên cực kì khó chịu. Sau khi cố gắng mở mắt. Đập vào mắt là nóc nhà cũ xập xệ, Thi Hiểu Nhiên mới nhớ rằng mình bị đánh thuốc mê đem đi, bị người ta ném xuống đất, hai tay còn bị trói phía trước. Đây là một căn nhà cũ nát, đại khái có đến chục gian, cửa phòng đóng chặt, theo lỗ hổng trên nóc nhà thì có thể nhìn thấy chút ánh sáng. Cùng nàng bị nhốt tại đây còn có bảy tám nữ tử trẻ tuổi, kẻ đứng người nằm, cũng có kẻ nhỏ giọng mà khóc.

Xem ra là gặp phải bọn buôn người.

Thi Hiểu Nhiên cố sức ngồi dậy, khuỷu tay huých vào nữ tử ngồi khóc bên cạnh,“Cho ta hỏi hiện tại là mấy giờ?”

“Có lẽ đã quá hừng đông ”. Nữ tử cúi đầu, thanh âm có chút khàn khàn, bộ mặt tiều tụy, tóc tai rối bù, nhưng gương mặt vẫn toát lên vẻ thanh tú. Nữ tử này tuổi không lớn, ước chừng mười sáu mười bảy, quần áo trên người cũng là chất liệu bình thường, xem ra là con gái nhà bình dân.

Có vẻ mình đã hôn mê được một ngày.

“Các ngươi cũng bị bắt đến?”

“Đúng vậy.”

“Có phải do một kẻ mập mạp mắt ti hí hay không?”

“Không biết nữa. Ta đang đi trên đường lớn thì đã bị làm cho hôn mê ”. Nàng nói chuyện rất chậm, cũng không dám nhìn Thi Hiểu Nhiên.

“Bọn họ muốn đem chúng ta đi đâu?” Tuy rằng không khóc, nhưng trong lòng Thi Hiểu Nhiên cũng rất sợ hãi.

“Còn có thể làm gì, đương nhiên là bán!” Thanh âm không hề tức giận,“Kỹ viện hoặc là mấy gia đình có tiền.”

Xem ra nàng bị bắt đến cũng đã vài ngày, thôi thì đành phó mặc cho số phận. Có mấy người trông coi ngoài cửa, cũng không biết mấy người đó như thế nào. Không nghĩ tới mình đường đường là nữ chủ xuyên qua, đi tìm việc làm lại lưu lạc đến nước bị bán đi. Nếu ở hiện đại, khẳng định là có thể đăng báo trang nhất với tiêu đề “ Sinh viên tìm việc bị lừa bán vào thanh lâu, bị lăng nhục, cuối cùng được cứu thoát”, thật … quá bi thảm!!!

Liệu sẽ có một đại hiệp từ trên trời rơi xuống đến cứu nàng hay không? Tiểu thuyết không phải thường viết vậy hay sao?!

– – – – – – – – – –

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cần động lực!

– – – – – – – – – –

Ariko: Cái đoạn anh đại hiệp với anh bạch y dắt nhau đi là có hint nhắm nhé ~ Ôi, mềnh hủ nữ ~

V-Emy: Chương sau nam phụ lên sàn ~

~ Hết chương 3 ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN