Ai Gia, Có Hỉ
Chương 5
Giọng nói này…
Ta vén rèm nhìn, không khỏi giật mình suýt ngã, đúng
là Ninh Hằng. Hôm nay xem kịch ta chỉ để ý tới Thẩm Khinh Ngôn, hoàn toàn không
để ý tới Ninh Hằng cũng tới.
Ta cho dừng kiệu lại, hỏi: “Ninh khanh có chuyện
gì vậy?”
Ninh Hằng lại nói: “Vi thần có thể nói chuyện
riêng với Thái hậu được không?”
Nói chuyện… Ta với Ninh Hằng hiện tại ngoại trừ hài
tử trong bụng thì còn chuyện gì để nói. Ta vốn có chút mỏi mệt, nhưng nhỡ như Ninh
Hằng là phụ thân hài tử trong bụng ta, nên đành bước xuống.
Cách đó không xa có một đình hình bát giác, ta bảo các
cung nữ theo hầu ở lại, bước nhẹ nhàng tới đình nghỉ chân, Ninh Hằng cũng bước
theo sau.
Bây giờ đang là giữa mùa hạ, hoa sen trong cung đều đã
nở rộ, bên cạnh đình nghỉ này vừa vặn có hồ sen, còn chưa tới gần đình nghỉ,
hương hoa sen thơm mát thoang thoảng thổi đến.
Lúc đã vào tới đình, tâm tình cũng có chút hồi hộp.
Mấy ngày gần đây, ta bị hoảng sợ không ít. Cho nên nếu có người muốn nói
chuyện, ta đều cân nhắc thật cẩn thận, chỉ sợ đột nhiên lại xuất hiện người ta
từng ân ái.
Ta nhìn mấy bông sen phấn hồng, giọng nói cảm khái:
“Nơi này không có ai, Ninh khanh có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Ninh Hằng đứng phía sau ta, thật lâu hắn vẫn không nói
gì. Ta vốn không có tính nhẫn nại, hương hoa sen như thổi vào cõi lòng, ta
chung quy không đợi được Ninh Hằng nói chuyện. Trong lòng thấy khó hiểu, xoay
người lại kêu hắn một tiếng: “Ninh khanh?”
Ta vừa xoay người đã thấy kinh ngạc không dứt, Ninh
Hằng trước kia hay phải dẫn binh chinh chiến sa trường, làn da phơi nắng nhiều
nên sạm đi, cũng may mấy năm gần đây thăng quan tiến chức ở lại kinh thành, có
thời gian cho da hồi phục, hiện giờ trở nên xuất chúng hơn người, nhưng mà bình
thường hắn nói năng cẩn trọng, lúc này thấy mặt hắn đỏ ửng, bộ dáng muốn nói gì
đó mà lại thôi, ta thật sự thấy ngạc nhiên.
Hắn nâng mắt lên nhìn ta, cuối cùng mở miệng:
“Lần đầu tiên vi thần gặp Thái hậu, là năm năm trước. Khi đó vi thần chỉ
là một quan ngũ phẩm, sau khi cùng tướng quân tới diện thánh đi ra, vi thần
không cẩn thận làm đổ chậu cúc Ba Tư của Thái hậu, chiếu theo quy định trong
cung, vi thần phải bị phạt hai mươi bản. Vừa lúc Thái hậu đi qua, miễn luôn tội
cho vi thần.”
Việc này ta không có một chút ấn tượng nào, cũng không
biết Ninh Hằng nhắc tới việc này là có ý gì. Ta yên lặng nghe tiếp, không ngờ
Ninh Hằng lại ngừng lại không nói tiếp.
Ta đành mở miệng nói: “Sau đó thì sao?”
Mặt Ninh Hằng đỏ ửng có phần giống hoa sen trong hồ,
hắn hình như đang bối rối, cuối cùng hắn mở to mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm
chằm ta, “Ngay từ lúc đó, ta đã nhất kiến chung tình với nàng.” (bị
sét đánh)
Ta chớp mắt, chớp mắt, lại chớp mắt…
Chẳng lẽ tại hôm nay ta sơn móng tay màu đỏ, hay là khối
thịt trong bụng ta quá mức mê người, thế cho nên liên tiếp có người tới, vác
cho ta cái thang ngay trong cung điện chờ ta ra tường… (Hồng
hạnh xuất tường – ý chỉ ngoại tình)
Ta nghĩ sắc mặt của mình lúc này cực kỳ quỷ dị,
“Ninh khanh, ai gia là Thái hậu.”
“Vi thần biết, nhưng vi thần thật sự ái mộ Thái
hậu.”
Nói thật, nghe thấy một người trẻ tuổi mà lại tuấn
lãng tỏ tình dưới trăng sáng hương thơm hoa sen thoang thoảng, ta thật sự thấy
có chút lâng lâng. Ta híp mắt lại, hỏi: “Ngươi thích ta vì cái gì?”
Ninh Hằng nhẹ giọng nói: “Trí Viễn không biết,
Trí Viễn chỉ biết thích đó là thích.”
Ta sửng sốt, Trí Viễn chính là tên tự của Ninh Hằng.
Không ngờ cách xưng hô của Ninh Hằng lại thay đổi nhanh như vậy. Ta đánh giá
hắn một lượt, sự chân thành trong mắt hắn không phải là giả, nhưng…
Ta thở dài: “Vậy chuyện ngươi với bệ hạ…”
Ninh Hằng ngẩn ra, “Thái hậu ý người là…”
Vậy xem ra, Hoàng đế là tương tư đơn phương rồi. Đêm
qua thấy sắc mặt Hoàng đế, có thể đoán được có tình cảm sâu nặng với Ninh Hằng.
Ta vốn tưởng rằng Ninh Hằng thất thân là vì ta, không ngờ tâm tư cũng ở chỗ ta
luôn. Chuyện tình cảm này, rối rắm quá, thật tình chỉ muốn ngồi xem thôi.
Bỗng dưng, ta có một ý nghĩ cực kỳ khó tin. Mấy chuyện
tình cảm này nếu nhỡ đi theo vòng tròn, hiện tại Hoàng đế thích Ninh Hằng, Ninh
Hằng thích ta, ta thích Thẩm Khinh Ngôn, như vậy kết cục không phải là Thẩm
Khinh Ngôn thích Hoàng đế đấy chứ?
Ta bị suy luận đó làm cho kinh sợ mặt trắng bệch. Trên
mặt Ninh Hằng có chút áy náy, “Thái hậu, là vi thần đường đột rồi.”
Có vẻ Ninh Hằng đã đoán nhầm nguyên nhân sắc mặt ta
biến đổi, ta mềm lòng, “Chẳng còn cách nào.”
Có vẻ Ninh Hằng lại hiểu lầm hàm nghĩa mấy chữ này của
ta, sắc mặt của hắn trong phút chốc lại vui vẻ, “Thái hậu, vi thần có một
yêu cầu hơi quá đáng.”
Ta nheo mắt.
“Hiện tại vi thần thấy Thường Trữ công chúa cùng
mấy người nam hầu rất vui vẻ, vi thần nghĩ rằng…”
Ta lập tức ngắt lời hắn, “Ninh khanh là đại tướng
cầm quyền, sao phải chịu uất ức như vậy?”
Ninh Hằng nghiêm mặt nói: “Không uất ức không uất
ức, có thể làm nam hầu của Thái hậu, Trí Viễn cam tâm tình nguyện. Huống chi
bây giờ trong bụng Thái hậu còn mang cốt nhục của Trí Viễn, Trí Viễn càng cần
dốc lòng chăm lo cuộc sống hằng ngày của Thái hậu. Khi mặt trời mọc, Trí Viễn
là triều thần Đại Vinh, nhưng sau khi mặt trời lặn, Trí Viễn là nam hầu của
Thái hậu. Thái hậu thấy sao?”
Hô hấp của ta lập tức ngừng lại. Nam hầu xưa nay đều
bị dân chúng phỉ nhổ coi thường, mà Ninh Hằng đường đường là đại tướng lại coi
như điều đúng đắn, chẳng lẽ hắn yêu ta đến tận xương tuỷ sao?
Ta còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy một giọng nói
ngạc nhiên vang lên cách đó không xa ——
“Cái gì?”
Ta với Ninh Hằng cùng sửng sốt, dù sao Ninh Hằng cũng
là tiểu bối, ta đây lại là trưởng bối. Nghiệp chướng! Sao Thẩm Khinh Ngôn lại ở
chỗ này! Ta vốn định giấu diếm chuyện trong một đêm hai lần xuân phong, nay
dưới trăng sáng vằng vặc đã bị lộ rồi.
Thẩm Khinh Ngôn đi nhanh đến, giận dữ nhìn Ninh Hằng.
“Cốt nhục trong bụng Thái hậu rõ ràng là của ta,
Ninh đại tướng quân có chứng cớ gì chứng minh là của ngươi?”
Ninh Hằng cũng tức giận nhìn lại Thẩm Khinh Ngôn,
“Đêm mùng mười tháng sáu kia…”
Mặc Thẩm Khinh Ngôn biến sắc, lập tức ngắt lời Ninh Hằng,
“Đêm mùng mười tháng sáu kia Thái hậu với ta ở một chỗ, ngươi làm sao xen
vào được?”
“Thái hậu ra khỏi Tô phủ, là ta đưa nàng hồi
cung.”
Ninh Hằng vừa dứt lời, sắc mặt hai người bọn họ đều
biến đổi, hơn nữa không hẹn mà cùng nhìn về phía ta. Tuy phản ứng của bọn họ
cũng hơi kịch liệt, nhưng đêm đó ta say choáng váng hồ đồ, cơ bản không biết
đêm đó đã xảy ra chuyện gì, ta đành nói: “Hài tử trong bụng này… Có thể
là của Thẩm khanh… Cũng có thể là Ninh khanh …”
Giờ khắc này sắc mặt Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng
biến đổi liên tục.
Thở dài, hiện tại thể diện của ta đã mất hết, cảnh vật
xung quanh đẹp thế này đáng nhẽ chỉ nên có hai người, chẳng ngờ lại thành ra
thế này. Rõ ràng mới vừa rồi ta còn có một đoá hoa đào nở, nay cả cái cánh hoa
cũng không còn.
Dù sao, có vẻ lão thiên cũng đặc biệt chiếu cố ta,
chuyên đem mấy chuyện yêu đương hoang đường vứt xuống người ta, ta đã nghĩ mình
sẽ từ người được nhiều hoa đào bay tới biến thành bị người khác tránh như rắn
rết, không ngờ Ninh Hằng lại nói: “Thái hậu ý người thế nào?”
Ta ngẩn người, “Cái gì cơ?”
Ninh Hằng có chút ngượng ngùng nói: “Vừa rồi Trí
Viễn nói sau khi mặt trời lặn, Trí Viễn nguyện làm nam hầu của Thái hậu.”
Hai mắt ta mở to, “Ninh khanh không tức giận
sao?”
“Có thể hầu hạ Thái hậu, là vinh hạnh của Trí
Viễn.”
Dự đoán được tối nay không đưa ra lời quyết định thì
sẽ không thoát được, nhưng biết trả lời thế nào đây. Trả lời thế nào cũng không
được, đang lúc ta tiến thoái lưỡng nan, thì Thẩm Khinh Ngôn từ từ mở miệng :
“Cảnh Chi cũng nguyện làm nam hầu của Thái hậu.”
Tối nay hoa sen cùng ánh trăng quả thực làm say lòng
người, Thẩm Khinh Ngôn với Ninh Hằng không phải là vừa rơi xuống hồ sen, đầu bị
úng nước mới nói với ta mấy lời thế này chứ?
Ta xoa xoa thái dương, lúc này lại càng tiến thoái
lưỡng nan. Thẩm Khinh Ngôn ta tuyệt đối không nỡ để chàng bị người đời chửi
mắng, Ninh Hằng lại là người trong tim Hoàng đế, ta cũng không dám.
Chẳng biết từ lúc nào, làm nam hầu như một cái bánh
thơm lừng, làm cho hai trọng thần phải đi tranh đoạt…
Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng lúc này lại mở miệng,
không hẹn mà cùng lặp lại lời vừa nói.
Ta thật sự là đau đầu, mùi hương thoang thoảng của hoa
sen trong đình cũng không thể giúp ta giải quyết được cục diện phiền phức trước
mắt. Ta thậm chí đã suy nghĩ, nếu không tìm được biện pháp thì ngất luôn đi.
Ta nghĩ xong lập tức hành động luôn, hai mắt trợn
trắng, đang lúc chân chuẩn bị mềm nhũn, ngã về phía trong lòng Thẩm Khinh Ngôn,
lại nghe được giọng nói của Hoàng đế không nhanh không chậm vang lên, làm cho
hai mắt của ta lại sáng rõ trở lại.
“Tối nay ánh trăng thật đẹp, đình nghỉ này cũng
thật náo nhiệt, Thái hậu cùng hai vị ái khanh đang thưởng trăng sao?”
Trời ơi là trời, đêm nay thật sự là quá đáng sợ, người
tới góp vui sao lắm vậy chứ!
Ta bị kinh hoàng không ít, mấy ngày trước Hoàng đế
cũng nói để Thẩm Khinh Ngôn làm nam hầu của ta, lời nói kia chỉ là nói thử. Nếu
lúc này Thẩm Khinh Ngôn cũng nói đồng ý, ta chỉ cần mặt dày một chút, thì người
trong mộng sẽ thành nam hầu của ta. Nhưng hiện giờ ở chỗ này không chỉ có người
trong mộng của ta, còn có cả người trong mộng của Hoàng đế. Ta chỉ gặp mặt Ninh
Hằng, Hoàng đế đã có chút uất hận, hôm nay còn nghe thấy Ninh Hằng muốn làm nam
hầu của ta, thiên tử nổi giận, thật không thể tưởng tượng được.
Ta cười gượng, “Bệ hạ khéo vậy cũng đến ngắm
trăng sao?”
Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng làm lễ với Hoàng đế,
lúc ánh mắt Hoàng đế đảo qua Ninh Hằng, thì ngừng lại, tiện đà nhìn sang ta,
hắn từ từ nói: “Đúng rồi, ngắm trăng thưởng sen cùng các nam hầu.”
Phụt ——
Ta phát hiện từ sau khi không buông rèm nhiếp chính
nữa, ta thấy sờ sợ Hoàng đế mà ta quen từ hồi bốn tuổi tới giờ, Hoàng đế vừa
nói ra lời này, chân ta lập tức mềm nhũn, cùng lúc Thẩm Khinh Ngôn và Ninh Hằng
phía sau lập tức đỡ hai tay trái phải của ta.
Mỹ nam bên cạnh, ta vốn nên mừng rỡ mới đúng. Nhưng
lúc này thật sự không vui mừng nổi, ta vô ý tránh thoát khỏi tay hai người đó,
giả bộ như không có việc gì hỏi: “Bệ hạ là muốn gặp mấy vị lang quân của
Thường Trữ sao?”
“Không phải.” Hoàng đế nhìn nhìn Thẩm Khinh
Ngôn, lại nhìn nhìn Ninh Hằng, “Trẫm là muốn thưởng thức hai vị nam hầu
này của Thái hậu.”
Hắn sờ sờ cằm lại nói: “Ninh khanh việc này trước
đây cũng đã đề cập qua, chỉ là gần đây chính sự bận rộn, trẫm nhất thời quên
mất. Không nghĩ tới Thẩm khanh cũng cùng chung ý tưởng. Tuy rằng việc này hơi
rối loạn một chút, nhưng Thái hậu những năm gần đây vất vả công lao rất nhiều,
muốn có hai, ba nam hầu cũng không phải là chuyện lớn. Ninh khanh và Thẩm khanh
đều là trụ cột của triều đình ta, vì Thái hậu mà xin làm nam hầu, trẫm thật
thấy vui mừng.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!