Tiểu Hoa Yêu - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
41


Tiểu Hoa Yêu


Chương 40


Lại nói anh Hai, cũng không biết có phải anh Hai vì ăn lá cây của Cẩn Sơ hay không, mà cái não ít nếp nhăn cũng nhiều thêm không ít. Giờ hắn học giỏi nhất trong ba anh em, làm bài kiểm tra cũng phát huy không tệ. Hắn thi đậu hệ chế tạo, tuy rằng cũng không phải thuộc mấy hệ trung tâm, nhưng đặc biệt bồi dưỡng tư duy thiết kế và kỹ năng chế tạo.

Anh Hai nói chờ hắn học thành, trạm thu mua có những vật liệu bán không ra nếu ném đi thấy tiếc cũng không cần sầu não, hắn đều đem hết làm DIY biến thành vật phẩm mới, giá trị có thể nâng lên mấy bận ấy chứ. Đến lúc đó ở trạm thu mua mở thêm một cái cửa hàng nhỏ, chuyên môn bán mấy thứ đó, gia tăng thu nhập.

Thằng Ba thành tích không được nhất. Hắn chỉ thi đậu một hệ rất ít được chú ý là huấn luyện chó quân đội. Hiện giờ người máy các loại thịnh hành, chó quân đội cơ bản đã rời khỏi sân khấu lịch sử, nhưng còn có một số tình huống đặc thù nào đó cần dùng đến, mà hệ này lại ít người ghi danh mà, thế thì thằng Ba phất lên rồi.

Thằng Ba nói chờ hắn tốt nghiệp, sẽ huấn luyện tám con mười con chó lợi hại trông nhà giữ sân. Dù sao đến lúc đó trạm thu mua phế liệu càng làm càng lớn, chắc chắn phải có lực lượng phòng vệ chứ, mà thuê người sao có thể so được với loài chó trung thành, đáng tin cậy? Đặc biệt là sau khi hắn biết mèo của Cẩn Sơ rất bản lĩnh, quyết tâm này càng thêm kiên định.

Mà sau này hắn còn phát triển tư duy hơn, đến lúc đó nếu còn có đất trống, hắn còn có thể nuôi các giống chó hoặc loài động vật khác, nuôi bán cho những người muốn nuôi thú cưng. Hiện tại giá cả ở thị trường thú cưng cũng không tệ, so với các loại thú cưng bằng máy móc, vật sống vẫn thật hơn nhiều phải không nào?

Tóm lại, lý tưởng, chí hướng của ba anh em nhà này đều vây quanh trạm thu mua phế liệu, khiến Cẩn Sơ cảm động phát khóc luôn rồi.

Hơn nữa hơn một tháng qua trạm thu mua phế liệu cũng gần như đi vào quỹ đạo, mỗi ngày đều có người tới bán phế liệu, cũng có người tới cửa mua. Phế liệu có vào có ra, tiền cũng có ra có vào. Cẩn Sơ thấy chỗ này không hề chỉ là đánh bậy đánh bạ chơi chơi, liền chính thức cùng ba người ngồi xuống bàn bạc kinh doanh trạm thu mua phế liệu này như thế nào.

Ý tưởng của cậu là, cậu chỉ cần kim loại, thứ khác đều về tay ba người. Ba anh em vừa nghe liền không chịu, ba người họ không có bao nhiêu tiền vốn, giai đoạn trước đều là Cẩn Sơ đầu tư cho. Nếu làm thế thì không phải hơn nửa cái trạm thu mua phế liệu đều thuộc về bọn họ sao?

Dù sao kết quả bàn bạc chính là, ba anh em chỉ lo thu các đơn hàng là phế liệu kim loại, còn thứ khác đều mặc kệ, nếu có đơn hàng lớn, tốt nhất nên thông tri với Cẩn Sơ để tự cậu đi thu. Trừ kim loại ra, lợi nhuận của tất cả phế phẩm khác, trước mắt Cẩn Sơ chia thành bốn phần, bên ba người nọ được hai phần, còn sau này ra sao, về sau lại nói.

Đối với việc này, bốn người là tay mơ cái hiểu cái không, vừa lật sách vừa bàn bạc, nên cũng chậm trễ học tập không ít.

Rốt cuộc Cẩn Sơ cũng cảm giác được bản thân ở thế giới loài người có sự nghiệp đầu tiên rồi, dù lợi nhuận của nghề này trước mắt vẫn là số âm.

Đưa ba anh em chạy đến báo danh, Cẩn Sơ liền tự lái xe huyền phù chạy đến chỗ công trường nơi bán kim loại thải.

Quào, quả nhiên còn có một đống thật lớn, như ngọn núi vậy, đem cân, trả tiền, chở đi, đem cân, trả tiền, chở đi…… đi qua đi lại phải mất nhiều chuyến xe. Số lượng quá nhiều nên cái sân nhỏ cũng không chứa hết được, nên trực tiếp chở đến kho hàng đồ hộp cho mèo kia, chất đống ở đó.

Công trường bận rộn ồn ào, cũng không có người chú ý tới chiếc xe huyền phù cực kỳ bình thường như vậy.

Không đúng, vẫn sẽ có.

Một tổ giáo viên trường quân đội chạy ra xem xét tiến triển xây dựng khu sinh hoạt, đúng lúc lại tới tới khu vực này. Một giáo viên nhìn Cẩn Sơ thấy quen mắt: “Ồ, đây không phải là học sinh kia sao? Mười tám tuổi trẻ nhất năm nay.”

Cẩn Sơ nghe thấy thanh âm thì quay đầu nhìn lại, là giáo viên kiểm tra ngoài thân thể, cạnh người đó còn có nhiều người nữa, nhìn dáng vẻ không phải giáo viên thì cũng là lãnh đạo trường.

Cậu nghĩ nghĩ: “Chào thầy.” Nhìn thấy giáo viên phải chào hỏi, sách dạy rồi.

Giáo viên đó cũng rất cao hứng: “Tôi nhớ rõ em là học sinh hệ cơ giáp phải không? Sao lại làm việc ở đây?”

Cẩn Sơ lại nghĩ nghĩ, rất nhanh tìm được một danh từ chuyên nghiệp: “Vừa học vừa làm.”

Tức khắc vẻ mặt người giáo viên vui mừng, nói với đồng nghiệp bên cạnh: “Có người lo lắng lần đầu tiên tuyển sinh quá nhiều, tốt xấu lẫn lộn. Tôi thì thấy khá tốt đấy chứ, buổi sáng mới vừa báo danh xong, buổi chiều phải tới làm việc, còn là việc nặng nữa. Mười tám tuổi, sống thật không dễ dàng.”

Có giáo viên cũng nói theo: “Cũng khá tốt đấy chứ. Ở đây hơn triệu học sinh, đến lúc đó nơi tạm trú ít nhiều cũng có tới mấy trăm nghìn người, quản lý nhiều học sinh như vậy cũng là vấn đề. Tôi sẽ tìm mấy công việc, để sau khi học xong để chúng có thể làm chút việc kiếm tiền.” Cũng là cách để tiêu xài tinh lực.

Hiện tại lại lo lắng những học sinh đó đến từ khắp trời nam đất bắc, chênh lệnh tuổi tác quá lớn, thân phận từng người còn không giống nhau, không dễ quản giáo, mà lại dễ xảy ra tranh chấp. Giáo viên này hận không thể để bọn chúng suốt ngày cắm đầu học tập, không có thời gian dư thừa rồi náo loạn mâu thuẫn. Đương nhiên chuyện này không có khả năng, vậy để chúng sau khi học xong có thêm thời gian làm chính sự đi!

Nhóm giáo viên lãnh đạo “blah blah” thảo luận ngay tại chỗ, giáo viên cấp dưới đi theo liền ghi chép ào ào, còn có người chụp Cẩn Sơ mấy tấm ảnh.

Sau khi trở về, bọn họ liền đem chuyện này đăng trên diễn đàn của trường, thuận tiện cũng đăng ảnh chụp Cẩn Sơ lên: “Hôm nay gặp một em học sinh vừa đi học vừa đi làm, blah blah blah blah” dẫn ra đề tài này sau đó dò hỏi suy nghĩ và nhu cầu của chúng học sinh, và cũng đưa tới vô số tiếng tán đồng.

Rất nhiều học sinh cũng không khác ba anh em là mấy. Như có người không tài sản lại muốn tự lực cánh sinh, hoặc là người đã một đống tuổi rồi mà từ bỏ công việc ban đầu chạy tới đi học, tất nhiên đều phải nghĩ cách tìm việc nuôi sống chính mình khi mà đã học xong. Trường học có thể dạy học hơn nữa còn kiêm luôn cung cấp việc làm, vậy thì đó không thể tốt hơn nữa rồi.

Sau đó dần dần, các bình luận lại lệch khỏi mục đích ban đầu luôn.

“Bạn học trên ảnh là bao nhiêu tuổi thế, thoạt nhìn còn rất nhỏ nè.”

“Mười tám tuổi, thông tin đáng tin cậy, thuộc hệ cơ giáp.”

“Tiền đồ vô lượng tuổi trẻ tài cao nha. Ông chú 46 tuổi khóc ngất trên mặt đất.”

“Cụ ông 99 tuổi ở chỗ này yên lặng nhìn mày.”

“Trường còn nhận người trăm tuổi, cũng đang nhìn mày đấy.”

……

“Hình như chỉ có tui cảm thấy em trai này rất đẹp thôi à?”

“Da trắng chân dài xinh đẹp, điều tra xong, ở hệ cơ giáp thế mà có em trai như vậy, bà cô già đây kiềm chế không được nội tâm lại ngo ngoe rục rịch rồi nè!”

“Thêm tao nữa!”

“Tao muốn vì em trai này đi dọn gạch! Em ấy vẫn còn là đứa trẻ mà, sau này không cao lớn nữa thì làm sao giờ!!!”

“Ê ê lầu trên, thứ em trai dọn không phải gạch có thấy không…… Nhưng, mị cũng muốn đi giúp em ấy dọn aaa! Dọn một chuyến, sờ một chút là được.”

“Dọn một chuyến, sờ một chút!”

“Dọn một chuyến, sờ một chút!”

……

“Vậy chỉ có một mình tao chú ý ở trên con mèo thôi sao?”

“Mèo? Đâu?”

“Lướt lên lướt lên lướt lên, lướt lên chỗ bài đăng…… Aaa thấy rồi! Dễ thương quá điii!”

“Là mèo của em trai này sao? Ha ha thế mà còn giúp chủ nhân khuân vác!”

“Đúng là một con mèo lợi hại ghê nha. Nhưng thứ ngậm trong miệng nó hẳn là không phải kim loại, mà là bọt biển đấy à?”

Bài viết đăng mấy tấm ảnh, có ảnh chính diện Cẩn Sơ, cũng có ảnh sườn mặt, nhưng chỉ có hai tấm xuất hiện một con mèo trong góc nào đó.

Mèo cam choai choai, trong miệng cắn một tấm ván kim loại cực cực kỳ lớn mà giống như cắn đồ vật nhỏ xíu. Một tấm ảnh là có chút tò mò nhìn máy ảnh, một tấm khác lại mang vẻ mặt kiêu sa lạnh lùng ngậm tấm ván kim loại đi về phía xe huyền phù.

Tấm ván đó cũng thật dài thật lớn, mà ảnh chụp không hết toàn cảnh, hơn nữa cắt mất thân chú mèo, chỉ lộ ra nửa mặt lông lá, cho nên ngay từ đầu nó mới bị người ta xem nhẹ.

Lỗ tai nhòn nhọn, khuôn mặt nhỏ lông xù xù, đôi mắt màu băng lam, thật sự là xinh đẹp cực kỳ.

Phía dưới rất nhanh có bình luận mới.

“Sao tao cảm thấy con mèo này có chút quen mắt nhể?”

“Trước kia từng gặp à?”

“Không phải, có biết sự kiện hôm nay ở hệ cơ giáp có con mèo giúp chủ nhân bắt lấy đào phạm không?”

“Xin tình hình cụ thể và tỉ mỉ!”

“Lúc ấy tui cũng ở đó, không cần nói cũng thấy, thực sự có hơi giống.”

“Tao cũng…… Tao gửi ảnh lên, mọi người tự xem đi!”

Hình ảnh một con mèo vẻ mặt ngạo nghễ đứng trên lưng một người chật vật không chịu nổi, mặt mày bầm tím sưng vù được gửi lên.

Con mèo trong ảnh mang vẻ mặt kiêu ngạo ngẩng đầu lên, gió thổi bay bay lông tơ trên người nó, như là thắng trận, quả thực quá anh dũng sáng chói, quá dễ thương khiến người hộc máu.

Phía dưới vô số bình luận trả lời sôi nổi, khen mèo xinh xắn, xác định đúng thật là cùng một con mèo.

Người trong cuộc thuật lại từ đầu chí cuối sự việc vào thời điểm đó: “…… Đào phạm đã xác nhận là thủ phạm giết người liên hoàn thuộc hệ án K33857, là tiến hóa hình người A chiến đấu giả cấp B. Hiện báo cáo thương tích đã ra, toàn thân nhiều chỗ gãy xương, nội tạng bầm tím, nhận định là do con mèo trong ảnh làm, có video camera quay lại chứng minh.”

Đoạn video giám sát được lắp ở góc hơi xa, nhưng vẫn quay lại rõ ràng quá trình từ lúc chú mèo lấy đuôi đập người rớt xuống khỏi đầu tường, sau đó nhảy xuống dẫm dẫm dẫm các thứ, đào phạm liền “á á á ối ối ối” này nọ.

Chúng ID một mảnh trầm mặc.

“Mèo khủng bố, là mèo khủng bố.”

“Không thể trêu vào, không thể trêu vào.”

“Miêu gia tao quỳ mày luôn nè, tên kia chính là hình người A cấp B đó má!”

“Con mèo hung hãn vậy tao cũng rất muốn nuôi một con.”

“Lý do không nuôi mèo nổi lại nhiều thêm một cái nữa ngoài nghèo rớt mồng tơi ra, là không dám nuôi aaa! Không cẩn thận chọc giận nó chắc sẽ bị đập chết nhỉ?”

“Đây là vị đại ca nào trong trường nuôi ư? Nháy mắt tui cảm thấy hệ số an toàn của khuôn viên trường được nâng lên cao lắm nhe.”

“Bạn lầu trên đã quên em trai lúc đầu rồi à?”

Vậy, chủ nhân con mèo kia là……

“Các bạn học, gì cũng đừng nói nữa, hợp lại thành đoàn đi cúng bái miêu gia đi!!!”

Những lời này quả thực nhất hô bá ứng*, chỉ tiếc lúc mọi người đuổi tới, Cẩn Sơ đã chở một xe kim loại cuối cùng đi rồi, tất nhiên mèo cũng không còn ở đó nữa, cả sợi lông mèo cũng chẳng lưu lại.

*Nhất hô bá ứng: hô một tiếng mọi người đều đáp lời → trên dưới một lòng, đoàn kết nhất trí.

Cho nên lần thứ hai Cẩn Sơ lại trở thành nhân vật hot nhất trên mạng, mà cậu lại hoàn mỹ bỏ lỡ hiện trường.

Thật ra Diệp Duệ Thăng đang theo dõi một đối tượng. Mà vì trợ lý của anh có tới 93 cái tài khoản, trên diễn đàn trường hắn lại đăng ký thêm cái thứ 94. Khi hắn đang chú ý động thái thì phát hiện việc này nên trước tiên báo cáo cho cấp trên – thật ra ý hắn là cấp trên kiêm hiệu trưởng tại nhiệm – kịp thời biết trong trường học có ra một nhân vật nổi tiếng, hơn nữa lại hỏi một chút có muốn liên hệ với học sinh đó hay không, để mọi người gần gũi quan sát kỹ con mèo kia, vì quả thật nó siêu lợi hại.

Diệp Duệ Thăng cười ha hả. Quan sát? Sợ không phải chưa nhìn được đã bị một móng vuốt quơ rụt về.

Đối với con mèo kia, Diệp Duệ Thăng một chút cũng không dám trêu chọc.

Diệp Duệ Thăng cũng hơi đau đầu về chuyện này. Quá gây sự chú ý, người nổi tiếng dễ làm vậy sao? Đó là mọi lúc mọi nơi phải đứng dưới tầm mắt mọi người, mà Cẩn Sơ lại là người có bí mật.

Nhưng cũng không đến mức hỏng hết cả chuyện.

Buổi tối Diệp Duệ Thăng lại chạy đi tìm Cẩn Sơ, tìm được ở chỗ kho thức ăn hộp cho mèo.

Cẩn Sơ đang sửa sang lại thu hoạch hôm nay. Hình dạng những kim loại thải đó quá méo mó, cậu để Tiểu Miêu Miêu giúp chặt hoặc là cắt thành hình dạng tương đối thống nhất.

Lúc Diệp Duệ Thăng đến, Cẩn Sơ đang cầm một thanh kim loại to bằng cánh tay trẻ con, phóng tới trước mặt con mèo. Mèo vươn móng vuốt, móng nhiễm màu xanh đỏ cong cong, đột nhiên duỗi dài gấp đôi, nhẹ nhàng cào xuống, giống như đang vẫy tay với người khác. Kim loại đứt ra thật gọn, loảng xoảng một tiếng rơi trên đất.

Cẩn Sơ nhặt lên, cảm thấy nó hơi uốn cong thì tốn diện tích, liền thuận tay vuốt một cái, kim loại to bằng cánh tay bị nắn lại tức khắc được bẻ thẳng, thẳng tắp luôn.

Cẩn Sơ và mèo đồng thời ngẩng đầu.

“Anh tới rồi.”

“Meo.”

Bốn con mắt ở dưới ánh đèn lại toả ra u ám đen tối.

Diệp Duệ Thăng:……

。。。。。。。。

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN