Ai Gia, Có Hỉ
Chương 18
Ta thản nhiên uống xong bát thuốc dưỡng thai, sau đó
ta biểu lộ vẻ mặt mệt mỏi cáo từ với Thường Trữ, Thường Trữ cũng không giữ, chỉ
nói với ta “Dưỡng thai thật tốt” vân vân gì đó.
Sau khi hồi cung, ta vẫn thản nhiên như trước bảo Như
Ca đem bát thuốc dưỡng thai vào. Ta bảo Như Ca để trên bàn, lơ đãng hỏi:
“Thuốc dưỡng thai này là ai sắc?”
Như Ca nói: “Bẩm nương nương, là Như Ca.”
“Là dựa theo đơn thuốc Thái y kê?”
Như Ca đáp: “Đúng vậy, nương nương.”
Ta phất tay, để Như Ca lui ra ngoài. Xung quanh không
còn cung nữ, ta bưng bát dược lại uống một ngụm, quả thực hương vị không giống
với bát thuốc dưỡng thai của Thường Trữ. Ta chẳng chút nghĩ ngợi đem bát dược
đổ vào bồn hoa.
Bên ngoài sắc trời tối dần, ta gọi Nhạn Nhi tiến vào.
Trong Phúc Cung lớn như vậy, Như Ca Như Họa Như Thi Như Vũ các nàng bốn người
chắc chắn có can hệ tới Hoàng đế, lúc này người duy nhất có thể tin cậy là Nhạn
Nhi.
Nhạn Nhi thân thủ cũng không tồi, để cho nàng tới viện
thái y trộm đơn thuốc ta cũng thấy yên tâm. Ta dặn dò cẩn thận Nhạn Nhi, Nhạn
Nhi đúng như ta dự tính đã nói: “Thái hậu, ta nhất định sẽ giúp người đem
về.”
Ta vừa lòng cười cười. Ta lúc trước chấp nhận để Hoàng
đế hoài nghi cũng nhất quyết muốn đem Nhạn Nhi lưu lại làm cung nữ nguyên nhân
chính là thế này, Nhạn Nhi quá mức nghĩa khí, Bình trữ hoàng thúc chỉ cứu nàng
một lần, nàng nguyện lấy tính mạng ra báo đáp. Ta cứu nàng một mạng, nàng nhất
định cũng sẽ báo đáp ta.
Hôm sau ta giả bộ không khoẻ, kêu tất cả mọi người
trong thái y viện tới Phúc Cung, người nào cũng phải bắt mạch cho ta, ta ước
chừng có thể giữ chân bọn họ nửa canh giờ, thấy Nhạn Nhi sắc mặt trầm tĩnh đi
đến, thì lập tức cho bọn họ lui xuống.
Nhạn Nhi đưa ta đơn thuốc, ta hỏi nàng: “Xác định
không lấy sai chứ?”
“Không thể, tất cả các đơn thuốc trong thái y
viện đều có ghi chép lại. Đơn thuốc này tất nhiên là thuốc dưỡng thai của Thái
hậu người.”
Ta thấy Nhạn Nhi vẻ mặt chắc chắc nên cũng tin tưởng.
Ta mở đơn thuốc ra xem xét kỹ càng, ta cũng không học qua y lý, nên có nhìn
cũng chẳng phát hiện ra có gì không ổn. Ta nghĩ hai ngày, tới ngày thứ ba,
Thường Trữ tiến cung thăm ta.
Ta vừa thấy Thường Trữ lập tức nghĩ ra một chủ ý, lập
tức tận dụng nói để giúp Thường Trữ giải khuây, nên cho nàng mượn Nhạn Nhi mấy
ngày.
Thường Trữ đáp ứng rất sảng khoái, có vẻ nàng vui mừng
thật sự.
Nhạn Nhi trước khi xuất cung, ta đem bản sao của đơn
thuốc đưa cho nàng, để nàng tìm cơ hội ra phủ đi tìm một đại phu để hỏi. Nhạn
Nhi nói nhanh “Được”, dừng một chút, nàng lại do dự nhìn ta, muốn nói gì đó lại
thôi.
Ta nói ôn nhu, hỏi: “Sao thế? Đang lo lắng à?”
Nhạn Nhi lắc đầu, nói: “Ta có một tâm nguyện,
không biết Thái hậu có thể giúp ta thực hiện không?”
Ta híp mắt, Nhạn Nhi này thật ra rất thông minh, biết
được đây chính là thời điểm để áp chế ta, “Tâm nguyện gì? Ngươi cứ việc
nói, chỉ cần ai gia có thể làm được, tất nhiên sẽ giúp ngươi thực hiện.”
Nhạn Nhi nhỏ giọng nói: “Ta có một huynh trưởng,
từ nhỏ đã thất lạc, lúc này đang ở ngay trong cung, mong Thái hậu có thể giúp
ta tìm được huynh trưởng của ta.”
Ta nói: “Cái này đơn giản, nam nhân trong cung
cũng không nhiều, muốn tìm người không phải là việc khí, chỉ cần huynh trưởng
ngươi ở trong cung, ai gia có quật tung ba thước đất cũng giúp ngươi tìm ra
huynh trưởng.”
Nhạn Nhi gật đầu, cảm kích nói: “Tạ ơn Thái
hậu.”
Sau mấy ngày, mỗi lúc Như Ca bưng thuốc dưỡng thai
tới, ta đều nhân lúc không ai chú ý liền nhanh đổ đi. Ninh Hằng mấy ngày nay
từng giây từng khắc đều theo bên người ta, ta nhàn đến chẳng có việc gì làm
thỉnh thoảng lại đùa giỡn hắn, nhìn thấy hắn khuôn mặt đỏ bừng, tất cả vấn đề
không thoải mái trong lòng ta đều biến mất.
Lúc Nhạn Nhi trở về, ta đang cùng Ninh Hằng chơi bài
mã điếu hai người.
Cùng Ninh Hằng đánh bài mã điếu là một việc cực kỳ vui
vẻ, hắn tuy là người mới chơi, nhưng lại rất nhạy cảm với các quân bài, nhìn
qua cũng biết được ta muốn quân bài nào. Kỳ thật đánh bài mã điếu bài chơi cũng
vui, Ninh Hằng người này trên triều không biết linh hoạt, chẳng biết vì sao
trên bàn đánh mã điếu lại có thể làm ta cực kỳ vui vẻ.
Ta tùy tiện lấy một quân bài, rồi hỏi: “Nhạn Nhi,
ở phủ công chúa mấy ngày thấy thế nào?”
Nhạn Nhi nhỏ giọng trả lời: “Thường Trữ công chúa
đối đãi vô cùng tốt.”
Ta đánh ra một quân, cười nói: “Thường Trữ đối
với người của ai gia đều đối xử vô cùng tốt.” Dừng lại, ta đột nhiên nhớ
tới việc Nhạn Nhi từng nói lúc trước, “Nhạn Nhi, huynh trưởng lúc trước
ngươi nói có bức hoạ nào không?”
“Không có. Huynh trưởng ta từ nhỏ đã thất lạc, ta
chỉ nhớ rõ hắn có một đôi mày rậm mắt to.”
Ta nhất thời cùng Nhạn Nhi nói chuyện, không cẩn thận
đánh một quân bài không nên đánh, ta nhăn mặt nhíu mày, lại nhìn Ninh Hằng,
Ninh Hằng cúi mắt xuống nói: “Trí Viễn cái gì cũng chưa nhìn thấy.”
Ta vui vẻ ra mặt cầm lại quân bài lên tay, lại nói với
Nhạn Nhi: “Trong cung nam tử mày rộng mắt to cũng lắm người, ngươi nhìn
xem, Trí Viễn đó cũng là mày rậm mắt to. Có khi hắn chính là huynh trưởng thất
lạc nhiều năm của ngươi cũng nên.”
một lát sau Nhạn Nhi mới nói: “Thái hậu đừng nói
đùa thế. Ninh đại tướng quân cũng không phải là người trong cung, làm sao có
thể là huynh trưởng của ta được?”
Ninh Hằng đánh một quân bài ta muốn ăn, sau khi ăn
xong, có chút buồn rầu nói: “Chỉ nhớ rõ là mày rậm mắt to, thì đúng là khó
khăn. Nếu không ai gia kêu toàn bộ nam tử trong cung tới đứng thành một hàng,
cho ngươi nhìn từng người một xem sao?”
Nhạn Nhi nói: “Tạ ơn Thái hậu.”
Sau khi đánh với Ninh Hằng xong một ván bài, ta có
chút mệt mỏi. Ta ngáp một cái, để Ninh Hằng lui xuống. Nhạn Nhi hầu hạ ta thay
quần áo ngủ trưa, sau khi Nhạn Nhi thay giúp ta bộ áo ngủ rộng, ta hỏi nhỏ:
“Đã tra ra gì chưa?”
Nhạn Nhi nhìn bụng của ta, nhẹ giọng nói: “Đại
phu nói, đơn thuốc kia nếu uống liên tục nhiều ngày, sẽ biểu hiện như là đang
mang thai.”
Ta run lên, tay theo bản năng xoa xoa cái bụng. Nói
như thế, oa nhi trong bụng ta là không tồn tại sao? Hôm mùng mười tháng sáu
kia, cuối cùng lại chẳng phát sinh chuyện gì sao.
Nghĩ đến người phía sau làm ra màn này cũng đã rõ
ràng, trừ bỏ Hoàng đế nhi tử của ta kia thì chẳng còn ai nữa.
Hoàng đế nhi tử của ta quả thật đã trưởng thành, lại
còn tính cả kế lên người ta. Ta trong lòng lúc này không biết là có cảm giác
gì, ta hai tay sờ sờ bụng dưới, lúc suy nghĩ bên trong chẳng có gì, lòng ta lại
có chút cảm khái. Xem ra cùng với oa nhi của Thường Trữ kết thân hoặc oa nhi
đoạn tay áo, đều không có khả năng thành hiện thực rồi.
Lúc ngủ trưa tỉnh dậy, bên ngoài màn đêm đã buông
xuống, không ngờ ta lại ngủ nhiều thế. Ta lười nhác vươn vai, miễn cưỡng kêu
một tiếng “Như Ca”. Giây lát sau, Như Ca liền bước vào, đem toàn bộ
đèn trong phòng thắp lên.
Ta ngáp một cái, hỏi: “Lúc này là giờ nào?”
Như Ca nói: “Bẩm nương nương, đã là giờ mẹo năm
khắc rồi.”
Ta lần này ngủ trưa cũng dài thật, ngủ quá hai canh
giờ liền (một canh giờ hồi xưa bằng 2
tiếng hiện nay). Ta nói: “Tới Noãn Các dùng bữa
tối đi.” Dừng lại, ta híp mắt hỏi: “Ninh Hằng có ở Phúc Cung
không?”
Như Ca đáp: “Bẩm nương nương, có.”
Ta nói: “Truyền hắn tới dùng bữa cùng.”
Tuy nói mỗi người trong cung này đều biết hát hí khúc,
nhưng ta này nếu đùa cợt thì được chứ hát xướng thì hơi khó khăn một chút. Vừa
nghĩ đến Ninh Hằng đầu gỗ này hằng ngày đều trợn trong mắt cùng ta xướng hí
khúc, trong đầu ta lập tức thấy không thông thuận. Trong đầu ta đã thấy không
thông thuận, ta muốn tra tấn Ninh Hằng.
Lúc này khi dùng bữa tối, vừa ăn mấy miếng nhỏ đã
buông đũa xuống. Ta vừa buông đũa, Ninh Hằng tất nhiên cũng ngừng lại. Hắn nâng
mắt nhìn ta, ánh mắt hắn trong sáng như chưa bao giờ chạm vào xuân tuyết. (cách
nói lái gái gú ấy mà)
Lòng ta muốn trêu đùa Ninh Hằng lại nâng lên vài phần,
ta thanh âm lãnh đạm nói: “Đêm nay đồ ăn quả thực rất khó nuốt.”
Mọi người thở cũng không dám thở mạnh, ta nhíu mày
nói: “Tất cả đều đem đổ đi, ai gia không muốn nhìn thấy mấy đồ này lần nào
nữa.” Dừng lại, ta nói: “Đem thuốc dưỡng thai bưng lên.”
Giây lát sau, toàn bộ đồ ăn trên bàn đều bị đem đi,
Như Họa bưng bát thuốc dưỡng thai tới, ta liếc mắt nhìn, lại liếc mắt nhìn Ninh
Hằng, Ninh Hằng thần sắc thản nhiên, cũng chẳng thu được cái gì.
Ta nói với Ninh Hằng: “Nữ nhân mang thai 10
tháng, mới có thể sinh con. Trong khoảng thời gian này đúng là cực kỳ gian nan.
Trí Viễn thân là phụ thân của oa nhi trong bụng ai gia, có nên cùng chia sẻ mấy
ngày gian nan vất vả cùng ai gia hay không?”
Ninh Hằng ngẩn người, vội nói: “Thái hậu nói có
lý.”
“Như Họa, lại đi sắc thêm một bát thuốc dưỡng
thai mang đến.” Ta cười tủm tỉm nhìn Ninh Hằng, tới lúc Như Họa đem thuốc
dưỡng thai bưng lên, ta nói với hắn: “Nếu Trí Viễn cũng cho rằng ai gia
nói có lý, thì sau này mỗi khi ta phải uống thuốc dưỡng thai thì ngươi cũng
uống cùng đi.”
Như Họa biến sắc, vội hỏi: “Thái hậu nương nương,
việc này vạn vạn lần không thể.”
Ta giả bộ không nghe thấy Như Họa nói, vẫn nhìn thẳng
Ninh Hằng, khóe miệng giương lên nụ cười nhẹ.
Ninh Hằng rũ mắt xuống nói: “Nếu có thể thay Thái
hậu giảm bớt vài phần khổ sở, Trí Viễn nguyện cùng uống thuốc với Thái
hậu.”
Lúc này ánh mắt ta di dời tới người Như Hoạ, “Ồ?
Sao lại nói vạn vạn lần không thể?”
Như Họa ngập ngừng nói: “Thuốc dưỡng thai chỉ là
để cho các phu nhân sử dụng, Ninh đại tướng quân đường đường là một nam tử, nếu
dùng thuốc dưỡng thai, chẳng phải là… chẳng phải là…”
Ta lúc này cũng nghĩ, nếu Ninh Hằng dùng thuốc này
thật, chẳng phải cũng sẽ xuất hiện bệnh trạng như mang hỉ mạch sao. Một đại nam
nhân bị chẩn đoán hỉ mạch, đúng là kinh hãi thế tục.
Ta nhìn bộ dáng Ninh Hằng, nếu không nguyên nhân mà bị
chẩn ra hỉ mạch, thì thanh danh cả đời Ninh Hằng bị ô uế có nhảy sông cũng rửa
không sạch.
Ta thản nhiên nói: “Ngươi lo lắng gì chứ? Ai gia
cũng chỉ nói giỡn thôi.” Ta lấy tay chống cằm, nhìn chăm chú thuốc dưỡng
thai trên bàn, có chút không kiên nhẫn nói: “Các ngươi đều lui xuống đi,
Trí Viễn lưu lại.”
Mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, Ninh Hằng vẫn như
trước ngồi bên cạnh ta, cúi đầu không nói.
Ta hỏi Ninh Hằng, “Trí Viễn, ngươi cảm thấy oa
nhi của chúng ta là nam hay là nữ?”
Ninh Hằng mắt buông xuống: “Trí Viễn không
biết.”
Ta để mặt sát vào hắn, “Ngươi thích nam oa nhi
hay là nữ oa nhi?”
Ninh Hằng nói: “Đều thích.”
Ta sờ sờ bụng, đột nhiên nói: “Trí Viễn, ngươi
tới kiểm tra, oa nhi hình như đang động đậy.”
Ninh Hằng sửng sốt, ta túm lấy tay hắn đặt lên bụng
ta, mặt hắn nháy mắt đã biến đỏ, ta cười tủm tỉm hỏi: “Cha của hài tử,
ngươi cảm giác thấy hài tử động đậy không?”
Ninh Hằng tay run run, ta dùng sức giữ, Ninh Hằng
không dám bỏ ra. Bỗng dưng mặt của hắn nhìn qua có sự rung động, hắn nói:
“Động đậy, thật sự là đang động đậy.”
Nhìn biểu tình này của hắn đúng làm cho người khác
thấy khủng hoảng, ta suýt nữa đã cho rằng oa nhi trong bụng ta đang động đậy
thật.
Hay là Ninh Hằng cũng không biết sự thật?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!