Đừng Làm Thế
Phần 14
Lời xin lỗi của Liên khiến tôi thấy lạ lùng,tôi suy nghĩ cả đêm về mọi chuyện…lời xin lỗi và thái độ điên điên của Minh khiến tôi cảm thấy sợ dần nơi này…
Liên cứ đi sau Minh khóc thút thít ra vẻ ấm ức…Minh đi thẳng mà không hề ngó nhìn Liên…anh ta hỏi cô Ba…
-7 tháng nếu bắt con thì sẽ thế nào
-sẽ nguy hiểm đến đứa bé,tôi nghĩ cậu cả cứ giữ cô ấy lại,đứa trẻ sinh ra cũng cần có mẹ
-tôi chỉ cần những đứa trẻ và tôi k cần đàn bà
-khi nãy cậu làm vậy tôi biết ý của cậu,cậu biết ông chủ rất quý cô Phương nên…
-đôi khi có những chuyện tôi và chị quá hiểu nhau thì k nên nói rõ …
Cô Ba nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Minh rời đi cùng tên mặt sẹo thân cận…Liên khóc lớn trong phòng vẻ ấm ức ” nó là cái thá gì mà mình phải xin lỗi,con mù dở đó nó đâu có hơn gì mình,tao k cam tâm đâu,tao vào được đây rồi k có lý gì vì mày mà bị phá hỏng…để xem tao hay mày sẽ sinh được ra những đứa trẻ khỏe mạnh”…
Phong ngồi trong căn phòng nơi có chôn xác người phụ nữ già mà anh ta giết hại,anh ta dẫm chân lên từng viên gạch mà bên dưới là xác người…” Mụ có biết không có lẽ do mụ ám tôi nên tôi và cô ấy không thể đến bên nhau,giờ cô ấy không thể nằm trong lòng tay tôi như trước nhưng không sao,tôi nhất định sẽ đưa mối tình đầu,cô gái trong trái tim tôi trở về,khi đó chúng tôi sẽ cùng sinh ra những đứa trẻ cùng nhau sống vui vẻ đến già”…
Phong cầm những chiếc bùa dán đầy mặt đất rồi vừa dán vừa cười vẻ mặt bệnh hoạn…bên ngoài lái xe của anh ta nói vọng vào ” Vương Ngọc Minh đó không hề kết hợp làm ăn với ai nên chúng ta sẽ k thể tiếp cận ”
-vậy lại phải chơi trò đuổi hình bắt chữ rồi nhỉ…
Phong tới cuộc đấu giá tranh vẽ dành cho quỹ từ thiện …anh ta ngẩng lên nhìn Minh đang ngồi trên tầng 2 khu cho khách Vip…thấy Minh có nhiều vệ sỹ bảo vệ anh ta cười nhếch mồm…” cố gắng bảo vệ bản thân cho tốt nếu mày không cẩn thận thì chắc chắn mày lên bàn thờ ngồi”…
Minh bên trên ngồi nhìn các bức tranh,một người đi vào
-ông của cháu muốn cháu làm bên quản lý thị trường ,muốn cháu rời bỏ tổ chức …cháu nghĩ sao về điều này
-chưa bao giờ cháu nghĩ sẽ bỏ cậu lại,cậu yên tâm,cháu sẽ theo ông ngoại làm nốt những phần ông ngoại cháu còn dang dở
-cậu k dc dứa con trai nào ,chị gái thì phát điên giờ tổ chức chỉ còn trông vào cháu nhưng cậu cũng k ép cháu,cháu cứ suy nghĩ cho kĩ…nếu cháu rời bỏ tổ chức này thì cậu cũng hai tay ủng hộ vì cháu vực dậy tổ chức bài bản để có dc hôm nay
-cậu k cần nghĩ nhiều,cháu vẫn là cháu trai của ông nội cháu và cũng vẫn là cháu ngoại của ông ngoại cháu thế nên bên ngoại xong rồi cháu vẫn phải hướng về nội …cậu hiểu ý cháu chứ
-cậu hiểu…
bên dưới phiên đấu giá…
Bức tranh vẽ vườn hoa tú cầu của một em học sinh lớp 9 ,em ấy bị khiếm thị nhưng vẫn rất giỏi đúng k ạ…giá khởi điểm bức tranh là 50 triệu…
Phong: 60
A: 70
C: 90
Phong nhớ lại hình ảnh theo dõi Phương khi cô mặc chiếc áo dài trắng trên tay cầm bó hoa tú cầu…anh ta cười như kẻ điên …
Phong: 500 triệu
Cả khán phòng im bặt …Minh bên trên nhếch mồm cười rồi đứng dậy rời đi…
Tôi nghe thấy cô Ba đang nhỏ gì đó bên cạnh
-cô tưới cây ạ
-đúng vậy ,cậu cả thích hoa cẩm tú cầu lắm nên xung quanh chỗ mợ cả ngồi là cả vườn hoa tú cầu đấy ạ…
-ôi vậy ạ thảo nào em thấy có mùi hương hoa nhiều ,hóa ra là vậy…k ngờ anh ta cũng có lúc thích trồng hoa…
-là sao ạ
-ý cháu là anh ta có vẻ điên điên…
-suỵt mợ cả ở đây k nên nói như vậy,thiệt thân …
Chau dc cái tính nghĩ gì nói đó…mong con ra cho đỡ nặng nề cháu mỏi hông quá
-Sắp rồi hơn tháng nữa thôi mà
-vâng cháu cũng đang cố,đau hông đêm nằm khó thở dã man …
Tôi thấy có bàn tay xoa xoa lưng của tôi khiến tôi giật mình…
-đau ở đây à
Tiếng của Minh khiến tôi ngại…
-anh về khi nào vậy
-có về em cũng đâu nhìn thấy đâu mà hỏi
-anh…
-đùa vậy thôi đỡ hơn chưa
-chưa thấy đỡ mà chỉ thấy buồn thôi,nhột quá… ha ha ha…
Phương cười rất tự nhiên khiến cho Minh bật cười…anh ta ánh mắt hiền hòa nhìn Phương…cô ba chợt nhận ra ánh mắt đó như ánh mắt của Minh từng nhìn người vợ cũ đã chết cách đây 10 năm…cô ba sợ đến nỗi run bần bật…
Phong ngồi ôm bức tranh vẽ…người của anh ta đi vào cúi đầu ” anh bọn em đã sẵn sàng đột nhập hòn đảo đó”
-mục tiêu cô gái của tao,đêm nay phải đưa được cô ấy về
-vâng anh…
Phong bỏ ví ra anh ta nhìn ảnh của Phương rồi thơm nhẹ ” đêm nay anh sẽ đưa em về,anh có cách của mình”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!