Nơi nào phong cảnh như tranh - Ngoại truyện 3: Bóng trăng trên hồ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
224


Nơi nào phong cảnh như tranh


Ngoại truyện 3: Bóng trăng trên hồ


3, Bóng trăng trên hồ

“Thì cứ gọi là hồ Vô Danh đi!” Họa Trần hào hứng nói.

Đáng lẽ xuống xe ở một thị trấn nhỏ, cô lại đột nhiên thay đổi kế hoạch, muốn đi thêm vài chặng nữa để được nhìn ngắm cảnh đồi núi của nước Đức. Thế là họ liền đến bờ hồ này. Hồ nước được núi bao xung quanh, lúc này cũng đã là buổi chiều, nhưng thời tiết vẫn se lạnh. Họ biết phương hướng, nhưng không biết cụ thể tên núi là gì, tên hồ là gì.

Có một nữ sinh Mỹ thuật đi thực tế đạp xe đến bờ hồ, cô gái và Họa Trần nói gì đó bằng tiếng Đức, cô hỏi thăm một chút mới biết cứ đi về phía trước là một nhà nghỉ nhỏ. “Không biết còn phòng không, vì bọn em gần như thuê hết rồi.” Nữ sinh nói.

Họa Trần tươi cười cảm ơn, cô lạc quan nói với anh rằng không thuê được thì cắm trại cũng chẳng sao.

Nhà nghỉ nằm ngay cạnh hồ, mái nhà nhòn nhọn, nước sơn trên bức tường ngoài hành lang đã loang lổ, ở một góc sân cổ kính thấy trồng cây phong và cây hợp hoan bì. Trên hàng rào mọc đầy những dây leo xanh tốt. Mặt trời đã lặn xuống phía sau bóng cây phong cao lớn, nhưng vẫn còn sót lại chút ánh sáng nhàn nhạt.

Chủ nhà nghỉ là một phụ nữ trung niên to béo, nói với họ với vẻ áy náy rằng chỉ còn phòng trống trên gác mái thôi, các phòng khác đã đầy chật sinh viên rồi. Mà phòng đó nhỏ như một cái chuồng chim.

“Không sao ạ, chỉ cần nhét vừa hai chúng cháu là được.” Họa Trần nói.

Người phụ nữ nói. “Chuyện đó thì đương nhiên rồi.” Ánh mắt bà lướt qua chiếc nhẫn trên tay hai người. “Đi du lịch tuần trăng mật hả?”

Đây là chuyến du lịch thứ hai của họ sau khi kết hôn, Hà Dập Phong đến Đức tham dự một hội thảo y học. Hồi học tiến sĩ, anh đã làm một bài luận văn, phản ứng của mọi người hồi đó rất bình thường, không ngờ mấy năm sau, những luận điểm mà anh đưa ra bỗng trở thành tiêu điểm. Anh giải thích rằng mình đã ra khỏi ngành y từ mấy năm trước, nhưng ủy viên của ban tổ chức vẫn kiên trì thuyết phục, nói rằng như thế không có nghĩa anh không còn là bác sĩ và vẫn mời anh đến phát biểu. thật trùng hợp là cũng có mấy người bạn học tiến sĩ cùng anh tham gia hội thảo. Hà Dập Phong từ chối không được, đành coi đó là cơ hội gặp gỡ bạn bè, nhân tiện dẫn Họa Trần đi du lịch một thể.

Áp lực của nghề bác sĩ quá lớn, một vài người bạn học của anh ít nhiều đều bị hói đầu. Thế nên Họa Trần mừng rỡ như người bắt được vàng, còn cảm thán nói rằng làm người ngốc một chút cũng tốt. Anh nghe xong không khỏi bật cười.

Phòng thuê thực sự rất nhỏ, cái nhà vệ sinh bé tí, tủ quần áo thô sơ, giường chỉ rộng một mét hai, có điều rất sạch sẽ, mở cửa sổ ra là nhìn thấy ngay hồ nước trước mặt, nhà nghỉ còn cung cấp wifi miễn phí.

“Bảy giờ mới ăn tối, các cháu có thể ra hồ đi dạo.” Người phụ nữ sắp xếp cho họ xong, vội vàng bước xuống lầu.

Họa Trần đi rửa mặt rồi cầm theo điện thoại xuống lầu. Hà Dập Phong thì mở máy tính, anh phải trả lời vài cái mail. Lâm Tuyết Phi đang ở trên mạng, bật webcam, hai người liền nói chuyện trực tiếp với nhau.

Lâm Tuyết Phi dạo này cả ngày ca thán phàn nàn, ảnh bảo Hà Dập Phong là đại gian thương, bồi dưỡng nghiệp vụ cho Tổng giám đốc xong thì để anh ta làm trâu làm người, còn mình tự do ngao du thiên hạ. Mấy câu này, Hà Dập Phong nghe xong bỏ ngoài tai, vì nghe nhiều cũng thấy nhàm. Có điều, anh cũng thấy mấy lời đó không sai chút nào. “Còn chuyện gì khác không?” Viết xong email, anh ngẩng đầu lên.

“Thư Ý dạo này có lười biếng không đấy?” Lâm Tuyết Phi nguyện làm trâu làm ngựa chính là để cho Thư Ý mở một chuyên mục trên tờ nguyệt san Ngưỡng vọng và mỗi năm xuất bản một cuốn sách.

Hà Dập Phong chống cằm nhìn xuống phía dưới. Đám sinh viên Mỹ thuật đi thực tế đã trở về, có nữ sinh còn hái cả bó hoa dại tặng Họa Trần, cô vui đến nỗi cười ngoác miệng. “Cũng tàm tạm.”

“Cậu là giám đốc điều hành của Minh Thịnh, phải đốc thúc cô ấy một chút. Sắp hết nửa năm rồi đấy, mà cậu có thấy bóng dáng cuốn sách nào không?”

“Không.” Trên cầu thang là tiếng bước chân lộc cộc, tiếp đó “kẹt” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra.

“Chồng ơi, mấy em sinh viên rủ em ra hồ câu cá, rồi sau đó còn đốt lửa trại nữa.” Sợ anh không đồng ý, cô ngồi ngay lên đùi anh. Hôn tới tấp bên phải, bên trái mái anh, eo thon mềm mại còn không ngừng uốn éo.

Anh ho mạnh một cái, muốn nhắc cô còn có người khác đang nhìn trộm. Cô trợn tròn mắt, nghĩ rằng anh bị sặc, lập tức luồn ngay tay vào trong áo sơ mi rồi vỗ lưng cho anh.

“Lâm Tuyết Phi, nhắm mắt lại cho tôi nhờ!” Hà Dập Phong gần như sắp phát điên, trong thời gian ngắn không cách nào tắt được máy vi tính, vội vàng tóm lấy tay của Họa Trần.

Họa Trần lập tức nhìn về phía màn hình, cái đầu Lâm Tuyết Phi hận không thể thò ra khỏi màn hình, phía sau lưng anh ta còn có Tổng giám đốc. “Á!” Họa Trần nhảy phắt xuống, mặt đỏ như gấc chạy ra ngoài. Thuyền ra đến giữa hồ rồi mà sắc đỏ trên má cô vẫn chưa giảm.

Ánh nắng hoàn toàn biến mất sau rặng núi, một trận gió thổi bạt đám mây trên bầu trời, nhường chỗ cho ánh sáng lung linh, thanh khiết của trăng non. Hà Dập Phong nhìn đồng hồ, sắp tám giờ rồi mà Họa Trần vẫn chưa về.

Xa xa, có tiếng hát vọng lại. Một đốm sáng cũng đang chập chờn theo sóng nước.

“Là họ đấy.” Bà chủ nhà trọ nhanh nhẹn sắp xếp dụng cụ ăn, một đĩa thức ăn lớn được mang tới. Dưới ánh trăng, thuyền đã cập bến, một nam sinh cao to đỡ Họa Trần xuống thuyền. Phía sau cậu ta còn có chú chó chăn cừu rất to. Tim Hà Dập Phong bỗng chốc vọt lên tận cổ, anh định xông ra thì Họa Trần đã vui mừng chạy ào về phía anh. Chú chó vẫy vẫy đuôi đi phía sau. Cô không bị ngất xỉu, không sợ hãi, không hoảng loạn, nhưng vẫn có vẻ xa cách với sự thân thiện của chú chó.

Nhóm sinh viên câu được hai con cá to liền đưa cho bà chủ nhà nấu. Thế nên bữa tối diễn ra muộn hơn thường ngày. Ăn xong, đi lên tầng, vệ sinh răng xong xuôi cũng gần mười một giờ.

Đèn đã tắt hết, ánh trăng bị che khuất sau đám mây, sao trên trời chiếu xuống ánh sáng yếu ớt nên chỉ nhìn thấy một góc hồ nước hắt bóng trên cửa sổ.

Giường quá nhỏ, vì sợ Họa Trần rơi xuống đất nên Hà Dập Phong phải ôm chặt cô vào lòng. Hôm nay, Họa Trần rất hào hứng, cô nghịch ngợm khuy áo ngủ của anh, cởi ra, cài vào, rồi lại cởi ra, cài vào, vừa làm vừa nói với anh về nhà văn người Đức Paul Heyse (1).

(1) Paul Johann Ludwig Von Heyse (1830-1914) là nhà văn, nhà thơ, nah2 viết kịch người Đức, đoạt giải Nobel Văn học năm 1910. Heyse được đánh giá là người đã khởi đầu xây dựng thể loại truyện tâm lý hiện đại.

“Dân tộc Đức đều là những con người rất cứng ngắc, nghiêm nghị, không ngờ lại sinh ra một nhà văn lãng mạn đến vậy. Phong cách viết của ông đẹp tựa thơ ca. có một tập truyện ngắn của ông là The dead lake and other tales. Đây không phải là tác phẩm tiêu biểu của ông, nhưng em lại thích nhất, đọc không bao giờ biết chán. Truyện kể về một bác sĩ vô cùng xuất sắc, vì người nhà qua đời, anh ta cảm thấy chán ghét thế giới, anh ta muốn đến một nơi xa lạ không có sự sống để từ giã cõi đời. Và anh ta đã đến một nơi gọi là Hồ Chết, sau đó viết cho bạn một bức thư tuyệt mệnh. Lúc này, có một thiếu phụ dẫn thêm con nhỏ bước vào khách sạn. Thiếu phụ đó vừa đi đến tiền tuyến viếng người chồng tử trận, đứa con nhỏ cũng đang bị bệnh nặng. Không biết có phải do vận mệnh sắp đặt không, họ gặp nhau rồi yêu nhau. Anh ta đã chữa khỏi bệnh cho thằng bé, còn cô ấy đã khiến cho cuộc sống của anh được hồi sinh trở lại. Tình yêu thật là kỳ diệu.”

Anh đồng ý với quan điểm của cô. Bạn học của anh, ai cũng lấy làm tiếc cho anh, nếu anh kiên trì theo nghề bác sĩ, nhất định bây giờ đã có thành tựu xuất sắc. Cũng có thể, nhưng niềm vui chắc chắn không thể nhiều hơn bây giờ. Khả năng của mỗi người có hạn, làm bác sĩ có thể chữa khỏi bệnh cho nhiều người, nhưng anh chỉ muốn cả đời này ở bên chăm sóc cho một người. Sống tự lập từ nhỏ khiến tính cách của anh khá lạnh lùng, cũng không để ý đến chuyện tình cảm trai gái. Cô chính là người bước thẳng vào cuộc sống của anh, bắt anh phải nhìn nhận sự tồn tại của cô. Khi cô muốn tìm một chỗ sưởi ấm từ anh, thì cũng là lúc từng chút từng chút một sưởi ấm trái tim anh.

“Sau này chắc chắn em sẽ là một bà mẹ tốt.” Anh dịu dàng nói.

“Sao anh biết?”

“Lúc nào em cũng có truyện để kể.”

Họa Trần cười: “Sợ bọn trẻ sẽ chê em lắm lời!”

“Anh không chê là được.”

Họa Trần ngẩng đầu, làn môi căng mọng từ từ hé mở, lộ ra hàm răng trắng bóng. Họ say đắm hôn nhau, hồi lâu, anh hỏi cô. “Có thấy chật không?”

Cô đáp: “Không hiểu sao có một số người thích ngủ giường rộng, giữa hai người là khoảng trống cách xa nhau cứ như sông Áp Lục (1) vậy. Một số người còn ngủ phòng riêng nữa chứ. Em thấy thế này lại hay, chỉ cần giơ tay ra là sờ thấy anh, quay người lại là nằm trong lòng anh. Chúng mình cứ ngủ trên một chiếc giường, dùng chung một nhà vệ sinh, ăn chung một nồi, được không anh?”

(1) Con sông hình thành đường biên giới tự nhiên giữa hai quốc gia Trung Quốc và Bắc Triều Tiên. Tên của con sông bắt nguồn từ tiếng Mãn có nghĩa là “sông biên giới”.

Anh cảm động không nói nên lời, lại hôn cô một lần nữa.

Cuộc hôn nhân của họ vừa mới bắt đầu, sau này còn cả quãng đường dài phía trước. Cô đã từng mơ ước có một tình yêu và hôn nhân thật đẹp, anh sẽ cùng cô lần lượt thực hiện, bước từng bước thật chậm cho đến giây phút cuối của cuộc đời.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng một lần nữa ló rạng, hắt bóng trên mặt hồ xanh biếc.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN