Nơi nào phong cảnh như tranh - Ngoại truyện 5: Người đó đã đến!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
267


Nơi nào phong cảnh như tranh


Ngoại truyện 5: Người đó đã đến!


5. Người đó đã đến!

A.

Không phải cố ý, vậy mà anh đã cắt đứt mọi liên hệ với Tân Giang. Ba năm là khoảng thời gian không dài cũng không ngắn nên không thấy sự thay đổi nào, nhưng khi đứng một mình trong buổi chiều hoàng hôn, hút điếu thuốc, nhìn mặt trời dần bị mặt đất nuốt chửng, anh bất giác thở dài.

Có thể nói anh đã thành công! Hình Trình bước ra khỏi thang máy, ngắm nhìn dòng sông như dải lụa vắt qua trung tâm thành phố.

Nước sông lững lờ trôi, hai bên bờ sông là những tòa nhà cao ốc sừng sững, xe cộ đi lại tấp nập, hai hàng cây bên đường xanh tốt.

Thành phố này chính là Thượng Hải – biển chứa trăm sông.

Vị trí của nó nằm trên biển, cái tên nghe rất khoa trương, phóng khoáng, nhưng không ai nghi ngờ điều đó, vì thành phố này có cơ sở để tự hào như thế. Phóng tầm mắt ra xa, Hình Trình hít một hơi thật sâu, đó chính là hướng thành phố Tân Giang.

Là thành phố có diện tích trung bình, nhưng kinh tế của Tân Giang lại đứng trong tốp mười của cả nước, tốt nghiệp MBA (1) năm đó, có rất nhiều doanh nghiệp ở Tân Giang mời anh về làm việc, nhưng anh đã chọn một công ty tài chính có vốn đầu tư nước ngoài độc lập ở phía Bắc. Hiện nay, anh là giám đốc điều hành của công ty này. Anh đã được đăng lên trên bìa các tạp chí kinh tế tài chính, nhận vô số cuộc phỏng vấn truyền hình. Trên trang chủ của một công ty nhà nước để bức ảnh cỡ lớn chụp anh đứng dang tay trên đỉnh núi cao. Trong buổi liên hoan cuối năm của các doanh nghiệp, người dẫn chương trình khi giới thiệu anh, không còn phải nhắc khéo anh là con rể của ai đó nữa. Anh là Hình Trình, không liên quan đến bất cứ ai, anh có sức hấp dẫn riêng và ánh hào quang đặc biệt.

(1) Matser of Bussiness Administration: là bằng thạc sĩ chuyên ngành quản trị kinh doanh.

Anh đến Thượng Hải lần này, không phải vì công việc, mà để tham dự một buổi phỏng vấn. Người dẫn chương trình từng làm việc ở Đài truyền hình Trung Ương, sau đó ra nước ngoài học nâng cao, sau khi trở về nước thì đến Thượng Hải thành lập chương trình phỏng vấn các nhân vật nổi tiếng. Chương trình này được công chúng rất yêu thích, khách mời thường là các nhân vật nổi tiếng trong và ngoài nước. Nhận được lời mời của chương trình, Hình Trình đã ngẩng đầu nhìn bầu trời rất lâu, sau đó mới chậm chạp cúi đầu, nhìn về phía đường chân trời của thành phố.

Buổi phỏng vấn bắt đầu từ lúc bốn giờ chiều, vậy mà hai rưỡi anh đã đến đài truyền hình. Người dẫn chương trình ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, đích thân ra cửa thang máy đón tiếp. Hình Trình là nhân vật mới nổi trong giới kinh doanh, lịch trình có khi được sắp xếp kín đến từng phút, họ có phải đợi cả tiếng cũng cảm thấy vinh dự lắm rồi, không ngờ anh lại thân thiện đến vậy. Hai người ngồi uống trà chiều, nói chuyện về chủ đề sắp phỏng vấn. Mấy thứ này anh cực kỳ quen thuộc, đúng như mong đợi của chương trình, anh thể hiện là người có phong độ ổn định, chững chạc, đường hoàng, nói năng lưu loát, chuyên nghiệp, lại rất hài hước. Điều đó chẳng khác nào một tấm vải chất liệu thượng đẳng được cắt may phù hợp làm tôn lên vóc dáng, làn da, tăng phẩm chất cao quý của anh.

Buổi phỏng vấn kết thúc, người dẫn chương trình tiễn anh xuống lầu. Có lẽ cô ấy nghĩ cuộc nói chuyện vẫn chưa đủ, lúc đợi thang máy, còn mời Hình Trình đi tham quan tòa nhà của đài truyền hình. Hình Trình nhận lời và cảm ơn một cách rất phong độ. Ở tầng thứ mười, gương mặt trang điểm trang nhã của người dẫn chương trình bỗng nhiên sa sầm. Ánh sáng hắt bóng trên hành lang hơn mười thanh niên cả nam lẫn nữ, trước ngực đeo biển sinh viên thực tập, đang thập thò ngoài cửa một gian phòng, dáng vẻ vô cùng phấn khích.

Người dẫn chương trình quay về phía Hình Trình nhún vai xin lỗi, đôi giày cao gót bước trên sàn nhà trơn bóng phát ra chuỗi âm thanh nhẹ khi cô tiến đến chỗ đám Binh Viên. Nghe tiếng bước chân, cả đám đồng loạt quay đầu lại, từng người hoảng hốt cúi đầu chào cô.

“Trong cuộc họp sáng sớm nay, tổ làm chương trình đã nhắc các bạn là không được phép vây quanh phòng phát thanh, các bạn coi đó là lời nói đùa phải không?” Người dẫn chương trình nghiêm khắc hỏi.

Một nữ sinh dáng người nhỏ nhắn đỏ mặt đáp: “Chúng em không vây quanh, mà chỉ muốn xin chữ ký của Thư Ý thôi ạ.”

Người dẫn chương trình bực mình quát. “Ai bảo với các cô cậu là Thư Ý đồng ý ký tên trên sách?” Để mời Thư Ý đến phòng phát thanh trả lời phỏng vấn của khán giả, tập đoàn truyền thông phải huy động rất nhiều nhân lực và các mối quan hệ. Họ còn hứa đi hứa lại với công ty Minh Thịnh, tuyệt đối không tiết lộ ra hình ảnh của Thư Ý, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của Thư Ý. Sách của Thư Ý cứ ra cuốn nào là bán chạy cuốn đó, được coi là thần thoại trong giới xuất bản, nhưng cô lúc nào cũng khiêm tốn, thần bí, sống lặng lẽ, sáng tác lặng lẽ.

“Thế nên… lần ký tên này mới đáng quý ạ!” Gương mặt của cô sinh viên gần như muốn nấp sau lưng các bạn.

Cơn giận phừng phừng bốc lên, người dẫn chương trình sắp không kìm chế nổi thì cánh cửa phòng đột ngột mở ra. Một chàng trai nho nhã trong dáng vẻ thư sinh bước ra, mỉm cười nói. “Đây, chữ ký trên sách đây nhé, bây giờ các bạn đã hài lòng chưa nào?”

Đám thực tập sinh không còn để ý đến gương mặt cứng đơ của người dẫn chương trình, reo hò ầm ỹ, nhận lấy sách rồi vội vã rời đi. Họ rất biết giữ lời hứa, không hề liếc nhìn vào bên trong cánh cửa đang khép hờ.

“Xin lỗi trợ lý Lâm, đám thực tập sinh này…” Người dẫn chương trình không biết nói thế nào cho phải.

Lâm Tuyết Phi cười nói: “Được mọi người yêu thích thế này, Thư Ý cũng rất vui! Chỉ là không thể chụp ảnh lưu niệm với các em ấy thôi.”

Người dẫn chương trình vội vàng nói: “Tôi hiểu. Vậy cuộc phỏng vấn thuận lợi chứ?”

“Mọi thứ đều tốt, chỉ là lúc bắt đầu, Thư Ý nói lắp vì khá căng thẳng.” Ha ha, chỉ riêng chuyện này thôi cũng có thể khiến anh vui cả năm.

Người dẫn chương trình cười. “Lúc tôi đi thực tập, cầm micro nói chuyện cũng hay bị nói lắp. Thôi, không làm phiền hai vị nữa. Lần này phải cảm ơn trợ lý Lâm rất nhiều.”

“Không có gì, không có gì!” Lâm Tuyết Phi thân thiết bắt tay người dẫn chương trình, vừa ngước lên đã chạm phải ánh mắt của Hình Trình.

Lâm Tuyết Phi gật đầu, mỉm cười, nhìn vào phòng. Hình Trình cụp mi mắt, cười đáp lại, làm tư thế tay ra hiệu: “Cậu cứ làm việc đi!”

Người dẫn chương trình khá ngạc nhiên. “Giám đốc Hình quen trợ lý Lâm của Minh Thịnh ạ?”

“Trước đây vì công việc nên đã gặp nhau, cũng coi như là người quen.” Anh nhìn đồng hồ. “Xin lỗi cô, tôi sắp phải lên máy bay rồi.”

Người dẫn chương trình kiên trì muốn tiễn anh ra bãi đỗ xe.

Máy bay cất cánh lúc tám giờ tối, bây giờ ra sân bay thì khá sớm, nhưng anh có cảm giác như sức lực đang bị hút cạn, không thể nào đứng vững được. Anh chỉ hận không thể quăng cái mặt nạ đang đeo, thoát khỏi mọi ràng buộc, chạy ra bờ sông, gào thế thật to cho đến khi khàn cổ mới thôi.

Anh nghĩ mình đã thật sự bắt đầu một cuộc sống mới, đã bước những bước rất xa, nhưng hóa ra anh vẫn chỉ đứng yên ở chỗ cũ mà nhìn ra xa, nói không nên lời, cũng không động đậy được.

Điều gì khiến cho trợ lý của Hà Dập Phong phải thận trọng như vậy, lại còn đích thân đi theo bảo vệ, nếu chỉ là một nhà văn thôi thì không đủ, trừ phi người đó chính là…

Anh chưa bao giờ nghĩ Thư Ý và cô là một, anh ghét cái tên Thư Ý, ghét văn phong của Thư Ý, ghét những nơi Thư Ý đã đi qua. Sau này anh mới nhận ra rằng, đó không phải ghét mà là đố kỵ. Thế gian này, mấy ai có thể tự do sống cuộc sống mình muốn, làm những việc mình thích, yêu người mà mình yêu? Trong từ “Thư Ý” cũng đã thể hiện rõ ràng là cô ấy rất vui vẻ.

Nếu một ngày nào đó trèo được lên đỉnh núi cao, anh nghĩ mình cũng không thể bình tĩnh, thoải mái như Thư Ý được, vì sự thoải mái của cô không liên quan đến địa vị hay tiền bạc. Đó là một phong cách sống, để bản thân giống như hạt giống hoa bồ công anh, theo gió bay đi khắp nơi, tự do tự tại, có rơi xuống khe đá hay sa mạc cũng không quan trọng, chỉ cần bám rễ vững chắc vào lòng đất là được.

Anh khát khao làm một cái cây, có một mảnh đất màu mỡ, có ánh sáng, có mưa sa, có gió ấm áp, có khí hậu ôn hòa, để nó có thể vươn cành lá lên tận mây xanh… Anh vội vã chạy, vội vã tìm kiếm, nhưng chưa bao giờ hỏi bản thân có mệt không? Có vui không? Có hạnh phúc không?

Bãi đỗ xe vắng lặng, ánh đèn vàng vọt. Thang máy một lần nữa hạ xuống tầng hầm, cửa mở ra, anh nhìn thấy Lâm Tuyết Phi và cô cùng bước ra. Họ không nhìn thấy anh, có lẽ cũng chẳng nhắc đến anh làm gì. Cô đang bị Lâm Tuyết Phi trêu chọc nên mặt đỏ lựng lên. Điện thoại reo, cô vội vàng lục tìm trong túi xách, nhìn màn hình rồi mỉm cười.

Có lẽ đó là cuộc gọi của Hà Dập Phong, nếu không cô đã chẳng cười rạng rỡ, xinh đẹp đến thế. Lúc thì gật đầu, lúc thì dẩu môi, tóc đã dài đến ngang vai, cô vô thức đưa ngón tay quấn vài sợi.

Thời gian dường như đã dừng lại trên người cô, dù thần thái hay gương mặt, cô vẫn là Nguyễn Họa Trần anh gặp lúc đầu. Cùng anh đi vào thang máy, trêu đùa anh là trọc phú. Sau khi phát hiện ra anh là cấp trên của cô, gương mặt ấy ngượng đỏ như cà chua chín.

Hình Trình nhắm mắt lại, thấy lòng bàn tay đã ướt nhẹp.

Khi biết Họa Trần chính là con gái duy nhất của ông Thịnh Mậu Cốc, anh đã khóc, đó là tấm bình phong anh không thể vượt qua.

Hôm nay, lại một lần nữa nước mắt anh rơi xuống, trái tim đau như bị ai cứa. không cần khoác chiếc áo choàng của thiên kim Thịnh Hoa, tự bản thân Họa Trần đã là một viên ngọc sáng rồi.

Người con gái ấy đã từng thầm thích anh, tìm mọi cách để ăn một bữa cơm với anh, viện mọi lý do để đi nhờ xe anh, còn ngại ngùng nhắc nhở ngày lễ gì đã đến… Từng chút, từng chút kỷ niệm trỗi dậy thật đẹp, thật buồn.

Lúc đó, họ đều đang trong độ tuổi thích hợp, có địa điểm thích hợp, thời gian thích hợp. Anh rõ ràng nhận ra, người con gái ấy có thể mang đến cho anh sự trân trọng, mang đến cho anh hạnh phúc, nhưng anh đã đánh mất chính mình,

Khoảnh khắc này, anh chỉ biết chăm chú nhìn cô tiến đến gần, nhẹ nhàng xinh đẹp, sau đó lướt qua xe anh và chầm chậm đi xa…

B.

Hà Dập Phong mua một ngôi nhà ở vùng ngoại ô. Mái nhà lợp bằng ngói xanh, có hiên che mưa, hai bên còn có mái cong cong. Trước nhà có khoảng sân khá rộng, tường bao quanh nhà được làm từ những thanh gỗ tròn chỉ cao đến nửa người, trên hàng rào gỗ đó mọc đầy hoa bìm bìm dại, nhưng hoa đã tàn, vài chiếc lá phất phơ trong gió. Mấy cây trong vườn đều sai trĩu quả, khiến cành cây cong oằn xuống. Lúc đầu, dưới gốc cây được trồng các loại rau, nhưng anh cho người dọn sạch, trồng thảm cỏ nhân tạo lên đó. Mùa xuân đến, cỏ xanh, hoa đỏ, đó mới là phong cảnh chân thực nhất. Sau vườn có hai cây ngân hạnh rất to, một số cây khác cũng đã nhiều năm tuổi, anh đặt dưới gốc cây vài chiếc ghế gỗ. Những buổi chiều mùa hè, tán lá rậm rạp chắn hết ánh nắng phía trên, ở đây sẽ rất mát mẻ, Họa Trần có thể ngồi đọc sách hoặc sáng tác.

Nhà còn khá mới, anh không can thiệp vào cấu trúc bên ngoài, chỉ tỉ mỉ trang trí lại bên trong, từ ánh sáng đến màu sắc, chủ yếu theo tiêu chí sáng sủa và đơn giản. Anh biết Họa Trần sẽ rất thích.

Những ngày ở Heidelberg, anh vô cùng bận rộn, còn cô lại nhàn nhã. Lúc anh lên lớp, Họa Trần còn đang ngủ. Trường đại học gần sông, có một chiếc cầu được xây từ thế kỷ mười tám bắc ngang qua sông. Sau buổi chiều, anh đứng bên cửa sổ nhìn Họa Trần xách túi giấy, vừa nói chuyện với những nghệ sĩ đường phố ở trên cầu, vừa vẫy tay về phía anh mỉm cười. cô thường xuyên đi bộ đến trường, trong túi luôn đựng cà phê và nhiều lúc đã đổ mất một phần. Cô le lưỡi, trút hai cốc cà phê thành một cốc đưa cho anh. Một nửa cốc là Blue Mountains, một nửa cốc là Cappucino, uống vào thấy vị là lạ. Trong túi còn có bánh mì mới ra lò buổi chiều, nó thật giống với tính cách của người Đức, vừa đặc ruột vừa mềm.

Ăn xong bữa điểm tâm chiều, Họa Trần lại đi. Cô đến bảo tàng, đến phòng triển lãm tranh, đi ngắm các công trình kiến trúc, ngắm cầu, thậm chí nhoài người trên một bậu cửa sổ nào đó đứng vài tiếng liền.

Heidelberg quá đẹp, mỗi ngày đều mang đến cho Họa Trần vô vàn cảm xúc. Anh không thấy cô viết lách, thế mà sau khi về nước, cô đã cho xuất bản hai cuốn sách. Một cuốn có tên Thời gian trôi qua thành phố Heidelberg, cuốn thứ hai là bản đồ vẽ tay và những tâm sự của cô có tên Dạo bộ ở Heidelberg. Lượng tiêu thụ hai cuốn sách này ra sao, anh không hỏi cụ thể. Chỉ biết rằng anh chàng Lâm Tuyết Phi hay phàn nàn, ca thán đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, trong một tuần mà mấy lần giục anh và Họa Trần đi đâu đó du lịch, còn nói việc của Minh Thịnh không cần lo lắng, cậu ta và Tổng giám đốc sẽ cố gắng chăm chỉ hoàn thành công việc. Nói xong cậu ta còn vỗ ngực đảm bảo, chỉ thiếu mỗi màn cắt máu ăn thề nữa thôi.

Nếu như coi du lịch là chuyến đi vì công việc thì lời lẽ, câu từ có hay thế nào cũng không có thành ý. Chim muông dù có thích bay lượn trên bầu trời xanh nhưng cũng cần đậu trên cành cây để nghỉ ngơi. Mỗi năm anh cùng đi với Họa Trần một chuyến là đủ rồi, không nên quá tham lam.

Tất cả các cửa sổ của ngôi nhà anh đều để he hé một khe nhỏ, đồ dùng trong nhà đều mới mua nên anh muốn gió lùa vào tản bớt mùi. Anh tìm một cái túi, hái mấy quả táo trên cành. Táo ở vùng này không giòn ngọt và nhiều nước như táo Sơn Đông, khi ăn còn có vị chua, vỏ có màu xanh. Nhưng bây giờ tự tay hái nên anh cảm giác cũng có chút đặc biệt. Xe đang vào nội thành thì Lâm Tuyết Phi gọi điện tới nói rằng cậu ta và Họa Trần đã về đến nhà sách Minh Thịnh.

Để Họa Trần nhận lời phỏng vấn của đài truyền hình, anh thấy khá băn khoăn. Lâm Tuyết Phi nói: “Danh tiếng của Thư Ý giờ đang nổi như cồn, cậu càng bí mật, người ta càng tò mò, cứ như vậy sẽ không tốt chút nào. Nhận phỏng vấn của đài truyền hình nhưng giấu mặt giống như đeo một chiếc mặt nạ, người khác chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của cô nhưng được thỏa mãn trí tò mò của họ, lại không ảnh hưởng đến cuộc sống của Họa Trần.” Anh suy nghĩ mấy ngày, sau đó mới đồng ý. Anh không đích thân đưa Họa Trần đi Thượng hải vì không muốn người khác liên tưởng này nọ.

Ông Thịnh Mậu Cốc và bà Hoa Dương mặc dù không làm tròn bổn phận của cha mẹ, nhưng trước khi anh và cô kết hôn, hai người đã chăm sóc và yêu thương Họa Trần hết mực, điều đó khiến anh vô cùng xúc động. Bây giờ, Họa Trần chính là trách nhiệm của anh, vì cô không để ý việc được sống trong nhà cao cửa rộng, ăn ngon mặc đẹp, mà mỗi ngày của cô chỉ là muốn được ở bên anh, không bị người khác làm phiền, sống trong bình yên.

Họa Trần đang ăn bữa điểm tâm ở phòng bên trong của nhà sách, trên tay cầm cốc trà sữa Hoàng Gia. Anh chỉ nhìn thôi mà đã cảm thấy đau răng, thói quen thích đồ ngọt của cô nhất định phải thay đổi, nếu không chưa già răng đã rụng thì nguy. Nhìn thấy anh, cô vỗ vỗ vào má, cầm miếng bánh ngọt đang ăn được một nửa cho anh. Anh nhận lấy, đút tất vào miệng. Anh thật sự không thích, nhưng dù sao như thế cô cũng ăn ít đi một nửa số đồ ngọt đó là tốt rồi.

Lâm Tuyết Phi đứng tựa vào thành xe hút thuốc. Hai năm nay, áp lực công việc nhiều khiến cậu ta ngày càng hút nhiều, Hà Dập Phong nhìn thấy mà áy náy.

Hai người nói chuyện về tình hình phỏng vấn. Lâm Tuyết Phi bật cười khi nhắc đến người dẫn chương trình mặt lạnh tanh trách mắng đám thực tập sinh. “À, hôm nay tôi gặp một người quen đấy. Chà chà, đúng là lâu lâu không gặp nhau mà thấy khác hẳn, khí chất hơn hẳn… Chậc chậc!” Lâm Tuyết Phi bĩu môi, vẻ mặt không phải là đang khen ngợi thực sự.

“Ai vậy?” Hà Dập Phong nhìn chăm chú vào phòng, Họa Trần không ăn miếng bánh thứ hai nữa, thật tốt!

“Hình Trình!”

Lông mi Hà Dập Phong giật giật. Còn nhớ năm ngoái, anh và Họa Trần đang ngồi chờ ở sân bay, trong phòng chờ có ti vi cỡ lớn. Họ đều nhìn thấy anh ta trên màn hình. Anh ta đang cưỡi ngựa, người hơi rướn về phía trước, khỏe mạnh, nhanh nhẹn, ở tư thế sẵn sàng phi nước đại. “Bức ảnh chụp rất khá.” Họa Trần nói thế rồi nhìn lên dòng chữ giới thiệu về anh ta, sau đó vùi đầu vào xem cuốn sách Tiểu Thực Quang (1), vừa xem vừa nuốt nước bọt. Anh hận không thể giả vờ không quen biết người phụ nữ này.

(1) Tên một quán bánh ngọt nổi tiếng ở Đài Loan.

“Anh ta có nhìn thấy Họa Trần không?”

Lâm Tuyết Phi lắc đầu, ném đầu mẩu thuốc lá vào trong thùng rác. “Giám đốc Hà, cậu và Thư Ý xa nhau bảy năm, chẳng lẽ cậu chưa từng lo lắng cô ấy bị người khác theo đuổi sao?”

Hà Dập Phong nhíu mày, tên tiểu tử này đã đánh hơi thấy điều gì rồi sao. Chuyện Họa Trần từng thích Hình Trình, anh chưa bao giờ nói với ai. Lo lắng ư? Nói thật là không, anh chỉ thấy rất mờ mịt. Cuộc sống của anh đều có mục tiêu nên cứ thế tiến hành theo kế hoạch đã vạch sẵn. Bỗng trong cuộc sống xuất hiện một người làm náo loạn trái tim anh, tất cả mục tiêu bỗng trở nên mơ hồ, khiến anh lạc lối. Tại sao lại để ý đến người ta như vậy? Tại sao chỉ mỗi mình cô? Bảy năm đó, anh luôn đi tìm đáp án. Trong quá trình đó, cũng có lúc lưỡng lự, tranh đấu, nhưng cuối cùng, anh vui vẻ chấp nhận số phận.

Anh không tin dây tơ hồng của Nguyệt Lão, mỗi người trên thế giới này đều gặp gỡ, quen biết, chia tay biết bao nhiêu người, nhưng chỉ có một người làm trái tim bạn rung động, thao túng được niềm vui, nỗi buồn của bạn, khiến lí trí bạn phải đầu hàng, khiến bạn bối rối. Cho dù có rơi lệ đấy, có buồn đau đấy mà vẫn cảm thấy hạnh phúc. Để mất bất cứ người nào, bạn chỉ thổn thức, nhưng nếu để mất cô ấy, bạn sẽ cảm thấy mình như bị cướp đi không khí đang hít thở.

Khi cô vẫn trong độ tuổi mộng mơ, mặc bộ đồng phục rộng thùng thình chạy theo anh, bắt anh mua một suất bánh Tiramisu, lấy một cái thìa nhỏ xúc đưa lên miệng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đang vênh cằm lên ấy khiến trái tim anh đập lỡ một nhịp. Lúc đó anh không hiểu gì, sau này mới biết, người đó đã đến.

“Sao phải lo lắng?” Anh hỏi lại.

Lâm Tuyết Phi trợn mắt. “Này, đừng có tinh tướng! Tôi tin cô ấy không có ai theo đuổi.”

Anh cười như thể cô là duy nhất của anh và anh cũng là duy nhất của cô. Thời gian trôi qua, những người đi lướt qua họ đều chỉ làm nền cho sự gặp gỡ của họ mà thôi. “Theo đuổi thì đã sao, bây giờ cô ấy là bà xã của tôi rồi.”

“Ha ha, cậu nói là bà xã á?” Lâm Tuyết Phi không dám tin từ miệng Hà Dập Phong lại có thể thốt ra được từ dân dã như vậy.

Anh chậm rãi liếc nhìn bạn, càng dân dã càng gần gũi chứ sao. Anh và Họa Trần vốn là một trong những cặp vợ chồng tay trong tay cùng nhau đến già, không dân dã sao được.

C.

Giản Phỉ Nhiên không biết cụ thể thời gian, nhưng đại khái là vào chiều tối một tháng sau khi cô đi công tác Hồng Kông về thì ông Thịnh Mậu Cốc hẹn gặp cô. Trong điện thoại, giọng ông trầm ấn dịu dàng như ngọn gió đêm mùa xuân được ánh sáng ấm áp của ban ngày gột rửa trở nên vô cùng dễ chịu, toả mùi hương thanh mát. Làm sao có thể tin đó là một người đàn ông đã năm mươi tuổi, cho dù đứng trước mặt cô, cô cũng không tin nổi. Thân hình ông vẫn rất gọn gàng, quần áo sang trọng, con người cao quý, phong độ, nói năng hòa nhã, đúng mực.

Lúc đầu, cô không rung động, thực ra là không dám mơ ước cao xa. Giản Phỉ Nhiên đã lập kế hoạch nghiêm khắc cho cuộc sống của mình, cô không muốn mơ mộng hão huyền. Cô nghĩ chẳng qua là mình được hưởng lây tiếng là bạn học của Họa Trần mà thôi. Trên máy bay, ông Thịng Mậu Cốc chăm sóc cô, đó là sự ân cần, chu đáo của bậc bề trên. Ông và cô, cho dù là tuổi tác hay địa vị, giữa hai người là cả một khoảng cách không thể vượt qua.

Là chủ tịch hội đồng quản trị của Thịnh Hoa, có xe sang đón rước ngay tại sân bay là chuyện bình thường, thế nên ông tiện thể tiễn cô về tận khách sạn, đương nhiên cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Buổi chiều tối ngày thứ ba, Giản Phỉ Nhiên quay về khách sạn đã thấy ông Thịnh Mậu Cốc ngồi trên ghế xô pha ở đại sảnh gật đầu chào cô. Cô bất giác nuốt khan, nghe tim mình đập thình thịch.

Bọn họ ăn cơm tối cùng nhau tại khách sạn InterContinental, sau đó ngồi thuyền đi ngắm cảnh đêm ở cảng Victoria. Giống như khách du lịch lần đầu tiên đến Hồng Kông, họ nói cười, chỉ trỏ. Hôm đó không biết là ngày lễ gì, trên biển còn có người đốt pháo hoa. Giản Phỉ Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa trên mặt biển mênh mông, cảnh đêm lại vô cùng yên tĩnh, sóng biển dập dờn, pháo hoa nở rộ bung trên bầu trời đêm đẹp vô cùng khiến người ta quên cả hít thở. Cô kích động giơ tay lên và nắm ngay lấy bàn tay ông Thịnh Mậu Cốc để trên lan can. Ngón tay ông dài và ấm, cô hoảng hốt muốn rụt tay lại, nhưng ông lại nắm chặt tay cô, đến lúc lên bờ mới buông ra. Tối hôm đó ông không có hành động nào quá đáng, trước mười một giờ ông đã tiễn cô về khách sạn, không hề đề nghị lên lầu uống cà phê, cũng không hẹn lần sau gặp vào lúc nào. Không biết Thịnh Mậu Cốc ngủ thế nào, chứ Giản Phỉ Nhiên thì cả đêm đó không chợp mắt nổi.

Mấy ngày sau đó, ông không liên lạc với cô, cho đến tối hôm trước khi cô rời khỏi Hồng Kông, quầy tiếp tân gọi điện thoại đến phòng cô, nói rằng có ngài Thịnh đang chờ cô dưới sảnh.

Cô không biết Hồng Kông còn có vườn hoa vắng vẻ như thế này, cây to rậm rạp vươn cành lá um tùm gần sát sân thượng, mùi hương hoa thoang thoảng, không biết được gió đưa từ núi tới hay là từ biển tới, không khí vô cùng trong lành. Từng ngọn nến trắng xếp thành hàng ở góc tường tỏa sáng lung linh như tràn từ dưới chân lên, khó tránh khỏi cảm giác mộng ảo. Phục vụ đứng nấp phía sau tàng cây ở xa nên người ta khó có thể phát hiện ra sự tồn tại của họ, thế nên đêm này hình như chỉ có cô và ông.

Giản Phỉ Nhiên không dám hít thở mạnh, cô chưa bao giờ được nâng niu, trân trọng đến thế. Có lẽ cũng đã từng có, nhưng không phải giống hoàn cảnh này, cảm nhận cũng không mãnh liệt như lúc này. Cô thấy mình như một nàng công chúa cao quý.

Ông Thịnh Mậu Cốc tặng cô một món đồ trang sức, giá trị cũng vừa phải nên cô nhận vì không có áp lực quá lớn. Cô mân mê lớp vỏ trang nhã của chiếc hộp, cố làm ra vẻ bông đùa: “Tôi nghĩ Chủ tịch Thịnh là người vô cùng bận rộn cơ đấy!”

Ông Thịnh Mậu Cốc nhún vai, nâng ly rượu lên. “Cảm ơn cô Phỉ Nhiên đã đồng ý ở bên cạnh ông già cô độc và đáng thương này. Từ khi Họa Trần có bạn trai, vợ cũ tìm được một nửa khác, đã rất lâu tôi không cảm thấy được ban đêm thì ra lại đẹp như vậy.”

Đây là rượu Lafite 82, giá đắt vô cùng, hương vị cũng rất tinh khiết. Chưa uống vài ngụm, Giản Phỉ Nhiên đã cảm thấy người lâng lâng, cô nghe những lời ông Thịnh Mậu Cốc nói đều mang hàm ý sâu xa, hoặc có lẽ là do cô nghĩ quá nhiều.

Có thể như vậy sao? Cô lặng lẽ quan sát Thịnh Mậu Cốc mà không dám khẳng định. Tất cả mọi thứ ở ông, ngoại trừ tuổi tác, đều vượt xa yêu cầu về một người bạn đời tương lai của cô rất nhiều, quả thực không thể phân chia cấp bậc được. Nhưng nếu không ở độ tuổi như của ông thì làm sao có được thành tựu to lớn như vậy?

Khi ông Thịnh Mậu Cốc nắm tay cô, Giản Phỉ Nhiên căng thẳng đến nỗi bàn tay toát mồ hôi lạnh. Có chút hoảng hốt, có chút sợ hãi, có chút vui mừng hân hoan.

Thịnh Mậu Cốc cười. “Cô bé ngốc!”

“Tại sao lại là em?” Cô lắp ba lắp bắp hỏi, chưa từng mất tự tin như thế này.

Thịnh Mậu Cốc hôn lên trán cô, giọng khàn khàn. “Vì tôi có thể nhìn rõ tâm hồn của em.”

Cô không biết cuâ nói này là khen hay là chê.

Thịnh Mậu Cốc vẫn đưa cô về khách sạn trước mười một giờ tối và cũng không ở lại. Ngày hôm sau, lái xe của ông đưa cô ra sân bay. Ông không xuất hiện, cũng không gọi điện thoại. lúc xuống máy bay, cô do dự hồi lâu rồi gửi tin nhắn cho ông, nói là đã về Tân Giang. Ông trả lời rất nhanh, giống như đang mong tin của cô vậy.

Ông nói: “Hẹn gặp lại ở Tân Giang.”

Lần gặp lại này phải một tháng sau. Giản Phỉ Nhiên nắm chặt điện thoại, yếu ớt nói; “Tôi nghĩ Chủ tịch Thịnh đã quên số điện thoại của tôi rồi!” Giọng nói có chút tủi thân, hờn trách.

Ông Thịnh Mậu Cốc cười. “Muốn quên, nhưng không làm được. Phỉ Nhiên, tôi cần có dũng khí, tôi đã không còn trẻ nữa.”

Chỉ một câu nói nhỏ nhẹ đã khiến một tháng bất an và chờ đợi của cô hoàn toàn tan biến như mây khói. Một người kiêu hãnh như ông, trước mặt cô lại khiêm tốn đến vậy. “Em… cũng không có nói em để ý đến những cái đó.”

“Bây giờ tôi muốn gặp em.” Giọng Thịnh Mậu Cốc khàn khàn đến nỗi không thể khàn hơn.

Tối nay, bữa tối là do Giản Phỉ Nhiên đích thân nấu, địa điểm dùng bữa chính là căn hộ chưa đầy năm mươi mét vuông của cô. Thịnh Mậu Cốc uống say, thế nên cô đành nhường một nửa giường cho ông.

Hôm sau là thứ Bảy, đồng hồ sinh học của Giản Phỉ Nhiên tự động chạy chậm hơn hai tiếng. Lúc tỉnh dậy, ánh nắng đã ngập tràn khắp căn phòng, ông Thịnh Mậu Cốc đang ngồi bên giường uống cà phê, trong tay là tạp chí hàng không của Dực Tường.

Có chút ngại ngùng, nhưng Giản Phỉ Nhiên vẫn chủ động hôn môi ông, sau đó ông nồng nhiệt, quấn quýt đáp lại.

“Tôi đã gọi bữa sáng rồi, ăn xong, tôi có chuyện muốn nói với em.” Thịnh Mậu Cốc lưu luyến ngẩng đầu lên khỏi cổ cô, hơi thở vẫn chưa ổn định.

Cô biết giữa họ không thể có thời gian yêu đương kéo dài, dù sao địa vị và độ tuổi của ông vẫn còn đó, nếu ông tôn trọng cô. Và đây chính là điều mà cô mong đợi. Cô thực sự rất mệt mỏi, nhưng người đàn ông đi qua cuộc đời cô, nếu đứng trước mặt Thịnh Mậu Cốc đều chỉ là trẻ con. Chỉ có… trong đầu cô vụt hiện lên gương mặt tuấn tú của Hà Dập Phong, cô bực bội bỏ qua, đó đã là quá khứ.

Vẻ mặt của ông Thịnh Mậu Cốc rất nghiêm túc, lúc này Giản Phỉ Nhiên mới cảm thấy ông thực sự là một thương nhân đa mưu túc trí, thận trọng từng bước.

“Phỉ Nhiên, em xinh đẹp như vậy, trẻ trung như vậy, giống như một hòn ngọc chiếu sáng linh hồn nửa đời tôi, tốt rất thích em. Nếu như em đồng ý kết hôn với tôi, đây sẽ là niềm vinh hạnh to lớn của tôi, nhưng chúng ta cũng cần ký một bản thỏa thuận trước hôn nhân. Khi đã kết hôn rồi, em sẽ có nhà riêng, biệt thự và cả xe riêng nữa, em muốn mấy chiếc cũng được. Trong thời hạn hôn nhân còn hiệu lực, hằng năm, tôi sẽ cung cấp một khoảng sinh hoạt phí đủ để em sống thoải mái, sung túc. Cuộc hôn nhân này nếu kéo dài đến ngày tôi từ giã cõi đời, cho dù em có tái hôn hay không, sinh hoạt phí sau này của em cũng sẽ được hưởng mười phần trăm trong số tài sản của tôi. Nhưng xin lỗi em, chúng ta không thể có con. Thịnh Mậu Cốc là một chỉnh thể hoàn chỉnh, cho dù vợ trước của tôi có vì lý do gì chia tay với tôi, tôi vẫn mãi mãi tôn trọng bà ấy. Thịnh Hoa của chúng tôi, tôi không thể vì bất cứ lý do gì để nó bị chia cắt. trên thế giới này, Họa Trần là đứa con duy nhất của tôi, là người tôi yêu thương nhất, cho dù là em cũng chỉ có thể xếp thứ hai mà thôi. Nếu như em và Họa Trần cùng bị rơi xuống sông, tôi chắc chắn sẽ cứu Họa Trần trước. Nếu em có thể chấp nhận những điều này thì tôi rất cảm ơn. Nếu không thể, tôi cũng hiểu.”

Ông nói rất thành khẩn, xúc động, nhưng cũng lạnh lùng, vô tình biết bao. Cuộc hôn nhân này với cô, tính thực tế nhiều hơn là sự lãng mạn, nhưng ông cũng không nên lập tức nêu ra lợi ích trần trụi như thế. Cô và ông chính là một cuộc giao dịch.

Cô thấy khó có thể chấp nhận, chỉ biết bặm môi im lặng. Cô nghĩ, cô trẻ như thế, xuất sắc như thế, xinh đẹp như thế, bất luận như thế nào cô cũng phải có một chút quyền chủ động mới đúng chứ!

Ông đứng dậy, hôn vào lòng bàn tay cô. “Tối qua, tôi rất hạnh phúc.” Nói xong, ông mở cửa bước ra, không chút lưu luyến. Gió từ hành lang theo đó lùa và, cô bất giác rùng mình.

Trong phút chốc, cô giống như người nằm mơ và tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, như chưa hề xảy ra.

Một tuần sau, hãng xe gọi điện cho cô, nói rằng họ đã mang xe đến. Cô buồn bực chạy ra, một chiếc Land Rover màu xanh. Sắc xanh tươi sáng đó như muốn giữ lại cả mùa xuân trong cuộc đời. Cô gửi tin nhắn cho ông Thịnh Mậu Cốc để cảm ơn. Sáu tiếng sau, ông trả lời: “Tôi nên làm thế mà.” Tất cả niềm vui bất ngờ bỗng hóa thành hư ảo, giọng điệu xa cách đó như muốn nói với cô, chiếc xe này là cái giá mà ông đền cho cô về buổi tối hôm đó. Nếu đúng vậy thì nó cũng quá quý giá rồi.

Xe cứ để trong bãi đỗ, Giản Phỉ Nhiên không dám lái, sợ đồng nghiệp hỏi này hỏi nọ. Lương của cô mặc dù không thấp, nhưng để sở hữu một chiếc xe như Land Rover không phải muốn là có được.

Cuộc sống trôi qua rối rắm, lộn xộn, tất cả đều trật tự khỏi quỹ đạo bình thường. Giản Phỉ Nhiên chỉ biết mở to nhìn tòa thành của mình dần dần sụp đổ, cuối cùng ngay cả nơi trú thân cũng không có. Cô hiểu rất rõ, Thịnh Mậu Cốc không làm việc vô bổ, cô cũng không khó khăn khi lựa chọn, nhưng khi ông vì cô mà mở cánh cửa đó, sau khi ngắm nhìn phong cảnh bên trong thì cô đã không còn cách nào trở lại cuộc sống như trước nữa. Chỉ là trong lòng còn lại chút kiêu ngạo, đó là giới hạn cuối cùng của cô.

Nhóm tiếp viên hàng không trẻ tuổi mới tuyển dụng đang chụp ảnh ở sân bay, ảnh này sẽ đăng ở trang giữa của tạp chí hàng không kỳ sau. Là phó biên tập, cô cùng đi với thợ chụp ảnh. Chụp xong, mấy người liền đến quán cà phê nói chuyện. Vừa ngước mắt lên, Giản Phỉ Nhiên nhìn thấy ông Thịnh Mậu Cốc đang ngồi trong góc. Đối diện với ông là một trong số nữ tiếp viên của Dực TƯờng, phục vụ trên các chuyến bay đi Âu Mỹ.

Ông không trốn tránh ánh mắt của cô, chỉ gật đầu nhẹ, rồi lại mỉm cười nhìn về phía cô nữ tiếp viên kia. Chỉ có điều dưới con mắt của các bạn đồng nghiệp, cô nữ tiếp viên đó có vẻ không tự nhiên.

Cô chọn thời điểm ăn khuya để gọi điện thoại cho ông, ông nghe máy, không gian có vẻ rất yên tĩnh. Chưa nói lời nào cô đã rơi nước mắt. Từ trước tới nay, chỉ có cô giày vò đàn ông, chứ chưa hề có người đàn ông này giày vò khiến cô phải khổ sở như vậy, mà đây lại là một người đàn ông không còn trẻ trung gì. Cô giơ tay đầu hàng. Vì ông là Thịnh Mậu Cốc, không cần thời gian chứng minh thì cô cũng hiểu, nếu để mất ông cô sẽ hối hận suốt đời.

“Em chỉ có một yêu cầu, người bạn đời của em phải chung thủy với em.” Cô nghẹn ngào nói.

Ông Thịnh Mậu Cốc thở dài. “Phỉ Nhiên, tôi không có sức hấp dẫn lớn như vậy đâu. Có em là tôi đã có cả thế giới rồi.”

“Vậy tại sao ông lại bắt nạt em?” Cảnh tượng ở quán cà phê hôm đó, hôm nay nhớ lại vẫn còn thấy bực.

“Là em bắt nạt ông già này đấy chứ. Xe cũng đã mua rồi, thủ tục mua nhà cũng đã làm xong, em ôm tôi cũng ôm rồi, vậy mà đêm đêm tôi vẫn phải phòng không gối chiếc, khó ngủ lắm.”

“Sau này… không được phép nhắc đến từ già nữa.” Thôi vậy, thôi vậy, thua cũng đã thua rồi!

Ông vẫn cho cô một năm để yêu đương, ông nói rằng làm thế để cô dần quen với ông. Cô nghĩ, thực ra ông đang quan sát biểu hiện của cô! Từ trước đến giờ, cô luôn rất thông minh, giống như hồi còn đi học, khi đã xác định mục tiêu là sẽ dốc toàn tâm toàn lực. Ông hoàn toàn chìm đắm trong hơi men dịu dàng của cô đến quên ngày quên tháng. Mùa thu năm sau, họ đến Mỹ kết hôn, sau đó đi trăng mật. Ông hứa khi về nước sẽ đền bù cho cô một đám cưới thật ấm áp. Cô không nghỉ việc ở Dực Tường, nhưng không còn làm việc cật lực nữa mà chỉ là để không quá nhàn rỗi.

Thiệp mời đầu tiên, Thịnh Mậu Cốc nói sẽ gửi cho Họa Trần và Hà Dập Phong. Cô nhận ra sự lo lắng thấp thỏm của ông, cô nhếch miệng tỏ vẻ khinh khinh. Dù sao họ đã kết hôn rồi, cô nàng Nguyễn Họa Trần ngốc nghếch đó có nói một, hai câu thì thay đổi được gì chứ? Cô rất muốn thấy Nguyễn Họa Trần khi biết được chuyện này sẽ có vẻ mặt như thế nào, kể cả Hà Dập Phong nữa.

“Bố à, con cũng đang định gọi điện cho bố. Bố đến đi, mẹ cũng ở đây.” Người nghe điện là Hà Dập Phong. Một người luôn bình tĩnh như anh, vậy mà lúc này giọng nói cũng run run.

Giản Phỉ Nhiên bây giờ đã không còn phải ngưỡng mộ bất cứ ai, nhưng khi cô dạo bước trong Tĩnh Uyển, lắng nghe tiếng sóng dập dềnh của sông nước, ngẩng đầu nhìn căn hộ Họa Trần, tim vẫn cứ thắt lại. Có lúc, bạn không thể không thừa nhận rằng xuất thân của con người chia làm nhiều tầng lớp khác nhau, có một số người thật sự được số phận an bài vô cùng may mắn.

Cô cùng Thịnh Mậu Cốc tay trong tay bước vào căn hộ của Họa Trần, chưa kịp ngước khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ cùng nụ cười tiêu chuẩn thì bà Hoa Dương đã lao ra, ánh mắt lấp lánh. “Mậu Cốc, Họa Trần… có bầu rồi.”

Bờ môi run run, ông Thịnh Mậu Cốc nhìn bà Hoa Dương, rồi lại nhìn Họa Trần. Họa Trần ngồi trên ghế xô pha, gương mặt nhỏ nhắn sáng bừng. Hà Dập Phong đứng phía sau, hai tay đặt lên vai cô, ánh mắt tràn ngập tình yêu thương và thỏa mãn. Chu Hạo Chi cũng ngồi bên cạnh cười rất tươi.

“Thật không?” Ông Thịnh Mậu Cốc xúc động hỏi lại.

Họa Trần mỉm cười gật đầu.

“Vừa lấy kết quả tối qua ạ, nhưng con không dám làm phiền mọi người.” Hà Dập Phong cúi đầu hôn lên tóc Họa Trần. Lúc hai người bước ra khỏi bệnh viện, vui đến nỗi quên cả lấy xe, cứ thế tay trong tay đi bộ về nhà. Ban đêm tỉnh dậy mấy lần, anh còn không dám ôm Họa Trần quá mạnh. Thực tế, hai người bọn họ đều lớn lên trong sự yêu thương, nâng niu của bố mẹ nên họ rất thản nhiên đón nhận những niềm vui. Nhưng sự xuất hiện của sinh linh nhỏ bé này khiến nước mắt họ cứ thế tuôn trào.

Thịnh Mậu Cốc dang rộng vòng tay về phía Họa Trần. Cô on gái nhỏ của ông thoắt cái đã làm mẹ rồi cơ đấy! Ông còn nhớ dáng vẻ bé xíu đỏ hỏn của con bé, tựa như chỉ mới hôm qua thôi. Họa Trần đứng bật dậy, chạy đến sà vào lòng ông.

Chu Hạo Chi đứng lên dịu dàng lau dòng lệ nơi khóe mắt bà Hoa Dương.

Giản Phỉ Nhiên vo tấm thiệp trong tay, im lặng đứng đó, cô định bước đến mỉm cười chúc mừng, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách mở cửa bước ra ngoài.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN