Ai Gia, Có Hỉ
Chương 6
Ta nghiền ngẫm mãi không nghĩ ra được ý đồ thật sự của
Hoàng đế, lại thấy bộ dáng không đáp ứng không được của hắn, ta đành miễn cưỡng
chấp nhận quay về cung điện.
Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng theo ta về Phúc cung,
Phúc cung là cung điện của ta, âm “Phúc” cùng “Phù” đọc gần
giống nhau, cũng là tiên đế ban tặng. Ta sắp xếp cho Thẩm Khinh Ngôn ở Đông
Các, còn Ninh Hằng ở Tây Các. Người trong cung được huấn luyện rất tốt, thấy ta
dẫn theo hai nam nhân trở về, mà mặt cũng không đổi sắc.
Sau khi Như Ca giúp ta thay áo, ta cho mọi người lui,
một mình ngồi trước bàn trang điểm ngắm túi như ý Thẩm Khinh Ngôn đã tặng. Ta
nhẹ nhàng chạm tay vào, tiếng chuông thanh thúy vang lên. Ta nhìn nó tới xuất
thần, trong lòng thật sự thấy khó hiểu vì sao Thẩm Khinh Ngôn lại muốn tới làm
nam hầu cho ta.
Bất kể ta vắt hết óc ra nghĩ, cũng chẳng nghĩ ra được
nguyên do tại sao. Cuối cùng dứt khoát thổi tắt nên, đi ngủ. Hôm sau tỉnh lại,
ta gọi đồ ăn sáng, Như Ca Như Họa ở bên cạnh hầu hạ.
Trong điện cực kỳ yên lặng, sau khi ta uống xong chén
cháo nhỏ, hừm hừm cho thanh cổ họng, hỏi: “Thẩm khanh cùng Ninh khanh lâm
triều rồi à?”
Như Họa và Như Ca liếc mắt nhìn nhau, Như Ca đáp:
“Bẩm nương nương, đúng vậy.”
“Cùng nhau đi sao?”
Như Họa đáp: “Ninh đại tướng quân đi sớm hơn Thẩm
Tướng một khắc.”
Ta cân nhắc một hồi, lại hỏi: “Lúc này là giờ
nào?”
“Bẩm nương nương, đã là giờ Tỵ bốn khắc.”
Còn nửa canh giờ nữa lâm triều sẽ chấm dứt, nhớ đến
Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng đêm qua ngủ lại chỗ ta, hôm nay lâm triều xong,
chắc chắn truyền ra ngoài mọi người đều biết. Tất nhiên cũng sẽ có tấu chương
nói hành vi của ta là không đúng đắn, dù sao Hoàng đế đã có lời, thì hắn sẽ tự
mình giải quyết. Phiền não của ta bây giờ là không biết đối mặt với bọn họ như
thế nào.
Ta càng nghĩ, càng không nghĩ ra được biện pháp hay.
Ăn xong bữa sáng, Hoàng đế đến thỉnh an. Hoàng đế cười tủm tỉm xem xét ta,
“Thái hậu đêm qua ngủ có ngon giấc không?”
Không đợi ta trả lời, hắn đã tự trả lời luôn:
“Thái hậu hôm nay sắc mặt không tốt, có vẻ đêm qua rất là sinh động
rồi.” (ta định để lao lực cơ J )
Ta nhìn nhìn Hoàng đế, sau khi xác thực được lời hắn
nói có ý trêu chọc, ta đành uể oải nói: “Ai gia đang có hỉ mạch, làm sao
sinh động được?”
Hoàng đế sửng sốt, sắc mặt của hắn biến đổi, nhưng rất
nhanh lại tủm tỉm, “Thái hậu nói Thẩm khanh cùng Ninh khanh chú ý một chút
là được.”
Khoé miệng của ta giật giật.
Hoàng đế tiến lại gần, nhỏ giọng nói: “Trẫm biết
Thái hậu người thiên vị Thẩm khanh, nhưng cũng không nên lạnh nhạt với Ninh
khanh. Ninh khanh hắn…” Hoàng đế ngừng lại, nhìn thật sâu vào mắt ta.
Ta lập tức cảm động.
Không thể tưởng tượng được Hoàng đế lại có tâm tình
này, không chỉ tư tay đưa người trong mộng tới chỗ tình địch, mà còn lo lắng
tình định lạnh nhạt với hắn… Tình cảm này, quả thật cảm động thấu trời đất.
Ta ra vẻ thâm trầm nói: “Bệ hạ cứ yên tâm.”
Hoàng đế cười cười, “Nếu đã như thế, tối nay Thái
hậu để cho Ninh khanh bồi tẩm đi.”(các nàng biết thị tẩm
rồi chứ, nhưng ngược lại là nam phục vụ thì gọi là bồi tẩm)
Ta kinh ngạc tròn mắt.
Hoàng đế lại nói: “Ninh khanh thân thể tính hàn,
lúc này thời tiết nóng bức, đúng là quá thích hợp.”
Ta nghe xong cả người run lên. Lời đồn đại trong cung
đúng thật không phải là giả, nếu Hoàng đế chưa ngủ qua đêm với Ninh khanh, thì
làm sao biết “Ninh khanh thân thể có tính hàn”.
Ta cười gượng một tiếng, “Đến lúc đó rồi
tính.”
Hoàng đế ở chỗ ta dùng ngọ thiện (bữa
trưa) xong mới rời đi, ta vội vàng gọi Như Ca Như Họa bốn
người các nàng, chải đầu thay quần áo một hồi, rồi sau đó lên kiệu hướng tới hồ
Hàm Quang.
Ta thật sự không muốn gặp mặt hai vị nam hầu, cũng
không nguyện ý để Ninh Hằng tới bồi tẩm, đành phải sử dụng bí quyết “kéo
dài thời gian” thôi. Ngay giữa trưa, ta tới hồ Hàm Quang du thuyền ngắm
cảnh, tới tối thì ngắm trăng trên thuyền, lại còn tổ chức cả tiệc nữa… Nói
tóm lại, không kéo dài tới lúc Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng đi ngủ thì tuyệt
đối không quay về.
Ta cho người đi mời Thường Trữ tới, nói là tổ chức
tiệc vui, ở Đại Vinh Thường Trữ mà đứng thứ hai về độ ham vui, thì chắc chắn
không ai dám nhận thứ nhất. Như Ca Như Họa sớm đã tới hồ Hàm Quang chuẩn bị ổn
thoả, một chiếc thuyền lớn đứng bên hồ, bên cạnh có bậc bước sang, bước qua đó
là sang được thuyền.
Thường Trữ một nén nhang sau mới xuất hiện, nàng ấy
hôm nay ăn mặc rất đứng đắn, một thân váy áo dịu dàng, trước ngực điểm một bông
hoa phù dung, tay áo nhẹ bay phiêu lãng, chân đi hài tinh xảo, nhìn người trước
mắt, đúng là một mỹ nhân đẹp tuyệt trần.
Ta cười hớ hớ nói: “Mỹ nhân Đại Vinh cũng nhiều,
nhưng chỉ có Thường Trữ là khuynh thành khuynh quốc.”
Thường Trữ liếc mắt xem xét ta, vui vẻ nói:
“Ngươi thường ngày không phải đều nằm ủ rũ trong Phúc Cung sao? Hôm nay
lại tự dưng có hứng thú đi du hồ?”
Ta không thích nhất chính là biểu tình này của Thường
Trữ, mỗi lần nàng ấy nhìn ta kiểu đó, ta đều nhớ tới nàng ấy là tỷ muội ruột
thịt với Hoàng đế. Ta nhíu mày nói: “Có hứng thú đi du hồ mà cũng cần
nguyên nhân sao?”
Thường Trữ liếc mắt nhìn bụng ta, chợt tỉnh ngộ nói:
“Hoá ra là như thế.”
Ta không muốn giải thích nhiều, nhanh kéo Thường Trữ
lên thuyền. Bên trong thuyền có một bàn dài, trên bàn bày đủ các loại điểm tâm
tinh xảo cùng các đồ ăn giải nhiệt. Sau khi Thường Trữ ngồi xuống, ôm chặt lấy
cốc nước nho không buông, uống hết cốc này đến cốc khác.
Ta thấy thế nói: “Thường Trữ ngươi đừng ăn nguyên
một thứ như thế, trước mắt nhiều đồ ăn làm người ta hoa cả mắt mà ngươi cũng
chẳng để ý tới, chỉ uống nước nho thôi à.”
Thường Trữ dừng lại, bỗng nhiên cười nói: “Hương
vị nước nho một khi đã nếm qua thì sẽ nhớ mãi.”
Thường Trữ nói lời này ta nghe xong cảm khái. Nước nho
trong lời nói của Thường Trữ cũng không phải chỉ nước nho, mà là chỉ Phò mã của
nàng ấy. Thường Trữ có tình cảm sâu đậm với Phò mã của nàng ấy bao nhiêu, ta
đều nhìn thấy cả. Chỉ tiếc lại biến thành tình cảnh như bây giờ, thật là đáng
tiếc.
Ta nói: “Hương vị nước nho đương nhiên là thơm
ngon, nhưng nước sương sớm này cũng không hề kém, nhấp một ngụm, lạnh thấm tâm
gan, mát lạnh cả người. Ngươi uống thử xem.”
Thường Trữ cười khổ nói: “Ta đã thử qua rồi, chỉ
tiếc vẫn không so được với nước nho.”
Ta nâng chén ngọc lên, vừa định nhấp một ngụm sương
sớm, Như Ca cùng Như Thi cùng lúc tiến tới, vội la lên: “Nương nương,
không được.” Các nàng nhìn nhau, Như Ca lại nói: “Quách Thái y nói,
nước sương sớm tính hàn cao, không tốt cho thai nhi.”
Ta lơ đễnh nói: “Không sao, chỉ uống một chén
thôi, nhiều chén mới hại thân.”
Ta đang nâng chén lên định uống, Như Thi lại vội nói:
“Nương nương, không thể uống.” Như Ca vội vàng gật đầu, “Nương
nương, phượng thể làm trọng, thật sự không thể uống.”
Ta thích thú nhìn hai nàng, vài ngày trước ta uống mấy
chén còn chẳng thấy các nàng phản ứng lớn như thế, hôm nay ta còn chưa chạm môi
vào, mặt các nàng đã như gặp đại hoạ, có khi ta uống một ngụm dáng vẻ các nàng
như muốn đi thắt cổ mất.
Ta híp mắt, “Quách Thái y còn nói gì nữa?”
Như Ca cúi đầu ấp úng nói: “Đêm qua Thẩm Tướng
phân phó Như Ca, trăm ngàn lần không để nương nương chạm vào đồ giải
nhiệt…”
Như Thi cũng ấp úng nói: “Đêm qua Ninh đại tướng
quân cũng phân phó Như Thi, vạn vạn lần không để nương nương bị cảm
lạnh…”
Ta chợt tỉnh ngộ. Hai cung nữ thiếp thân của ta đều là
người sùng bái anh hùng, nhất là Thẩm Khinh Ngôn, hai là Ninh Hằng. Trách không
được các nàng phản ứng như thế, hoá ra là lực lượng anh hùng không cho phép.
Thường Trữ cũng ngạc nhiên, nàng mở to một đôi đôi mắt
đẹp, “Thai nhi trong bụng ngươi đúng là của Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh
Hằng! Hôm nay lúc ta tiến cung, nghe nói hai người bọn họ đều ở tại Phúc Cung
của ngươi, ta tưởng là giả, ai ngờ lại là thật. Ngươi quả thật là không lên
tiếng thì thôi chứ đã nói thì thành nổi tiếng luôn, ta thấy hai đại trọng thần
đều bị ngươi thu vào túi, một nam hầu của ngươi cũng bằng mười nam hầu của
ta.”
Không nghĩ tới lời đồn lại truyền nhanh như vậy, từ
đêm qua tính đến giờ, còn chưa được một ngày, bây giờ thì mọi người đều biết
hết. Cái mặt dày của ta biết để đi đâu bây giờ.
Thường Trữ vui vẻ nói: “Ta vốn tưởng rằng chỉ có
mình ta là tiếng xấu muôn đời, chẳng ngờ giờ lại còn có ngươi bồi theo. Quán
Quán, ngươi đúng là tri kỉ khuê phòng của ta mà, có nạn cùng chịu.”
Ta lau mồ hôi. Kỳ thật tiếng xấu muôn đời ta cũng
không muốn, lúc này ta để ý sao hôm nay trời tối muộn thế không biết.
Thường Trữ nói: “Tính ra, bây giờ muộn rồi, các
triều thần chắc cũng đã giải quyết xong hết mọi việc. Nếu ngươi vội trở về gặp
mặt hai tiểu cục cưng, thì ngươi cứ về trước đi. Cảnh hồ nước ban đêm rất đẹp,
ta muốn ở lại một lúc rồi mới hồi cung.”
Ta đảo mắt, sau đó bảo Như Họa bưng lên một bình rượu
ngọc, ta tự mình rót cho Thường Trữ một chén, “Ngươi nếm thử đi”
Thường Trữ vừa chạm vào rượu đã mơ mơ màng màng, đúng là chưa được một khắc,
Thường Trữ đã bắt đầu nghiêng ngả miệng nỉ non nói gì đó, một câu ta cũng không
nghe rõ.
Ta để Như Ca cùng Như Thi đỡ nàng ấy đi nghỉ tạm, sau
đó ta đứng dậy cất bước đến bên cửa sổ, trên mặt hồ nước gợn lăn tăn, đứng trên
thuyền nhìn xuống hồ thấy phản chiếu Hoàng cung hoa lệ, cả người ta run lên. Ta
bắt đầu cảm thấy ta làm Thái hậu thật uất ức, trên có Hoàng đế áp lực, dưới có
Ninh Hằng e ngại, tâm tư Thẩm Khinh Ngôn ta đoán không ra, trong bụng còn có
hài tử chẳng biết của ai, ta buồn rầu không thôi.
Ta đứng tầm nửa canh giờ, chân đã mỏi nhừ, Như Ca đỡ
ta ngồi xuống, ta hỏi nàng: “Giờ nào rồi?”
“Bẩm nương nương, giờ Tuất năm khắc rồi.”
Ta trầm ngâm, không còn sớm nữa, Thẩm Khinh Ngôn cùng
Ninh Hằng mệt nhọc cả ngày, chắc đã ngủ rồi. Ta ngáp một cái, “Quay về
Phúc Cung đi.”
Đến trước tẩm cung, Như Vũ cùng Như Thi hai người hai
bên đỡ Thường Trữ đang say tuý luý không biết trời đất là gì, hỏi ta có nên đưa
tớ phủ của công chúa hay không, ta nghĩ nghĩ, đột nhiên nảy ra một ý tưởng hay,
nói luôn: “Trời đã tối muộn, Thường Trữ ở luôn trong cung của ai gia
đi.”
Thường Trữ ưa sạch sẽ, lúc này cả người toàn mùi rượu
ngủ sẽ không thoải mái, ta sai người đưa nàng đi gội đầu tiện thể tắm luôn. Như
Ca hỏi ta: “Thường Trữ công chúa đưa tới ngủ tại Tây Các sao?”
“Không phải, để Thường Trữ ngủ ở tẩm cung ai gia
đi.”
Như Ca kinh ngạc nói: “Chuyện này…”
“Không sao, cứ như thế mà làm đi.” Có Thường
Trữ, thì đêm nay Ninh Hằng sẽ không dám bò lên giường của ta, ta không tính là
cự tuyệt yêu cầu của Hoàng đế, thật là an tâm.
Có thể nói là nhất cử lưỡng tiện. (một
mũi tên trúng hai con chim)
Nhưng ta không dự đoán được tới nửa đêm, Phò mã của
Thường Trữ tìm tới tận cửa, đã quá nửa đêm, làm cho mọi người đều tỉnh ngủ, Như
Ca vội vàng tiến vào, nói: “Nương nương, Phò mã nói muốn đưa công chúa hồi
phủ.”
Ta nhíu mày, “Đuổi đi.”
Như Ca lại nói: “Phò mã nói đêm nay không thấy
công chúa, sẽ quỳ bên ngoài tới hửng đông.”
Ta nhìn Thường Trữ đang ngủ, nhớ tới lúc trước Phò mã
đã làm nàng thương tâm, đáy lòng dâng lên cơn tức giận, “Để cho hắn quỳ
đi. Ban đêm xông vào Phúc Cung, quấy nhiễu giấc ngủ của ai gia, chỉ tính hai
điểm này cũng đủ để nhốt vào đại lao rồi!”
Lời nói vừa dứt, bên ngoài lại truyền đến thanh âm của
Ninh Hằng, “Không biết Thái hậu có nguyện ý nghe một lời của Trí Viễn hay
không?”
Ta xếp gọn lại tay áo, “Ninh khanh tiến vào
đi.”
Ninh Hằng làm lễ với ta, nói: “Phò mã ban đêm
xông vào Phúc Cung tuy là có tội, nhưng Trí Viễn vừa rồi gặp Phò mã bên ngoài,
vẻ lo lắng trên mặt không phải là giả, đúng là vì lo lắng cho công chúa mà đến.
Chuyện trong nhà vẫn là chuyện trong nhà, có lẽ công chúa cũng không muốn
chuyện nhà mình nháo tới tận Hoàng cung, nếu bị truyền ra ngoài, có thể sẽ ảnh
hướng tới tình cảm của Thái hậu và công chúa.”
Ta liếc mắt nhìn Thường Trữ, buông tiếng thở dài. Cứ
theo tính tình của Thường Trữ, nàng ấy đúng là không muốn ta can thiệp vào
chuyện nhà nàng ấy. Thường Trữ thoạt nhìn có vẻ hiền hoà, nhưng trong một số
việc ngay cả là tri kỉ cũng không thể can thiệp vào.
Ta khoát tay, “Thôi, để Phò mã mang công chúa về
đi.”
Sau khi Thường Trữ rời đi, ánh mắt ấm áp của Ninh Hằng
nhìn ta, “Trí Viễn đợi Thái hậu cả đêm, cuối cùng cũng đợi được rồi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!