Đại Hiệp Hồn
Chương 98: Giờ mới thấy nguy hiểm chốn giang hồ (7)
Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Bạch Khiếu Thiên vừa nghĩ như thế, trong lòng rất là trấn an, lập tức cất cao giọng nói: “Long nhi, đi thôi, đến chùa Bạch Mã cùng ngoại công.”
Hoa Vân Long hơi do dự nói: “Không được a, ngựa và hành trang của ta đều để ở khách điếm.”
Bạch Khiếu Thiên ngừng một chút, vung tay lên nói: “Vậy cũng được, chúng ta đến khách điếm lấy đồ rồi đi.”
Thân thể vừa chuyển, dẫn đầu rời khỏi đại sảnh. Hoa Vân Long không biết vì sao ngoại công lại đặc biệt hào hứng như thế, nhưng bởi vì cách biệt ngoại công đã lâu ngày, tình cảm ông cháu mười phần tha thiết, lập tức không thèm nghĩ thêm nữa, đi vội vài bước, kéo được cánh tay Bạch Khiếu Thiên, phấn khích nhảy nhót mà đi.
Trở lại khách điếm, Hoa Vân Long phân phó chủ quán dọn lên một chút đồ nhắm, tổ tôn hai người tẩy trần xong xuôi, liền ở trên phòng uống rượu tâm sự. Bạch Khiếu Thiên hiển nhiên có dụng ý khác, hắn có ý muốn rèn luyện Hoa Vân Long một phen.
Đầu tiên hắn hỏi vài chuyện khi Hoa Vân Long phụng mệnh xa nhà, sau đó lại hỏi các loại tao ngộ sau khi đi đến Lạc Dương. Hoa Vân Long cũng không sợ phiền, nói rõ từng chuyện một.
Bạch Khiếu Thiên mỉm cười chăm chú nghe, một câu không lọt, sau khi Hoa Vân Long nói xong, đột nhiên duỗi ra bàn tay trái, nói: “Ngoại công, cái gì Long nhi cũng không để ý, chỉ có một chữ “Hận” mà mẫu thân khắc lên lòng bàn tay của Long nhi, không biết là có dụng ý gì?”
Bạch Khiếu Thiên liếc nhìn qua bàn tay trái của hắn, khẽ hỏi: “Ngươi rất chú ý điểm này phải không?”
Hoa Vân Long nhướng mày nói: “Không phải Long nhi chú ý, mà là việc này thật sự quá vô nghĩa…”
Bạch Khiếu Thiên ngắt lời nói: “Tổ mẫu của ngươi có khí khái của đấng tu mi, ngay cả ta cũng tự thẹn không bằng, việc nàng phân phó ngươi đi làm, làm sao có thể không có ý nghĩa gì.”
Hoa Vân Long hơi nhíu hai hàng lông mày, nói: “Là ý nghĩa gì a? Ta là nghĩ mãi không ra ý nghĩa trong đó, có khi nhịn không được muốn thăm dò nó, nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng đã tích tụ một nghi vấn to lớn.”
Bạch Khiếu Thiên mỉm cười nói: “Lòng dạ của đại nhân vật rất rộng lớn, một ít việc nhỏ, thường đeo trong lòng, chẳng những che mờ linh trí, thậm chí còn tổn thương thân thể, không nghĩ ra được, tốt nhất không cần nghĩ nữa…”
Hoa Vân Long trách móc nói: “Ai, giọng điệu của ngài và nãi nãi thật quá giống nhau, ngài không biết chứ, trọng trách bậc này rơi vào trên thân Long nhi, ta phải có bao nhiêu chú ý trong việc này? Thời khắc chuẩn bị ra đi, mẫu thân lại khắc chữ “Hận” này lên trên lòng bàn tay của Long nhi, Long nhi làm sao có thể không nghi hoặc?”
Bạch Khiếu Thiên khẽ vuốt râu dài, lại cười nói: “Ngươi nghĩ như thế nào? Là nghĩ rằng một chữ kia có quan hệ với huyết án hay sao?”
Hoa Vân Long nhíu mày nói: “Đúng vậy a, nếu không có quan hệ với huyết án, lúc khắc chữ, sao nãi nãi lại phải nghiêm túc như vậy? Ngài không biết, lúc ấy mẫu thân không phải nhẫn tâm, mà là nãi nãi bắt buộc phải khắc đấy.”
Bạch Khiếu Thiên đột nhiên nghiêm mặt nói: “Long nhi, không thể nói bậy, tổ mẫu của ngươi là bậc nữ trung hào kiệt, kiến giải và thủ đoạn đều vượt xa người thường, nàng làm như vậy, tự nhiên có đạo lý của nàng, ngông cuồng muốn nói bậc trưởng giả…”
Cố nén xuống hai chữ “thị phi”, sau đó cũng không nói gì thêm. Tính cách Hoa Vân Long không chịu trói buộc, không kiên nhẫn nghe người “chỉ dạy”, ỷ vào việc được Bạch Khiếu Thiên sủng ái, ăn vạ nói: “Rốt cục là đạo lý gì, sao lại không thể nói? Chẳng lẽ là bảo trong lòng Long nhi phải luôn “Hận”, “Hận” trời, “Hận” đất, đi “Hận” người trong thiên hạ hay sao?”
Bạch Khiếu Thiên trầm giọng quát: “Nói bậy.” Vừa quát lớn, trong lòng đột nhiên khẽ động, bất giác ngưng tụ ánh mắt, trở nên ngơ ngác sững sờ.
Hoa Vân Long ngẩn người, kinh ngạc nói: “Ngoại công, ngài làm sao vậy? Nghĩ ra đạo lý trong đó rồi sao?”
Bạch Khiếu Thiên vung tay lên nói: “Ngươi không được ồn ào, để cho ta cẩn thận ngẫm lại.”
Hoa Vân Long nháy nháy con mắt, thầm nghĩ: “Đúng rồi, năm đó ngoại công uy danh hiển hách, chính là nhân vật lãnh đạo một phương, tất nhiên sẽ có hiểu biết đối với “Ngọc Đỉnh phu nhân” kia, sao ta không nhân cơ hội này, hỏi một vài chuyện cũ của nàng.”
Hắn vừa mới xoay chuyển ý nghĩ, Bạch Khiếu Thiên đã thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: “Long nhi, năm đó có một Giáo chủ Cửu Âm Giáo, ngươi đã từng nghe ai nói qua chưa?”
Hoa Vân Long cố nhịn ý muốn gật đầu hỏi lại, khẽ nghiêng đầu suy nghĩ mà nói: “Nghe nói Giáo chủ Cửu Âm Giáo kia là một nữ tử, võ công cao cường, là người đa trí túc trí, gian xảo quỷ quyệt, tâm ngoan thủ lạt…”
Bạch Khiếu Thiên khẽ “Ân” một tiếng, nói tiếp: “Vị thúc mẫu kia của ngươi vốn là U Minh Điện Chủ của Cửu Âm Giáo, cùng với Tư Mã thúc gia của ngươi…”
Hoa Vân Long kinh ngạc tiếp lời: “Cái gì? Cửu Âm Giáo kia chẳng phải là tà giáo hay sao?”
Bạch Khiếu Thiên khẽ gật đầu một cái, nói tiếp: “Cửu Âm Giáo quả thực là tà giáo, nhưng U Minh Điện Chủ này đã từng đánh một trận chiến cùng với Tư Mã thúc gia của ngươi, bởi vì hai người bằng tuổi nhau, võ công lại ngang hàng, trong phương tâm lại càng nhớ mãi không quên, về sau Tư Mã thúc gia của ngươi ngao du thiên hạ, lại gặp nhau ở trong Lục Chiếu Sơn, hai người cùng đi vài ngày, tình cảm rất là sâu đậm, cuối cùng vì gian khó mà chia lìa, U Minh Điện Chủ một mình thoát ly Cửu Âm Giáo, đi cùng Tư Mã thúc gia của ngươi đến Trung Nguyên, nhờ tổ mẫu của ngươi làm mai, kết thành phu thê.”
Hoa Vân Long thầm nghĩ: “Hóa ra thúc mẫu chính là tự mình thoát ly Cửu Âm Giáo, khó trách quanh năm không bước ra đại môn một bước, ngay cả sơn trang của chúng ta cũng hiếm khi đến thăm.” Trong lòng hắn suy nghĩ, ngoài miệng lại nói: “Ý ngài muốn nói, kẻ chủ mưu sát hại Tư Mã thúc gia, chính là Giáo chủ Cửu Âm Giáo kia sao?”
Bạch Khiếu Thiên nói: “Đúng, nhưng cũng không đúng, trong chuyện này vẫn cần phải truy xét càng sâu hơn, nhưng chung quy là một manh mối có không ít tác dụng.”
Hoa Vân Long lo nghĩ, nói tiếp: “Không đúng a, nãi nãi từng âm thầm nhắc ta, dường như có quan hệ với vị Ngọc Đỉnh phu nhân kia, vật ký hiệu mà hung thủ lưu lại, chính là một ngọc đỉnh lục bích óng ánh.”
Bạch Khiếu Thiên nói: “Sở dĩ ta có suy luận này, cũng là vì Ngọc Đỉnh phu nhân kia.”
Hoa Vân Long giật mình “A” một tiếng, vội hỏi: “Hóa ra suy đoán của các ngài không mưu mà hợp, ngoại công mau nói a, vị Ngọc Đỉnh phu nhân kia rốt cục là như thế nào?”
Bạch Khiếu Thiên nói: “Ta cũng chỉ là nghe Từ Vân đại sư kể lại, năm đó, cả phụ thân, di phụ và Tư Mã thúc gia của ngươi, đều từng chịu ân của Ngọc Đỉnh phu nhân, về sau, Ngọc Đỉnh phu nhân gặp một kiếp nạn, phụ thân và Tư Mã thúc gia của ngươi cùng đi Tào Châu tìm cách cứu viện, theo Từ Vân đại sư kể lại, Ngọc Đỉnh phu nhân khi đó đang thụ hình phạt “Âm Hỏa luyện hồn”, hình phạt kia cực kỳ bi thảm, phụ thân của ngươi nhìn qua, trong lòng thống khổ, cũng giận điên lên, một lòng chỉ muốn giết người…”
Nghe đến nơi đây, Hoa Vân Long nhíu mày một cái, thầm nghĩ: “Hình phạt “Âm Hỏa luyện hồn” kia, được xưng cực kỳ bi thảm, ta mà nhìn thấy, trong lòng cũng muốn nổi lên vô tận căm phẫn, phụ thân chịu ân của người, tự nhiên khó tránh khỏi bị chọc giận như điên, nhưng chuyện này lại có liên quan gì đến huyết án của Tư Mã thúc gia, hoặc là chữ “Hận” trên lòng bàn tay của ta?”
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!