Nơi nào phong cảnh như tranh - Ngoại truyện 1: Năm đó, buổi chiều tối đó
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
325


Nơi nào phong cảnh như tranh


Ngoại truyện 1: Năm đó, buổi chiều tối đó


1. Năm đó, buổi chiều tối đó

Đám mây “lãng mạn” rất ít khi bay ngang qua bầu trời của trường Đại học Y, nếu thỉnh thoảng có bay tới một đám thì cũng mang đến cảm giác rất kỳ lạ. Hà Dập Phong ngẩng đầu lần thứ sáu, đôi mắt đen sâu thẳm bất giác nheo lại.

Chuyên ngành của cậu em khóa dưới là bác sĩ lâm sàng, trong vòng bảy năm sẽ học hết bậc cử nhân lên bậc thạc sĩ. Cậu ta đang học năm thứ ba, hiện là trợ lý của anh trong phòng thí nghiệm. Có lẽ là do gánh vác trách nhiệm “thần thánh” của nghề nghiệp, nên cứ ở Đại học Y ai cũng có cảm giác nặng nề của việc lo cho nước cho dân, đến nụ cười cũng rất bi tráng.

Sáng sớm nay, trên gương mặt của cậu em khóa dưới không hiểu thế nào lại tươi như hoa, mãi chẳng thấy tàn còn luôn ngoác miệng đến tận mang tai. Lúc ghi chép số liệu vi khuẩn bệnh còn hát ngâm nga, lúc làm vệ sinh bình đựng còn lắc lư người rất có nhịp điệu.

Hà Dập Phong không phải là người hay ra vẻ đây là đàn anh, thực tế anh cũng lười đóng vai trò này. Anh quá bận rộn, lại còn phải bỏ tâm sức, tình cảm quản lý Họa Trần. Cho đến khi nhìn thấy cậu ta lén lút lấy giấy bọc chiếc bình thủy tinh hình tam giác rồi bỏ vào túi, anh mới lên tiếng.

Không phải anh muốn nói hành vi ăn cắp của cậu ta là không đúng, cũng không trách mắng công việc thực nghiệm hôm nay của cậu ta chẳng ra gì, mà anh đang có chút thắc mắc. “Cái đó để đựng gì thế?” Anh giảm âm lượng, không muốn cho hai người bạn học đang vùi đầu làm thí nghiệm gần đó nghe thấy.

Cậu em khóa dưới đỏ mặt, kiểu xấu hổ của người mới yêu. “Anh không thấy chiếc bình này rất hiếm à, ở các cửa hàng lưu niệm cũng không bán đâu.”

Hà Dập Phong im lặng, có cửa hàng nào đi bán bình thí nghiệm, nếu có bán thì chắc cũng phải đóng cửa trong thời gian ngắn nhất.

“Hôm nay có một em khóa dưới tặng em chocolate, em cũng muốn tặng cô ấy một món quà đặc biệt. Cho một bông hồng vào trong bình này sẽ rất đẹp đúng không?” Cậu ta lấy một chiếc bình hình tam giác giống thế để Hà Dập Phong tưởng tượng. “Tiền không phải là vạn năng, tấm lòng mới đáng quý nhất.”

Cậu ta cười ha ha hạnh phúc, vui vẻ, cũng rất ngốc nghếch.

“Cậu thích ăn chocolate lắm à?” Hà Dập Phong không muốn gật bừa.

Cậu ta đột nhiên giương đôi mắt tròn xoe, còn khoa trương nuốt nước miếng đánh ực một cái, vẻ mặt như không thể tin được. “Hôm nay anh không được nhận chocolate à? Ồ, thế mà em cứ tưởng anh còn nhận được nhiều không đếm xuể cơ đấy… Vậy ngày lễ Thất Tịch này anh phải ở một mình rồi.” Nói đến đây, giọng cậu ta tràn đầy sự thông cảm.

“Ngày lễ Thất Tịch và chocolate có liên quan gì đến nhau?”

Cậu em khóa dưới lúc này không kìm nén được nữa trợn tròn mắt. “Ngay cả cái này mà anh cũng không biết à? Ngày lễ Thất Tịch là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc. Vào ngày này, bọn con gái thích ai đều sẽ tặng cho đối phương một hộp chocolate.”

Trong đầu Hà Dập Phong chợt vụt qua cảnh tượng của mấy ngày trước. Vì là kỳ nghỉ, anh ở lại trường nên nhân tiện phụ đạo cho Họa Trần. Hôm đó học tiếng Anh, như thường lệ, anh bị Họa Trần kéo ra khỏi nhà đi ăn. Lần này họ không đến phố ẩm thực mà rẽ sang khỏi nhà đi ăn. Tuy đã là buổi chiều hoàng hôn, nhưng cái nắng nóng của tháng Tám vẫn còn, bước dưới rừng bê tông cốt thép, cảnh đường phố có đẹp như thế nào cũng không lọt được vào mắt anh, anh chỉ muốn nhanh chóng về phòng, tắm gội sạch sẽ rồi ôn bài. Anh dần cảm thấy sốt ruột, còn Họa Trần vẫn cứ ung dung, thong thả như không.

Một quán bánh ngọt bên đường thu hút Họa Trần, cô nhoài người lên bậu cửa kính nhà bếp nhìn vào. Phía sau cửa sổ kính dày, đầu bếp đang nặn những viên chocolate, từng viên giống như tác phẩm nghệ thuật được xếp ngay ngắn. Họa Trần nhìn thèm đến nỗi nuốt nước bọt liên tục, Hà Dập Phong lấy ví, đợi cô mở miệng.

“Anh thích vị gì, matcha, vani hay hạnh nhân?” Cô ngoái đầu lại hỏi anh.

Mấy đồ ăn vặt thì anh có thể chịu đựng được, chứ chocolate thì nằm ngoài giới hạn của anh. Cứ nghĩ đến chất lỏng đặc sệt tan chảy trong khoang miệng, anh cảm giác đây là chuyện khủng khiếp nhất trên đời. “Không cần hỏi anh. Rốt cuộc em có ăn hay không?” Mồ hôi bắt đầu chảy từng dòng từ tóc xuống khiến giọng anh không mấy thiện chí.

Họa Trần sững sờ nhìn anh vài giây, lông mi dày ủ rũ cụp xuống, “Em không ăn nữa, chúng ta tạm biệt nhau ở đây thôi!”

Không đợi anh trả lời, mái tóc đuôi ngựa xinh xắn của cô vung lên rồi thoắt cái đã thấy cô chạy rất xa.

Hà Dập Phong hận không thể lôi cô lại mắng cho một trận, cái gì cũng không ăn vậy mà lại lôi anh đi mấy con phố, anh nhàn rỗi lắm hay sao?

Cậu em khóa dưới đi từ lúc nào Hà Dập Phong cũng không biết, anh ngồi đờ ra như khúc gỗ. Trong lòng quanh đi quẩn lại câu hỏi: “Lẽ nào Họa Trần thích mình? Lẽ nào hôm ấy cô muốn biết khẩu vị của anh, để hôm nay tặng anh chocolate?”

Thời tiết vào giữa hè, nắng ba mươi sáu độ, vậy mà anh tốt mồ hôi lạnh. Cô nhóc đó mới mười sáu tuổi thôi mà! Nhưng… mười sáu tuổi, cũng là độ tuổi yêu lần đầu, phù hợp với quy luật phát triển tự nhiên, không phải dậy thì sớm. Nhưng…

Đầu thì đau, lòng thì rối như tơ vò, nhưng tâm trạng anh lại rất kỳ quái, vừa buồn bực, vừa háo hức chờ đợi.

Mọi người trong phòng thí nghiệm đều đi cả, anh là người cuối cùng khóa cửa rời đi. Đi được khoảng năm trăm mét, đột nhiên, anh quay đầu, chạy lên tầng, mở cửa, lén lén lút lút lấy giấy bọc bình thủy tinh hình tam giác lại, cẩn thận để trong túi. Quái quỷ, sao tim anh lại đập thình thịch thế này?

Ra phòng bảo vệ hỏi bưu kiện, mở điện thoại ra xem. Không có bưu kiện, không có tin nhắn, cũng không có lời nhắn lại. thế giới của Hà Dập Phong cũng giống như mọi khi, vô cùng lặng lẽ. Đương nhiên, hôm nay không phải là ngày học gia sư, chắc chắn cô sẽ không làm phiền anh. Nhưng… chết tiệt, hôm nay là ngày lễ Thất Tịch, cô phải lên tiếng chứ!

Ngày thường không để ý, hôm nay mới thấy lễ Thất Tịch ở nước mình long trọng như thế nào. Trong vườn trường, từng đôi tình nhân tay trong tay nở nụ cười ngọt ngào với nhau, ngay cả cửa hàng ăn nhanh cũng có hoạt động khuyến mãi, người dẫn chương trình trên ti vi nói lời mở đầu hay lời tạm biệt cũng nhắc đến lễ tình nhân thế này, lễ tình nhân thế nọ. Ngẩng đầu lên thấy bầu trời vô vàn ánh sao rất đẹp, không khí trong lành, bầu trời quang đãng đến mức cảm giác như mắt thường cũng có thể nhìn thấy cầu Ô Thước cong cong.

Hà Dập Phong không thể bình thản được nữa, anh phải lấy danh nghĩa hỏi bài tập gọi điện tới nhà cô. Bác Họa Trần nhận điện thoại, nói rằng cô ấy không có ở nhà, đã ra ngoài mua đồ rồi.

Mua chocolate ư? Những ngày như thế này, chocolate sẽ rất đắt hàng, không biết phải xếp hàng bao lâu mới mua được. Hà Dập Phong không nghĩ nhiều, không cả chờ xe buýt mà bắt ngay xe taxi đến thẳng nhà Họa Trần.

Không để anh đợi quá lâu, dưới ánh đèn đường vàng dịu, anh nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Họa Trần. Dường như cô đã cao hơn so với lần đầu tiên anh gặp, vẻ non nớt đã không còn nữa, thay vào đó là sự tươi mát, lanh lợi thuần khiết của thiếu nữ, đủ để khiến đám con trai rung động.

“Phu tử?” Họa Trần chớp chớp mắt, len lén giấu bông hồng trong tay ra sau.

Rốt cuộc cô đã ăn bao nhiêu chocolate, đến nỗi vừa mở miệng nói, anh đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ miệng cô bay ra. Anh trợn mắt nhìn chằm chằm vào cành hồng còn tươi, mặt bỗng đen sì.

Cô ăn chocolate, cô có hoa hồng, tâm trạng cô rất tốt, tất cả điều này đều không liên quan đến anh.

Tên nhóc học sinh đáng chết đó là ai? Anh phải bóp chết sự vội vàng của cô mới hả dạ.

“Bài tập hôm nay đã làm xong chưa hả?”

Họa Trần hoảng lên. “Em… làm rồi!”

“Làm một tí hay nửa tí. Ngày mai tôi dạy, rồi hỏi cái gì cũng không trả lời được, đúng không hả?”

“Tối này em làm xong hết rồi ạ.” Họa Trần bị sắc mặt và giọng nói của anh làm cho sợ hãi, không dám cười hi hi ha ha như mọi khi.

“Vậy cả ngày hôm nay em làm gì?” Anh chất vấn.

Họa Trần đột nhiên tránh cái nhìn trực diện của anh. “Không… nói cho anh đâu.”

Niềm kiêu hãnh khiến anh không thể so đo với một cô nhóc nữ sinh, cũng không thể tiếp tục hỏi nữa. Nhưng anh thực sự rất giận, hơn nữa cơn giận không nhẹ chút nào. Đôi chân dài quay ngoắt một cái, bước đi như bay. Họa Trần phải chạy mới đuổi kịp. “Phu tử… thực ra, hôm nay em hơi lười, không nghiêm túc làm bài. Còn… thực sự không làm gì khác!” Họa Trần kéo vạt áo anh, cuống quýt thề thốt.

Anh không lên tiếng, chỉ thấy cành hồng đã bị Họa Trần không cẩn thận làm gãy trong lúc chạy.

Họa Trần cũng theo ánh mắt anh dịch chuyển xuống đất, nói ngay: “Cành hồng đó là lúc em mua chocolate người ta tặng thêm. Anh không thích ăn chocolate nên em không để dành phần anh. Mà em cũng ăn hết cả phần của anh rồi.”

Dây thần kinh đang căng ra bỗng nhiên chùng xuống, anh thấy một cảm giác có chút xa lạ với bản thân mình, mãi đến một lúc lâu cũng không thích ứng được. Khi chiếc xe buýt đỗ vào điểm dừng, anh xua xua tay với nhân viên thu vé. Rồi không cần biết ghế ngồi ở trạm chờ xe có bẩn hay không, anh ngồi phịch xuống. Họa Trần cũng lật đật ngồi xuống theo, ngửi mùi khói nồng nặc từ đuôi xe buýt, nghe âm thanh ồn ào của đường phố, vậy mà anh bỗng thấy bình yên lạ lùng.

Hai người không nói gì với nhau, chỉ lặng lẽ nhìn ra đường quốc lộ, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng. Bầu trời ở chỗ này nhỏ hẹp, thấy rất ít sao, mà thôi, dù không có chocolate, không có hoa hồng, nhưng hai người họ lại cùng nhau ngắm sao, coi như cũng đã cùng nhau trải qua lễ tình nhân rồi.

Chiếc xe buýt lần thứ ba đỗ ở điểm dừng, anh đứng dậy bước lên xe, Họa Trần khe khẽ vẫy vẫy ta với anh. Ánh đèn lung linh chiếu sáng khắp phố, dáng vóc xinh đẹp của cô ngày càng nhỏ trong màn đêm, nhưng lại ngày càng sáng rõ trong lòng anh. Nhắm mắt lại thầm nghĩ, một vài sự thực bạn muốn tránh theo bản năng, nhưng không thể không thừa nhận nó đang cắm rễ, đâm chồi trong bạn, hơn nữa lớn lên với tốc độ đáng kinh ngạc và con đơm hoa kết trái nữa.

Đáng tiếc, chiếc bình thủy tinh đã không cẩn thận bị vỡ trên chiếc xe buýt đông hành khách. Từng mảnh thủy tinh rơi đầy trong túi anh.

Sau đó, anh ra nước ngoài du học, đúng hôm đặt chân lên xứ người cũng vừa trùng hợp là ngày lễ Thất Tịch của Trung Quốc. lúc thu dọn hành lý, anh phát hiện ra một mảnh thủy tinh trong túi xách. Cầm miếng thủy tinh vỡ, anh đã ngơ ngẩn rất lâu.

Anh không biết cô nhóc tên là Họa Trần đó có thật sự thích mình không, và một ngày nào đó trong tương lai, nếu họ có gặp lại nhau, liệu anh còn được nghe tiếng gọi ấm áp, ngọt ngào “Phu tử” của cô không?

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN