Ly hôn 365 lần - Chương 12: Thuê phòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
134


Ly hôn 365 lần


Chương 12: Thuê phòng


– Cậu nhìn tôi làm gì? Mau lại giúp tôi đi. Đây không phải là khách của quán cậu sao? – Chân Vượng dở khóc dở cười đỡ người phụ nữ, thấy A Húc đang đứng ở bên xem náo nhiệt liền gắt lên.

– Đừng. Cô gái này đã đợi ở cửa quán bar từ khi quán vẫn chưa mở. Vừa bước vào thì cô ấy đã bắt đầu uống, không nói chuyện với bất cứ ai. Cậu vừa mới đến liền gọi cậu, hơn nữa cô ấy biết cả tên. Cậu còn giả bộ không quen người ta. Chân thiếu gia, cậu bớt vô sỉ đi một chút có được không? – Quan hệ giữa A Húc và anh ta rất tốt nên mới có thể nói thẳng toẹt.

Chân Vượng đúng là tình ngay lý gian, thật sự anh không hề quen cô gái này tuy cô ấy nhìn thấy anh trước và đúng là trông rất quen. Cô ấy uống quá nhiều nên chắc chắn là nhầm người rồi, người ta cũng có thể nhận nhầm người nhưng không thể gọi nhầm tên được.

Anh cũng thấy rất lạ, trong vòng tay lại cứ thế có thêm một người phụ nữ.

Đêm đã khuya, anh ta tham gia buổi tiệc ở công ty xong thì đến đây định thư giãn một lúc. Thật không ngờ, vừa mới đến đây thì đã gặp một người phụ nữ như vậy.

Chẳng còn cách nào khác, Chân Vượng không phải là loại đàn ông háo sắc. Tuy nhiên người phụ nữ trước mặt rất xinh đẹp, làm cho người khác cảm thấy rất dễ chịu nhưng anh cũng không lợi dụng điều đó. Lúc này đẩy qua đẩy lại cũng khó, bạn tốt thì chỉ muốn đứng xem khiến Chân Vượng rất bực.

Nghĩ ngợi một lúc, Chân Phượng mở túi xách của Khúc Phương ra, muốn tìm điện thoại di động của cô xem có thể liên lạc với người nhà của cô đến đón không? Thật không ngờ người phụ nữ này ra đường mà không mang theo điện thoại di động. Trời! Xã hội hiện đại vẫn còn những người phụ nữ như vậy sao?

Bây giờ, mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên Khúc Phương làm chính là đập vỡ điện thoại di động. Thế nên tất nhiên là cô không có mang theo điện thoại di động rồi.

Lật đi lật lại, cuối cùng anh ta cũng tìm thấy chiếc ví tiền, trong đó có chứng minh thư của Khúc Phương. Dưới ánh đèn mờ mờ của quán bar, khó khăn lắm anh mới nhìn rõ người phụ nữ trong lòng mình đã 28 tuổi, nhiều hơn mình ba tuổi. Anh cảm thấy hơi ấm trong lòng. Người phụ nữ này có vẻ rất lạnh, rất sợ hãi, anh vừa đưa tay ra thì người phụ nữ này liền vùi đầu vào lòng, hai tay ôm chặt lấy eo anh.

Nhìn bức ảnh trong chứng minh thư rõ ràng là một cô gái trong sáng. Thực ra khi người phụ nữ này gọi tên anh đã khiến anh sững người một lát. Thậm chí, anh ta còn cảm thấy nười phụ nữ này quen quen, vừa liếc đã thấy rất xinh đẹp. Nếu không thì anh đã không đỡ lấy Khúc Phương nhanh như vậy.

Chân Vượng lục túi xách của Khúc Phương nhưng cậu cũng không tìm được manh mối gì. Không khí quán bar, lại thêm tối nay anh đã uống hơi nhiều nên lúc này khi ôm một người phụ nữ trong lòng thật khó có thể khống chế được bản thân mình.

Anh nhìn người bạn của mình cầu cứu, ai ngờ A Húc lại mặc kệ, đứng ở quầy rượu nói chuyện với một vị khách khác.

Chân Vượng bị bỏ mặc ở đây, toàn thân nóng bừng, muốn đẩy người phụ nữ này ra nhưng lại có chút không nỡ. Dường như cái ôm này rất ấm áp, rất dễ chịu. Khi có quan hệ với người phụ nữ nào đó, anh cũng không ôm chặt như vậy, luôn sau khi xong việc thì sẽ chia tay.

Dục vọng và tình cảm không giống nhau. Dục vọng kết thúc mà không có tình cảm thì sẽ cảm thấy nhơ nhớp. Những người phụ nữ đã từng qua lại với Chân thiếu gia trước đây đều nghĩ anh mắc bệnh sạch sẽ, thực ra không phải như vậy, chỉ là không có tình cảm mà thôi.

Tối nay, anh bất ngờ ôm lấy nười phụ nữ này, còn để cho cô ôm mình như vậy, thật đúng là động trời. A Húc không thèm giúp mình nhưng cũng không thể bỏ mặc cô được.

Chân Vượng tự kiếm cớ, cứ coi như người phụ nữ này là chị mình đi. Bỏ mặc cô ở quán bar này chắc chắn là không được rồi, anh phải làm người tốt một lần thôi.

Chân Vượng ít tuổi hơn Khúc Phương nhưng vóc người lại cao hơn cô rất nhiều. Anh đứng lên, nửa ôm nửa dìu Khúc Phương ra ngoài. Mệt chết đi được, người phụ nữ này trông có vẻ nhỏ bé mà nặng như vậy, người toàn thịt thôi. Tay Chân Vượng không tránh khỏi việc chạm phải những chỗ không nên chạm nhưng lại cảm giác rất mềm mại, dường như bị hút vào đó.

Cảm giác như vậy khiến cho một người không còn ngây thơ như anh đỏ mặt. May mà màn đêm buông xuống quá dày nên chẳng có ai chú ý đến anh ta.

Khó khăn lắm Chân Vượng mới dìu được Khúc Phương ra khỏi quán bar, không chú ý tới A Húc đứng sau quầy rượu đang nhìn mình ra vẻ cao thâm, dường như rất đắc ý. Tất nhiên là Chân Vượng không đem Khúc Phương về nhà mình, với gia đình anh thì việc đưa một người phụ nữ về nhà là một việc rất nghiêm trọng. Nhưng anh cũng không biết nhà Khúc Phương ở đâu nên quyết định đưa cô tới một khách sạn gần đó.

Người ở quầy rượu trông thấy một anh chàng đẹp trai dìu một cô gái đi không vững nữa thì hiểu ngay. Những ánh mắt đều nhìn Chân Vượng như một kẻ háo sắc khiến anh không cảm thấy thoải mái vì chưa khi nào bị khinh thường như vậy.

Khó khăn lắm mới dìu được Khúc Phương vào phòng. Chân Vượng mệt lử cả người. Người phụ nữ này thật là nặng, hoàn toàn khác với những người phụ nữ gầy giơ xương mà anh từng quen. Người cô đầy thịt nhưng không hề mập mà vóc dáng lại rất đáng yêu.

Đặt cô lên giường, Chân Vượng chuẩn bị bỏ đi. Anh uống hết cả một chai nước rồi đứng lên đi vào nhà tắm rửa mặt, nghĩ vậy là coi như xong. Mình đưa người phụ nữ này đến đây là đã tận tình tận nghĩa lắm rồi.

Nhưng khi anh vừa bước ra thì thấy người phụ nữa có vẻ rất lạ, người co quắp. Thời tiết nóng thế này mà cô lại rét phát run. Bất giác Chân Vượng cảm thấy không ổn. Anh bước đến ngồi bên giường chau mày nhìn người phụ nữ, nhìn cô đang nhăn nhó, đã làm người tốt thì làm đến cùng vậy.

Người phụ nữ này uống nhiều rượu như thế nên cảm thấy khó chịu cũng là việc bình thường. Chân Vượng lấy bình đun nước sôi. Trong lúc đợi nước sôi, anh bật ti-vi lên rồi ngồi dựa vào ghế sô pha xem.

Không biết trên ti vi đang chiếu gì nữa, anh chỉ bỗng cảm thấy lúc này ấm áp. Anh đã đun nước cho một người phụ nữ xa lạ nhiều tuổi hơn mình, lại còn kiên nhẫn ngồi đây đợi nước sôi. Ở nhà, anh chưa từng phải động tay đến những việc như thế này.

Đợi nước sôi, Chân Vượng rửa sạch cốc, cho chè vào rồi tráng qua nước sôi một lượt, đổ đi, rót lại lần hai, sau đó hơi lúng túng cắm lại ấm nước sôi vào ổ điện.

Anh định bê trà cho người phụ nữ đó uống nhưng lại cảm thấy quá nóng nên để cho nguội bớt.

Anh tiếp tục xem ti-vi. Thực ra, anh chẳng hề thích xem ti-vi, không biết đã bao lâu rồi anh chưa hề xem. Sờ vào chiếc cốc, anh thấy vẫn còn hơi nóng nên thổi nhẹ rồi bê đến bên giường, đỡ Khúc Phương đang nằm co quắp trên giường dậy.

Khúc Phương rất ngoan không hề phản ứng gì. Chân Vượng cho cô uống nước thì cô uống nước. Rất ngoan!

Uống hớp trà nóng dễ chịu hơn nhiều, cặp mày của người phụ nữ bắt đầu giãn ra một chút, vòng eo cô thật mềm mại. Khi Chân Vượng đỡ cô, một tay anh vòng qua eo, tay kia cầm tách trà. Tách trà nóng nhưng anh có cảm giác bàn tay chạm vào eo Khúc Phương còn nóng hơn.

Uống xong, Khúc Phương cảm thấy rất khó chịu, ợ một cái khiến mùi rượu xông lên nồng nặc. Cô ra vẻ muốn nôn khiến Chân Vượng sợ quá vội đỡ cô vào nhà vệ sinh.

Khúc Phương ôm lấy bồn cầu mà nôn lấy nôn để, nôn ra mật xanh mật vàng.

Chân Vượng ở bên cạnh cảm thấy thật kinh khủng. Anh chưa từng thấy người phụ nữ nào nôn như vậy, chỉ thấy những người phụ nữ xinh đẹp quý phái, những cô gái yểu điệu dịu dàng. Không biết đã trúng phải ma tà gì nữa, một thiếu gia trong mắt mọi người có bệnh sạch sẽ lại có thể biết chăm sóc người khác.

Thấy Khúc Phương có vẻ đã nôn xong liền lấy khăn bông lau mặt cho cô.

Khúc Phương ngồi dưới đất, một tay vịn vào thành bồn cầu, một tay đón lấy chiếc khăn bông. Chiếc khăn ấm lau sạch những vết bẩn trên mặt, giúp cho cô tỉnh táo hơn.

Cô mơ màng nhìn người đàn ông đó, kinh ngạc nói:

– Chân Vượng, sao anh lại ở đây? Đây là đâu?

Lại nghe người phụ nữ này gọi tên mình lần nữa, anh tin chắc người phụ nữ này thật sự quen mình nhưng không thể nhớ nổi là mình đã gặp cô khi nào.

– Đây là khách sạn. Cô uống say, là tôi đã đưa cô đến đây. – Chân Vượng ngán ngẩm trả lời.

Khúc Phương liếc nhìn những thứ bốc mùi trong bồn cầu mà lại buồn nôn, vội vàng giật nước cho chúng trôi hết đi. Chân Vượng đưa cho cô một cốc nước để cô súc miệng. Cô muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy người mình mềm nhũn, cố sức vịn vào thành bồn cầu để đứng lên nhưng lại bị ngã.

Chân Vượng không còn cách nào khác đành đỡ lấy cô.

Vừa rồi Khúc Phương say nên mới không biết gì. Bây giờ thật sự cô đã hơi tỉnh táo một chút nên vội đẩy anh ta ra.

Tuy đã tiếp xúc với chàng trai trẻ tuổi hơi kiêu ngạo này rất nhiều lần, nhân phẩm của Chân Vượng tốt nhưng Khúc Phương vẫn chưa từng nghĩ đến những điều khác. Huống hồ, từ khi chồng đòi ly hôn, dường như cô chưa xa chồng mình lâu lắm. Thế mà bỗng nhiên lại dựa vào lòng một người đàn ông lạ, điều đó làm cô cảm thấy e ngại.

Khúc Phương giãy dụa khiến cơ thể Chân Vượng có những phản ứng kỳ lạ. Chết tiệt! Lâu lắm rồi anh ta không động vào phụ nữ sao? Sao lại có cảm xúc với người phụ nữ lớn tuổi hơn mình thế này? Chân Vượng chỉ cảm thấy thân thể Khúc Phương mềm mại, nóng bỏng, người anh càng cứng đờ.

Ngoài miệng anh vẫn nói:

– Cô đừng như vậy. Cô nghĩ tôi muốn làm gì chứ? Tôi vừa đến quán bar thì cô ngã vào lòng tôi, cố đẩy cô ra mà không được.

Vừa nói, anh vừa ôm Khúc Phương kéo cô lên giường. Anh chỉ định đưa người phụ nữ này ra giường nằm thôi. Dù sao cô đã tỉnh, anh có thể đi rồi.

Chỉ là không hiểu tại sao, cơ thể anh lại không làm theo ý nghĩ, dường như anh không nỡ buông Khúc Phương ra. Khi thân thể mềm mại đó rời xa mình, anh bất giác cảm thấy hụt hẫng như mất mát một thứ gì đó. Anh vội vàng xoay người bỏ đi nhưng không biết có phải trượt chân hay không mà cả người ngã nhào xuống giường đè lên Khúc Phương.

Môi chạm môi. Trong nháy mắt, Chân Vượng hé miệng theo bản năng, bắt đầu tấn công đôi môi mềm mại trước mặt. Đầu lưỡi anh nhanh chóng xâm chiếm, khám phá trong miệng Khúc Phương. Vẫn còn mùi rượu thoang thoảng nhưng dường như lâu lắm rồi anh ta không làm việc này, không quan tâm đến thứ gì khác.

Khúc Phương cũng giật nảy mình không biết sao lại thế này. Nhưng người cô đã bị đè xuống, cả người nóng ấm, cảm giác rất bình yên. Đầu óc cô mông lung, cứ thế tiếp tục hôn. Dường như niềm khao khát này đã có từ rất lâu, rất lâu.

Chân Vượng cảm thấy người phụ nữ này thật mềm mại. Mọi chỗ trên cơ thể cô đều mềm mại khiến cho anh chỉ muốn bị cuốn vào. Anh hôn cô càng lúc càng sâu…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN