Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt - Chương 4: Nhập học
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt


Chương 4: Nhập học


Nghĩ tới đây, Tư Mã Chu âm thầm đắn đo nhìn lướt qua Hồ Tử chất phác đáng yêu, không khỏi có chủ ý mở miệng đối với Kỷ Thanh Sơn nói: “Hai hài tử này thật đáng yêu hết sức, chúng đã từng đi học chưa?”

Kỷ Thanh Sơn sắc mặt tối sầm, đáp: “Chưa từng, trong nhà nghèo khó nào có tiền đưa hài tử lên học đường.”

Tiểu Nguyệt thật nhanh ngẩng đầu lên nhìn Tư Mã Chu, trong đôi mắt lão đầu xẹt qua tia sáng, không hề giấu diếm nhìn Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt không khỏi ngưng thần lắng nghe Tư Mã Chu nói: “Hai hài tử này lão nhân gia ta rất thích, không bằng đưa vào thành học học viện Phong Hoa được không?”

Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương nghe xong ánh mắt sáng lên, thầm nghĩ đây chính là cách tốt nhất thay đổi vận mệnh của hài tử mình, nhưng nghĩ đến việc trả tiền công cho lão sư ở học viện Văn Võ mình còn không chả nổi, huống chi Phong hoa học viện nổi tiếng cả nước, mà hai đứa bé suốt ngày ở trong núi ngây ngô, lại nghe nói nơi đấy trải qua cuộc thi rất khó, Tư Mã Chu liếc nhìn sắc mặt Kỷ Thanh Sơn thích thú nói: “Không dối gạt các người, nếu như là vấn đề học phí thì không cần lo lắng, ta có thể cho hai đứa học miễn phí, việc này thì ta có thể làm chủ.”

Tiểu Nguyệt lần nữa quan sát Tư Mã Chu, học viện Phong Hoa khi ở trên núi ca ca cũng từng nói qua, có thể thấy được qui mô cũng như danh tiếng của nó lớn cỡ nào, một học viện như thế không phải chỉ một thương nhân hay thân sĩ có thể làm chủ, gia cảnh của Tư Mã Chu này càng khiến mọi người hiểu rõ. Thế nhưng điều kiện tốt như thế sao lại rơi vào trên người mình và ca ca chứ, cuối cùng là tại sao, mắt to quét qua Tư Mã Chu rồi tiến đến thiếu niên bên cạnh, trong mắt thiếu niên lóe lên một nụ cười nhàn nhạt, mặc dù rất nhạt nhưng Tiểu Nguyệt rất nhanh bắt được, cho là hắn xem thường huynh muội mình, bất giác liếc hắn một cái.

Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương liếc mắt nhìn nhau, hai vợ chồng vội vàng đứng dậy quì trên măt đất nói: “Nếu như khiến có thể cho bọn nhỏ đi học, ngài chính là đại ân nhân của chúng ta.”

Tư Mã Chu đưa tay đỡ hai người bọn họ dậy nói: “Mọi người không cần như thế, ta đây cũng có điều kiện mà.” Nghe được điều kiện, Kỷ Thanh Sơn cùng Lý Tố Nương không khỏi ngẩn ra, Tư Mã Chu trực tiếp chỉ ngón tay phía Tiểu Nguyệt nói: “Ta nhìn trúng nha đầu này, ngươi phải cho nàng nhập môn làm đệ tử mới được.”

Mấy người bất giác đứng sững sờ một chỗ, không hiểu tại sao ông lại làm vậy. Vân Tử Xung vẫn không lên tiếng kinh ngạc hỏi: “Ngoại công muốn tự dạy nha đầu này.”

Tư Mã Chu ha ha cười nói: “Cái này chính là duyên phận, ta vừa nhìn tiểu nha đầu này thì biết ngay chúng ta có duyên phận thầy trò rồi.”

Tiểu Nguyệt âm thầm trở mình xem thường, thầm nghĩ: Lão đầu này thật gian trá, đoán chừng đã nhìn thấu mình rồi mới cố gắng thu mình làm đệ tử, nhưng như vậy cũng tốt, ít ra kế hoạch đầu tiên là đi học có thể dễ dàng thực hiện, mình và Hổ Tử ca ca đều có thể đi học, đây là đường tắt nhanh nhất để thay đổi vận mệnh của Kỷ gia. Dù sao tri thức có thể làm thay đổi cuộc sống, điều này đã được nghiệm chứng bởi rất nhiều người.Mặt khác mình cũng cần nhanh chóng làm quen với thế giới này, có thể tiếp tục làm bạn với y dược cũng không tồi. 

Hai vợ chồng Kỷ Thanh Sơn đương nhiên cầu còn không được, tuy nói người nắm quyền hiện nay là nữ đế, nam nữ địa vị tựa như không sai biệt lắm, nhưng cũng có một vài lĩnh vực các cô gái khó có thể tiến vào được, y dược chính là một trong số đó. Hai bên thương lượng thỏa đáng, hẹn sáng sớm ngày mai sẽ đưa hai đứa bé nhập học.

Cùng cha mẹ trở về, cha mẹ vẫn hớn hở ra mặt, mặc dù nghe nói trong học viện y phục được phát bốn mùa, không cần thu thập nhiều, tối đó Kỷ Thanh Sơn và Lý Tố Nương vẫn chuẩn bị chút đồ sinh hoạt phong phú cho bọn nhỏ. Sáng sớm ngày thứ hai mẫu thân Lý Tố Nương ở lại, Kỷ Thanh Sơn mang theo Tiểu Nguyệt cùng Hồ Tử đến Khánh An Đường, ngoài cửa lớn hai chiếc xe ngựa phong thái tao nhã đã dừng sẵn, Tư Mã Chu cùng Vân Tử Xung đứng đó chờ đợi. Nhìn thấy một nhà ba người tới, gã sai vặt tiếp đón ba người lên chiếc xe ngựa phía sau rồi bánh xe dần dần lăn bánh, vó ngựa đạp trên lớp gạch xanh khiến con đường vang lên một hồi tiếng đắc đắc thanh thúy.Tia nắng ban mai rọi qua đám mây buổi sớm, chiếu vào hai bên mái hiên cổ có chút mơ hồ, Tiểu Nguyệt cảm thấy tất cả tựa như một giấc mộng dài, không biết đây nên gọi là mộng đẹp hay là ác mộng.

Sau khoảng nửa canh giờ thì xe ngựa dừng lại, Kỷ Thanh Sơm ôm Hồ Tử cùng Tiểu Nguyệt xuống xe ngựa, cảnh trí trước mắt làm Tiểu Nguyệt kinh ngạc không dứt. Nói là học viện nhưng lại giống như một toà thành nhỏ, tường rào trùng điệp thật cao, hai bên cửa chính hộ vệ đứng thẳng tắp, có thể thấy học viện này quy củ rất nghiêm, mặt bên cửa chính đặt một tảng đá Thái Hồ thật to, trên đấy khắc bốn chữ rồng bay phượng múa “Học viện Phong Hoa”, cùng một kiểu chữ với Khánh An Đường,Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm trầm ngâm.

Tư Mã Chu đến cửa nhưng cũng không đi vào, hộ vệ nhìn thấy xe ngựa đến đã vội vào hồi báo, rất nhanh từ bên trong đi ra hơn một văn sĩ trung niên hơn bốn mươi cùng một vài người vừa nhìn là biết ngay văn chương uyên bác. Văn sĩ trung niên nọ bận áo dài khăn vấn đầu trông rất tuấn tú ôn nhã, cả người tản ra một phong thái kinh thư đầy bụng, thấy Tư Mã Chu liền ngã đầu lạy nói: “Ân sư xin nhận đệ tử một lạy.”

Tư Mã Chu rất thong dong gật đầu nói: “Đứng lên đi, đã lâu không gặp, mỗi lần cũng không cần làm đại lễ lớn như vậy.”

Văn sĩ trung niên lúc này mới đứng lên, người phía sau rối rít cung kính cùng Tư Mã Chu chắp tay hàn huyên, văn sĩ trung niên không để ý nhìn lướt qua nhóm Tiểu Nguyệt, ánh mắt cơ trí có hồn, Tiểu Nguyệt đoán chừng mấy người này có lẽ cũng không phải hạng người bình thường. Cửa chính học viện từ từ mở ra, Tư Mã Chu tới chỗ Tiểu Nguyệt nói: “Đến đây, nha đầu theo sư phụ vào.”

Văn sĩ trung niên nhất thời cả kinh, nhìn chằm chằm vào Tiểu Nguyệt dò xét chốc lát, Tiểu Nguyệt đem bàn tay nhỏ bé của mình đặt vào tay Tư Mã Chu, theo ông bước vào học viện Phong Hoa. Khác xa với phía ngoài trang nghiêm, bên trong ngược lại có chút sinh động hơn, vào cửa chính là ba lối đi, lối đi giữa và hai bên, tất cả đều là đường lớn phủ cây xanh, có tảng đá chỉ đường, rất sạch sẽ rộng rãi. Hai bên đường đi trồng ngô đồng thẳng tắp, một trận gió thổi qua, tiếng rắc rắc vô cùng dễ nghe, cuối con đường có thể thấy những nóc nhà rộng lớn trùng điệp.

Tư Mã Chu cúi đầu nhìn qua Tiểu Nguyệt, đưa ngón tay chỉ đường phía bên trái nói: “Bên này là học viện sơ cấp, chính giữa là nơi các tiên sinh cùng viện trưởng nghỉ ngơi và thi cử, phía bên phải là học viện trung cấp, chúng ta cần phải thi trước nên đi lối chính giữa”

Tiểu Nguyệt gật đầu một cái, Kỷ Thanh Sơn dẫn Hồ Tử nhìn phía trước một già một trẻ đối thoại, Kỷ Thanh Sơn có cảm giác cả nhà mình được Tư Mã Chu ưu ái đều nhờ phúc của nữ nhi. Tiểu Nguyệt theo Tư Mã Chu cùng với đám người văn sĩ trung niên bước lên đường mòn của lối chính giữa, nàng cảm giác nơi này giống như đại học, như lần đầu tiên mình bước vào học viện Trung Y vậy, không khí cùng cảm giác vô cùng tương tự. Đi đại khái khoảng ba trăm mét, trước mắt sáng hẳn, không có cầu nhỏ đình đài và hành lang, một nóc nhà rộng lớn trước mặt, sân rất lớn, tường rào không tính quá cao, vây quanh sân trông quanh cảnh thật hùng vĩ.

Hai bên không có hoa cỏ dư thừa gì, chỉ có một vài cây tùng bách màu xanh được tu bổ chỉnh tề xinh đẹp, trước mặt trông giống như ngôi đền, chừng có khoảng sáu gian phòng ốc, chính giữa là hành lang nối tiếp, nóc nhà rất cao, cả gian phòng toát ra vẻ trang nghiêm, Tiểu Nguyệt nhìn bên cạnh là tấm bia đá to, phía trên khắc dấu những lời nói của lão sư: “Người học thời xưa ắt có thầy. Thầy như một nghề để truyền đạo, thụ nghiệp, giải đáp nghi vấn vậy. Chẳng ai mới sinh ra đã biết tất cả, ai mà không thể có điều nghi hoặc? Có điều nghi hoặc mà không tìm thầy học, điều nghi hoặc ấy cuối cùng cũng không sáng tỏ được… Tử Bàn họ Lý, mười bảy tuổi, thích cổ văn, lục nghệ, kinh truyền đều thông tập cả, không bị bó buộc với kẻ đương thời, theo ta học tập. Ta khen ngợi anh ta biết làm theo đạo cổ, viết “Sư thuyết” để tặng anh ta.” 

(Sư Thuyết của Hàn Dũ – Cre: http://lytran187.wordpress.com/2010/12/… B%A7a-han/)

Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm nghi ngờ, thế giới này có rất nhiều điều trùng hợp với lịch sử mình biết, không biết chính xác là nơi nào. Rất nhanh từ bên trong có hai tiên sinh bước ra, rất cung kính hướng về phía Tư Mã Chu và đám văn sĩ trung niên làm lễ ra mắt, mắt lướt qua nhìn Hồ Tử cùng Tiểu Nguyệt, văn sĩ trung niên đối với Kỷ Thanh Sơn nói: “Đây là Chu tiên sinh, là lão sư của học viện sơ cấp, hai con theo bọn họ đi.” 

Thanh Sơn có chút do dự nhìn Hồ Tử một cái, muốn nói lại thôi. Tư Mã Chu chỉ hơi mỉm cười nói: “Ngươi mặc dù đi cũng chỉ làm theo thông lệ thôi.”

Kỷ Thanh Sơn vừa liếc nhìn Tiểu Nguyệt,Tư Mã Chu lại nói: “Nha đầu này giao cho ta đi, yên tâm đây chính là đệ tử mà ta quan tâm.”

Chu tiên sinh biểu lộ sự sửng sốt, nhìn quét qua Tiểu Nguyệt một cái, trong mắt rõ ràng là ánh mắt hâm mộ, Thanh Sơn đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Nguyệt nhỏ giọng nói: “Con phải ngoan ngoãn nghe lời đấy.”

Tiểu Nguyệt gật gật đầu một cái, hai hàng người lúc này mới tách ra, Tiểu Nguyệt cùng thiếu niên theo đám văn sĩ trung niên đi vào bên trái đại sảnh,đại sảnh rất lớn, đồ đạc trong phòng bày biện cực kỳ đơn giản, phía trước là ba bậc thang thật cao,phía trên bày một bàn dài thật lớn, trên bàn là văn phòng tứ bảo, phía dưới ước chừng là hai mấy bàn dài cùng gấm tứ đẳng, mỗi tấm đều giống nhau bày văn phòng tứ bảo,một hàng ghế thái sư không lớn. Tư Mã Chu đem Tiểu Nguyệt đến hàng ghế thứ nhất tòa thứ nhất,Tử Xung ngồi bên cạnh Tiểu Nguyệt, sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Nguyệt nói: “Nơi này là hội thi đường, tháng bảy hàng năm đều tổ chức hội thi lớn ở nơi này, may mắn thông qua cuộc thi thì có thể trở thành học viên,hàng năm cũng không có vượt quá hai mươi người, cho nên nơi này từ sơ cấp lên trung cấp đều lấy nơi này làm trường thi. Mặc dù ta không biết trình độ của ngươi, đã từng học ở đâu, nhưng ta tin tưởng ánh mắt ta không có nhìn nhầm. Ở chỗ này người có trình độ thì mới có cơ hội thể hiện ở cuộc thi này.”

Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn lão giả thông mình nhạy bén, cảm nhận người trước mắt là loại thương yêu cùng kỳ vọng như ông nội mình, hai mắt có chút nóng nóng chậm rãi gật đầu một cái. Tư Mã Chu cùng mấy văn sĩ trung niên đến bên ghế thái sư ngồi xuống,văn sĩ trung niên lúc này vẫn có chút không tin nhìn Tư Mã Chu nói: “Ân sư, nàng cùng lắm chỉ là đứa trẻ mới 6 tuổi…”

Câu nói kế tiếp bị Tư Mã Chu phất tay ngắt lời: “Ngươi cứ việc dùng cách của cuộc thi đi, đừng vội dài dòng.”

Văn sĩ trung niên thoáng nhìn Tiểu Nguyệt đứng trên bậc thang nói: “Ta là Lục Vũ tự Hồng Tiệm – viện trưởng của học viện Phong Hoa.” Đại khái cảm giác mình có chút nghiêm túc vội ra nụ cười thân thiết nói tiếp: “Theo như bối phận mà nói, con là đệ tử bên ngoài của ân sư, xem như tiểu sư muội của ta rồi,cho nên không cần gò bó khẩn trương.”

Nhìn cảnh xuân ngoài cửa sổ, giữa ánh nắng gió thối cuốn từng cành liễu như nhảy múa, tuỳ tay chỉ ngoài cửa sổ nói: “Hôm nay chúng ta không ngại thoải mái chút, dứt bỏ kinh thi, đổi một hình thức thú vị hơn, hai con lấy liễu làm chủ đề để viết một bài thơ, dài ngắn tùy ý các người.”

Tiểu Nguyệt không khỏi sững sờ thầm nghĩ: Làm thơ a! Ngay cả cơ bản về âm cuối thanh bằng thanh trắc mình còn không hiểu rõ. Lòng nàng thầm lo lắng, nghiêng đầu lén nhìn qua Tử Xung bên cạnh, tên nhóc này rõ ràng cũng không lớn, nhưng vẻ mặt lại không hề coi đây là chuyện khó, chắc chắn là biết làm. Rất nhanh Tử Xung liền cầm bút lên xoàng xoạt viết ra một bài thơ ngắn giao cho Lục Viện trưởng. Lục Vũ nhìn hồi lâu thì thầm:“ Liễu bay theo làn khói, gió đung đưa cành lá. Trăm hoa lất phất rơi, tranh phủ đầy trời thu. Không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Tiếp theo quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt có chút lo lắng, đột nhiên linh quang lóe trong đầu. Đúng! Sao mình không làm vậy chứ! Đây chính là quyền lợi lớn nhất của người xuyên qua á. Dù sao thế giới này vốn không tưởng, có sao chép chút thơ chắc cũng không sao, nhưng là thơ về liễu,mình nhớ có bài Pháo hoa tháng ba Dương Châu, cũng không biết nơi này có Dương Châu không. Đúng rồi! Bài thơ này có thể qua cửa.

Cẩn thận nghĩ một lát rồi lập tức viết trên giấy:

“Trước thềm xuân biết múa may 

Gió đông cuốn rải hoa này khắp nơi 

Bướm ong nhao nhác bay hoài, 

Đâu theo dòng nước? Đâu vùi bụi thơm? 

Muôn dây nghìn sợi vẹn toàn, 

Cũng dành khi hợp khi tan tha hồ! 

Đừng cười là giống chơ vơ 

Mây xanh lên vút ta chờ gió đông.”

(http://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=4602)

Tiểu Nguyệt thích thể chữ Nhan, cho nên đi theo ông ngoại luyện thư pháp cũng luyện được thể chữ Nhan, đã hai mươi mấy năm nên viết có phần cứng cáp, Tiểu Nguyệt viết xong, cẩn thận thối khô mực, cung kính đưa cho Lục Vũ, Lục Vũ từ lúc nhìn nàng cầm bút vẫn nhìn chằm chằm, thầm nói: Ân sư không hổ là ân sư, quả nhiên ánh mắt độc đáo, chưa nói tới việc đứa trẻ mới sáu tuổi đã biết chữ, mà là nét mặt khí chất trầm tĩnh khi cầm bút, tuyệt đối không bình thường. Nhận lấy tờ giấy không khỏi âm thầm khen ngợi chữ đẹp, đừng nói là một tiểu nha đầu sáu tuổi, sợ là chính mình cũng không viết ra được chữ đẹp như thế, vả lại kiểu chữ cùng hiện tại không giống nhau, cấu tạo từng nét vuông vắn chặt chẽ, nét Ngang nhẹ nét Sổ nặng, lực bút mạnh mẽ, khí thế trang nghiêm hùng hồn, khác hẳn với sự khéo léo xinh đẹp nhưng không có sức của những vị khuê tú bình thường.

Lục Vũ thầm nghĩ trong lịch sử trăm năm ở học viện Phong Hoa, kiểu chữ mà bé gái này viết, thật không biết người thầy nào có thể dạy được, lại nhìn nội dung, là một loạt câu đơn ngắn, xem xong rồi ánh mắt càng thêm tinh tường nhìn Tiểu Nguyệt, vẻ mặt rất kích động khiến trong lòng Tiểu Nguyệt có chút chột dạ. Lục Vũ cất bước đi tới Tư Mã Chu cùng đám người trước mặt, đem giấy đưa cho ông rồi nói: “Ân sư quả nhiên có mắt nhìn người, đệ tử chúc mừng ân sư thu được đồ đệ tốt.”

Tư Mã Chu tiếp nhận và xem xét, không khỏi mừng rỡ, nhếch nhếch ria mép của mình, đi tới trước mắt Tử Xung đưa cho hắn nói: “Con nhìn xem, bây giờ biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn chưa. Con luôn kiêu ngạo cho rằng mình tài trí, thứ khác không nói, nhưng chỉ thư pháp của tiểu nha đầu này cũng đã thắng con rất nhiều rồi.” 

Vân Tử Xung tiếp nhận rồi xem xét, không khỏi quay đầu nhìn Tiểu Nguyệt,Tiểu Nguyệt hướng hắn làm mặt quỷ, Lục Vũ cùng Tư Mã Chu bật cười,cho dù tài cao cũng là tiểu hài tử thôi mà thôi. Vân Tử Xung nhanh chóng quay đầu qua không thèm nhìn Tiểu Nguyệt, chỉ cúi đầu, một nụ cười nở trên khóe miệng. Tư Mã Chu đem mấy câu thơ của Tiểu Nguyệt đưa mọi người xem, ai nấy đều rối rít sợ hãi than không dứt, Tư Mã Chu cười nói: “ Hồng Tiệm con xem, nha đầu này nên xếp vào viện kia.”

Lục Vũ trầm ngâm chốc lát nói: “Kinh sử thế này đoán chừng có thể xếp vào trung cấp được, chỉ là thầy cũng biết chỗ chúng ta cần thi cả cầm kỳ thi hoạ, cửa này của đệ tử coi như nàng qua,vẫn phải qua đợt khảo hạch tiếp theo của các tiên sinh khác, khó nhất là Cửu cung toán học, cửa này là do bạn chí cốt của thầy, tiên sinh Phùng Nhạc kiểm định, sợ rằng không dễ đâu.”

Tư Mã Chu âm thầm suy nghĩ, Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, cái này so với khi thi tốt nghiệp trung học còn nghiêm hơn,cầm kỳ thi họa nơi này không biết ở trung cấp học viện tương đương với cấp bậc nào, đang suy nghĩ Tư Mã Chu đưa tay vỗ vỗ nàng nói: “Như thế nào nha đầu, có dám xông xáo thi hay không, để những lão già kia nhìn xem đệ tử chỉ bế quan ở nhà của ta cao tay hơn đám nhóc của bọn họ thế nào?”

Tiểu Nguyệt trong lòng thầm nói: Người này đúng là mặt dày vô địch, chưa từng dạy mình ngày nào đã gọi mình là đệ tử bế quan của ông ta rồi, nhưng bản thân cũng biết chút ít kiến thức cổ xưa, phần lớn là cùng ông nội học, Tư Mã Chu này, khẩu khí và khí chất cùng ông nội rất giống. Thôi, xem như ông nội cũng không sao. Nàng vội hỏi: “Qua cuộc thi đó con và ca ca có thể lên đó học sao?”

Tư Mã Chu lắc đầu cười nói: “Ca ca con là bắt đầu từ sơ cấp vỡ lòng, nếu con qua được các vòng thi có thể nhảy vọt qua sáu năm sơ cấp, trực tiếp vào học viện trung cấp thực tập.”

Vừa nói vừa tiện tay chỉ thiếu niên bên cạnh nói: “Chính là giống Tử Xung, Tử Xung nhảy ba lớp liền lên học trung cấp,trung cấp học viện chia làm Thượng Trung Hạ, ba giai đoạn, từng giai đoạn đều là hai năm, học sinh Thượng trong trung cấp học viện sang năm có thể đến kinh thành tham gia kỳ thi hội, qua liền đến học viện cao cấp trong thành đi học, nơi đấy là nơi tài tử khắp cả nước tụ tập.”

Tiểu Nguyệt suy nghĩ chốc lát nói: “Thế thì con cũng vậy, con sẽ thi trung cấp Thượng.”

Tư Mã Chu cùng đám người Lục Vũ đồng thời nở nụ cười,Tử Xung lạnh lùng nói: “Trung cấp học viện học sáu năm chia làm ba cấp. Qua tầng tầng cuộc thi mới tiến vào được, nhỏ tuổi như ngươi sao có thể qua được cuộc thi trung cấp Thượng.”

Giọng nói dù vẫn lạnh lùng, nhưng ấn chứa một tia lo lắng, Tiểu Nguyệt cho là người này vừa mới châm chọc mình,vì vậy hừ một tiếng nói: “Có gì khó, ngươi như vậy cũng có thể đỗ, ta chẳng hơn kém ngươi bao nhiêu.”

Tử Xung có chút cười cười nói: “Được rồi, vậy ta xem biểu hiện của ngươi, nếu như ngươi qua, ta liền thừa nhận ngươi là đệ tử của ông ngoại, nếu như ngươi rớt, quay về núi tiếp tục hái thuốc đi.”

Tiểu Nguyệt nghĩ: Đúng há! Mình mà thành đệ tử của ông ngoại tên nhóc này,không phải thành cô hắn sao, hắc hắc! Này cũng tiện nghi,vô duyên vô cớ có đứa cháu mười mấy tuổi, tên này tuy không được tự nhiên nhưng lại đùa rất vui, xem sau này mình dày vò hắn thế nào ”. Nghĩ đến mục đích xấu xa của mình Tiểu Nguyệt thích thú nói: “Được! Quyết định thế đi.”

Quay đầu lại cúi đầu nói với Tư Mã Chu: “Con muốn tham gia cuộc thi trung cấp Thượng.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN