Nơi nào phong cảnh như tranh
Ngoại truyện 4: Nơi đánh cắp trái tim
Trong hòm thư để một vài tạp chí mới xuất bản, Họa Trần tiện tay lật giở vài trang và phát hiện một trong những cuốn đó là tạp chí y học, từ nội dung cho đến chế tác đều rất tỉ mỉ, công phu. Đọc mấy bài mà chẳng hiểu gì, cô chỉ chọn mấy tấm ảnh bên trong để xem. Có một bài giới thiệu về chuyên gia khoa thần kinh nào đó khoảng hơn bốn mươi tuổi, còn chụp cả ảnh anh ta. Nói thật, vừa nhìn, Họa Trần đã thấy anh ta chẳng xứng đáng với lời khen vô cùng tuấn tú, phong độ chút nào. Vậy mà tác giả bài báo lại khen nức nở, từ ngoại hình đến trình độ chuyên môn.
Họa Trần chợt nghĩ, nếu như người đó là Phu tử, không hiểu vị tác giả này có bị “hết vốn từ” không nhỉ?
Mặc dù Phu tử đã nhiều năm không cầm dao mổ, công việc hiện tại cũng khác hoàn toàn với nghề bác sĩ, nhưng không hiểu Họa Trần lấy đâu ra sự tự tin mà lại cho rằng Phu tử của cô chỉ cần muốn làm là nhất định sẽ thành công. Thậm chí cô còn nghĩ cho dù Phu tử của mình có dốt đặc cán mai, có bán bánh ở đầu phố cũng có thể nuôi cô dễ dàng. Vì có niềm tin như vậy nên cho dù trên báo chí, ti vi cô có tràn ngập thông tin thiên tai thế này, kinh tế khủng hoảng thế kia thì cô vẫn yên tâm sống mỗi ngày.
Phu tử của cô ấy à… nghĩ đến thôi cũng thấy ngọt ngào rồi.
Hà Dập Phong nhận được một email gửi đến từ trường Đại học Heidelberg của Đức, mời anh làm giáo sư thỉnh giảng và qua đó dạy một học kỳ. Những email kiểu như thế này mỗi năm anh cũng nhận được vài cái, bình thường sau khi đọc thư xong, anh luôn khéo léo từ chối. Nhưng lần này, anh đã ngồi trầm ngâm trước màn hình đến mười phút.
Họa Trần ngồi bên cạnh đang vẽ bản đồ và ghi chú, cảm nhận có sự khác lạ, không kìm nổi tò mò liền liếc nhìn vào màn hình.
Đọc xong, cô lặng lẽ nuốt nước bọt, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Phu tử có lẽ vẫn còn rất thích nghề y, nếu không anh đã không học bao nhiêu năm như vậy. Chỉ là do anh yêu cô, muốn thực hiện giấc mơ của cô nên mới từ bỏ mơ ước của mình. Anh luôn coi cô là trung tâm, luôn vì cô mà làm bất cứ việc gì. Đã làm người thì không nên ích kỷ, mặc dù chỉ nghĩ đến việc phải xa anh nửa năm là trong lòng cô không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
Hạnh phúc đến không dễ dàng, sao ta lại không biết trân trọng chứ?
Thấy Họa Trần bỗng nhiên trở thành thuyết khách nhiệt tình thuyết phục anh nhận lời đi, cặp lông mày thanh tú của anh nhăn tít lại. Vị trí giáo sư thỉnh giảng không hề hấp dẫn với anh, chỉ có điều hồi học tiến sĩ, anh rất hứng thú với đề tài nghiên cứu này nhưng khi đó không có cơ hội tìm hiểu. Anh cũng chưa từng đề cập chuyện này với ai, chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối mà thôi, nhưng đây vẫn không phải là lý do khiến anh đưa ra quyết định.
“Em muốn anh qua bên đó thật à?” Anh hỏi.
Họa Trần gật đầu như gà con mổ thóc. Minh Thịnh bây giờ giống như “đường cao tốc”, bàn về sự an toàn cũng như tốc độ đều không cần phải lo lắng. Cô… cũng không cần anh phải lo lắng nữa. Sẽ cô đơn, nhưng là nỗi cô đơn rực rỡ.
Anh chầm chậm cụp mắt xuống. “Thế thì đi thôi!”
Lịch trình nhanh chóng được ấn định, đây không phải lần đầu Hà Dập Phong rời Minh Thịnh nên Tổng giám đốc và trợ lý Lâm chẳng thể phản đối, chỉ nhấn mạnh rằng một tuần ít nhất phải họp trực tuyến hai lần.
Họa Trần tìm một cuốn lịch để bàn, đánh dấu ngày đi và ngày về của anh. Những ngày không có anh bên cạnh, không biết cô có thích ứng được không.
Sao Phu tử lại lấy cả hộ chiếu của cô ra, còn mua cả vé máy bay cho cô nữa?
“Em không muốn đi cùng anh à?” Anh nhận thấy sự do dự của cô và giọng nói của cô không mấy vui vẻ.
“Hôn nhân là cả cuộc đời dài phía trước, hai người thỉnh thoảng cũng cần tạm cho nhau không gian hít thở tự do và khoảng cách thích hợp để tái tạo cảm xúc. Ngày nào cũng dính chặt lấy nhau, em nghĩ óc thẩm mỹ sẽ mệt.” Ít nhất đã từng một, hai lần, cô muốn Phu tử thật thoải mái, chuyên tâm làm việc mình thích. Cô độ lượng như thế, hào phóng như thế, sao anh không hiểu nhỉ?
“Cuộc đời này dài bao lâu? Đừng nói với anh chúng ta chưa từng xa nhau bảy năm, người nào đó chưa từng thay lòng đổi dạ?” Đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô như đang bốc hỏa.
Cô yếu ớt phản đối: “Lúc đó… em là gái độc thân. Mà cũng chỉ thích anh ấy trong một thời gian rất ngắn, như thế thì không gọi là thay lòng đổi dạ được!”
“Hồi anh hai mươi hai tuổi đã bị ai chụp cái mũ “ông xã” lên đầu hả?”
Xin hãy tha thứ cho tuổi trẻ dại khờ của cô! “Chồng ơi, lần này anh đi làm việc phải không?” Cô nở nụ cười ngọt ngào nhưng cũng vô cùng thận trọng.
“’Không cần công tư rạch ròi như thế!” Hà Dập Phong đáp. “Em có việc gì để làm không?”
Bây giờ cô đang khá nhàn rỗi.
“Thế thì có lý do gì để một người chồng đi làm vất vả nuôi gia đình, lúc về nhà lại phải chịu đựng sự lạnh lẽo của bốn bức tường?”
Cô đã hiểu! Từ đó, cho dù là nơi chân trời góc bể, cô đều trở thành một phần trong số hành lý anh mang theo. Cô có bổn phận phải làm một người vợ hiện đúng nghĩa. “Chồng ơi, nghe nói mùa đông ở Heidelberg rất lạnh, chúng ta có cần mang thêm áo rét không nhỉ?”
Nhìn dáng vẻ bận rộn vui mừng của cô, trong mắt anh tràn ngập sự dịu dàng. Ở bên cạnh cô mỗi ngày, anh cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, đời người sao quá ngắn ngủi. Nếu thật sự có kiếp sau, chắc gì anh sẽ được gặp cô và yêu cô? Không có cô, có sống mấy kiếp cũng có gì đáng để chờ đợi đâu! Khoảnh khắc này mới là chân thực nhất.
Heidelberg, theo Mark Twain (1) nói, là nơi đẹp nhất thế giới, một vẻ đẹp siêu việt không thể diễn tả bằng lời. Goethe (2) đã từng coi Heidelberg là “nơi đánh mất trái tim”. Chắc cô sẽ thích nơi đó, nhưng anh cũng phải nhắc nhở cô, có thể chìm đắm trong khung cảnh như tranh đó, nhưng trái tim cô tuyệt đối không được đánh mất, vì nó thuộc về anh.
(1) Samuel Langhorne Clemens (30/11/1835 – 21/4/1910): được biết đến với bút danh Mark Twain, là một nhà văn, tiểu thuyết gia và là nhà diễn thuyết nổi tiếng của Mỹ. Ông sinh vào ngày sao chổi Halley xuất hiện năm 1835 và mất đúng vào ngày sao chổi xuất hiện trở lại, năm 1910.
(2) Johann Wolfgang von Goethe (28/8/1749 – 22/3/1832): được coi là một trong những vĩ nhân của nền văn chương thế giới. Ông là nhà thơ, nhà viết kịch, tiểu thuyết gia, nhà văn, nhà khoa học, họa sỹ người Đức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!