Khi Hoa Đào Nở - Chương 20: Cô ấy mới sáng ra đã xoa đầu Cố Thừa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


Khi Hoa Đào Nở


Chương 20: Cô ấy mới sáng ra đã xoa đầu Cố Thừa


Editor: Chanh

“Các cậu có cảm thấy Nguyên Yên ngầu không?” Uông Phỉ nói.

Miêu Miêu tranh thủ thời gian gật đầu: “Đúng đúng đúng! Tớ cũng thấy vậy! Lúc sáng cậu ấy xoa đầu Cố Thừa làm tim tớ cmn như muốn ngừng đập!”

“Trước đây tớ tự thấy mình rất ngầu.” Trương Hạc Nghiên cũng thán phục, “giờ mới thấy Nguyên Yên mới đúng là ngầu thực sự.”

Cô ấy dám xoa đầu Cố Thừa, vi diệu nhất chính là Cố Thừa thế mà không có phản ứng gì!! Lẽ nào đây đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn sao? Lẽ nào Nguyên Yên chính là khắc tinh của Cố Thừa saooo?

“Nhưng mà nói qua thì cũng phải nói lại, giờ lớp ta có hai vị lớp phó lớp trưởng đều ngầu như vậy,” Miêu Miêu có chút lo lắng nói: “Thế thì chắc phải có người công người thụ chứ nhỉ?”

Uông Phỉ vỗ bàn một cái, gào to nói: “CMN chúng ta đúng là tâm linh tương thông, tớ cũng đang định nói chuyện này đây! Cậu nhìn Cố Thừa với Vương Triết xem, rất rõ ràng, Cố Thừa công, Vương Triết thụ…”

Cô nói câu này giọng rất lớn nên Vương Triết nghe thấy được.

“CMN.” Vương Triết đột nhiên biến sắc, “Cậu mới thụ, cả nhà cậu mới thụ! Ông đây sao có thể là thụ được!”

Ánh mắt Trương Hạc Nghiên lóe ra tia ranh mãnh: “À hóa ra giữa cậu và Cố Thừa, cậu mới là công sao?”

Lời này chắc-chắn-là-có-bẫy!! Nếu như Vương Triết nói mình là công, không phải gián tiếp cho Cố Thừa là thụ sao?

Chân Cố Thừa đang gác trên bàn, mắt nhìn chằm chằm ót Vương Triết, giống như mãnh thú đang nhìn chằm chằm con thú nhỏ bé đáng thương. Những con vật nhỏ yếu ớt như thế năng lực sinh tồn rất mạnh, Vương Triết không cần quay đầu cũng cảm nhận được sau lưng có sát khí, kiên quyết không nhảy hố: “Tớ là trợ công! Wingman! Có biết vì sao lại gọi là Wingman không? Thừa ca đánh nhau tớ ở bên cổ vũ, Thừa ca hút thuốc tớ ở cạnh canh chừng, Thừa ca tán gái tớ —”

“Xùy —-” Các nữ sinh khịt mũi xem thường.

“Ai hút thuốc?” giọng Nguyên Yên đột nhiên vang lên.

Cố Thừa ngước mắt nhìn lên. Lúc Nguyên Yên hỏi “Ai hút thuốc”, mắt cô nheo lại, nhìn thẳng về phía Cố Thừa.

Cố Thừa cũng nhìn về phía cô một giây, rồi bỗng đem chiếc bút đang xoay trên tay đưa vào miệng, khẽ cắn, bắt chước động tác hút thuốc nhả khói rồi nhấc mi, khiêu khích nhìn cô.

Không hiểu sao mà mọi người đều cảm thấy giữa hai người này luôn có một dòng điện vô hình, thỉnh thoảng lại “xoẹt xoẹt” vài tiếng như muốn thiêu cháy đối phương. Tất cả rất tự giác tránh xa, đi về phía vùng an toàn của mình.

Ngây thơ.

Nguyên Yên cười cười, đi đến cạnh Trương Hạc Nghiên hỏi: “Kí túc xá trường mình ở đâu thế? Điều kiện tốt không?”

“Ngay chỗ cổng sau của trường ấy, sau phòng ăn. Điều kiện thì cũng được, có cả phòng đôi và phòng đơn. Cậu hỏi làm gì đấy? Muốn xin ở hả?”

“Xin được hả?” Nguyên Yên quả thực có nghĩ đến việc này, cô không muốn về nhà sống cùng hai mẹ con họ Liễu kia đâu.

“Aizz, cậu nói sớm một chút có phải tốt hơn không.” Trương Hạc Nghiên ảo não: “Lúc đầu tớ chọn phòng đơn, cậu mà xin sớm hơn tí là ta đã có thể ở chung phòng rồi hi hi.”

Đối với Nguyên Yên mà nói, ở phòng đơn thật ra vẫn tốt hơn, dù sao thì kí túc xá của trường cũng không quá rộng.

“Lúc nào thì đi xem qua kí túc xá của mấy cậu được vậy?”

“Được được, trưa tớ dẫn cậu đi.”

Tiếng chuông vào học reo lên, Nguyên Yên trở về chỗ ngồi của mình, cặp chân dài của Cố Thừa còn đang gác trên bàn, đế giày vừa vặn chỉ vào… chỗ ngồi của Nguyên Yên.

Nguyên Yên nhíu mày: “Giày cậu dính cứt chó kìa.”

Cố Thừa khẽ cười, mí mắt khẽ nâng: “Lừa ai chứ?”

Nguyên Yên một mặt “rất thành thật” nói: “Cậu nhìn qua không phải là sẽ biết sao?”

Nhìn là thua!

Cố Thừa khẽ cười, thả hai chân xuống.

Không nhìn!!

Nguyên Yên nhún nhún vai ngồi xuống, mấy giây sau liền quay đầu lại, xích mũi lại gần mặt bàn của Cố Thừa, khẽ ngửi, sau đó vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn cậu, rồi quay người lên.

Cố Thừa có chút không bình tĩnh.

Cậu khẽ cắn môi, chân khẽ nhúc nhích, khẽ chà chà giày lên sàn, có chút muốn giơ lên để xem.

Hình như trên mặt bàn có chút… thối?

Buổi trưa, Nguyên Yên đi theo Trương Hạc Nghiên để xem qua kí túc xá của Lập An. KTX không lớp lắm, là một tòa nhà ba tầng, các phòng đối xứng nhau.

“Nửa phía đông là của nữ sinh, nửa phía tây là của nam sinh.” Trương Hạc Nghiên nói.

Điều kiện bên trong cũng không tệ lắm, phòng đôi có hai giường, phòng đơn thì có một giường, nhìn có vẻ rộng hơn một chút, mỗi phòng đều có phòng tắm và vệ sinh riêng.

“Cậu mà ở lại trường thì chúng ta càng náo nhiệt.” Miêu Miêu và Uông Phỉ đều hi vọng cô gia nhập hội của bọn mình.

Trương Hạc Nghiên là nhà đông người, cô ấy còn có một em trai mới tám tuổi, có thể quậy điên đảo, vì ngại ồn ào cho nên mới ở lại kí túc xá. Uông Phỉ thì do bố mẹ bận quá, không có thời gian quan tâm nên cho cô nàng ở lại trường. Còn Miêu Miêu thì do nhà cô ấy không ở Sâm thị.

Cả ba người đều ở đây lâu hơn so với những người khác, tình cảm tự nhiên cũng tốt hơn hẳn.

Trương Hạc Nghiên chợt hỏi cô: “Nhà cậu ở đâu? Sao sáng nào cũng thấy cậu đi học sớm thế?”

Nguyên Yên nói: “Ba mình ở Ngự viên, nhưng mà mình không ở với ông ấy. Tớ ở khách sạn Quốc Hào, ngay sát trường ấy.”

Ba người đều vô cùng ngạc nhiên. Miêu Miêu theo phản xạ hỏi: “Nhà cậu ở đây sao không ở nhà mà ở khách sạn thế?” Liền bị Trương Hạc Nghiên đá cho một cái, mới chợt nhớ ra, trong nhà Nguyên Yên còn có một bà mẹ kế, đã thế còn có thêm con của bà ta nữa.

Nguyên Yên thờ ơ nói: “Tớ còn chưa về mà đã tự tiện sửa phòng tớ cho rối tinh rối mù.”

Các cô gái lập tức xù lông lên.

“Cái gì? Qúa đáng.”

“CMN có duyên chết liền á.”

“Ai cho bọn họ quyền này chứ?”

Trong tiềm thức của các cô gái đều biết “mẹ kế” thường không phải là những người tốt đẹp gì, đều là những bà hoàng hậu độc ác trong truyện Bạch Tuyết.

“Tớ đã liên hệ bên công ti nội thất đổi lại như cũ rồi.” Nguyên Yên nói, “vừa mới khởi công.”

“Làm tốt lắm!” Trương Hạc Nghiên dựng ngón cái cho cô một like, “Tớ coi thường nhất là loại người tu hú chiếm tổ chim khách* này, nhà của cậu, hai người họ dựa vào gì mà tùy tùy tiện tiện thế chứ!!”

*Tu hú chiếm tổ chim khách: Loài tu hú có một tập tính đó là đẻ nhờ. Tu hú mẹ sẽ lén lút đẻ nhờ vào một tổ chim khác, thường là chim sẻ hay chim chích,… trước khi đi, tu hú mẹ còn lấy đi một quả trứng thật rồi để lại trứng của mình. Chim mẹ không hề hay biết gì và vẫn tiếp tục ấp trứng như bình thường. Tu hú thường nở trước trứng của các loài còn lại, ngay từ khi mới nở, còn đỏ hỏn nhưng tu hú con đã thể hiện bản năng sinh tồn máu lạnh của mình. Nó dùng sức mạnh, đẩy những quả trứng còn lại ra khỏi tổ, để độc chiếm vị trí số 1, chiếm mọi nguồn thức ăn.

Nhưng Nguyên Yên luôn biết rằng, ngôi nhà ở Kỳ thị, nơi có ba, có mẹ, đấy mới chính là nhà! Cô thực ra cũng không để ý đến ngôi nhà ở Ngự viên, với cô đó cũng chỉ là nơi để ở, không hơn không kém. Xét về mặt pháp luật thì cô cũng có chút phần trong ngôi nhà này, đây là tài sản trước khi kết hôn của ba cô, không liên quan gì đến Liễu Lan Thiến nếu ba không để lại cho bà ta.

“Mẹ tớ bảo chuyện người lớn mình không cần phải quản.” Nguyên Yên thở dài, “Bà ấy bảo mình chỉ cần tập trung hết trí lực vào việc học thôi, đừng để mấy chuyện này làm trễ nải việc học hành. Mẹ còn định mua cho tớ một căn hộ cho tiện, nhưng tớ thấy không phải trong trường còn có kí túc xá hay sao? Ở kí túc xá cũng ổn, buổi sáng còn có thể tranh thủ ngủ thêm mấy phút nữa hì hì.”

“Đúng đúng.” Trương Hạc Nghiên thở dài, dù các cô có giỏi thế nào thì cũng chỉ mới là học sinh, không cần để tâm đến thế giới của người lớn bọn họ.

Miêu Miêu lớn tiếng nói: “Vậy thì tốt, cậu không cần để ý đến mẹ con nhà kia, dọn đến đây ở với bọn tớ, chúng ta cùng nhau ngủ!”

Nguyên Yên gật đầu: “Tìm ai để xin đây?”

Nhóm người Trương Hạc Nghiên dẫn cô đi tìm dì quản lý kí túc, cầm theo tờ đơn mẫu.

“Cậu điền đơn này đi, rồi đưa cho người giám hộ kí, xong xuôi thì đem nộp cho chủ nhiệm là được.”

– ———

Cố Thừa vẫn luôn cảm thấy dưới chân mình hình như có dính thứ gì thật, đi trên đường cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng bọn Vương Triết cứ dính lấy như keo chó, cậu nhịn mãi cho tới lúc ăn cơm trưa xong. Lúc trở về phòng học, cậu nói với Vương Triết: “Mày về lớp trước đi.”

“Làm gì đấy?” Vương Triết hỏi.

Cố Thừa thả lại một câu “Đi WC” rồi đi thẳng.

Rõ ràng trước khi đi ăn bọn họ đã “đi nhẹ” một lần rồi cơ mà, không lẽ Cố Thừa lại có vấn đề về tiền liệt tuyến à?

Cố Thừa đi vào phòng vệ sinh, cẩn thận đóng cửa, lần lượt đưa hai chân lên ngó, còn tỉ mỉ kiểm tra đế giày.

Rõ ràng cmn sạch sẽ, đến một hòn sỏi cũng không có!

Cố Thừa thả chân xuống, nghiến răng: “CMN lừa đảo!”

Hại cậu còn cẩn thận cầm khăn ướt chà đi chà lại mặt bàn.

Nguyên Yên vừa về lớp lại thấy Cố Thừa đang ung dung gác hai chân lên bàn.

Cô đi qua: “Không sợ lại bị thối bàn à?”

Cố Thừa xùy một tiếng: “Có dẫm hay không thì đằng này tự biết!”

Nguyên Yên phì cười, cặp mắt nhỏ cong cong như lưỡi liềm, ánh nắng chiều khẽ đổ lên vai cô.

Một giây trôi qua, Cố Thừa bỗng thấy hình như tim mình bị lỡ một nhịp.

“Cậu nhìn qua rồi hả?” Nguyên Yên hỏi.

Cố Thừa hừ một tiếng, cẩn thận nói: “Cần sao?”

Trong mắt Nguyên Yên, vẻ mặt cùng giọng điệu của người trước mặt này ngây thơ biết bao~

Cô nhịn cười, môi nhỏ mím lại thành một đường, lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh.

Cố Thừa cũng không chịu thua, nín nhịn để không cười thành tiếng, hai người cứ thế ngây thơ đấu với nhau. Khóe miệng của cậu khẽ co rút mấy làn, cuối cùng vẫn là nhịn không được, cười thành tiếng.

Nam sinh ngày thường vừa kiêu căng vừa phách lối, hình tượng cứ thế mà sụp đổ.

Cậu cứ tưởng rằng nữ sinh cổ quái này sẽ thừa cơ đâm chọt cậu, vừa nhìn lên, lại thấy đôi mắt sáng rỡ của cô không giấu được sự ngạc nhiên.

Đáy lòng Cố Thừa như bị cái gì va vào một phát.

Thời gian vẫn còn sớm, thanh xuân của họ, vừa chỉ mới bắt đầu.

Giữa cậu và cô, dường như chỉ cách nhau một tầng giấy mỏng, mọi thứ đều thật mơ hồ, không nói rõ được. Cố Thừa chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên mới mười bảy tuổi, không nghĩ tới việc sẽ đâm thủng tờ giấy mỏng manh kia, duy trì cảm giác như có như không thế này.

Chỉ là trái tim trong lồng ngực cứ đập bình bịch bình bịch vậy á.

Cố Thừa cố dời ánh mắt mình khỏi gương mặt của cô, Nguyên Yên vẫn mỉm cười như thế nhìn cậu.

Đôi mắt cô trong veo, còn ánh lên vài tia giảo hoạt. Cả người như tỏa ra một loại sức sống, ngập tràn hương vị thanh xuân, căng tràn sức sống của tuổi trẻ.

Ánh mắt Cố Thừa vẫn dính chặt vào cô, không thể nào rời mắt được.

Mãi đến khi chuông vào học vang lên, mới lôi cậu ra từ đống hỗn loạn này.

Không ai biết trong một giây này, trong không khí đã xảy ra phản ứng hóa học mãnh liệt như thế nào.

Chỉ có trời biết, đất biết.

Và cậu biết!

*Editor có lời muốn nói

Chanh: Congrats, anh nhà đã rơi vào lưới tình của con ddix tình yêu rồi =)))))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN