Không Để Em Chạy Thoát - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Không Để Em Chạy Thoát


Chương 2


Tại bệnh viện Trường An…

“Anh Lâm, đi chậm thôi mà chờ em với.” – Thùy Anh tay xách balo chạy theo người đi trước.

Gia Lâm từ trước vốn dĩ đã cao ráo, sau này khi vào ngành lại được huấn luyện thêm về thể chất với chiều cao luôn luôn tốt.

Hai người họ đến trước sảnh bệnh viện. Đây là bệnh viện tư nhân lớn nhất nhì thành phố, mọi dịch vụ ở đây đều hiện đại. Y tá lễ tân hỏi Thùy Anh đã đặt lịch chưa, rồi bản thân kiểm tra lịch hẹn.

Thùy Anh tuy nói là con gái của viện trưởng nhưng bản thân cô nàng không thích mùi khử trùng của bệnh viện. Có thể nói mỗi năm cô đến đây chưa được 2, 3 lần, chẳng trách y tá ở đây không nhận ra cô. Thùy Anh vội xua tay với y tá nói tự động gọi người xuống rồi dẫn Gia Lâm đến ghế chờ gần đó.

Khoảng 10 phút sau người xuống sảnh là một cô y tá, cô ấy cẩn thận hỏi tên hai người rồi đưa họ lên phòng làm việc của viện trưởng. Thang máy mở cửa ra, y tá dẫn họ đến một phòng làm việc cách thang máy không xa, nhã nhặn gõ cửa. Sau khi bên trong đã lên tiếng mời thì Gia Lâm và Thùy Anh mở cửa vào trong. Bên trong chính là viện trưởng của bệnh viện, ông ấy khá đứng tuổi, đeo kính và khoác áo blues của bác sĩ nhanh chóng đến bắt tay Gia Lâm.

“Viện trưởng, đã lâu không gặp…” – Gia Lâm đáp trả cái bắt tay, người hơi khom xuống. Vì đã tiếp nhận công việc điều tra án nhiều năm, nên sự quen biết với các bệnh viện là điều không thể thiếu.

“Dạo này thế nào? Tôi nghe Thùy Anh kể cậu rất giỏi đúng không?” – Viện trưởng tươi cười xã giao, bản thân ông biết rõ Gia Lâm là người có tài. Thêm sự phô trương của Thùy Anh ông còn vừa mắt người này hơn.

“Cũng thường thôi.” – Gia Lâm chỉ trả lời ngắn gọn. Làm không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.

Viện trưởng thấy vậy liền cười khan một tiếng rồi “trách yêu” con gái quá ngưỡng mộ Gia Lâm, sau đó lại khen Gia Lâm khiêm tốn nhất định sẽ làm nên chí lớn.

“Hôm nay con đến đây để nhờ chú một việc.” – Gia Lâm vào thẳng chủ đề.

“À, Thùy Anh đã gọi điện nói sơ qua, này cậu uống trà đi. Trà này tôi mua từ Trung Quốc, uống thử xem rồi cho tôi cảm nhận. Đợi một lát tôi bảo bác sĩ đến nhé.” – Nói rồi viện trưởng đứng dậy đi đến bàn làm việc gọi điện thoại:

“Cô gọi bác sĩ tâm lý vừa chuyển đến lên văn phòng của tôi.”

Sau đó nhanh chóng cúp máy để quay trở lại bàn trò chuyện về trà, dùng vài lời trêu trọc con gái mình, Thùy Anh ngồi bên cạnh ông đỏ mặt.

Một lúc sau tiếng gõ cửa chợt vang lên, viện trưởng lên tiếng bảo người ở ngoài vào đi. Bước vào chính là một nữ bác sĩ trẻ, cô khoác áo blues như viện trưởng, bên trong áo chỉ là trang phục hết sức bình thường. Tóc được cô búi thấp, hai bên tóc vô tình rớt xuống gò má.

Cô nhìn thấy người ngồi ở sofa đang bưng tách trà bản thân chợt giật mình. Mắt cô mở to ra như không thể tin được. Cô trốn tránh hắn ta để đến vùng khác sinh sống, sau khi bị chuyển công tác đến đây bản thân nghĩ sẽ có ngày gặp lại hắn ta. Chỉ là cô chưa từng ngờ ngày ấy lại đến sớm như vậy. Bỗng chốc từng nỗi nhớ, sai lầm, vết thương của nhiều năm trước ùa về cùng lúc. Bản thân cô 10 năm đã nếm trải đủ cả, chỉ có lúc này khiến cô nghẹt thở.

Gia Lâm nhìn thấy nữ bác sĩ đứng ở cửa đôi mày thoáng ngạc nhiên nhướn lên một cái, rồi lại trở lại sắc thái lạnh lùng của mình. Cô gái đó, là người chẳng có bản lĩnh. Người thể hiện bản thân như cách dám yêu dám hận nhưng sự thật là vô cùng nhút nhát, yếu đuối, hèn mọn. Giờ lại xuất hiện trước mặt hắn, Lương Yến Nhi.

“Còn đứng đó làm gì? Mau vào đi. ” – Viện trưởng lên tiếng phá tan sự khó xử này.

Yến Nhi nghe theo cũng nhanh chóng bước vào, sau đó ngồi xuống cách Gia Lâm một khoảng. Gia Lâm thấy cô ngồi xuống tự ý lui ra một chút. Người ngoài nhìn vào đều sẽ nghĩ hắn đang lịch sự nhường chỗ, chỉ có Yến Nhi biết đó là khoảng cách gần nhất của hai người, chỉ có thể như vậy.

“Đây là cảnh sát bên tổ điều tra án. Anh ấy muốn chúng ta chữa bệnh cho một nhân chứng trong vụ án gần đây. Cô mới chuyển vào, trước đó đã nghe không ít lời khen ngợi từ cô nên tôi muốn cô phụ trách bệnh nhân này. Chắc cô sẽ nể mặt tôi chứ?” – Viện trưởng lên tiếng nói nhanh vào trọng điểm.

Yến Nhi trong lòng tuy đã không yên nhưng biết rõ đây là việc bản thân chẳng thể từ chối, thậm chí ông ấy còn nhấn mạnh thêm câu “nể mặt”. Cô làm sao từ chối.

“Được ạ!” – Yến Nhi nhận lời.

“Vậy thì tốt quá. Tôi nói cho cậu nghe, bác sĩ này được đặc biệt chuyển công tác vào đây để huấn luyện sinh viên của tôi đó. Cô ấy giỏi lắm, cậu cứ yên tâm.” – Viện trưởng dùng vài lời giới thiệu Yến Nhi với Gia Lâm.

“Còn cần phải thử mới biết được.” – Gia Lâm lạnh nhạt nói.

“Chị, chị chuyển công tác từ đâu vào?” – Thùy Anh nãy giờ không lên tiếng, trầm mặc quan sát thái độ của Yến Nhi. Lúc này cô mới hỏi một câu để xoa diệu bớt đi câu nói vừa rồi của Gia Lâm.

Yến Nhi khó xử hồi lâu rốt cuộc cũng trả lời bản thân chuyển từ Hà Nội vào. Cô ngồi thêm một chút, rồi giả vờ có điện thoại tìm cớ đi khỏi chỗ này.

Sau khi rời khỏi đó, Yến Nhi chạy nhanh đến phòng vệ sinh. Nôn mửa một trận, mấy năm qua sức khoẻ của cô không tốt, thường xuyên bị bệnh bao tử hôm nay lại trễ giờ ăn trưa. Sau khi vệ sinh xong, cô rời khỏi đó với vẻ mặt suy nghĩ. Gia Lâm vừa nãy chẳng biểu hiện gì khiến cô vô cùng tò mò rốt cuộc hắn đang nghĩ gì. Bản thân cô đã từng suy tưởng ra khá nhiều viễn cảnh gặp lại, cũng chưa từng suy ra hắn sẽ có thái độ dửng dưng như chẳng quen biết. Xong, Yến Nhi bật cười bản thân suy nghĩ quá nhiều. Đã nhiều năm như vậy, có thể hắn đã có vợ có con, quên luôn đi cô cũng nên.

Đi được một đoạn cô vô tình đụng trúng một thân hình cao lớn, định ngước lên xin lỗi thì gương mặt đó lại hiện ra.

“Đã lâu không gặp, đây là cách chào hỏi mới sao?” – Gia Lâm hỏi, gương mặt hắn vẫn không có biểu hiện gì.

“Không có, tôi chỉ là không để ý. Xin lỗi!” – Nói rồi Yến Nhi định tránh hắn ra rồi đi, nhưng một lần nữa bị chặn lại. Cô ngước nhìn hắn với vẻ mặt muốn hỏi “anh muốn gì”.

Gia Lâm dường như hiểu được, nhếch miệng cười rồi nói:

“Cô thành đạt thật đấy!”

Yến Nhi tiếp tục chờ Gia Lâm nói thêm:

“10 năm rồi, cô hạnh phúc chưa?”

Yến Nhi chợt nhớ đến câu nói cuối thư. “Chúng ta rồi sẽ hạnh phúc theo cách riêng của mỗi người”. Yến Nhi không ngờ câu nói này lại khiến hắn nhớ kỹ như vậy.

“Không liên quan tới anh.” – Yến Nhi trả lời.

“Cô không cần trả lời tôi cũng biết. Cô rất hạnh phúc. Bởi vì cô không cần xem xem 10 năm của người khác như thế nào, chỉ biết bản thân. Người như cô, sao có thể không hạnh phúc.”

Câu nói của Gia Lâm khiến Yến Nhi hiểu được cảm xúc của anh dành cho cô là gì, không nhiều một chữ thôi… Hận. Cô cố nén để bản thân không rơi nước mắt. Nhìn anh trả lời:

“Chúng ta, từ sau đó đã không còn bất kỳ mối quan hệ gì. Tôi không mong bây giờ, sau này và mãi mãi về sau sẽ có bất kỳ mối quan hệ nào với anh. Chúng ta không thể xem nhau như người lạ được hay sao? Hoặc nếu không, xem nhau như… một người bạn, cũng chẳng thể sao?”

Yến Nhi nhìn Gia Lâm nói từng câu từng chữ như thể bất lực.

“Lương Yến Nhi, có lẽ cô không hiểu hoặc là bản thân không chịu hiểu. Thời gian qua với cô là 10 năm nhưng với tôi chỉ như ngày hôm qua,vì vậy mỗi chuyện nhỏ về cô tôi cũng không quên được, càng không muốn quên. Cô rời đi để giải thoát cho bản thân. Nhưng cô có từng hỏi 10 năm qua tôi đã được giải thoát hay chưa? Chưa từng… Ông trời đúng là có mắt. Cho tôi gặp lại cô trong tình cảnh này, để cô từ từ trả món nợ đó cho tôi!” – Gia Lâm nói chậm rãi, mỗi câu dường như đều muốn đay nghiến Yến Nhi.

Yến Nhi nghe từng lời đó cũng hiểu ra phần nào thời gian sắp tới của cô sẽ thế nào. Chỉ là cô không hiểu vì sao Gia Lâm lại hận mình như vậy, bởi vì vốn dĩ người ở lại hay ra đi đều mang một trái tim đầy vết xước chẳng phải sao?

***

Bọn họ rời khỏi khu vệ sinh bệnh viện để đến xem bệnh nhân vừa nhập viện. Bà ta tên Hồng, 57 tuổi. Yến Nhi thao tác xem bệnh cho bệnh nhân, nhẹ nhàng trò chuyện cùng bà. Dùng những động tác thân mật khiến bệnh nhân yên tâm. Những thứ này đều được Gia Lâm với viện trưởng và Thùy Anh xem được qua cửa kính của phòng bệnh.

Không lâu sau, Yến Nhi rời khỏi đó trên tay là bệnh án của bà Hồng. Yến Nhi đảo mắt sang từng người, rồi đến Gia Lâm cô dường như trốn tránh ánh mắt của hắn.

“Mọi người muốn nghe về bệnh tình của bệnh nhân ngay ở đây không?” – Yến Nhi hỏi, thái độ tỏ ra bình tĩnh như đối diện với những người nhà của bệnh nhân.

“Chị cứ nói đi!” – Thùy Anh lên tiếng trả lời.

“Bệnh nhân chịu một cú sốc tâm lý lớn. Điều này gây nên bệnh sang chấn tâm lý ở bệnh nhân. Giờ đây bà ấy sẽ bị nhạy cảm với những vấn đề liên quan đến cú sốc ấy…” – Yến Nhi đang muốn giải thích cặn kẽ thì Thùy Anh ngắt lời:

“Vậy rốt cuộc có chữa được hay không? Thời gian chữa được là bao lâu?”

Viện trưởng thấy con gái không ý tứ, cộng thêm sắc mặt Yến Nhi khó chịu đôi chút nên lên tiếng:

“Con kiên nhẫn đã, bác sĩ vẫn đang giải thích tường tận thôi.”

“Thời gian của bọn con quý báu lắm ba biết không? Chỉ cần đi thẳng chủ đề là được mà…” – Thùy Anh bướng bỉnh nói.

“Đây là bệnh án, các người có thể xem qua rồi sau đó đưa lại cho bệnh viện. Còn về bệnh nhân khả năng chữa trị là 60%. Thời gian cũng mất tầm hai tháng hơn!” – Yến Nhi nói ngắn gọn, cảm thấy bản thân không nên dư hơi nữa.

“Hai tháng? Không thể nhanh hơn được sao?” – Thùy Anh trợn trừng mắt hỏi.

“Đây là thời gian nhanh nhất rồi.” – Yến Nhi buồn chán đáp lời.

“Được! Vậy nhờ bác sĩ.” – Gia Lâm lên tiếng sau hồi im lặng từ nãy. Giọng điệu cứ như một người rất biết ơn bác sĩ, khác hoàn toàn so với lúc gặp Yến Nhi ở nhà vệ sinh.

Yến Nhi thầm nghĩ con người này từ khi nào học cách lật mặt nhanh như vậy?

“Có một số điều dù cho mất thời gian nhưng tôi cần phải nói trước. Bệnh nhân vì nhận một cú sốc quá lớn nên mới phát bệnh, hiện giờ bà ấy rất nhạy cảm. Chính vì vậy mong các vị đừng nhắc gì đến vụ án trong quá trình chúng tôi chữa trị cho đến khi bệnh nhân khỏi hẵn!” – Yến Nhi nói nhanh, giọng nói rành mạch chuyên nghiệp.

***

Sau khi xong việc, Yến Nhi được cho về nhà nghĩ ngơi sớm một chút cùng với dọn dẹp lại căn chung cư mà bệnh viện vừa thuê cho cô. Đồ đạc ở đó vẫn bị chồng chất lên nhau chưa có cơ hội mở ra.

Yến Nhi về đến nhìn thấy chúng bản thân không thể ngưng thở dài. Trực đêm ở bệnh viện có mệt thế nào cũng không bằng việc dọn lại đống “núi đồ” này.

Yến Nhi treo túi xách lên giá đỡ ở phòng ngủ, rồi xoắn tay áo lên bắt đầu dọn dẹp. Vừa dọn dẹp trong đầu không ngừng nghĩ đến cuộc gặp lúc sáng với người đó. Vốn dĩ cô đã suy tưởng ra khá nhiều những trường hợp gặp lại nhau. Điều hắn hận cô cũng đã được cô dự đoán trước. Tuy nhiên dù có dự đoán trước đi nữa trong lòng cô vẫn cảm thấy thật khó chịu, thật xót xa.

Cô thừa nhận bản thân bao năm qua rất muốn biết hắn sống thế nào, thay đổi ra sao. Cô đã thử tìm hắn ở các trang mạng xã hội nhưng kết quả cho lại vẫn là con số 0. Cũng đúng thôi vì tính của Gia Lâm vốn hướng nội, cộng thêm cô càng không liên lạc với các bạn cũ nên việc biết một chút thông tin về hắn là điều không thể.

Lần đó viện trưởng bệnh viện chi nhánh Hà Nội gửi cho Yến Nhi công văn chuyển công tác, cô đã không nghĩ nhiều mà chấp thuận ngay, vì muốn gặp lại hắn…

Tối đến rốt cuộc cũng đã xong công việc, Yến Nhi khoác chiếc áo khoác định đến cửa hàng gần đó mua một ít sữa và trứng trữ tủ lạnh. Vừa định ra khỏi cửa thì điện thoại vang lên. Đó là số của bệnh viện, cô nhanh chóng nhắc máy. Phía bên đó truyền đến tai cô giọng nói hối hả của y tá bệnh viện, cô ấy báo bệnh nhân Hồng lúc chiều đang kích động. Yến Nhi cúp điện thoại lập tức gọi xe đến bệnh viện. Đến nơi trên người cô vẫn còn mặc chiếc áo thun và quần short đùi, khoác áo gió:

“Bệnh nhân đâu?”

Cô hỏi y tá gần đó:

“Ở phòng bệnh, đang được y tá chít thuốc an thần.”

Nghe vậy Yến Nhi lập tức chạy đến định ngăn cản nhưng không kịp, cô vừa đến bệnh nhân miệng đã sủi bọt, không ngừng co giật.

“Đưa khăn cho tôi.” – Yến Nhi hét lớn, đẩy cô y tá ra dùng tay tách hai hàm của bệnh nhân, sau đó nhét chiếc khăn vào để bà không cắn trúng lưỡi mình.

Sau đó Yến Nhi dùng vài loại thuốc tim vào ống tiêm, rồi tiêm trực tiếp cho bệnh nhân. Từ từ bệnh nhân ngừng co giật, bọt ở miệng cũng ngừng chảy, bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Cô nhẹ nhà rút chiếc khăn trong miệng bệnh nhân ra.

Sau đó ra hiệu cho mọi người ở đó ra ngoài. Đi theo cùng đoàn người y tá trong số đó có cả Thùy Anh, Yến Nhi nhìn cô ấy thoáng ngạc nhiên rồi lại dùng ánh mắt giận dữ lướt qua từng y tá một ở đó.

“Bệnh án của bệnh nhân đâu?” – Yến Nhi hỏi. Nhưng không ai ở đó trả lời. Sau đó cô lặp lại câu nói nhưng với giọng điệu giận dữ và lớn tiếng hơn.

Một y tá trong số đó giật mình nói:

“Xin lỗi bác sĩ, bệnh nhân kích động quá mức. Hoàn toàn không giống như những người khác… Còn muốn dùng hung khí làm bị thương người khác, lúc đó bọn em không nghĩ nhiều nên đã tim thuốc an thần cho bệnh nhân.”

Yến Nhi cười khẩy, vẻ mặt cô càng khó coi hơn. Tuy nói bình thường cô rất tốt với đồng nghiệp, hoà nhã với mọi người. Nhưng lại không thể chấp nhận được sai xót trong công việc.

“Không nghĩ nhiều? Không nghĩ nhiều của các cô là suýt hại chết người khác đó!” – Yến Nhi giận dữ hét lớn, làm y tá đứng ở đó cúi gầm mặt, có người đã khóc nấc lên.

Bệnh nhân từ chiều được xem xét kỹ lưỡng bổ sung vào bệnh án là dị ứng thuốc an thần, có điều y tá ở đây đã trong chốc lát quên mất điều đó cũng may là không xảy ra chuyện.

Yến Nhi lướt qua từng người một, khẩu khí vẫn không bớt đi một chút nào:

“Các người rời khỏi đây ngay. Và nói với nhân viên y tế điều cho tôi thêm một y tá trông chừng bệnh nhân. Một y tá biết làm việc, biết suy nghĩ cho bệnh nhân!”

Nói xong Yến Nhi bước đến chiếc ghế cạnh đó ngồi xuống, các y tá đó nước mắt không ngừng chảy từ từ rời khỏi. Họ đã nghe được danh tiếng của Yến Nhi, là một bác sĩ có tài. Nhưng lại vô cùng nóng tính, ban đầu khi tiếp xúc họ nghĩ lời đồn chỉ là giả. Sau sự cố hôm nay họ đã biết được tin đồn đó không hề sai một chút nào.

“Khoan đã, vì sao bệnh nhân kích động. Chẳng phải lúc tôi rời bệnh viện vẫn bình thường sao?” – Yến Nhi hỏi với theo đám y tá đó.

Một trong số y tá rung rẩy đứng lại đáp lời cô:

“Là do… là do… cảnh sát Thùy Anh muốn gặp bệnh nhân. Sau khi cô ấy gặp đã như vậy!”

Y tá nói xong nhanh chân rời khỏi đó. Yến Nhi lia ánh mắt của mình đến Thùy Anh.

Thùy Anh từ nãy giờ vẫn xem cô giáo huấn người khác, đột nhiên nhận được ánh mắt đó trong lòng trở nên chột dạ.

“Cô học ngành gì?” – Yến Nhi giữ bình tĩnh trả lời.

“Đương nhiên là cảnh sát rồi. Chẳng lẽ học kế toán sao?” – Thùy Anh ương bướng trả lời.

“Khi học cảnh sát cô có được kiểm tra sức khoẻ không?” – Yến Nhi hỏi thêm.

Thùy Anh lần này không đáp lời, chỉ nhìn cô với ánh mắt như thể Yến Nhi thật kỳ lạ, hỏi những câu chẳng liên quan.

“Thế sao tai và não của cô đều bất động như vậy?” – Yến Nhi nói.

Thùy Anh sau khi nghe xong, trong lòng xục sôi tức giận. Đại tiểu thư như cô ấy mà được nhận những lời này cơ á?

“Nè chị…”

“Có chuyện gì?”

Thùy Anh định lên tiếng cải nhau với Yến Nhi một trận nhưng lại bị cắt ngang bởi giọng nói nhàn nhạt đang đến gần. Gia Lâm từ xa đi đến đã nghe thấy câu Yến Nhi vừa nói với Thùy Anh.

“Hỏi đồng nghiệp của anh!” – Yến Nhi ra vẻ lười biếng tiếp tục ngồi xuống ghế.

Thùy Anh thấy vậy bước đến trước mặt Gia Lâm giải thích:

“Vừa rồi em có vào thăm bà ấy. Chỉ có hỏi sơ vài câu mà không ngờ bà ấy liền phát điên lên, còn định dùng dao làm em bị thương. Tiền bối, em thật sự không cố ý…”

Gia Lâm nghe xong một lượt liền hiểu ra có chuyện gì, cũng tò mò không ngừng nhìn sắc mặt giận dữ của Yến Nhi. Sau đó hắn dùng vẻ mặt nghiêm nghị nói:

“Bác sĩ, có lẽ cô quên mất vị trí và nhiệm vụ của mình. Cô chỉ cần chữa khỏi cho bà ta, chúng tôi không mong cô ra tay giáo huấn người của tôi. Cô ấy phạm sai, tôi tự biết mà kỷ luật. “

Gia Lâm nói mấy lời này làm Yến Nhi không tin vào tai mình nữa. Cô đứng dậy nhìn hắn và lớn tiếng nói:

“Được, vậy thì anh mau mang người của mình rời khỏi nơi này nhanh nhất có thể trước khi tôi không kìm lòng được. Từ nay tôi mong các người đừng gặp riêng bệnh nhân của tôi. Để tôi hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút!”

Nói xong thì Yến Nhi liền rời khỏi, trong lòng ngực không ngừng bị cào xé. Gia Lâm tuy bênh vực người đồng nghiệp của hắn là không sai, nhưng cô vẫn cứ thấy bản trong lòng dấy lên hồi chua xót khó tả. Có lẽ vì thời gian trôi qua, người ở cạnh hắn không còn là cô. Người quan trọng nào đó 10 năm trước đã được thay thế bởi một cái tên khác chăng?

Yến Nhi tự cười khẩy bản thân, nhìn xem cô xấu tính như vậy. Năm đó là ai một mực muốn chia tay mặc cho hắn có kiên quyết thế nào, giờ thì lấy tư cách gì chứ?

*******Hết chương 2**********
Gia Lâm và Yến Nhi sẽ như thế nào đây? Sứ mời mọi người đọc tiếp nhé.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN