Phù Dao hoàng hậu - Quyển 5 - Chương 2: Tâm nơi phương nào
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
0


Phù Dao hoàng hậu


Quyển 5 - Chương 2: Tâm nơi phương nào


Nhã Lan Châu ngồi trên mái hiên Đông Khoa viện trong Hãn Vương phủ uống rượu giải sầu.

Trước đó nàng ấy đã cãi nhau một trận với Chiến Bắc Dã, tức giận bèn không theo hắn nữa, một mình đi Đại Hãn chơi một chuyến, trên đường đi nghe nói Bệ hạ đưa Mẫu hậu đi dạo ở biên thành, cùng với Hãn Vương đến đất phong Trường Hãn. Nàng ấy cũng lâu rồi không gặp Mạnh Phù Dao, vừa có chút nhớ nàng, lại vừa không nỡ rời xa Chiến Bắc Dã nên đã đi theo. Nhưng dọc đường đi nàng ấy dở chứng, không muốn cứ xuất hiện trước mặt Chiến Bắc Dã như vậy, thế là liền trộm rượu trong Hãn Vương phủ, leo lên mái hiên nằm uống rượu. Thị vệ Vương phủ tất nhiên nhìn thấy nàng ấy, nhưng Kỉ Vũ, Diêu Tấn đã dặn dò, cửa lớn của Hãn Vương phủ luôn rộng mở chào đón vị Nhã Công chúa này, họ liền mặc kệ nàng ấy.

Nhã Lan Châu nằm trên mái hiên, bên người chất một đống vò rượu, tửu lượng của nàng ấy cũng trung bình thôi, thế nhưng rượu trộm được lại là “Triều Tịch Túy “, nghe nói loại rượu này mạnh nhất, uống liền ba bát là đã có thể làm người ta say một ngày. Nhưng mà đêm nay đừng nói ba bát, nàng ấy đã uống cạn ba vò mà cũng chỉ có hơi say thôi, bèn buồn bực cầm vò rượu lên, lắc lắc, nghe nghe, cuối cùng nấc liên tục, thở dài: “Tửu lượng của bản Công chúa… Ưm… Đúng là ngày càng tiến bộ…”

Nàng ấy không biết rằng, Diêu Tấn từ khi nhận được tin “Chẳng qua chỉ là đến cùng…” kia liền hạ lệnh đổi hết rượu đặt bên ngoài, thành rượu nhẹ ôn thuần là “Lê Hoa Bạch”. Đùa chứ, một Chiến Bắc Dã, lại thêm Trưởng Tôn Vô Cực cùng Mạnh Phù Dao, ba người hung hãn đó, khả năng phát sinh sự cố trong phạm vi ba dặm xung quanh họ là vô cùng lớn. Vưong phủ này Diêu Tấn đã hao tâm tổn trí lo liệu, từng cọng cây ngọn cỏ đều giá trị ngàn vàng, nhỡ ba người kia mượn rượu gây sự phá hủy thì làm sao chứ? Va vào anh bạn nhỏ Nguyên Bảo đại nhân thì sao? Kể cả không va vào Nguyên Bảo đại nhân, đụng vào hoa hoa cỏ cỏ cũng sẽ chẳng tốt gì.

Gian thương trời sinh Diêu Tấn sớm đã tiếp thu tinh túy làm giàu của dân buôn rượu giả nghìn năm trước, thế là liền bày trò bình Mao Đài đựng Nhị Oa Đầu, bình “Triều Tịch Túy” Nhã Công chúa trộm thực ra là “Lê Hoa Bạch”…

Đáng tiếc Lê Hoa Bạch một khi uống nhiều cùng sẽ say, ánh mắt Nhã Lan Châu trở nên sắc bén, nàng ấy ôm lấy khuôn mặt đang nóng bừng, nghĩ răng, Chiến Bắc Dã đúng là không phải tên tốt đẹp gì, chẳng qua nàng ấy nhìn thấy nội y của hắn ướt đẫm nên sợ hắn lạnh, muốn cởi xuống giúp hắn hong khô mà thôi. Nhã Công chúa nàng có bao giờ làm những chuyện vặt vãnh của người hầu như là hong khô quần áo đâu chứ? Hắn thì tốt rồi, nàng ấy địa vị cao nhường nhịn người có địa vị thấp, hắn còn nhướng mày trừng mắt với nàng ấy, hừ hừ hừ… Nếu nàng ấy là Mạnh Phù Dao, còn không phải sẽ tát hắn một cái… Không đúng, nếu nàng ấy là Mạnh Phù Dao, hắn căn bản sẽ không nhướng mày trừng mắt, chỉ sợ hắn ước còn không được.

Nhã Lan Châu run rẩy, lòng có chút chua xót, nhưng nàng ấy lập tức vỗ mặt cho bản thân tỉnh táo lại, nhấc một vò rượu lên uống ùng ục đến hết, nàng ấy hùng hổ uống tiếp, như muốn uống thật nhiều rượu để những suy nghĩ vừa rồi trôi hết xuống bụng. Uống xong nàng ấy quệt miệng, lẩm bẩm: “Nhã Lan Châu à Nhã Lan Châu, ngươi có tiền đồ một chút đi được không, ngươi uống hết rượu của người ta, lại muốn ghen tuông với người ta nữa sao?”

Nàng ấy lung la lung lay, híp mắt nhìn ánh trăng trên bầu trời, cảm thấy ánh trăng đêm nay không tồi, đẹp hơn nhiều so với cái mặt đen thui suốt ngày của Chiến Bắc Dã, nhịn không được bèn lớn tiếng ngâm thơ:

“Nguyệt xuất hạo hề

Giảo nhân liễu hề

Thư yêu kiều hề

Lao tâm tiệu hề.”

Đột nhiên nàng ấy lại cảm thấy vô cùng chua xót, cũng không đấu lại được tên vô liêm sỉ kia. Rồi nàng ấy nhớ tới bài thơ lần trước Mạnh Phù Dao say rượu ngâm rất hay, hay bài này nhiều, bèn vỗ đầu gối ngâm tiếp:

“Đêm qua tuyết rơi trên cành

Một mình uống rượu khướt say bên đường

Áo mũ hối hận đánh rơi

Vì ai mà uống dấm chua lão Trần

Tìm người bách chuyển ngàn hồi

Giật mình ai nấy khổ riêng đường ai.”

Đúng lúc phía dưới có đội thị về đi tuần tra ngang qua, đồng loạt lảo đảo…

Nguyên Bảo đại nhân cũng vừa khéo đi ngang qua, nó vốn đang ngủ trong phòng Mạnh Phù Dao, nằm ngang nằm ngửa đợi nàng về, nhưng đợi mãi không thấy Đại Vương lâm hạnh, trộm uống nhiều rượu nên buồn đi tiểu, bèn định tiểu vào trong chậu hoa, nhưng lại chê phân bón trong chậu không sạch sẽ, dứt khoát nhảy lên xem xét địa hình Hãn Vương phủ, đám thị vệ từ lâu đã được báo, nếu trông thấy một con chuột trắng mập mạp lăn qua thì không cần đánh chuột, coi như không thấy là được.

Nguyên Bảo Đại Nhân tìm được chỗ giải quyết xong liền nghe thấy “thơ hay” trên đỉnh đầu, lập tức bịch bịch leo lên, xòe móng vuốt ra nằm ngủ ở bên người Nhã Lan Châu, Nhã Lan Châu hơi nghiêng đầu nhìn thấy quả cục bông trắng kia mặc áo choàng đỏ, lập tức cười hi hi, nói: “Nguyên Bảo, vẫn là ngươi tốt nhất, ở bên cạnh ta.”

Nguyên Bảo đại nhân há hốc miệng, liếc nhìn vò rượu chưa uống hết, trong lòng tự nhủ rằng, đại nhân ta chỉ là thích ngủ ở nơi đầy hương rượu mà thôi.

Tư thế nằm của người và chuột hệt như nhau, Nhã Lan Châu xuất thần nhìn ánh trăng trên trời cao, một lúc sau thở dài: “Thật xa… Thật xa quá…”

Nguyên Bảo đại nhân liếc nàng ấy một cái, lòng nghĩ, đúng là nhiều nghĩa, nhiều nghĩa mà…

Sau đó nó bò vào trong một vò rượu chơi đùa, đột nhiên hít hít cái mũi, lỗ tai dựng lên, Nhã Lan Châu cũng nghe thấy tiếng động lạ, đứng lên đi về phía xa nhìn quanh.

Nàng ấy nhìn thấy một bóng người xiên xiên vẹo vẹo bước tới từ xa, người nọ hình như bị trọng thương, đi lại khó khăn, ánh trăng lạnh chiếu xuống, mơ hồ có thể thấy toàn thân hắn đầy máu.

Phương hướng mà hắn đi đến là Hãn Vương phủ, còn cách hai ngõ hẻm, thế nhưng khoảng cách có vẻ vẫn còn rất xa xôi vì cả đoàn người áo xám đang đuổi theo hắn, tựa hồ dốc hết sức ngăn cản hắn đến Hãn Vương phủ, người áo xám dẫn đầu đang giương cung lên, từ đằng xa bắn tới sau lưng người nọ.

Ưm… Ban ngày ban mặt, ở trước mặt Nhã Công chúa chính khí lẫm liệt mà không coi ai ra gì, định giết người không kiêng dè gì sao?

Hả?

Hừ!

Nhã Lan Châu vừa hô vừa nhảy bật lên, lập tức nắm lẩy hai vò rượu, chuẩn bị ném về phía đó.

Nàng ấy tung mình nhảy qua đầu tường con hẻm gần nhất, người còn đang ả trên không trung đã ném vò rượu về phía mũi tên đang bay đến, lúc ném ra khóe mắt nàng nhìn thấy một tia sáng trắng lóe lên, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bèn quay đầu lại nhìn nơi mái hiên thì không thấy Nguyên Bảo đại nhân đâu, lại nhìn thấy trong vò rượu đang bay kia có cục bông trắng đang xòe bốn móng ra, lông hắng dựng đứng, đôi ngươi trừng to vừa tròn vừa lanh lợi.

Nhã Lan Châu kinh hãi hét lên rồi lao nhanh đến, vò rượu đã va cham với mũi tên, nàng ấy lại hét một tiếng, nhắm mắt lại, vô cùng hoảng sợ e là mình sẽ nhìn thấy đống thịt đầy máu tươi, rốt cuộc nàng ấy lại nghe thấy tiếng một nam tử rống to.

Nhã Lan Châu mở mắt ra, thấy vò rượu vỡ vụn, mũi tên cũng rơi xuống, Nguyên Bảo đại nhân dùng móng vuốt tiêu sái đạp bay mũi tên, xinh đẹp vọt người ra ngoài, xoay vòng ba trăm sáu mươi độ, chân trước giang ra, đạp lên đôi mắt của nam tử nọ.

Nó đạp mù mắt người ta rồi…

Người nọ đau quá gầm lên giận dữ, liền vung đao chém, Nguyên Bảo đại nhân trái né phải tránh dưới đao của gã, linh hoạt nhảy lên nhảy xuống, nhiều lần suýt bị chém trúng, Nhã Lan Châu nhìn thấy liền kinh hồn bạt vía, nhanh chóng nhào đến, vung mạnh tay, một vò rượu lại đập tới, đám người áo xám ùa vào bao vây lấy nàng ấy, đao kiếm trong tay lóe sáng hàn quang.

Nam tử đi đầu ngẩng lên nhìn Hãn Vương phủ sừng sững cách đó không xa, do dự một chút, phất tay lên hung hăng thấp giọng nói: “Tốc chiến tốc thắng!”

Nhã Lan Châu lạnh lùng cười khẩy, “bang” một tiếng, rút ra loan đao nhỏ màu sắc rực rỡ sau lung, khua một cái, nói: “Đến đi, bà đây đã lâu không đánh nhau, ngứa tay rồi!”

Nguyên Bảo rơi bịch trên vai nàng ấy, hai móng bày ra tư thế hung hãn oai hùng của Không thủ đạo.

Đám người áo xám vây quanh dày đặc, loan đao Nhã Lan Châu sáng ngời đẩy lui một người, trong lúc cấp bách nàng ấy quay đầu lại, nhìn thoáng qua người đã được cứu đang hấp hối nằm kia, phía mặt bên kia người nọ đính đầy máu, đầu tóc rối bù, tóc đen dính trên mặt che lấp một nửa khuôn mặt, dù là vậy nàng ấy vẫn nhận ra đó là ai ngay lập tức.

Nhã Lan Châu ngạc nhiên nói: “Là ngươi…!”

Mạnh đại vương đang ngủ say, trong mộng chợt nghe thấy tiếng cào cấu.

Tiếng cào cấu rất kỳ lạ, như là động vật cào tường, Mạnh Phù Dao mở mắt, liền trông thấy bóng trắng lóe lên trên đầu giường, Nguyên Bảo đại nhân lông trắng tung bay xuất hiện trước mặt nàng, vung móng vuốt kêu to: “Chíp… chíp! Chíp… chíp!”

Mạnh Phù Dao lười biếng cười nói: “Uống rượu đến phát điên rồi hả?” Đột nhiên nàng nhướng mày, thình lình phát hiện trên bộ lông trắng của Nguyên Bảo đại nhân có vết màu đỏ.

Máu?

Mạnh Phù Dao vừa khoác thêm áo bào, vừa vọt qua tường, bóng người chợt lóe, bên mình là Chiến Bắc Dã và Trưởng Tôn Vô Cực, Trưởng Tôn Vô Cực giơ tay nhấc Nguyên Bảo đại nhân lên, không biết vì sao Thái tử điện hạ luôn chú trọng hình tượng, quần áo chỉnh tề hôm nay lại ăn mặc không ngay ngắn lắm, cổ áo nới lỏng chưa thắt chặt, lộ ra xương quai xanh bằng phẳng tinh tế cùng chút da thịt cơ ngực bóng loáng, trong vẻ lười biếng lại có nét mê hoặc, Mạnh Phù Dao vừa nhìn thấy mặt liền ửng đỏ, vội vàng quay đi chỗ khác.

Trưởng Tôn Vô Cực nhìn nàng một thoáng, lại liếc nhìn Chiến Bắc Dã. Nghe Nguyên Bảo đại nhân chi chi chít chít nói vài câu, Mạnh Phù Dao đã nhảy lên đầu tường, nói: “Chuột bị thương? Hả? Chuột bị thương rồi?”

Một câu cuối đằng đằng sát khí, Nguyên Bảo đại nhân ở trong lòng bàn tay Trưởng Tôn Vô Cực ra sức giãy giụa chỉ ra phía ngoài. Ba người quay sang liền thấy cách vài ngõ hẻm phía xa, mơ hồ có một bóng người màu sắc rực rỡ đang hăng hái chiến đấu kịch liệt, một nhóm người áo xám bày trận vây quanh nàng ấy, chậm rãi dồn ép nàng ấy rời Hãn Vương phủ ngày càng xa.

Nhìn thấy tiểu loan đao nàng ấy liền biết là ai, là Nhã Lan Châu.

Làm phản rồi! Người hét to chính là Hãn Vương gia hung hãn: Ta không đi ra ngoài săn thỏ, lại có người lá gan to bằng trời, định giết thỏ nhà ta!”

Nàng còn chưa rống xong, Chiến Bắc Dã đã lướt ra ngoài đi cứu con thỏ Nhã, sau đó thị vệ của hắn cùng thị vệ của Trưởng Tôn Vô Cực không hề kinh động Mạnh Phù Dao chống nạnh đứng ở đầu tường, ngang nhiên chỉ về hướng đó, nói: “Đi! Bắt sống thủ lĩnh cho ta, còn lại toàn bộ giết chết!”

Thị vệ bên dưới nhận lệnh cất tiếng vang dội, cửa chính cửa hông cửa sau nháy mắt đồng thời mở cùng một lúc, đại đội thị vệ như cát đen chảy cuồn cuộn xông ra từ Vương phủ, nhanh chóng chạy về hướng đó, tiếng vó ngựa cấp tốc cùng tiếng ủng da giẫm trên mặt đường trầm thấp, phá vỡ cảnh đêm lặng lẽ.

Ánh đuốc sáng liên tiếp chói lọi, chiếu sáng quang cảnh thị trấn xung quanh Vương phủ, đám người áo xám thấy tình thế không ổn liền muốn đào tẩu, thế nhưng một bóng đen lóe lên, có một người hết sức tức giận lao đến như cuồng phong, kéo Nhã Lan Châu say rượu không còn sức chiến đấu nhưng vẫn gắng gượng đang bị thương nhẹ ra, vừa vung tay đã liền bóp chết một người.

Chỉ trong chốc lát đó, Hãn Vương quân và thị vệ đã chặn toàn bộ lối thoát, bao vây đám người áo xám, ánh đuốc tỏa sáng hừng hực, chiếu rọi vẻ tuyệt vọng trên mặt bọn họ, chiếu sáng hai mắt của của người mặt dính đầy máu vẫn đang dựa lưng vào tường.

Người đó nâng ống tay áo rách nát lên, theo ánh lửa sáng rực đến chói mắt nhìn thấy Đại Hãn Hoàng đế thân hình như rồng lướt qua, nhìn nhìn thấy Đại Hãn thiết kỵ như gió cuốn tới, nhìn thấy thiếu niên thanh tú mặc quần áo xanh thẫm cùng với vô số thị vệ xung quanh bước đến, thân hình thẳng tắp, ánh mắt đằng đằng sát khí.

Khi hắn nhìn thấy thiếu niên kia bèn lấy ống tay áo che mắt chớp chớp, hai dòng nước mắt mỏng manh trào ra, thuận theo vết máu chảy xuống.

Hắn thì thào nói: “Ngọc Sơ… Nàng không chết uổng… ta rốt cuộc… còn sống nhìn thấy Hãn Vương…”

Mạnh Phù Dao bước nhanh đến, đánh mắt liền nhìn thấy Nhã Lan Châu tóc tai bù xù thở hồng hộc, máu tươi vẫn chảy dọc cánh tay trái, lập tức giận dữ, bỗng nhiên quay đầu, hung ác nhìn chằm chằm đám người áo xám đã không dám tiếp tục vây công Nhã Lan Châu nữa, mà đang đứng dựa lưng nhau.

Đám người kia kinh hoàng nhìn nàng, thiếu niên thanh tú gần như đơn bạc này chính là Hãn Vương danh vang thiên hạ, nổi tiếng hung hãn vô sỉ, giỏi gây sự, thích cậy mạnh sao?

Nghe nói Mạnh Hãn Vương là nữ tử? Võ công Phá Cửu Tiêu đứng đầu Thập cường giả!

Tên cầm đầu bị đâm thủng một con mắt, sắc mặt trắng bệch lo lắng, ánh mắt càng lúc càng trở nên hoảng loạn, trước khi y đến đây, Thủ lĩnh đã dặn dò đi dặn dò lại, dù thế nào cũng phải chặn giết người đang cầu cứu kia trước khi hắn ta đến Hãn Vương phủ, nhất định không thể kinh động đến Hãn Vương, bọn y đều là tinh anh trong bang, không tiếc hao tâm tổn trí suy nghĩ, vượt qua biên giới đuổi giết người này. Mục đích của y chỉ là món thù lao cực kì lớn kia, ai cũng không muốn không đâu lại trêu chọc cường địch. Đáng tiếc vận khí không tốt, nhiều lần xuất hiện tình huống đột ngột bên ngoài, hôm nay rơi vào trường hợp như thế này, phải làm như thế nào cho tốt đây?

Y thầm tính toán trong lòng, chỉ có thể lộ ra tên bang rồi mềm giọng nhờ vả, cho dù tên Mạnh Hãn Vương này không nghe đạo lý thì theo lý mà nói cũng không nên ra tay giết người, tùy tiện đắc tội với thế lực nước khác.

Bên mình lần này tổn thất, chỉ có thể nhận xui xẻo, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun!

Trong lòng đã định, y miễn cưỡng nở nụ cười, hạ thấp người nói: “Xin hỏi ai là Mạnh Hãn Vương?”

Ngươi còn khách khí với ta, chẳng lẽ vẫn muốn chạy trốn à? Mạnh Phù Dao thú vị nhìn y, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Không dám, chính là tại hạ.”

“Ngưỡng mộ đại danh của Vương gia đã lâu, hôm nay được nhìn thấy ngài, quả thật may mắn.” Người áo xám lại hạ thấp người.

Mạnh Phù Dao nhìn chằm chằm tên sát thủ đang ra vẻ văn nhã nói chuyện thơ văn cùng địch thủ, thật sự cảm thấy thú vị, y hợp tác như thế, xem ra cũng không cần lãng phí sức lực tra tấn bức cung. Nàng híp mắt, chậm rãi nói: “Khách khí, khách khí rồi, không biết các hạ đêm khuya xâm nhập Hãn Vương phủ, sát thương bằng hữu của ta, là muốn gì?”

Người áo xám nhướng mày, nghĩ thầm ngươi quy chụp quá nhanh rồi, nơi đây còn cách Hãn Vương phủ bốn con phố, người truy sát ngược lại là bằng hữu của ngươi mới đúng, ngươi nói như vậy dụng tâm cũng quá hiểm ác rồi? Y nhanh chóng tiến lên một bước, “Vương gia xin chớ hiểu lầm, huynh đệ tại hạ là vì đến truy đuổi phản đồ, không ngờ đã xông vào đất phong của Vương gia, là có chỗ thất lễ, mong Vương gia xem xét, đều là võ lâm một nhà, hãy thông cảm cho.”

Ánh mắt Mạnh Phù Dao lóe lên, chậm rãi cất tiếng: “Ồ? Võ lâm một nhà? Không biết các vị thuộc nơi nào? Mời báo tên xưng danh.”

Người áo xám kia ưỡn ngực một cái, giọng điệu khiêm tốn, vẻ mặt lại rất nắm chắc nói: “Tại hạ Tương Ứng, thuộc Trường Thiên bang Toàn Cơ quốc.” Y nhìn Mạnh Phù Dao, “Nếu như Mạnh Hãn Vương hôm nay không truy cứu tại hạ mạo phạm, để cho tại hạ mang phản đồ đi, tương lai trên dưới Trường Thiên bang sẽ cảm tạ đại đức của Vương gia! Tệ bang tuy không có thế lực hùng hậu, địa vị tôn quý như Vương gia nhưng cũng có chút thế lực nhỏ trong thiên hạ, tương lai nhất định sẽ báo đáp ngài!”

Mạnh Phù Dao nghiêng nghiêng đầu, Diêu Tấn “Vạn Sự Thông(*)” bên cạnh nàng lập tức thấp giọng thì thầm vào tai nàng: “Đệ nhất bang của Toàn Cơ, cũng là thế lực kiêu ngạo nhất Lục Lâm.”

(*) cái gì cũng biết.

Mạnh Phù Dao “A…” lên, quay đầu cười tủm tỉm nhìn người áo xám, “Trường Thiên bang… Hân hạnh hân hạnh…”

Người áo xám nhìn vẻ mặt của nàng, nhất thời trong lòng thấy yên tâm, Mạnh Phù Dao liếc y, nói: “Không truy cứu à… Đem người đi à… Cũng không phải không thể được.”

Người áo xám mừng rỡ, nhanh chóng nói: “Chỉ cần Vương gia đồng ý, Bang chủ tệ bang nhất định sẽ trọng tạ đại đức của Vương gia!”

“Đừng khách khí đừng khách khí, đều là Võ lâm một nhà mà.” Mạnh Phù Dao phất tay, nàng quay đầu nhìn về phía người bị đuổi giết đã được thị vệ nâng dậy kia, ánh mắt bỗng nhiên co rụt lại.

Toàn Cơ thành An Quận vương, Hoa Ngạn.

Mạnh Phù Dao từng gặp hắn hai lần, một lần là ở Chấn Vũ đại hội, hắn là đối thủ của Vân Ngấn, lúc ấy Mạnh Phù Dao có ấn tượng sâu sắc với chân lực hùng hậu của hắn, một lần khác là đại điển phong hậu của Hiên Viên, hắn và phu nhân – Toàn Cơ Công chúa Phượng Ngọc Sơ được Toàn Cơ phái tới chúc mừng, lúc đó nàng đã biết rõ đây là người bị loại trong cuộc đấu võ tranh giành ngôi vị Hoàng đế.

Có điều người bị loại này không phải quá thảm rồi sao? Thảm đến mức không thể tiếp tục ở lại nước mình, bị đuổi giết phải chạy ngàn dặm khỏi lãnh thổ, tới địa bàn của nàng.

Ấn tượng của Mạnh Phù Dao về hắn cũng không tệ lắm, nàng nhớ rõ trong trận chiến với Vân Ngấn, vị Quận vuơng này đấu rất tập trung, nhận thua cũng rất hào sảng, là một hán tử chân chính, xứng làm đối thủ của Vân Ngấn.

Ánh mắt nàng lướt qua Hoa Ngạn một vòng, trông thấy lo lắng cùng gấp gáp nhưng lại không chút sợ hãi từ trong ánh mắt đối phương, ánh mắt nàng lóe lên sự hài lòng, nàng quay đầu lại, lên tiếng: “Thế nhưng, cứ như vậy cho các ngươi đi, hình như không được ổn….”

Người áo xám biến sắc, vội vàng nói: “Hãn Vương…”

“Vị này không phải phản đồ của Trường Thiên bang các ngươi.” Mạnh Phù Dao liếc xéo hắn: “Nếu Quận vương tôn quý là phản đồ của Lục Lâm các ngươi, thì Trường Thiên bang cũng có thể thành lập đất nước rồi, còn cần chạy đến trước mặt bản vương sao?”

Sắc mặt người áo xám lại biến đổi, y quệt quệt mồ hôi trên mặt, sau một lúc do dự mới nói: “Vương gia muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho chúng ta?”

“Rất đơn giản.” Mạnh Phù Dao khoát tay chặn lại. “Tốt xấu gì ta cũng là chủ của Đại Hãn, dân sinh trị an của vùng này đều do ta quản, các ngươi đánh giết đến tận nơi đây, ta đến một lí do hợp lí cũng không có đã bỏ qua cho các ngươi, Hãn Vương Đại Hãn ta còn mặt mũi nào cơ chứ?”

Người áo xám cúi đầu trầm tư, Mạnh Phù Dao chắp tay nhìn lên trời, Chiến Bắc Dã, Trưởng Tôn Vô Cực, Nhã Lan Châu đều không nói lời nào, bọn họ đều quen việc hễ có chuyện gì là Mạnh Phù Dao đều tự mình xử lí, vì nàng hav rộng rãi thu phục lòng dân. Khiến Chiến Bắc Dã hung hãn, Trưởng Tôn Vô Cực thâm hiểm, Nhã Lan Châu vô lại, càng mừng rõ vì bớt được việc.

Người áo xám tính toán trong lòng, nếu hôm nay không nói rõ thì việc rời đi sẽ hết sức khó khăn, trên thực tế nếu đổi thành Quốc vương nào cũng đều có thể xử lý như vậy, Mạnh Hãn Vương đã đủ khách khí, thoạt nhìn cũng không ương ngạnh không nói đạo lý như trong truyền thuyết, ngược lại là loại người biết xem xét thời thế. Nếu như vậy, dù sao cấp trên sớm muộn cũng có chủ ý kết đồng minh với nhân vật thực lực này, bây giờ giao hảo trước cũng không sao.

Sau đó, cái tên hiểu Mạnh Phù Dao nhưng lại hiểu không trọn vẹn, làm thích khách hay làm chính khách đều lơ mơ này ngẩng đầu lên, tiến sát lại Mạnh Phù Dao, trầm thấp nói: “Mong Vương gia tuyệt đối giữ bí mật… Đây là người mà Thập nhất Điện hạ nhờ cậy Bang chủ tại hạ bắt, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tốt nhất là thấy xác!”

Thập nhất Điện hạ Toàn Cơ, Hoàng tử mà Phượng Toàn súng ái nhất, con trai đầu của Hoàng hậu Toàn Cơ.

Trong nháy mắt Mạnh Phù Dao liền nhớ lại nội dung tài liệu ngày ấy Trưởng Tôn Vô Cực đưa cho nàng, cười cười, nói: “Ồ… Là thế sao? Nhưng tại sao phải giết hắn?”

Người áo xám kỳ quái liếc nàng một cái, nhất thời không rõ vì sao vị chính khách trứ danh Đại lục Năm châu này sao lại hỏi câu hỏi ngây thơ như vậy, nhưng vẫn cẩn thận đáp: “Ta chỉ nghe nói thoáng qua rằng, trên người vị Quận vương này có đồ quan trọng, cần lấy trở về…”

Mạnh Phù Dao “Ừ”, cười cười, vươn vai duỗi tay, nói: “Ai da, lãng phí một đêm ngon giấc… Được rồi, cứ như vậy đi.”

Nàng gật đâu với người áo xám, nở một nụ cười xán lạn.

Người áo xám giật mình, vội vàng nhưng không dám thất lễ, lộ ra khuôn mặt tươi cười mất một bên mắt, máu nửa bên mặt, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Mạnh Phù Dao ngọt ngào khách sáo cười, sau đó quay người, chắp tay, không nói thêm gì nữa, tiêu sái bước đi.

Người áo xám ngạc nhiên nhìn bóng lưng nàng, không rõ nàng có ý gì, nhưng tai lại đột nhiên nghe thấy tiếng khẩu lệnh trầm thấp đầy sát khí:

“Giết!”

Lời ngắn như đao, sát khí mãnh liệt, sau đó người áo xám liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh, hoa máu tung tóe trước mắt, những dòng máu tươi không ngừng không nghỉ phun trào, tản ra một màn sáng đỏ tươi trước mặt y.

Trong màn sáng ấy, y nhìn thấy bóng lưng nàng thản nhiên chắp tay bước đi, từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại.

Y từ từ rũ mắt xuống, nhìn ngực mình có thêm một lỗ lớn, trong lỗ đó y còn nhìn thấy một cách kỳ dị huynh đệ của mình cũng đã nhuốm đầy máu tươi ngã xuống, thi thể bị hung hăng giẫm đạp trên nền đất bụi.

Sau đó y cũng yếu ớt ngã xuống.

Suy nghĩ cuối cùng trong đầu của y là: Mạnh Hãn Vương hình như vốn không hề có ý thả người.

Mạnh Phù Dao dường như không nghe thấy tiếng kêu thảm thiết sau lưng, đi đến bên người Hoa Ngạn, nhìn nhìn hắn, lệnh cho thuộc hạ đưa hắn vào trong phủ rồi quay lại hỏi Nhã Lan Châu: “Châu Châu, vết thương nghiêm trọng không?”

Nhã Lan Châu đĩnh đạc khua loan đao một cái: “Không có việc gì, vết thương ngoài da nhẹ thôi.” Rồi nàng ấy lập tức thoáng hổ thẹn nói: “Phù Dao, ta lại mang phiền toái đến cho tỷ.”

“Cái gì gọi là muội mang phiền toái đến cho ta chứ?” Mạnh Phù Dao cười: “Là do bản ta thân trời sinh đã là cái máy nhận phiền toái, chuyện khác thì thôi không nói, nhưng dám khi dễ bằng hữu của ta trên địa bàn của ta, còn muốn ta thả người? Nằm mơ!”

Nhã Lan Châu không nói gì, biết rõ rằng, với tính tình Mạnh Phù Dao, nếu Hoa Ngạn từ xa ngàn dặm chạy đến xin giúp đỡ, thì dù thế nào nàng cũng sẽ không để hắn bị giết trước cửa nhà mình, thù oán này nhất định sẽ kết định, nhưng giết ngươi ngay lập tức, lại còn hung hãn thế này, chắc là bởi vì nàng ấy bị bắt nạt.

Ngươi bắt nạt người nhà của ta, ta giết cả nhà ngươi.

Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối đầu, vậy thì giết hết cho xong, xưa nay nàng làm việc luôn luôn không thích dây dưa dài dòng.

Mạnh Phù Dao nghiêng mắt nhìn Hoa Ngạn, lệnh cho thuộc hạ sắp xếp chỗ ở cho hắn, đợi hắn hồi phục rồi hẵng nói, nàng cũng bảo Nhã Lan Châu về phòng nghỉ, còn mình lười biếng trỏ về ngủ tiếp. Lúc này nàng đã biết rõ nơi ở nên không đi lạc, tiến vào sân nhỏ rồi ngẩng lên nhìn sắc trời, không biết thế nào lại thở dài, lẩm bẩm: “Ta phát hiện ra – sức thu hút hoàng quyền của ta ngày càng kinh khủng rồi, còn chưa ra khỏi lãnh thổ Đại Hãn đến Toàn Cơ, mà đã đụng phải người của Hoàng tộc.”

“Vì nàng trời sinh là kẻ gây chuyện.” Bên cạnh có người cười khẽ, Mạnh Phù Dao liếc mắt liền nhìn thấy cổ áo của người nọ rộng mở, lộ ra xương quai xanh mê hoặc, lập tức bụm lấy mũi, đẩy hắn dựa vào tường, đưa tay giúp hắn cài cổ áo.

“Đại ca, đừng khiến người khác muốn phạm tội.”

“Van xin nàng hãy phạm tội đi.” Trưởng Tôn Vô Cực cười khẽ, dung nhan như ngọc lờ mờ hiện ra dưới ánh trăng, phong tình mê hoặc hơn cả mộng cảnh tươi đẹp, trầm thấp nói: “Ta cam đoan không phá giường.”

Mạnh Phù Dao lúng ta lúng túng vội vàng sửa cổ áo ngay ngắn cho hắn, rồi mới buông tay che mũi, làu bàu: “Nguy hiểm thật.”

Nguy hiểm thật, nếu phun máu mũi trước mặt hắn, đời này nàng cũng khỏi cần gặp lại hắn nữa.

“Sắp phải đi ngủ rồi, cài lại không thấy phiền toái sao?” Trưởng Tôn Vô Cực sờ sờ cổ áo, sóng mắt dập dềnh: “Thực ra, ta vừa phát hiện, mở cổ áo ra thoáng mát hơn…”

“Vậy huynh chậm rãi thông khí đi, lão nhân gia ta muốn ngủ.” Mạnh Phù Dao bỏ hắn lại, bước nhanh vào phòng đóng sầm cửa lại, lẩm bẩm: “Không yên tĩnh nổi.”

Nàng muốn ngủ nhưng lại không dám cởi quần áo, bên ngoài có sói xám lớn, trước khi sói xám lớn bỏ đi, thỏ trắng trong sáng nhất định phải hết sức cảnh giác.

Sói xám lớn quả nhiên chưa đi, nghiêng nghiêng người dựa vào cửa sổ phòng nàng, ánh trăng chiếu lên ô cửa giấy, phác họa khuôn mặt nghiêng nhàn hạ phong lưu của hắn trên đó, Mạnh Phù Dao ở trong phòng tối nhìn bóng nghiêng tinh xảo đến kinh người kia, nghĩ thầm, “Trắc mạo phong lưu, ngọc nhân Vệ Giới(*)”, có phải chính là chỉ phong tư xuất trần khắp tiên trời dưới đất như thế này hay không?

(*) Trác mạo phong lưu: chỉ người có vẻ ngoài đẹp trai, phóng túng.

Ngọc nhân Vệ Giới: Vệ Giới, tự Thúc Bảo, người huyện An Ấp, là danh sĩ, mỹ nam cuối đời Tây Tấn. Từ nhỏ Giới có ngoại hình nổi bật, cưỡi xe dê vào chợ, người kéo nhau đến xem chật ních, khen là người ngọc. Cậu của Giới là Vương Tế ca ngợi: “Châu ngọc ở bên cạnh, nhận ra hình dáng mình xấu xí.”

Bóng hình trên cửa sổ bất động, dường như đang ngắm trăng đến xuất thần, một lúc sau nàng nghe thấy tiếng hắn vang lên bên ngoài cửa sổ, thoáng do dự xen bất đắc dĩ: “Phù Dao, có cách nào… khiến nàng ở lại không?”

Lòng nàng chấn động, đây là lần đầu tiên Trưởng Tôn Vô Cực nghiêm túc bàn luận cùng nàng về vấn đề đi hay ở, trước đó, hai người đối với việc này đều tự ngầm hiểu lẫn nhau, ai cũng cẩn thận tránh né từng ly từng tí, sợ vượt qua điểm mấu chốt của nhau. Nhưng mà tối nay, người xưa nay luôn suy nghĩ trước sau, nói chuyện làm việc đều thích quanh co uốn lượn này, tại sao đột nhiên lại thẳng thắn như vậy, dùng một câu đơn giản không thể chạm đến nhất, đánh động sự phòng vệ của nàng?

Nàng im lặng lâu thật lâu, cuối cùng tàn nhẫn nói: “Không có.”

Hai chữ nặng tựa nghìn quân, bóng hình kia như bị đá lớn đập trúng liền khẽ chao đảo, cũng làm cho hốc mắt nàng chực trào nước mắt.

Nàng nhắm mắt lại, im lặng lui lần đến bên giường, lặng lẽ ngồi im lặng trong bóng đêm.

Tiếng nói của Trưởng Tôn Vô Cực từ ngoài cửa sổ vọng vào: “Nếu như, ta cho nàng một gia đình thì sao?”

Mạnh Phù Dao giật mình, trong chớp mắt nàng liền hiểu ra rằng hắn đang cầu hôn nàng, thế nhưng… Không phải hắn biết rằng, hắn hỏi như vậy chắc chắn sẽ nhận lại được lời cự tuyệt của nàng sao?

Trưởng Tôn Vô Cực lại thở dài, từ tốn nói: “Phù Dao, hình như nàng chưa từng nói rằng nàng muốn tìm lại thân thế của mình.”

Mạnh Phù Dao trầm mặc, thoáng cái đã hiểu được hàm ý cụ thể trong hai chữ “Gia đình” mà hắn nói, hai tay nàng nắm chặt đệm giường lạnh buốt, vải tơ lạnh trơn như tâm trạng của nàng trong khoảnh khắc này, im lặng một lúc nàng đáp lại: “Ta… không muốn nhiễu loạn cuộc sống của nguời khác… mà thôi.”

Nàng không dám chắc những lời mà mình nói ra có phải là những lời thật lòng hay không.

Lúc trước vì một manh mối nàng đã không tiếc công truy tìm đến Hiên Viên, thế nhưng khi một câu “Hướng Bắc” kia thốt ra, khi sắc mặt trầm mặc nặng nề của Tông Việt lúc đó là Ám Mị lộ ra, khi những manh mối vụn vặt dần dần chỉ về cùng một phương hướng, nàng lại do dự.

Những mảnh vỡ chắp vá, từ từ lộ ra hình dáng mơ hồ, nàng cảm giác được, đó là đen tối, đau buồn, cô độc, tựa như ác mộng.

Cha mẹ cho nàng những năm tháng ấu thơ đó cho dù có nỗi khổ tâm, chung quy cũng vì không thể bảo vệ nàng, nếu như nàng nhất định phải tìm về, có lẽ sẽ mang phiền não cho họ.

Nếu như nàng một lòng vẫn muốn về hiện đại, vậy hãy để cha mẹ ruột kiếp này quên nàng đi, tựa như quen với việc mười bốn năm không có nàng, quen với việc vĩnh viễn không có nàng.

Nàng cũng là một người bình thường, cũng muốn cuộc sống thuận lợi tươi sáng, cũng sợ hãi những vất vả theo đuổi cuối cùng lại hóa thành ác mộng.

Trưởng Tôn Vô Cực ngoài cửa sổ trở nên trầm mặc, hắn lẳng lặng tựa bên ô cửa, không nói lời nào cũng không đi. Một người ở ngoài cửa sổ, một người thì bên cạnh cửa, chỉ cách nhau một ô cửa sổ giấy mỏng manh, lắng nghe tiếng hít thở bất đắc dĩ mà buồn man mác của nhau.

Đêm ngắn như thế, chân trời khẽ lộ ánh ban mai, mà con đường phía trước, lại đầy sương mù và dài đăng đẳng.

Mấy ngày sau, Mạnh Phù Dao khởi hành đi thẳng đến Toàn Cơ, Chiến Bắc Dã tiễn nàng đến tận biên giới Toàn Cơ mới buồn bã chia tay. Hắn không thể cùng nàng đi Toàn Cơ, dù Toàn Cơ có mời Hoàng đế Đại Hãn dự lễ, song dù sao hắn mới kế vị không lâu, Tân hoàng không lo quốc sự mà lại đi tranh thủ tới Hiên Viên là không nên. Việc đi tuần tra biên giới gần đây còn chấp nhận được, chứ nếu bây giờ hắn lại đi Toàn Cơ thì không hợp lí tẹo nào.

Manh Phù Dao đại diện cho hắn đi sứ Toàn Cơ, cười tươi rói, nói với hắn: “Yên tâm, ta nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến uy phong Tân Hãn Hoàng đế!”

“Ta không sợ nàng làm giảm uy phong của ta.” Chiến Bắc Dã nhìn nàng chăm chú, cười vang: “Ta sợ nàng quá uy phong, lại khiến Toàn Cơ xảy ra chuyện.”

“Không có chuyện đó đâu.” Mạnh Phù Dao lắc đầu, “Lần này người không phạm ta, ta sẽ không phạm người. Nếu người phạm ta, ta cũng sẽ cố gắng không phạm người.”

“Nếu người dốc sức phạm tỷ thì sao?” Nhã Lan Châu tò mò, cố hỏi.

Mạnh Phù Dao nhe răng cười với nàng ấy: “Ta đây đành hung hăng phạm người!”

Nhã Lan Châu buông tay, Mạnh Phù Dao ghé sát lại gần nàng ấy, thì thầm: “Châu Châu, cách mạng có lẽ sắp thành công, đồng chí đừng từ bỏ nỗ lực, đêm đó Chiến Hoàng chạy đến nhanh nhất, huynh ấy vẫn rất quan tâm muội.”

Mắt Nhã lan Châu sáng rực lên, “Vậy à? Muội tạm tin ở lại Đại Hãn một thời gian vậy, muội vốn là muốn đi theo tỷ.”

“Câu kẻ ngốc kia quan trọng hơn, đi đi!” Mạnh Phù Dao đẩy nàng ấy, cười hì hì dẫn theo Kỉ Vũ cùng hộ vệ áo giáp đầy đủ lên ngựa. Lần này nàng đi là để giương cao quốc uy, riêng hộ vệ đã tròn ba nghìn, tất cả đều là Hãn quân tinh nhuệ do Chiến Bắc Dã sợ Vương quân của nàng không đủ kinh nghiệm, nên trực tiếp chọn ra những chiến sĩ dũng mãnh nhất từ Hãn quân. Đưa mắt nhìn, toàn một màu đỏ như hỏa diễm đen như sắt trầm, bách chiến thiết huyết, sát khí kinh người.

Mạnh Phù Dao khẽ quay người lại, liếc nhìn Hoa Ngạn xen lẫn trong đội ngũ thị vệ, nhớ tới những lời hắn nói cùng mình đêm qua, rồi hơi giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, Trưởng Tôn Vô Cực đang trên ngựa quay đầu lại nhìn nàng cười.

Nàng giơ roi lên, vút ngựa phi nhanh trong màn cát bụi mịt mù.

Toàn Cơ!

Đại vương ta đến rồi đây!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN