Nơi nào phong cảnh như tranh
Ngoại truyện 2: Đón gió biển
2. Đón gió biển
Cà phê nóng, hai suất bánh mì nướng kẹp trứng chiên, một phần trái cây tươi ngon. Đây chính là bữa sáng của họ, trên ban công bên ngoài có phòng ở khách sạn, đối diện là biển Ionia (1). Biển Iona không nổi tiếng như biển Aegean, nhưng lại mang đậm phong cách lười biếng đặc trưng của vùng Địa Trung Hải, Họa Trần vừa nhìn thấy đã mê mẩn. cô giúp Hà Dập Phong bỏ đường vào cốc, cho thêm một ít sữa, còn ngáp một cái chẳng phù hợp với hoàn cảnh chút nào.
(1). Biển Ionia: là một vùng biển thuộc Địa Trung Hải.
“Anh ăn đi này!” Cô nhét miếng trứng vào miệng anh. Anh cắn một nửa, còn một nửa là của cô. Anh lấy khăn ăn, lau giúp cô một ít lòng đỏ dính ở khóe miệng. Cô cười, lông mày cong vút như trăng non.
Mặt trời đã bắt đầu lên cao, nước biển xanh ngắt tạo thành một lớp sóng bạc dưới ánh nắng. trên mặt biển lúc này xuất hiện thêm vài chiếc ca nô chở du khách ra biển lướt sóng. Mùa này không phải là mùa đông khách trên đảo Kérkyra (1), nhưng ai để ý đến điều đó chứ, họ đâu phải là những người đi du lịch theo mùa.
1. Đảo Kérkyra: là một hòn đảo của Hy Lạp tại biển Ionia. Đây là đảo lớn thứ hai của quần đảo Ionia, và cùng với các đảo nhỏ xung quanh tạo thành rìa biên giới Tây Bắc của Hy Lạp.
Ngày đầu tiên đến đây, Họa Trần ngủ say sưa. Buổi tối, họ gọi nhân viên phục vị tới. Anh chàng phục vụ kinh ngạc hỏi họ sao không đi dạo ở thành phố cổ Kérkyra? Đèn đường lúc này bắt đầu bật sáng, bầu trời trong xanh, đây là thời điểm tuyệt nhất để đi dạo, có các tòa tháp và phòng ốc cổ kính được xây từ giữa thế kỷ, bên cảng biển sau hẹp bày nhiều bàn đá, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm của nước gừng, bia, cà phê Hy Lạp, bánh ngọt và nước hoa, cộng thêm vẻ đẹp kiêu sa của vùng biển Địa Trung hải khiến bạn cảm thấy tâm trạng vô cùng thoải mái, ngọt ngào.
“Chúng tôi ở đây cũng thấy rất tuyệt vời.” Trong ánh đèn sáng, có một bữa tối đơn giản trên bàn, ti vi đang chiếu chương trình gì đó mà nghe không hiểu, trong căn phòng cạnh biển, anh và cô đang ở bên nhau.
Người phục vụ tỏ ra khó hiểu, nhún vai bước ra. Họa Trần cũng bắt chước nhún vai theo, sau đó ngoác miệng cười.
“Em còn mệt không?” Hà Dập Phong hỏi.
Họa Trần lắc đầu. “Em không mệt, nhưng buồn ngủ, cứ như từ trước đến nay chưa bao giờ được ngủ ngon ấy, đột nhiên có một kỳ nghỉ dài nên muốn ngủ thật đã.”
Ánh đèn mờ ảo, tiếng dương cầm từ đâu vọng đến giống hệt tiếng của một người không cẩn thận đã đổ một thùng đựng bi ve.
“Thế thì ăn xong, chúng ta ngủ tiếp.” Anh nâng gương mặt đang đỏ hồng của cô lên rồi đặt lên đó nụ hôn dài bất tận.
Sau khi xuất phát từ Bắc Kinh, rất tự nhiên, ngôn ngữ cơ thể của hai người phong phú hơn rất nhiều. Lúc ở trên máy bay thì thầm trò chuyện, anh cũng đã không kìm lòng được hôn cô. Có lẽ, anh đang muốn xác định một sự thực: cô nhóc nữ sinh ở cái tuổi mười sáu đã khiến anh nghiêng ngả, giờ thật sự đã là của anh rồi. Cảm tưởng có vài phần không chân thực, dù anh đã đeo nhẫn vào ngón áp út của cô, dù hai bên bố mẹ đã đồng ý mối quan hệ của họ.
Xa nhau bảy năm, anh không chỉ một lần muốn biết tình hình của cô. Anh luôn lưu số máy của anh khóa trên, lễ tết nào cũng gửi thiệp mừng. anh khóa trên và gia đình cô ấy chắc chắn vẫn liên lạc thường xuyên, nhưng anh không làm vậy. Anh cũng có sự kiêu ngạo của anh. Nhỡ ra, những chuyện trước kia không phải là tình cảm rung động đầu đời của cô, mà chỉ là cô muốn chơi trò gia đình thì sao? Năm tháng trôi qua, cô chỉ coi anh như những gì thuộc về quá khứ, bên cạnh cô đã có người cô thích thì anh phải làm sao? Anh ra lệnh cho bản thân không được nghĩ tiếp nữa, anh ghét sự suy đoán. Mỗi lần tới một vùng đất mới, anh đều nhớ đến cô. Mỗi lần mệt mỏi nằm xuống giường, trước khi chìm vào giấc ngủ, anh cũng nhớ đến cô. Cảm giác như anh và cô chỉ cách nhau một cánh cửa và anh đang đợi chiếc chìa khóa. Ông Chu Hạo Chi đã mang chiếc chìa khóa đó đến cho anh.
Tối Noel năm đó, khi cô đẩy cánh cửa phòng họp của Minh Thịnh bước vào và nhìn về phía anh, anh đã hiểu, trước tình yêu, hóa ra anh cũng tầm thường, hèn mọn như ai.
Ở Bắc Kinh anh đã có nhà riêng, anh mua nó khi đang học thạc sĩ. Nhà bố mẹ anh có nhiều khách khứa nên anh muốn có một không gian riêng. Đó là căn hộ tám mươi mét vuông, ở trên tầng ba mươi sáu. Thời gian anh sống ở đó rất ít nên bài trí cũng đơn giản. Vậy mà Họa Trần lại rất thích, anh cảm thấy cô đang thở phào nhẹ nhõm thì đúng hơn. Cô đã khá lo lắng trong suốt chuyến bay.
Anh an ủi cô rằng không cần thiết phải lo lắng như vậy. Tất cả mọi việc của anh đều do anh tự quyết định, bố mẹ anh không bao giờ can thiệp. Sau khi anh từ bỏ nghề y chuyển sang làm người lập kế hoạch truyền hình, gọi điện về nước thông báo với bố mẹ, bố mẹ anh chỉ hỏi một câu là con đã suy nghĩ kĩ chưa? Anh nói là đã suy nghĩ kĩ và họ cũng không nói gì nữa.
“Ý của anh là anh tùy tiện trở về với cái chân què, cái cổ lệch, họ cũng không quan tâm ư?” Họa Trần dẩu môi.
Anh cười. “Bố mẹ không hỏi, không phải là không quan tâm, mà vì họ tin vào sự lựa chọn của anh.”
Họa Trần lẩm bẩm, không biết nói gì, rồi sau đó lật tung hành lý lên, khó khăn lắm mới chọn được một bộ trang phục đến ra mắt bố mẹ anh.
Bố anh không phải là đại gia, nhưng ông lại dạy cho người khác trở thành đại gia. Mẹ anh cả ngày nghiên cứu phong hoa tuyết nguyệt, vẻ đẹp lãng mạn Đường thi, Tống từ, hoàn toàn cách biệt với sự bon chen nơi chốn trần gian. Thịnh Hoa trong mắt họ thực ra chẳng là gì cả. Họa Trần cũng không nghĩ mình sẽ giương cơ giương quạt của Thịnh Hoa lên mà khoe khoang, nhưng nhìn mình trong gương cô thấy nếu có tiền được coi là một ưu điểm thì cô e là chẳng có nổi ưu điểm thứ hai.
Mang trong lòng đầy lo lắng phập phồng bước vào cánh cửa lớn nhà họ Hà, không ngờ, chờ đợi cô là sự đón tiếp cực kỳ nhiệt tình, chu đáo. Một buổi tối đầy bất ngờ, cứ như là đang nằm mơ vậy.
Bác trai, bác gái hóa ra lại chính là độc giả của Thư Ý.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Trên xe trở về căn hộ chung cư, cô hỏi Hà Dập Phong.
“Anh tặng cho mỗi người một bộ sách của em.” Anh nhàn tản nói.
“May mà em là Thư Ý, nếu không hay bác sẽ không thích em mất.” Họa Trần lẩm bẩm.
Anh liếc nhìn cô đầy yêu thương. “Em không phải là Thư Ý thì anh cũng sẽ có cách khác.” Dù sao chỉ cần người đó là em.
Họa Trần oán trách trừng mắt nhìn anh. “Sao anh không nói sớm, hại em lo lắng gần chết, em gầy mất mấy lạng rồi đây này!”
“Gầy thật á?” Anh nghi ngờ hỏi.
Họa Trần đáp: “Bây giờ em chỉ mặc quần áo nhiều thôi, không phải là béo đâu.”
Về đến phòng, khi tắm nước nóng xong bước ra, cô thấy hơi khát bèn bước đến bàn uống nước. Anh ngồi đó, ánh mắt nhìn cô không giống mọi ngày.
Cô đang định hỏi thì anh đứng bật dậy, kéo cô vào lòng, môi phủ lên môi cô, vừa nóng ấm vừa ẩm ướt. Ngón tay khéo léo cởi áo choàng ngủ của cô, chạm vào da thịt cô. Những nơi bàn tay anh đi qua nóng rực lên như ngọn lửa cháy trên đồng cỏ. “Đúng là gầy thật.” Lời thốt ra mang theo hơi thở gấp gáp, mùi thơm nồng nàn, quyến rũ. Cô cảm thấy cơ thể mình tê dại, mềm nhũn không chút sức lực, còn trái tim lại mềm dịu giống như cành liễu nhỏ đang đâm chồi nảy lộc sau cơn mưa bụi.
Đêm hôm đó, trong sự yêu thương, cưng nựng đầy nâng niu, cô đã trở thành một “dẻ xương sườn” của anh.
Ngày hôm sau, Họa Trần đã quen hơn với việc chênh lệch múi giờ. Họ thuê một chiếc xe ô tô, đi dọc theo bờ biển khám phá các kiểu bãi biển khác nhau, nhặt vỏ ốc, chụp vài bức ảnh, tiện đường còn thám hiểm tu viện nhỏ nằm cheo leo trên vách núi. Họa Trần rất thích bảo tàng văn hóa ở nơi này, chỗ nào cô cũng dừng lại rất lâu, nói thao thao bất tuyệt với anh đủ thứ.
Đảo Kérkyra sở dĩ có tên như vậy là vì Công chúa Sissi đã xây một cung điện ở nơi này. Hằng năm, cô ấy đều đến đây du lịch. Khi cô ấy bị mắc bệnh phổi rất nặng, chính gió biển và ánh nắng nơi này đã chữa khỏi cho cô. “Đúng rồi, còn có một bộ phim hài tên là My Big Fat Greek Wedding (1), cũng là bộ phim, nói về phong tục và cuộc sống của người Hy lạp. Họa Trần gõ gõ đầu, đăm chiêu nghĩ ngợi. Sau đó, có chút xấu hổ vì mình còn hiểu quá ít về Hy Lạp.
(1) My Big Fat Greek Wedding (Đám cưới tại Hy lạp): Phim được sản xuất năm 2002, kể về mối quan hệ giữa một phụ nữ Mỹ gốc Hy Lạp với người đàn ông không phải người Hy lạp và những bất đồng văn hóa, phong tục giữa họ khi làm đám cưới.
Hà Dập Phong phát hiện ra một chuyện, lần này Họa Trần không vẽ bản đồ bằng tay, thậm chí cô không tra tìm tài liệu có liên quan đến vùng đất sẽ đến. Dường như cô đã giao toàn bộ mọi thứ cho anh, để anh đưa cô đi bất cứ chân trời góc biển nào. Mặc dù các bài viết thể hiện dưới ngòi bút của cô đều khiến người đọc cảm thấy rất thoải mái, nhàn tản, nhưng ở bất cứ đâu, cô cũng chỉ có một mình. Cô cũng cảm thấy cô đơn, sợ hãi, bất an, chỉ khi viết thật nhiều, cô mới cảm thấy an toàn.
Trời đã tối, màn đêm nồng đậm như cà phê đen, nhưng mỗi phút mỗi giây đối với họ đều mới mẻ, đầy hương vị. Họ ngồi dưới hành lang của quán cà phê, đắm chìm trong gió biển thanh khiết. Họa Trần lấy máy ảnh chụp người đi đường, còn anh giơ cuốn tạp chí du lịch của vùng ra xem. Cuốn tạp chí rất đẹp.
Không biết chụp được cái gì hay, Họa Trần cười khanh khách.
“Họa Trần!” Anh ngẩng đầu lên, vẻ mặt tỏ ra rất trịnh trọng.
Họa Trần “dạ” một tiếng rồi ngoảnh mặt lại, tay rất tự nhiên để vào lòng bàn tay anh.
Anh biết lối ví von này không thích hợp lắm, nhưng anh chẳng nghĩ được cái nào hay ho hơn. Anh đặt tay cô lên ngực mình. “Em đã gửi một khoản tiền lớn vào đây, em có thể thoải mái tiêu, đừng sợ, em mãi mãi sẽ không bao giờ tiêu hết đâu.”
Anh vừa nói xong thì thấy đi ngang qua trước mặt họ là những cặp đôi từ khắp nơi trên thế giới, họ có màu da khác nhau, nói thứ tiếng khác nhau, có những câu chuyện khác nhau, nhưng trong ánh mắt họ có nhau.
Trương Hiểu Phong (1) đã từng viết rằng: “Có cây, có núi, có đất, có năm tháng tuổi trẻ, có anh. Em còn muốn một thế giới tốt đẹp như thế nào nữa?”
(1) Trương Hiểu Phong: nữ nhà văn nổi tiếng ở Đài Loan.
Đúng vậy, có gió, có biển, có tình yêu, có anh, có em, thế giới này được như vậy là đã quá đủ đầy và tốt đẹp rồi.
Họa Trần sáp người lại rồi hôn chụt một cái lên môi anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!