Đừng Làm Thế
Phần 15
Có đôi khi chính bản thân bạn đang tự phân vân rằng bản thân cuộc đời bạn gặp may hay là gặp hạn khi kết hôn…
Tiếng tim thai đập,tiếng con đang đạp bên trong bụng…
-Em bé đang rất tốt,mợ cả có thể hoàn toàn yên tâm
-Thật may mắn khi trên đảo lại có một bệnh viện thế này
-Chúng tôi đều thuộc tập đoàn Vương Kì…bệnh viện này là để phục vụ con cháu nhà họ Vương…à mợ có muốn biết em bé là trai hay gái không
-Tôi biết lâu rồi nên k cần đâu ạ
-Vậy mợ có thể về rồi ạ…
-Cám ơn bác sỹ
-Dạ k việc chúng tôi phải làm thôi ạ
Phương cười nhẹ ,cô Ba ra đỡ Phương ra bên ngoài …ngoài cửa ông nội Kính Nam đang cười rạng rỡ ,ông ta hỏi han
Cháu gái,mọi thứ ổn chứ
-Dạ ổn cả ông ạ,em bé rất khoẻ
-Còn cháu cũng khoẻ chứ
-Cháu ổn ông ạ…
-Sống vs Minh sẽ có đôi chút khó chịu nhưng nó là người bên ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong lại ấm áp như tảng băng ( nói k đúng)
Cô ba nhìn vẻ mặt thất thần của Phương khi nghe ông nội nói…
-Ấm áp như tảng băng ạ
-Nó là cháu trưởng nhưng lại là đứa làm ông nghĩ đau đầu nhất…nó ăn chơi chác táng có tiếng từ bên Mỹ ông ngoại nó đưa về giao lại cho ông vì khi đó Minh trưởng thành bên nhà ngoại nên ông và nó có ít tình cảm hơn….
-Sao lại ở bên ngoại mà k ở bên nội ạ
-À cái này nó dài lắm và cuối cùng nó chọn con đường đầy rẫy mạo hiểm chém giết,tranh đấu hơn là theo kinh doanh như ông…
-Nói vậy là anh ấy thật sự k dc điểm gì đúng k ạ
-Ông nói thế à,cô Ba tôi nói vậy à ( Cô ba cười cúi đầu) ý ông là cháu ông k phải là một đứa trẻ hoàn hảo,nó là một đứa trẻ …
Cô ba ngắt lời “ Cậu cả là một đứa trẻ đáng thương và chịu nhiều thương tổn “
Ông nội nắm tay Phương “ Cháu cố gắng ở bên nó đừng chia tay nhau nhé”
-Cháu…
Tôi bước qua dãy nhà ngồi ở bên hiên suy nghĩ về lời ông nội nói rồi đặt tay lên bụng “ bố của con là người mẹ thấy sợ nên dù có muốn hiểu mẹ cũng k dám tới gần”
Mẹ Minh từ sau hù mạnh khiến Phương giật bắn mình…bà cười ngồi xuống đặt vào tay Phương bông hoa tú cầu…
-Mẹ cu Minh đang nhớ người yêu đúng hông
-Con làm gì có người yêu,vậy Mẹ thì sao,hái hoa ,yêu đời k lẽ mẹ đang yêu
-Yêu thì sao nhỉ
-Chẳng sao cả mẹ ạ,yêu tốt mà
-K tốt,mẹ Cu Minh nói dối ,yêu đau lòng lắm ,đau kiểu gì ý k tả được đâu,cắn rứt khó xoá nhoà
Câu nói như người bình thường của mẹ Minh khiến tôi ngạc nhiên
-Mẹ nói hay thật đấy,mẹ sao k làm nhà văn nhỉ
-Nhà văn
-Đúng vậy,mẹ viết văn đi ,viết về những chuyện mẹ thấy trên đời đẹp nhất
-Đẹp nhất là tình yêu chân thành…
Kính Bắc đứng từ xa nhìn mẹ của Minh rồi buồn bã …ông ta đôi mắt đỏ ửng rồi quay lại thấy người vợ hai đứng phía sau
-Diệu Hoa ,tôi thật sự thấy nhớ cô ấy…rất nhớ …
Kính Bắc đi vụt qua Diệu Hoa chảy nước mắt,bà ngẩng mặt lên nhìn mẹ của Minh” Thanh Thuý cô muốn khiến anh ấy dằn vặt đến bao giờ nữa”
-Con sẽ giúp mẹ loại bỏ cái gai này
Diệu Hoa thấy cô con dâu thứ ba nói ngay phía sau lưng
-Con đừng nói linh tinh k dc nói như vậy
-Bà ta cứ hâm hâm điên điên khiến tất cả đều mệt mỏi khó chịu
-Con về phòng đi và mẹ k muốn thấy con nhắc lại chuyện này lần nào nữa,mẹ dù có gột rửa thế nào vẫn là kẻ cướp chồng của bạn thân…Thiên Trang ạ
Thiên Trang ôm chầm lấy Diệu Hoa…
-Mẹ mạnh mẽ lên mẹ nhé…
Cô ba thấy cô gái người làm nói Liên muốn gặp…tới phòng thấy Liên đang ngồi vẽ…
-Cô cho gọi tôi
-Đúng vậy,tôi tính hỏi chị là tại sao tôi đang bầu mà lại k dc đi khám xét định kì như Phương,các người phân biệt hay thế nào
-Dạ không đâu vì cô Phương thấy khó chịu ở bụng dưới nên mới đi khám,còn 10 ngày sẽ khám định kì một lần…
-Tôi mang thai con trai đấy chị biết không ,tôi cũng tức bụng lắm chứ nhưng k đến mức như ai kia hơi tí ăn vạ…
-Mong cô giữ cẩn trọng lời nói vì dù sao thân phận của cô Phương là mợ cả được cưới hỏi đàng hoàng…
-Ý chị là tôi k dc cưới hỏi đàng hoàng à…
-Tôi bận rồi có gì cứ gọi bên ngoài sẽ có người túc trực ở đây…
Liên hét lên rồi giọng ghen tức bắt đầu …” Nó chỉ có đẻ con gái thôi cứ chờ đấy”…
Cô ba bê hai bát chè sen vào phòng đưa cho Phương và mẹ của Minh mỗi người một bát…Mẹ của Minh phụng phịu
-Mẹ cu Minh đút cho tôi nhé
-Vâng
Phương mò mò bê bát chè lên rồi mẹ Minh húp sùm sụp ,Phương cười rồi đột nhiên mẹ của Minh ngã lộn nhào ra sau,mép sùi bọt co giật…cô ba hốt hoảng kêu còn Phương ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì
-Phu nhân,phu nhân…
-có chuyện gì vậy cô Ba
-Phu nhân có chuyện rồi,người đâu mau giúp tôi…
Tiếng xe nhấn ga vụt trên cầu của Minh…anh ta ánh mắt như phát điên ,bước chân vào viện người của nhà họ Vương cúi chào cậu Cả…Minh thấy mẹ của anh ta nằm đang thở ống thở …Ông nội Minh cùng cha anh ta đang đứng nói chuyện cùng bác sỹ …
-Mẹ,con về rồi đây…Mẹ mở mắt ra nhìn con đi…
Phương ngồi ở góc phòng ngủ gật…cô ba nói vào tai Minh
-Phu nhân bị đầu độc…
Minh đứng dậy thay đổi sắc mặt,anh ta đi ra ngoài hỏi Kính Bắc
-Vợ của ông bà ta đang ở đâu
Ông nội Minh đặt tay lên vai Minh
-Cháu nghe ông nói độc k có trong chè vì cô ba nấu mà cháu
Phương đi ra gọi “ Anh Minh,mẹ tỉnh rồi”…
Minh vội vã quay lại giường bệnh,mẹ của Minh lơ mơ “ Mẹ cu Minh ơi khóc ít thôi ,k phải lỗi của mẹ cu Minh”…
-Mẹ ơi con đây,con sẽ đưa mẹ đi khỏi đây ,k thể để mẹ gặp nguy hiểm được
Mẹ Minh nắm chặt tay con như giữ lại…” con có chết cũng phải ở lại đây”
Câu nói của bà như kiểu người k hề điên,tôi quay vội đi coi như k nghe thấy gì…
Trở về nhà tôi thấy ai cũng hét lên…Minh đang làm gì đó giữa sảnh chính…
Minh anh ta rút súng dí vào đầu Diệu Hoa…kính Đức vội cản
-Anh làm gì vậy anh điên à
-Tôi nói cho bà biết,kẻ cướp chồng của bạn…chỉ cần tôi điều tra ra là bà hại mẹ của tôi thì tôi sẽ bắn vỡ sọ bà…
Kính Bắc hất tay Minh
-Mày còn coi ai ra gì k hả Minh
-không,trong mắt tôi ông còn chẳng là gì huống hồ bà ta…
Minh cười nhếch mồm rồi bóp cò nhưng súng k có đạn,anh ta vỗ má Kính Đức “ làm đàn ông cương đúng chỗ run đúng lúc vào “…
Kính Đức hai tay run bần bật…Minh quay ra nắm lấy tay Phương dắt đi…Phương đi ì ạch khi Minh đi nhanh…Cô giật tay
-Anh đi trước đi
-Cô có bản lĩnh tự đi được à
-Anh đi nhanh còn tôi đi chậm theo k kịp…
-Đi khám thế nào trai hay gái
-Con gái
-Im đi…đừng làm tôi điên
Minh thấy mắt Phương xưng húp và nghĩ lại lời mẹ anh ta nói…phương sợ quá nên khóc nhiều…
-anh đi trc đi gọi cô Ba cho tôi là được…
-Thôi đi…đi bộ nhiều mới dễ sinh con
Minh nắm tay tôi rồi đi chậm lại…tôi cười nhẹ…
-Anh cất súng đi chưa
-Súng lúc nào chả mang,cô hỏi súng có đạn cứng hay đạn nước
-Tôi k đùa đâu nhé…
Minh gõ vào trán tôi
-Kém bn tuổi mà xưng tôi với ai…
-Anh đừng làm vậy nữa tôi sợ lắm
-Sợ gì
-Tôi sợ mất anh…
Minh khựng lại anh ta cười nhẹ
-Là sao?
-Anh mất rồi tôi sợ k nuôi dc con
Minh hất tay Phương
-mất cả hứng …
-Anh đèo tôi đi hóng gió đi…
-Ở đâu
-Trên cầu nhé…tôi thấy ngột ngạt quá
Minh bấm xe rồi đưa Phương lên xe…anh ta nhấn ga mở mui trần gió bay nhè nhẹ mái tóc Phương…trên xe ca sỹ đang hát và Phương lầm bầm theo…” tình yêu đơn giản là khi mình thuộc về đối phương,tình yêu đơn giản là khi ta chung hướng chung đường”…
Minh khẽ lặng nhìn Phương vừa hát vừa cười tự nhiên …” nhận ra sau bao cố gắng vẫn chưa hiểu hết người ta thương,người nói sẽ yêu ta mãi nhưng mãi mãi là bao lâu”…
Minh chợt giật mình khi thấy Phương hát to “ mất bao lâu để yêu tính xấu một người”
Phương như nói mỉa mai khiến Minh bật cười lớn …
-Em đúng là trẻ con…
-Tôi k trẻ con như ai kia lấy vợ rồi đưa người khác về
-Tốt cho em đấy ngu ngốc…
-Chịu…chịu…đói quá có gì ăn k
-K có vậy đi ăn nhé
-Ok chơi luôn…
Mình quàng vai Phương một tay lái xe
-Hay chúng ta thử yêu nhau đi
-Yêu là yêu sao phải thử
Lời nói của Phương khiến Minh khoái trí anh ta cười k ngớt…
Trong căn nhà to vài người đang ngồi chùm khăn rồi lầm bầm đọc thứ gì đó “ Chúa trời che chở “…
Phong bước vào họ cúi chào…Phong dơ tay “ Chúa trời sẽ bảo vệ cho chúng ta,pháp luật là cái thá gì hãy làm những điều bạn muốn”
Đám người tôn sùng lời nói của Phong…anh ta nghe điện thoại “ Anh Phong chị Phương đang ra khỏi đảo”
-Thật sao,thật sự trời giúp ta ,bắt lấy cô ấy ngay lập tức…
-Dạ vâng…
Những chiếc xe màu đen quây quanh xe của Minh…anh ta đá gương thấy có nghi ngờ nên chỉ đi loanh quanh chỗ đông người…Phương lầm bầm
-Sao mãi chưa đến chỗ ăn vậy
-chúng ta đang bị theo dõi có 4 xe
-Theo dõi ai vậy sao tôi k thấy ( mù sao mà thấy :)))
4 chiếc xe quây quanh xe của Minh…bọn chúng chặn hẳn ở đường…Minh nhếch mồm cười…
-Ở yên trên xe k dc xuống hiểu k
-Vâng nhưng có chuyện gì …
Minh ấn gọi mặt sẹo “ đường K khẩn cấp”…
Anh ta ấn mui trần lại rồi đặt khoá vào tay Phương…thơm lên môi Phương chụt nhẹ “ Tôi có lẽ sẽ đưa em đi ăn muộn chờ tôi nhé”
Phương tóm lấy tay Minh…
-Đừng đi …
Minh dứt tay Phương ra rồi vỗ nhẹ…
-Khoá xe vào
Minh nói rồi mở cửa ,bên ngoài khoảng 20 tên chờ sẵn chúng ai nấy đều hung dữ…
Tên mặt sẹo cùng đàn em chạy vội vã trên cây cầu hắn quát đàn em “ chạy nhanh lên nếu sếp có chuyện gì tất cả đều k yên đâu”…
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!