Ai Gia, Có Hỉ - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
165


Ai Gia, Có Hỉ


Chương 7


Ánh mắt này, giọng điệu này… so với Ninh đại tướng
quân trên triều hoàn toàn trái ngược, hay hắn bị mấy vị lang quân của Thường
Trữ ảnh hưởng rồi? Người ta run lên, run rẩy nói: “Chờ… Cái gì…”

Ninh Hằng bước một bước về phía ta, “Bồi
tẩm.”

Ta tiếp tục run: “Lúc nãy Ai gia vừa ngủ
rồi.”

Ninh Hằng có chút đau thương nói: “Hay là Thái
hậu ghét bỏ Trí Viễn?”

Thở dài, ta thà ghét bỏ chính mình chứ sao dám ghét bỏ
người trong tim của Hoàng đế. Ta cũng có chút đau thương nói: “Ninh khanh
nhân phẩm đoan chính, thường ngày phong thần tuấn lãng, đã lập không ít công
lao hiển hách vì Đại Vinh, ai gia thật sự quý mến Ninh khanh.”

Ninh Hằng lại bước thêm một bước về phía ta, “Đã
như thế, vì sao Thái hậu không muốn để Trí Viễn bồi tẩm?”

Ta xem xét khoảng cách giữa hắn và ta, đánh giá chỉ
còn năm sáu bước, ta vốn định nói thẳng ra, lại nghĩ tới ta đã thu nhận cả hai
người vào trong cung, nếu nói thẳng ra lại thành hỏng chuyện, nghe qua cũng
thấy có chút dối gạt.

Lúc này, ta cố gắng chọn từ thật cẩn thận, “Tướng
ngủ của Ai gia không đẹp lắm.”

Ninh Hằng tiến thêm hai bước, “Trí Viễn chịu
được.”

Ta bị dồn đến đường cùng, lúc đang muốn đầu hàng,
giọng nói của Thẩm Khinh Ngôn như gió mạnh thổi đến, “Mọi việc đều phải có
thứ tự trước sau, Cảnh Chi cùng Thái hậu quen biết nhiều năm, người bồi tẩm đêm
đầu tiên cũng phải là Cảnh Chi.”

Ta nâng mắt nhìn lên, Thẩm Khinh Ngôn mặc y phục rộng
rãi, tóc rối tung, vẻ phong tình này quả thật từ bé đến giờ chưa từng được nhìn
thấy. Ta luống cuống cúi đầu xuống, trong lòng mặc niệm: không được thèm nhỏ
dãi nam sắc, không được thèm nhỏ dãi nam sắc, không được thèm nhỏ dãi nam
sắc…

Nhưng mắt lại không nghe theo đầu óc, vừa nhìn qua,
Thẩm Khinh Ngôn dựa trên bình phong, cười nhẹ, trong phút chốc mọi thứ đều nhạt
nhoà. Lúc đó ta đã nghĩ nếu đây là nam hầu, ta cũng cam tâm tình nguyện. Chỉ
tiếc trong đêm tối mờ mịt, cô nam quả nữ, Ninh Hằng đứng ở chỗ này đúng là quá
chướng mắt.

Nhưng mà sáng nay ta đã đáp ứng Hoàng đế không thiên
vị, nên đành phải nói: “Ai gia mệt rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa, đều
đi ra ngoài đi.”

Nói xong, tay che miệng ngáp một cái, mặt mày ủ rũ.

Ninh Hằng mở miệng: “Còn việc bồi tẩm…”

Ta cũng không hiểu nổi Ninh Hằng rốt cuộc coi trọng ta
ở điểm nào, mà chuyện bồi tẩm cứ nhớ mãi không quên. Ta oán thán trong lòng,
đột nhiên nhớ tới đêm mùng mười tháng sáu đó, tuy nói một chút ấn tượng cũng
không có, nhưng lúc này xem Ninh Hằng rất muốn được bồi tẩm, cư xử với ta hoàn
toàn khác lúc trước, chẳng lẽ đêm hôm đó trên xe ngựa không phải là ta cường
bạo hắn?

Trong phút chốc, ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt, ta vốn
là một người hiền hoà, Hoàng đế đã ban hai nam hầu cho ta, đúng lúc ta cũng
thấy trống vắng, huống chi nay tất cả mọi người đều nghĩ ta là một Thái hậu dâm
loạn, kể ra thì cũng không chịu thiệt lắm.

Ta lặng lẽ nhìn hắn, lại xấu hổ nhìn vào mắt Thẩm
Khinh Ngôn, nhẹ nhàng nói: “Luân phiên đi.”

Mặt Thẩm Khinh Ngôn cùng Ninh Hằng biến sắc, Thẩm
Khinh Ngôn nói trước: “Luân phiên như thế nào?”

Ta cười: “Mỗi người một đêm.”

Ninh Hằng hỏi: “Ai trước?”

Ta lại ngáp một cái, “Các ngươi đều là nam hầu
của ai gia, việc nhỏ ấy tự mình giải quyết đi.” Như thế, Hoàng đế cũng
không thể nói ta thiên vị Thẩm Khinh Ngôn.

Kỳ thật hai chữ bồi tẩm này, đối với ta và Thẩm khanh
Ninh khanh, cũng chỉ là lời nói mà thôi. Thái y đã dặn không nên sinh hoạt vợ
chồng, bọn họ hai người chắc chắn không dám vi phạm. Là ai nằm cạnh ta cũng
thế, tạm thời coi hắn không tồn tại là được.

Hôm sau, lúc dùng đồ ăn sáng ta nghĩ xem tối nay ai sẽ
đến bồi tẩm, ta nghĩ hồi lâu, cuối cùng hy vọng tối nay là Ninh Hằng. Có ba lý
do, nhất là vì Ninh Hằng đối với ta có vẻ tình cảm sâu nặng, chắc nửa đêm cũng
chẳng làm gì ta; thứ hai là ta đối với Ninh Hằng, sẽ không đến nỗi không nhịn
nổi mà làm Bá Vương ngạnh thượng cung (cưỡng gian); thứ
ba là thoả mãn yêu cầu của Hoàng đế.

Đèn rực rỡ vừa được thắp lên, ta cầm quyển sách mấy
hôm trước đọc dở nằm trên ghế đọc tiếp, trên bàn bên cạnh có mộc bình trà Bích
loa xuân nóng. Hương trà thơm mát thoang thoảng khắp phòng, tâm tình của ta tối
nay rất tốt. Sau khi đọc xong quyển sách, thấy trong ngoài đều im ắng như
trước.

Ta lại nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này đã là giờ
Tuất, tại sao hai vị nam hầu kia một chút động tĩnh cũng không có? Ta nén lại
nghi ngờ, gọi Như Ca.

Lúc Như Ca tiến vào, không đợi ta mở miệng đã nói
luôn: “Nương nương, Thẩm Tướng cùng Ninh đại tướng quân vẫn còn đang ở
Thiên Kiền Cung.”

Hoàng đế giữ chân hai vị nam hầu của ta sao? Hay là
Hoàng đế thấy ta bắt đầu hành động, lại không thể buông tay với người trong
mộng? Lúc ta đang băn khoăn không giải thích nổi, Như Thi vội vàng chạy lại,
“Nương nương, Ninh đại tướng quân đã trở lại.”

Mi mắt bỗng chốc nhảy dựng lên, lát sau, Ninh Hằng
liền xuất hiện trước mặt ta. Như Ca cùng Như Thi lui ra ngoài không một tiếng
động, ta nhìn Ninh Hằng, “Đã cũng Thẩm khanh thương lượng ổn thoả rồi
sao?”

Ninh Hằng gật đầu.

Ta nói: “Ngươi định bồi tẩm thế nào?”

Mặt Ninh Hằng lại đỏ, “Thái hậu muốn thế nào Trí
Viễn sẽ làm thế đó.”

Khó được thấy Ninh đại tướng quân mặt đỏ lựng, ta nhất
thời lại muốn đùa giỡn một chút, “Thật sao?”

“Thật.”

Ta nheo mắt lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới,
“Ai gia ưa sạch sẽ, ngươi đã tắm rửa chưa?”

Hắn nói: “Chưa.”

Nghe xong, ta để Ninh Hằng ra ngoài tắm rửa sạch sẽ
rồi mới vào bồi tẩm. Ta thật sự là không chịu nổi áo bào bụi bặm leo lên giường
của ta.

Một khắc sau Ninh Hằng tắm xong, hắn mặc áo khoác
mỏng, tóc cũng được thả xuống. Trong ấn tượng của ta, Ninh Hằng đều mặc triều
phục rất đứng đắn, tóc búi cẩn thận tỉ mỉ, nói năng thận trọng, lúc này nhìn,
lại có cảm giác thêm vài phần nho nhã.

Lúc này ta đã chấp nhận tình thế, đứng lên. Ta cười
nói: “Bộ dáng này của Trí Viễn, có người nào khác từng nhìn thấy
chưa?”

Hắn nhìn lại, nói luôn: “Có.”

Câu này đã thắp lên ngọn lửa hiếu kỳ của ta, ta tỉnh
bơ hỏi: “Là bệ hạ sao?”

“Dạ.”

Ta cảm khái không thôi, nghĩ đến Hoàng đế già trước
tuổi kia chắc cũng thích nhất bộ dáng này của Ninh Hằng. Ta nhìn Ninh Hằng, lại
nhớ lại bộ dáng Hoàng đế, thật sự là càng nhìn càng thấy hai người họ xứng đôi,
chỉ tiếc là Ninh Hằng đối với ta tình cảm sâu đậm.

Ta nói với Ninh Hằng: “Trí Viễn có biết thổi tiêu
không?”

Ninh Hằng lắc đầu.

“Ngươi biết dùng loại nhạc khí nào không?”

Ninh Hằng có vẻ xấu hổ, “Trí Viễn chưa từng tập
qua nhạc cụ nào.”

Trước khi đi ngủ ta thường có một sở thích, không được
nghe một nhạc khúc thì đêm ngủ không ngon. Trong tất cả các loại nhạc khí, ta
yêu nhất là tiêu, thứ hai là đàn tranh, bốn cung nữ thiếp thân của ta đều am
hiểu đàn hát. Ninh Hằng là võ tướng, không biết nhạc lý cũng là chuyện bình thường.
Ta khoát tay nói: “Không sao.”

Vì thế, ta gọi Như Ca cùng Như Họa, hợp tấu một khúc
“Dương xuân bạch tuyết”. Ta nghe rất thoải mái, xong khúc nhạc, nhìn thấy Ninh
Hằng có vẻ rất buồn ngủ.

Ta cười một tiếng, Ninh Hằng bừng tỉnh, xấu hổ nhìn
ta.

Ta hiền hoà thông cảm nói: “Trí Viễn bận rộn cả
ngày, lúc này chắc cũng quá mệt mỏi rồi.”

Mặt Ninh Hằng lại đỏ hồng lên.

Ta đúng là có chút xấu xa, nhìn thấy Ninh Hằng ngày
thường đứng đắn mặt hồng lên, ta không nhịn được đùa giỡn hắn. Ta duỗi lưng một
cái, “Ta mệt rồi, Trí Viễn tới bồi tẩm đi.”

Ninh Hằng giọng nói trầm ổn “Dạ” .

Ta kinh ngạc nhìn hắn, chẳng biết vì sao ta cảm thấy
tiếng đáp này vang dội như băng vậy. Ta nằm nghiêng một bên, lúc Ninh Hằng đang
định lên giường, ta lại từ từ nói: “Chậm đã.”

Hắn nhìn chằm chằm ta, ta lại từ từ nói: “Cởi
xiêm y ra đi, chỉ để lại tiết khố thôi.”

Ninh Hằng thoạt nhìn có vẻ không muốn.

Ta nhíu mày, “Sao thế? Ninh khanh không phải vừa
rồi đã nói ai gia muốn ngươi bồi tẩm thế nào ngươi sẽ bồi tẩm thế đó sao?”
Trong lòng ta âm thầm cười to, đêm qua bị Ninh Hằng dồn đến đường cùng, nay
thấy hắn có bộ dáng này, thâm tâm ta cực kỳ vui vẻ. Đối phó với người hạ lưu,
thì phải dùng biện pháp hạ lưu.Huống chi, Ninh Hằng này quá mức nghiêm chỉnh,
ta vừa mới bộc lộ chút thái độ hạ lưu, vẻ mặt của hắn liền quẫn bách, khuôn mặt
luôn đứng đắn bỗng chốc đỏ rực lên, rất là thú vị.

Nghĩ đến Ninh Hằng chắc không thích hai chữ “Ai
gia”, lúc đang lấy tư thế tráng sĩ chặt tay kéo y phục xuống, thì bên ngoài
đột nhiên truyền đến giọng nói của Như Ca, “Bẩm Thẩm Tướng, nương nương đã
ngủ rồi.”

Giọng nói của Thẩm Khinh Ngôn vang lên truyền vào
trong phòng, “Ninh đại tướng quân cũng ở bên trong?”

Như Ca không biết trả lời thế nào, ta lại nghe thấy giọng
to lên của Thẩm Khinh Ngôn: “Thái hậu, Cảnh Chi có việc muốn bẩm
báo.”

Lúc này Ninh Hằng đã cởi hết xiêm y, lộ ra bộ ngực
trơn láng. Ta thật là nhát gan, lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân ngực trần, sợ
hãi kêu lên một tiếng.

Tiếng kêu sợ hãi này của ta vừa dứt, bên ngoài liền
náo loạn lên, một số người đứng trước nhanh chóng vọt vào, Thẩm Khinh Ngôn đi
đầu. Lúc này Ninh Hằng đang khoả thân (chỗ cần che
vẫn có cái che nhớ), ta nằm trên giường, tình cảnh này, thật là làm cho
người khác dễ hiểu lầm. Thâm tâm ta gào thét, cái mặt dày của ta làm sao dám đi
gặp liệt tổ liệt tông đây.

Thẩm Khinh Ngôn vẻ mặt quái dị, Như Ca Như Vũ hai cung
nữ đều biết điều cúi đầu xuống, nhưng sự hưng phấn loé sáng trong mắt hai nàng
thì sao thoát được đôi mắt kim tinh của ai gia.

Sự tình ám muội trước mắt, ta quyết định thật nhanh,
trước để các cung nữ ra ngoài, còn lại Thẩm Khinh Ngôn cùng với Ninh Hằng đang
gần như khoả thân.

Những chuyện hoang đường gần đây đã rèn luyện cho ta
một trái tim cường đại, dù trong tình huống nào, ta cũng có thể thoải mái nói
chuyện với người trong mộng của mình: “Thẩm Tướng có chuyện gì muốn bẩm
báo?”

Chắc rằng trái tim Thẩm Khinh Ngôn cũng rất cường đại,
hắn thoải mái nói: “Hôm nay nên để Cảnh Chi bồi tẩm.”

Ta sửng sốt, nhìn về phía Ninh Hằng.

“Trí Viễn không phải cùng với Thẩm khanh thương
lượng ổn thoả rồi sao?”

Thẩm Khinh Ngôn nhướng mày, “Thái hậu thật bất
công, vì sao gọi tên tự của Ninh đại tướng quân, lại gọi Cảnh Chi là Thẩm
khanh?”

Ta không ngờ Thẩm Khinh Ngôn lại để ý tới vấn đề này,
ta hừm hừm cho thanh cổ họng, định kêu hai tiếng Cảnh Chi, không ngờ hai chữ
Cảnh Chi đã giấu trong tim rất lâu bây giờ khẩn trương nói ra lại bị tắc luôn ở
cổ họng, mãi không ra tiếng.

Lúc này Ninh Hằng xoay người nhìn Thẩm Khinh Ngôn,
“Giờ Tuất đã qua, Thẩm Tướng còn đang phải ở Thiên Kiền Cung, không lẽ
Thẩm Tướng muốn Thái hậu chờ ngươi tới tận canh ba sao?”

Mắt ta loé sáng, lúc này mới hiểu được vì sao Ninh
Hằng lại đến đầu tiên.

Có vẻ Hoàng đế giữ chân Thẩm Khinh Ngôn, để Ninh Hằng
gấp rút trở về trước giành thời cơ. Ta cảm khái không thôi, Hoàng đế thật là
thâm tình, thật là thương cảm, thật là thương cảm mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN