Phá Hiểu - Chương 20: Xin lỗi...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Phá Hiểu


Chương 20: Xin lỗi...


Edit: Ngân Tử

Tình hình ngày càng loạn lạc.

Mỗi ngày trên báo đều có tên những người chết, tên những pháp sư phù thủy gốc Muggle bị Tử thần Thực tử sát hại, tin tức những Thần Sáng và các thành viên Hội Phượng Hoàng phản kích, nhân viên Bộ Phép Thuật thì thay nhau đi lục soát các thái ấp, không thu được gì, cũng có những nơi không tìm được, ví như thái ấp Malfoy, một căn thái ấp nguy nga tráng lệ bỗng nhiên biến mất như chưa từng tồn tại.

Tình cảnh của các học sinh ở Slytherin ngày càng khó nói, thậm chí một vài học sinh năm thứ bảy đã rời khỏi trường sớm.

Sáng sớm hôm nay, Draco bị mời đến phòng hiệu trưởng, bởi vì có một Thần Sáng từ Bộ Phép Thuật tới đây muốn tìm gặp cậu.

Draco liếc mắt nhận ra đây là Kingsley Shacklebolt, là người của Hội Phượng Hoàng, trong văn phòng hiệu trưởng trừ bọn họ còn có cả Dumbledore cùng Snape.

“Chào buổi sáng, cậu Malfoy.” Kingsley khách sáo.

Draco không động đậy, chỉ nhìn.

“Tôi có lệnh đến điều tra một số việc.” Kingsley lấy ra một một tờ giấy lệnh điều tra của Bộ Phép Thuật đưa cho Malfoy, rồi nhận lại, nghiêm túc nói:”Về việc thái ấp Malfoy bị giấu đi, chúng tôi nghi ngờ bên trong có chứa những vật phẩm phép thuật phi pháp.”

Draco hơi nâng cằm, nói:”Rất xin lỗi, tôi nghĩ là tôi không thể giúp được gì cho các ông.” Đương nhiên, trong giọng nói không hề có ý xin lỗi.

Kingsley mặt lạnh đi:”Cậu xác định?” Draco Malfoy còn vị thành niên, mà cũng không có chứng cứ xác thực thằng nhãi con Malfoy này là người của Chúa tể Hắc Ám, Bộ Phép thuật không cách nào dẫn nó đi thẩm vấn được.

“Đúng vậy.” Draco vẫn không đổi giọng.

“Dừng ở đây được rồi.” Snape đi tới, nhìn Kingsley một cái, nghiêng đầu ý bảo Draco đi ra.

Draco gật đầu chào chủ nhiệm Nhà mình, cũng không thèm nhìn tới hai người kia, đi ra ngoài.

Từ phòng hiệu trưởng đi ra không bao lâu, Draco liền vấp phải Bộ Ba Vàng, mấy ngày này cậu đã cố gắng tránh mặt bọn họ, nhưng càng cố tình né thì lại càng dễ gặp nhau.

Những cơn ác mộng ngày càng bủa vây Harry, bây giờ, nó đang được hai đứa bạn thân đỡ đến phòng hiệu trưởng, vì thuốc Ngủ không mộng mị đã không còn tác dụng với nó nữa.

“Malfoy?!” Ron lại rít lên:”Sao mày lại ở trong này?”

Hermione nhìn về hướng phòng hiệu trưởng, rồi lại nhìn về phía Draco.

“Không phải chuyện của mày.” Draco liếc ba người, rồi lướt qua.

“Ông cha Tử thần thực tử của mày sắp bị còng đầu rồi đấy!” Ron ở phía sau giơ tay lên gào rít.

Cậu thiếu niên kia có lẽ phảng phất như không nghe gì, vẫn duy trì tốc độ bước chân và rồi biến sau ngã rẽ ở hành lang.

“Thằng khốn!” Ron mắng.

“Bồ đừng có chửi bậy!” Hermione trừng Ron.

“Gì vậy má?” Ron tức muốn ngả ngửa luôn.

Harry lảo đảo một chút, hai người lập tức đỡ lấy bạn, đi đến phòng hiệu trưởng.

“Bồ đỡ bồ ấy vào trước đi, mình đi chỗ này một lát.” Hermione tức giận dặn dò Ron.

“Hả?” Ron há to miệng, chơi kiểu gì kì vậy bồ? (A Tử: này người ta gọi là “mê trai bỏ bạn” nè:v)

“Chanh kem!” Hermione đọc mật khẩu rồi mới đi, à phải gọi là chạy biến đi, tuy cô có lo lắng chút chút cho Malfoy nhưng cô hy vọng là không bị Ron phát hiện điều gì.

Từ sau khi chiến tranh bùng nổ, cô và Malfoy vẫn chưa nói chuyện lại với nhau, sự né tránh vừa rồi của Malfoy, lại trở về như trước, hoặc có thể nói là, giống như là che dấu.

Và rồi, Hermione nhón chân chạy đi, cậu ta còn chưa đi xa:”Chờ chút.”

Draco hít một hơi, quay đầu:”Chuyện gì vậy, Granger?” Lại cái giọng nhạt nhòa xa cách.

“Cậu….vẫn ổn chứ?” Hermione thốt ra câu hỏi theo bản năng.

Draco sửng sốt, lập tức nói:”Lời này không giống như lời cô sẽ nói.”

“Cậu là cậu, không thể bởi cậu là con trai của ông ta, ý tôi là……” Hermione cố gắng sắp xếp lại từ ngữ, muốn nói rõ ý lòng mình.

“Tôi biết.” Draco nhẹ giọng cắt lời cô gái đang nói:”Tôi rất ổn.”

Ở trường học, những lời chửi mắng cứ dội liên tục lên đầu các học sinh nhà Slytherin, hiệu trưởng và chủ nhiệm các Nhà vẫn liên tục đè áp xuống, nhưng đó chỉ là bề ngoài vì vẫn có nhiều học sinh lén mắng chửi bọn họ khi các giáo sư đi khỏi, Hermione thực sự khó chịu vì điều này, có lẽ vì đã nhìn thấy một vẻ khác của Malfoy, cô cảm thấy Malfoy và cha nó thật sự không giống nhau, mà thật sự cô cũng nghĩ rằng đại đa số học sinh cũng không nhất định phải giống cha mẹ của bọn họ.

“Potter lại bị sao vậy?” Draco mở lời chuyển đề tài.

“Liên tục gặp ác mộng.” Hermione trả lời:”Nhưng mà học qua cái kia có đỡ hơn.” Harry đã có thể chống lại các xâm nhập vào đầu từ Chúa tể Hắc Ám, nhưng lại không thể chống lại những cảnh tượng kinh hoàng mà hắn muốn cho bồ ấy thấy.

“Ờ.” Draco thuận miệng đáp lời, dừng một lát, cậu còn nói:”…… Đi ra ngoài cẩn thận một chút.” Đừng hy vọng Bộ ba Vàng này biết tuân thủ nội quy.

Draco nói xong quay đầu đi mất.

Nếu là trước kia, Hermione chắc chắn sẽ hiểu rằng đây là một lời uy hiếp, nhưng hôm nay, cách nhìn người khác đi nên sự lý giải cũng sẽ khác, Malfoy đang dặn dò cô?

“Malfoy…” Đến khi Hermione chợt bừng tỉnh thì cậu ấy đã đi khá xa, cô cuống lên đuổi theo.

“Draco…” Cùng lúc đó, một giọng nữ ngả ngớn vang lên, bộ mặt đậm lợt của Pansy xuất hiện, cô nàng khoác tay cậu ấy, sau đó nguýt Hermione một cái dài, giọng khinh bỉ:”Biết-Tuốt của Gryffindor này, có chuyện gì không đây?”

Hermione cứng đờ.

Pansy ôm tay Draco, giọng nói thân mật:”Draco, cậu đói bụng không, mình đã để dành bữa cho cậu rồi đấy.” Kiêu ngạo liếc Hermione một cái, Pansy lôi kéo Draco quay về kí túc xá.

Hermione nắm chặt tay, đứng thẳng lưng. Động tác níu kéo của con nhỏ Pansy kia làm cô khó chịu đấy nhé, còn đong đưa chim chuột nhau trước mặt cô cơ? Ai mà chả biết con điên Pansy kia thích Malfoy, giống như một con chó mặt xệ vậy, chẳng lẽ Malfoy thích kiểu con gái như thế này sao?

Làm ơn nói với cô là không đi, kia nhưng vì sao Malfoy không hất tay con nhỏ đó ra?

Con điên ngu ngốc kia không xứng đôi với Malfoy chút nào, Draco Malfoy xứng đáng có một cô gái tốt đẹp hơn.

Hermione bực bội, cố gắng xua đi ý nghĩ trong đầu, cô quay về phòng hiệu trưởng, đứng ở cửa đợi Harry và Ron đi ra.

……

Pansy đi một đoạn đường liền buông lỏng tay:”Đừng để ý đến nó, mấy lời nói khó nghe của nó không đáng để bận tâm.”

“Không có.” Draco cười lắc đầu:”Sao cậu lại qua đây?”

“Tớ đi thám thính tình hình một chút, học sinh Nhà mình bị cái đám ở Bộ Phép Thuật gọi đi khá đông.” Pansy buông tay:”Đáng tiếc, Bộ Phép Thuật không lấy được thông tin có ích nào, tớ nghĩ Tử thần Thực tử đang cực kỳ hung hăng, thế cho nên Bộ Phép Thuật mới hoảng loạn, hoảng đến mức chạy đến một nơi toàn phù thủy sinh vị thành niên để moi móc tin tức như thế này đây.”

“Tiếp tục?” Draco gật đầu, hỏi.

“Ừ hử?” Pansy vừa chỉnh móng tay lên tiếng đáp lại.

“Pansy, chuyện này chờ mình về kí túc xá rồi nói cũng được.” Draco nhắc nhở.

“…… Blaise nhận được một lá thư.” Pansy buông tay, cười khổ:”Mẹ cậu ấy muốn cậu ấy về nhà.”

“Rồi nó nói thế nào?” Draco vỗ vỗ vai an ủi cô nàng.

“Tớ cũng hi vọng cậu ấy trở về.” Pansy mím môi:”Người khác thì tớ không quan tâm, nhưng tớ hi vọng cậu ấy rời khỏi nơi này.”

Đối với một Slytherin mà nói, tìm được một người yêu mình chân thành thật sự khó khăn, nếu bản thân không thể thoát ra, họ chỉ hi vọng ít nhất rằng người mình yêu sẽ được an toàn.

“Nếu Blaise quyết định rời trường, chúng ta không trách ai trách nó cả.” Draco châm chước, nói:”Nó biết điều này, thế nhưng, nếu nó không muốn đi, thì chẳng ai ép nó đi được cả.”

Pansy giãy dụa:”Nhưng tớ……”

“Nó thích cậu mà.” Draco ôn nhu nói.

Trang điểm đậm cũng có cái lợi của nó, mặt cô nàng đỏ ửng lên, Pansy nói:”Tớ cũng cảm nhận được.”

“Không hơn?” Draco nhướn mày.

“Chúng ta…… Có thể sống đến khi chiến tranh chấm dứt sao?” Pansy hỏi lại.

“…… Nếu như hai người muốn đám cưới ngay sau khi chiến tranh kết thúc, tớ sẽ cố gắng sống đến lúc đó.”

“Chúng ta mới 15 tuổi thôi bạn thân yêu…..” Pansy liếc Draco một cái:”Giờ mới biết thì ra cậu cũng có óc hài hước nhỉ.”

“Quá khen rồi.” Draco đi khách sáo cuối chào một cách quý tộc.

Kí túc xá Slytherin, mọi người hầu hết đã về phòng ngủ làm việc riêng của mình, do đó bên trong phòng sinh hoạt chung, chỉ có Blaise chờ ở nơi đó:”Hò hẹn mà không gọi tôi nhá?” Tóc đen thiếu niên cợt nhả.

“Hẹn hò thì phải đi hai người là đúng rồi.” Pansy hừ hừ, ngồi vào bên cạnh Blaise.

Draco nhún vai:”Ok, tôi nên đi, tôi hiểu được là tôi rất chói chang.”

“Thôi nào, Draco!” Anh chàng Blaise đỏ hồng cả mặt.

Dừng một lát, ba người đều cười rộ lên.

Trong giây lát này, mỗi người bọn họ đều cảm thấy được một chút hi vọng vào tương lai.

– –o0o—

Hermione đợi một lúc lâu, lại chỉ thấy một mình Ron đi ra.

“Harry đâu?” Hermione chuẩn bị đi vào bên trong xem thử, thì cửa đóng lại.

Mặt Ron tái mét:”Thầy Dumbledore giao bồ ấy cho lão dơi già rồi.”

“Giáo sư Snape ở bên trong?” Hermione quay lại.

“Đúng vậy.” Ron vô cùng phẫn nộ:”Thầy Dumbledore tại sao lại làm như thế, Harry đã như vậy rồi, còn bảo lão dơi kia dạy bồ ấy? Thôi đi, Snape không hành chết Harry mới lạ á.”

“Chắc hẳn là thầy ấy có lý do riêng để làm như vậy.” Hermione trấn an bạn mình.

“Lý do riêng cóc khô, đâu phải thầy ấy lúc nào cũng đúng?” Ron bật ra, sau đó cũng phát hiện lời nói của mình không đúng lắm:”Hermione, thầy Dumbledore vẫn luôn đúng, nhưng nếu thầy ấy bị kẻ khác gạt thì sao? Sẽ phán đoán sai lầm không?”

“Chờ thêm hai ngày nữa đã, trước tiên phải xem trạng thái Harry như thế nào, không ổn thì bàn tiếp.” Hermione nhượng bộ.

“Cũng chỉ còn cách đó thôi.” Ron thỏa hiệp.

Buổi sáng không có tiết, hai người ngồi thờ thẫn trong phòng sinh hoạt chung, đợi Harry về.

“Khá hơn chút nào không?” Hermione cẩn thận nhìn nét mặt bạn mình, hình như đỡ hơn một tí.

“Bị nhồi một đống nước thuốc khó uống, cộng thêm phải nghe một đống lời khó nghe.” Harry xoa đầu:”Nhưng mà, ít nhất đầu đã đỡ đau hơn rồi, mấy bồ đừng nói cho chú Sirius biết, được không?” Nếu không phải hai người uy hiếp rằng sẽ nói cho cha đỡ đầu biết, nó nhất quyết sẽ không đi đến phòng hiệu trưởng.

“Được rồi, người anh em.” Ron chìa tay ra đỡ Harry, quay mặt nhìn Hermione đầy vẻ bất đắc dĩ, rồi nói:”Mình đưa bồ về phòng ngủ.”

Hermione nhìn theo hai người bước vào ký túc xá nam, cô lại đang nghĩ đến một vấn đề khác, về Severus Snape, dù có thế nào đi chăng nữa, giáo sư này đang giúp Harry, thay lời khác mà nói, có lẽ thầy ấy cũng không hà khắc hung ác như bề ngoài biểu hiện? Hermione rất ít khi nghĩ về những Slytherin, nhưng nhìn người nào đó thể hiện, mới làm cô suy nghĩ đến vấn đề này.

Cô muốn nói chuyện với giáo sư Snape, vì Harry.

Ý nghĩ vừa hiện lên trong đầu, Hermione lập tức rời khỏi kí túc xá, đi đến hầm.

Đúng lúc, ông ấy cũng có ở phòng.

“Buổi sáng tốt lành, giáo sư Snape.” Hermione lịch sự gõ cánh cửa đang mở, lễ phép nói.

“Ta-đây-Biết-Tuốt của Gryffindor ư….” Giáo sư Độc dược nheo mắt, giọng cực kì mất kiên nhẫn:”Ai cho phép trò đến đây? Trừ 10 điểm Griffindor.”

Bị trừ điểm đã như là một thói quen, Hermione rất bình tĩnh:”Em muốn nói chuyện về Harry.”

“Potter?” Thằng nhãi ngu xuẩn kia về rồi lại xỉu nữa ư? Snape kiềm lại cảm xúc bất an, lạnh lùng nói: “Ồ, thằng nhóc Cứu tinh kia lại có chuyện gì nữa đây, té lún não mất rồi à?”

Bình tĩnh nào, Hermione, Snape không có đuổi mày ra ngoài, ông ấy đang hỏi về tình trạng của Harry.

Hermione phân tích câu hỏi vặn vẹo của Chủ nhiệm Slytherin, trả lời một câu mà mình rất mong là sự thật: “Không ạ, cậu ấy rất ổn, cảm ơn thầy, giáo sư.”

“Nếu thật lòng cảm ơn thì đừng có tới đây làm phiền sự yên tĩnh của ta.” Snape bình tĩnh thở nhẹ nói.

“Em nghĩ là bồ ấy sẽ không nói cho thầy biết cụ thể những chuyện đã xảy ra, em nghĩ rằng phương pháp hiện giờ đang dùng không thể dứt điểm được.” Hermione tự cổ vũ trấn an bản thân, đè nén nỗi sợ tiếp tục: “Em hi vọng bồ ấy thực sự ổn hơn, chứ không phải chỉ ổn nhất thời.”

“Trò đang nghĩ ta là ai? Bác sĩ miễn phí cho nó à?” Snape hung tợn nói: “Hay là bảo mẫu của nó?”

“Em chỉ xin thầy giúp đỡ bồ ấy, vậy là đủ rồi ạ.” Hermione ngẩng đầu:”Hơn nữa, Harry không hề yếu đuối, bồ ấy rất kiên cường, nhưng mà có một chuyện bồ ấy không chịu nổi.”

Không đợi Snape phun một tá các lời độc địa, Hermione hít sâu hạ quyết tâm: “Bồ ấy không thể ngủ một giấc bình yên, mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, đều là những chuyện cực kì khủng khiếp, Ron kể cho em biết, có lần bồ ấy tỉnh dậy giữa đêm và rửa tay liên tục, bởi vì bồ ấy cho rằng tay bồ ấy dính rất nhiều máu, Harry không kể cho Ron biết quá nhiều, nhưng bồ ấy kể hết với em.”

Hít một hơi thật sâu, Hermione vẫn cảm thấy khó khăn khi nói ra các lời tiếp theo: “Chúa tể Hắc Ám giết người, tra tấn người, thường hay đem những cảnh tượng ghê rợn ấy truyền vào đầu Harry, hắn ta muốn hủy hoại tinh thần của bồ ấy, và sự thật là Harry cũng không thể gắng gượng được thêm nhiều nữa.”

Snape nhất thời im lặng, Potter không hề nói cho hắn biết những điều này.

“Em biết thầy đang day bồ ấy Bế quan chi thuật, ồ, đó là một bí mật, sở dĩ em biết vì Harry có đôi lúc đến tìm em nhờ tìm một số tài liệu liên quan, thầy đừng trách cậu ấy.” Hermione liếm môi: “Bồ ấy học xong cách ngăn ngừa trí óc bị người khác xâm nhập vào đánh cắp thông tin và cách phân biệt các tin tức thật giả rồi, em biết là bồ ấy cố gắng học nó để bảo vệ những người bên cạnh mình, nhưng đối phó với nhưng thứ bị cưỡng chế đưa vào đầu, bồ ấy không chống chọi nổi, Nếu không phải là cố gắng đến mức uể oải suy nhược thì đôi lúc bồ ấy lại tự làm bị thương chính mình, bồ ấy luôn phó mặc bản thân, luôn luôn là như thế.”

“Sau đó?” Snape khô cằn nói:”Đừng nói với ta là trò thay thánh Potter kia tới đây than thở.”

“Harry nói, bồ ấy học Bế tâm chi thuật với thầy, là vì thầy Dumbledore nói chỉ có thầy mới dạy được cậu ấy,” Hermione hít sâu một hơi:”Em có đọc qua sách nói về phép thuật này, trong đó có nói nếu hai bên đối phương có cảm xúc thù địch nhau thì việc dạy học sẽ có khó khăn, có lẽ thầy nên nhẹ nhàng đôi chút hơn với bồ ấy?”

“Granger, ta nghi ngờ trò đã bị trúng nguyền rủa.” Snape bình tĩnh:”Vẫn còn có rất nhiều kẻ đang vây quanh và nhẹ nhàng với thánh Potter, trò đã tìm nhầm người……”

“Bồ ấy chỉ là một nam sinh bình thường!”Hermione vội vàng ngất lời đối phương: “Thầy nghe em nói? Em quen bồ ấy đủ lâu để biết bồ ấy không hề có thêm bất cứ một phép thuật hay năng lượng kì bí nào, em thật sự không thể hiểu nổi vì sao mọi người đều đặt hết tất cả niềm tin và kỳ vòng vào bồ ấy, điều này đối với bồ ấy là không công bằng!”

“Vị cứu tinh bình thường?” Snape giễu cợt.

“Đó là thành kiến do các người áp đặt!” Hermione rống lên:”Các người tự đem mấy cái danh hiệu gắn lên người Harry, lại không ai hỏi bồ ấy thích hay không, không chỉ không ai hỏi, còn đều nhận định bồ ấy cực kì thích thú. Vì sao lại thích? Bởi vì vĩ đại sao? Hay là hào quang? Không, mấy cái danh hiệu này không cho Harry một thứ tốt lành gì, nhìn Nhật Báo Tiên Tri đi, những người chết gần nhất xuất hiện trên đó, có lẽ bọn họ đại đa số đều xuất hiện trong giấc mơ của Harry, rõ ràng đến từng tiếng thét tiếng gào rồi quằn quại đến chết, Harry vì thế mà khổ sở, vì thế mà áy náy, bồ ấy cho rằng đó là lỗi của bồ ấy, còn các người thì có bao giờ nghĩ qua cảm nhận của bồ ấy chưa?”

Nước mắt đã phủ một lớp màng lóng lánh trong đôi mắt của cô nàng, cô không thể khống chế cảm xúc của bản thân:”Bồ ấy chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, không bị mấy người thân đánh chửi, bồ ấy không cần tiếng vỗ tay, không cần sự hoan nghênh ủng hộ, và không cần…… ác mộng. Xin thầy, giáo sư Snape, nếu như thật sự chỉ có thầy giúp được bồ ấy, xin thầy hãy giúp bồ ấy đi.”

Người đàn ông ngồi đó cứng đờ người như trúng chú Hóa đá.

“Cộp cộp cộp……” Tiếng đập cửa rõ ràng phá vỡ sự yên lặng của hai người bên trong, Hermione quay đầu, liền thấy cửa đã mở ra, Malfoy tựa vào cạnh cửa, ánh mắt phức tạp nhìn bọn họ.

“Cửa mở nên tôi tiện tay gõ cửa thôi, Granger.” Malfoy thản nhiên nói, rất hiển nhiên là lúc nãy khi Hermione vào cửa thì đã quên đóng chặt cửa lại, thế cho nên cậu nhẹ nhàng đẩy một cái liền mở.

Cô nàng cuống quít lau mắt.

“Cô còn muốn tiếp tục quấy rầy Chủ nhiệm Nhà của tôi sao?” Draco hỏi ngay sau đó.

Hermione trấn tĩnh trở lại, gật đầu chào Snape, cô đang rất khó xử, vì vậy liền xoay người đi.

Draco không đi vào, đợi Hermione đi ra xong, vô cùng hiểu ý đóng chặt cửa lại, cậu tới nơi này, thật ra cũng là vì chuyện của Potter, không nghĩ là Hermione chạy tới trước.

“…… Cậu không đi vào?” Hermione khụt khịt, hơi hơi cúi đầu, không muốn đối phương nhìn thấy bộ dáng như mèo của bản thân.

“Tôi bị quỷ khổng lồ đập đầu mới đi vào lúc này.” Draco lườm một phát, từ trong túi áo lấy ra một cái khăn tay lụa màu trắng nhét vào tay cô nàng.

Trên chiếc khăn có mùi gỗ bạch đàn rất nhẹ nhàng, Hermione nhận xong có chút chần chừ:”…… Cám ơn, à, thôi xong rồi đấy, chắc chắn bây giờ cậu cảm thấy tôi ngu ngốc như bị quỷ khổng lồ đập đầu ấy nhỉ.” Vừa nói vừa lau mắt.

“Cũng không phải là ngốc lắm.” Draco nhún vai.

“Thật?” Hermione ngửa đầu, nghĩ nghĩ, nhìn chằm chằm vào ánh mắt cậu con trai đối diện:”Liệu giáo sư Snape có tức điên lên không nhỉ?” Cô nàng cảm thấy mình manh động quá thể. Nghĩ lại mà xem, cô vừa gào vào mặt vị giáo sư “hắc ám” nhất Hogwarts đấy.

“Cá cược một ván không?” Draco nhếch mi.

“Gì?”

“Ngày mai lên lớp học, ổng vẫn sẽ trừ điểm của Potter như một thói quen, nhưng sẽ không dùng danh hiệu “Cứu tinh vĩ đại” để châm chọc nó.” Draco liệt kê:”Kể cả “Thánh Potter” hay “Kẻ Được Chọn” cũng không không luôn, nhiều nhất chỉ gọi nó là “Cậu Bé Vàng của Gryffindor” thôi.”

“Ý cậu là thầy ấy sẽ để tâm đến lời lời nói của tôi ư?” Mắt của Hermione sáng rực rỡ luôn.

“Có thể cô chưa biết.” Draco mở to mắt, bước ra hành lang, đi về phía trước, cậu biết cô nàng kia luôn theo sát sau cậu:”Giáo sư Snape rất ghét Muggle, giống như tất cả các Slytherin vậy, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thầy ấy mắng một học sinh nào đó là……..Máu Bùn….” Draco cảm thấy thật khó khăn khi nói ra từ này, cậu cảm nhận được bả vai cứng đờ của cô gái phía sau cậu:”Bởi vì ổng cảm thấy đó là một từ ngữ cực kì sỉ nhục người ta, tôi nghĩ là ổng có phần ưu ái ái cô, hơn Crabbe và Goyle luôn á.” (:v trêu con người ta đến thế là cùng, không biêt nhìn vào tưởng Granger là học trò cưng của ổng mất)

“……Thiệt hả?” Hermione cắn môi, rầu rĩ hỏi lại. (Chòi má, tin thiệt luôn kìa:v)

“Nếu ổng cảm thấy từ nào đó thật sự xúc phạm đến người khác, ổng sẽ không bao giờ nói.” Draco tiếp tục nói:”Nhưng có một sự thật hiển nhiên, là ổng cực kì thích châm chọc học sinh, cô đâu có hiểu được, cả ngày đối mặt một một đám loi nhoi ngu ngốc hơn cả quỷ khổng lồ, ngoài thú vui nhìn những gương mặt thảng thốt sợ hãi của tụi nó, làm gì còn thú vui nào khác.”

“Đó không phải là lý do.” Hermione nhỏ giọng hừ hừ.

Draco không cho ý kiến, nghiêng đầu ý bảo:”Cô cần phải đi rồi.” Bọn họ đã đi qua khỏi góc khuất của hành lang, cô nàng cần rẽ phải.

Hermione cúi đầu tiếp tục đi về trước

“Hermione……”

Cô đột nhiên nghe được giọng nói rất nhẹ của cậu con trai phía sau, gọi tên cô, khiến cô hơi giật mình.

“Lúc trước tôi mắng cô bằng những từ ngữ thối tha đó…… Tôi thật sự rất xin lỗi.” Âm thanh nhẹ nhàng đi vào tai Hermione như một phiến lông nhẹ bay, lại làm cô có cảm giác như bị đóng đinh trên mặt đất, không bước nổi được.

Đợi đến khi Hermione rốt cuộc quay đầu lại, cậu con trai kia đã biến đi đâu mất rồi.

Trong tay vẫn nắm chặt chiếc khăn mềm mại kia, Hermione cẩn thận vuốt lên bề mặt của nó, góc phải của chiếc khăn trắng tinh là tên Draco được thêu bằng chỉ bạc.

Ngay lúc đó, Hermione có thể nghe thấy được tim mình tự nhiên hẫng đi một nhịp, rất rõ ràng.

Hết chương 20

A Tử: Hế lô mọi người, dạo này mấy tháng cuối năm A Tử bận quá nên không update được thường xuyện, nhưng ngày nào cũng có thông báo thêm người lọt hố nên cố gắng lết xác up lên 1 chương cho bà con ăn tất niên nè.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN