Trùng Tìm Hoa Nhiên - Chương 27
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Trùng Tìm Hoa Nhiên


Chương 27


Editor: Sasaswa

Ngày 20 tháng 5, giống như các cặp tình nhân khác, Nghiêm Thời Trì và Mạnh Hoa Nhiên lần đầu tiên trải qua ngày 520* của hai người nhưng cả hai đều bận không gặp nhau được.

*Người Trung Quốc thường đọc lịch theo thứ tự năm- tháng- ngày. “520” có nghĩa là tháng 5 ngày 20. “520”, đọc theo phiên âm tiếng phổ thông Trung Quốc là “wu-er-ling”, gần giống với âm “wo ai ni”, “我爱你”có nghĩa là “anh yêu em” hoặc “em yêu anh”. Ngày 20/5 là “ngày tình nhân” trên mạng.

Mạnh Hoa Nhiên đi nơi khác công tác, cậu có một hạng mục hợp tác quan trọng cần bàn bạc nên hôm đó căn bản không về kịp.

Nghiêm Thời Trì cũng không hối cậu, nói hắn không vội, ngược lại còn dặn Mạnh Hoa Nhiên chuyên tâm làm việc nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe.

Lúc rạng sáng, Nghiêm Thời Trì đúng giờ phát tiền lì xì và chuyển khoản, nói hắn mua xong quà rồi, chỉ cần chờ Mạnh Hoa Nhiên trở về, những ngày sau này của hai người đều là ngày “520”.

Trong mắt người ngoài, Mạnh Hoa Nhiên luôn là hình tượng lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy tin nhắn khóe miệng cậu không tự chủ được giương lên.

Cậu im lặng ghi nhớ những điều này trong lòng, sau đó bay chuyến bay đêm trở về. Tuy bỏ lỡ ngày 520, nhưng 521* cũng là một ngày thật lãng mạn.

*số “0” của 520 đại diện cho bạn gái, còn số “1” đại diện cho bạn trai. Do vậy “520” là mã số tượng trưng cho “Ngày tình nhân” của các bạn nữ, còn hôm nay “521” là mã số “Ngày tình nhân” của các bạn trai.

Mạnh Hoa Nhiên muốn cho Nghiêm Thời Trì một bất ngờ nên không nói trước với hắn, do vậy nên Nghiêm Thời Trì không đến đón cậu. Lúc đó vừa qua bảy giờ tối, nhưng tiếc là thời tiết lại không tốt, Mạnh Hoa Nhiên vừa ra khỏi sân bay trời đã đổ mưa.

Nhưng khí trời cũng không quá ảnh hưởng đến tâm tình Mạnh Hoa Nhiên, cậu đã sớm chọn được món quà cho Nghiêm Thời Trì, trực tiếp đón xe đến khu nhà của Nghiêm Thời Trì lúc đó.

Không bao lâu sau khi hai người chính thức quen nhau, Nghiêm Thời Trì đã chủ động giao nộp chìa khóa nhà, hệ thống vân tay gác cổng cũng đã ghi nhớ vân tay Mạnh Hoa Nhiên, mong Mạnh Hoa Nhiên mỗi ngày đều đến nhà hắn.

Mạnh Hoa Nhiên vừa vào cửa liền nhìn thấy trên kệ để giày ngay chỗ lối vào không chỉ có giày Nghiêm Thời Trì, mà còn nhiều thêm một đôi cao gót của phụ nữ.

Mắt Mạnh Hoa Nhiên giựt một cái, có dự cảm không tốt.

Lúc này, trong phòng ăn truyền đến tiếng nam nữ cười nói. Mạnh Hoa Nhiên ngẩn người, cậu hít sâu hai lần, tận lực không làm ra tiếng động, chậm rãi đi tới phòng ăn.

Mạnh Hoa Nhiên đứng ở cửa lặng lẽ nhìn vào bên trong, nhìn thấy trên bàn để đầy các món ăn, vừa nhìn đã biết là chính Nghiêm Thời Trì xuống bếp nấu.

Nghiêm Thời Trì nấu xong, vừa cởi bỏ tạp dề ra thì có một người phụ nữ cười nói đi tới lôi kéo cánh tay hắn.

Nhìn thấy cảnh này, tim Mạnh Hoa Nhiên đột nhiên chìm xuống.

Người phụ nữa kia đưa lưng về phía Mạnh Hoa Nhiên nên cậu không nhìn rõ mặt. Không ngờ một giây sau, người phụ nữ kia nghiêng mặt sang một bên hôn lên hai má Nghiêm Thời Trì.

Mạnh Hoa Nhiên hoàn toàn ngốc trệ, hộp quà trên tay cũng rớt xuống, thu hút sự chú ý của Nghiêm Thời Trì và người phụ nữ kia.

Mạnh Hoa Nhiên chỉ kịp liếc mắt nhìn Nghiêm Thời Trì một cái rồi hoảng loạn chạy đi, không quay đầu lại chạy ra cửa.

Nghiêm Thời Trì đương nhiên cũng sợ hết hồn, lúc này hắn không để ý tới cái khác, vội vàng đuổi theo Mạnh Hoa Nhiên.

Bên ngoài mưa tí tách rơi, tuy không lớn nhưng vẫn không chịu ngừng lại. Trong mưa, Mạnh Hoa Nhiên vì chạy quá nhanh nên cậu lảo đảo suýt ngã sấp xuống, may là Nghiêm Thời Trì đuổi theo đúng lúc chạy tới, thuận thế ôm cậu thật chặt trong lồng ngực.

Mạnh Hoa Nhiên giãy dụa, Nghiêm Thời Trì có chút dở khóc dở cười, vội vàng động viên giải thích nói: “Nhiên Nhiên, em hiểu lần rồi, người kia…là mẹ anh.”

Mạnh Hoa Nhiên: “…”

Mẹ Nghiêm Thời Trì so với ba Nghiêm nhỏ hơn bảy tuổi, quanh năm sống ở trấn nhỏ Châu Âu nên bà ít khi phiền lòng chuyện gì, nhan sắc được bảo dưỡng rất tốt. Hôm nay lại được trang điểm kĩ càng nên càng làm bà thêm trẻ trung, xinh đẹp.

Bà cùng Nghiêm Thời Trì đứng chung một chỗ nhìn chỉ giống như hai chị em, có điều trong thanh âm của bà vẫn lộ ra sự dịu dàng ân cần của một người mẹ, trong miệng luôn gọi con trai lớn là “Trì Trì”.

Biết con trai lớn Nghiêm Thời Trì cuối cùng cũng biết yêu, mẹ Nghiêm lòng tràn đầy vui sướng, mặc dù lúc trước có xem qua ảnh Mạnh Hoa Nhiên nhưng mẹ Nghiêm vẫn muốn tự mình đi nhìn con dâu tương lai, nghĩ như thế nên bà liền quyết định về nước.

Bà sống lâu ở nước ngoài nên đã quen một số nghi thức của bên đó, cho nên vừa nãy mới hôn con trai mình.

Đối với chuyện vừa xảy ra, mẹ Nghiêm không để ý chút nào, bà vẫn nhiệt tình ôm lấy Mạnh Hoa Nhiên, đồng thời nói: “Tiểu Nhiên, sau này Trì Trì của hai bác nhờ con chiếu cố vậy.”

Mạnh Hoa Nhiên trong đầu run lên, mẹ cậu qua đời sớm, cậu quá lâu rồi không cảm nhận được loại ôn nhu này, huống hồ đây là lần đầu hai người gặp mặt mà mẹ Nghiêm đã tín nhiệm cậu như thế.

Mạnh Hoa Nhiên nhắm mắt nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, âm thanh rất nhỏ rất nhẹ nhưng vẫn khiến mẹ Nghiêm nghe được.

Mẹ Nghiêm giãn lông mày nở nụ cười: “Ngoan lắm, coi như hôm nay bác cũng nhận được một món quà lớn, con là món quà tốt nhất ông trời tặng cho gia đình bác.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN