Đại Hiệp Hồn
Chương 111: Giai nhân sao đọa phong trần (12)
Nguồn:
Nhóm: Thanh Lạc Sắc Uyên
Biên dịch: Lúa
Giang Nam Nho Y duỗi ra cánh tay trái, nhẹ nhàng vịn lấy hắn, nói: “Hoa công tử tốt nhất là hãy nằm xuống lại…”
Hoa Vân Long trợn lớn hai mắt, kinh ngạc nói: “Đây… Đây là nơi nào?”
Giang Nam Nho Y nói: “Thành Kim Lăng, “Y Lư”, là chỗ ở của lão hủ.”
Hoa Vân Long quét mắt nhìn một vòng, ánh mắt ngưng tụ nói: “Lão trượng là ai? Ta nên xưng hô thế nào đây?”
Giang Nam Nho Y nói: “Lão hủ là Dư Thượng Đức, nhân xưng Giang Nam Nho Y.”
Hoa Vân Long bối rối không hiểu nói: “Tại hạ bị bệnh hay bị thương gì sao?”
Giang Nam Nho Y nói: “Công tử là bị người chế trụ huyệt đạo, trúng phải mê hồn dược châm.”
Hoa Vân Long nhíu lại lông mày, nói: “Mê hồn dược châm? Lão trượng nói, nơi này là Kim Lăng?”
Giang Nam Nho Y nói: “Đúng vậy.”
Hoa Vân Long giật mình một “A” tiếng, nói: “Ta nhớ ra rồi, Cổ Yên ở đâu?”
Dư Chiêu Nam tiếp lời nói ra: “Cổ Yên là kỹ nữ của Di Tâm Viện, lúc này…”
Lời nói vẫn còn chưa dứt, Hoa Vân Long đã giãy giụa đi xuống đất, không thể chờ đợi được nói: “Nữ nhân này không đơn giản, Di Tâm Viện ở nơi nào? Ta đi tìm nàng.”
Giang Nam Nho Y ngăn lại nói: “Hoa công tử cứ an tâm, nội tình xác thực không đơn giản, lúc này sợ là nữ nhân kia đã không còn ở Di Tâm Viện nữa.”
Hoa Vân Long nao nao, đưa mắt quét nhìn lần nữa, cuối cùng đưa ánh mắt rơi vào trên mặt Giang Nam Nho Y, ngừng một chút, nói: “Lão trượng nhận ra kẻ hèn này? Kẻ hèn này trúng mê hồn dược châm, là lão trượng cứu ta?”
Giang Nam Nho Y khẽ gật đầu một cái, nói: “Ở Chín Khúc Đào Bảo hai mươi năm trước, lão hủ đã gặp qua lệnh tôn lệnh đường. Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến, Hoa công tử cảm giác như thế nào? Không có gì không khỏe chứ?”
Nhắc tới chuyện cũ Đào Bảo, Hoa Vân Long biết được Giang Nam Nho Y chính là bằng hữu cũ của phụ mẫu, vội vàng chỉnh lại vạt áo, vẻ mặt nghiêm túc thi lễ nói: “Vãn bối Hoa Vân Long, tham kiến Dư lão tiền bối.”
Giang Nam Nho Y vội vàng hoàn lễ nói: “Không dám nhận, không dám nhận, nếu Hoa công tử đã tốt hơn nhiều, lão hủ có chuyện cần thỉnh giáo.”
Hoa Vân Long thầm nghĩ tại sao vị Dư lão tiền bối này lại khiêm tốn như thế. Trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng lại nói: “Mê hồn dược vật vốn dĩ không có hiệu quả đối với vãn bối, vãn bối cũng không có cảm giác không khỏe, lão tiền bối có chuyện muốn hỏi, vãn bối rửa tai lắng nghe.”
Giang Nam Nho Y cười một tiếng, nói: “Vậy cũng tốt, Hoa công tử mau ngồi xuống.”
Tiếp theo hắn lại giới thiệu cho Hoa Vân Long mấy người đang ngồi, Hoa Vân Long cũng hành lễ với Dư lão phu nhân, lại cùng “Kim Lăng ngũ công tử” nói vài câu “Kính đã lâu”, lúc này mới thản nhiên ngồi xuống.
Giang Nam Nho Y ngưng mắt chú ý nhi tử, nói: “Nam nhi, ngươi kể lại rõ ràng một lần quá trình may mắn gặp được công tử trước đó, tránh cho trong lòng Hoa công tử có chỗ nghi hoặc.”
Dư Chiêu Nam nghe được phụ thân phân phó, lại đem sự tình chặn đường Cổ Yên nói một lần từ đầu tới đuôi.
Thời điểm nói đến chạy về “Y lư”, Dư lão phu nhân giương tay giơ lên một cây ngân châm, tiếp lời nói: “Nguyên nhân khiến Hoa công tử hôn mê bất tỉnh, chính là do mê hồn dược châm này chế trụ huyệt ngọc chẩm của Hoa công tử.”
Hoa Vân Long hết sức cẩn thận lắng nghe, nghe xong liền giật mình kêu lên: “Huyệt ngọc chẩm?!”
Giang Nam Nho Y nói: “Sự tình đã yên bình trôi qua, trước tiên Hoa công tử hãy ổn định tinh thần, kiểm tra một chút có bị thất lạc vật gì trọng yếu hay không?”
Hoa Vân Long thần sắc đại chấn, những thứ khác đều không quan trọng, duy chỉ có phong thư mang dấu tuyệt bút của Ngọc Đỉnh phu nhân giấu bên trong hộ thân nhuyễn giáp, phong thư kia tuyệt đối không thể mất đi, vì thế vừa nghe xong, lo lắng bất an, vội vàng sờ soạng trong ngực.
Cuối cùng cũng khá tốt, nhuyễn giáp vẫn như trước, ba lọ thuốc Tần di nương của cho hắn vẫn ở trong ngực, về phần bảo kiếm phòng thân, y phục tiền bạc tùy thân, cùng với thớt bảo mã long câu kia, đã thất lạc rồi, nhưng cũng là râu ria. Hắn biết rõ nhuyễn giáp không động, thư vẫn còn ở, thầm nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cổ Yên kia dường như chưa từng kiểm tra thân thể vãn bối, bảo kiếm quần áo các loại ngược lại không đáng lo.
Giang Nam Nho Y hơi thay đổi sắc mặt, nói: “Cái này cũng thật kì quái, nữ tử họ Cổ kia không có lý do gì mà không soát người a?… Hoa công tử, ngươi còn nhớ rõ tình hình lúc bị chế trụ không?”
Hoa Vân Long hơi đỏ mặt, nói: “Nói lại cũng là do bản thân vãn bối chủ quan…”
Hắn tiếp tục nói đến quá trình gặp gỡ Cổ Yên, đến chuyện huyệt đạo bị chế trụ, sau đó lại nói: “Vãn bối tự phụ bách độc bất xâm, thất nhật mê hồn tán vô hiệu đối với ta, nhưng ta lại không đề phòng nàng điểm huyệt đạo, đến khi cảnh giác, người đã hôn mê, về phần nàng tiếp tục đâm mê phách dược châm trên huyệt ngọc chẩm của ta, vãn bối lại càng không biết gì nữa.”
“Kim Lăng ngũ công tử” nghe hắn nói bách độc bất xâm, người người đều bán tín bán nghi. Giang Nam Nho Y chỉ một mực yên lặng lắng nghe, vừa âm thầm suy nghĩ, chờ hắn nói xong, vẫn không hiểu vì sao Cổ Yên kia không kiểm tra thân thể của Hoa Vân Long.
Sau nửa ngày không nói gì, trong thư phòng một mảnh vắng lặng, nhưng bầu không khí lại nghiêm túc khẩn trương, giống như có một đạo vòng sắt vô hình, chế trụ chặt chẽ tiếng lòng của mỗi người, ngay cả một hơi cũng không thở ra nổi.
Thái Xương Nghĩa kia cực kỳ không kiên nhẫn, chờ đợi mãi, đột nhiên lớn tiếng nói: “Không muốn nghĩ thêm nữa, bá phụ, chúng ta cứ đi Di Tâm Viện một chuyến.”
Cao Tụng Bình cũng tiếp lời nói: “Mặc kệ Cổ Yên kia có phải đã trở về Di Tâm Viện hay không, đi Di Tâm Viện một chuyến chung quy sẽ không sai, Dư bá phụ, chất nhi nghĩ tốt nhất là cải trang thành hiệp khách, đến đêm thì đi Di Tâm Viện một chuyến.”
Dư lão phu nhân khẽ gật đầu một cái, nói: “Tụng Bình nói có lý, Cổ Yên kia ẩn thân bên trong Di Tâm Viện, nói không chừng Di Tâm Viện chính là sào huyệt của người nào đó, tiến đến kiểm tra nội tình, hẳn là một biện pháp hợp lý trong lúc này.”
Giang Nam Nho Y vội vàng lắc đầu, nói: “Không thể đi, đó là đánh rắn động cỏ, có khác gì kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Dư lão phu nhân nói: “Lão gia tử chẳng bao giờ sửa đổi bản tính do dự, lưỡng lự không quyết, làm sao có thể được việc, lão bà tử ta làm hậu thuẫn cho bọn hắn.”
Giang Nam Nho Y bật cười nói: “Phu nhân hồ đồ, tương lai bán mạng, có lẽ còn có tác dụng, nhưng muốn tới Di Tâm Viện lúc này, loại địa phương này, sao phu nhân có thể làm hậu thuẫn cho bọn hắn?”
Lão phu nhân đầu tiên là giật mình, tiếp theo thì biến sắc, dường như muốn khắc khẩu, Hoa Vân Long vội vàng đứng dậy: “Phu nhân bớt giận, xin nghe vãn bối nói một câu. Vãn bối vì chủ quan mà bị chế trụ, vốn dĩ muốn điều tra lai lịch của Cổ Yên, bây giờ đã biết Cổ Yên ẩn thân ở Di Tâm Viện, vãn bối sẽ tự xử lý, Dư lão tiền bối cùng với chư vị huynh đệ cứu trợ, vãn bối trước tiên tạ ân, về phần viện thủ, vãn bối xin tâm lĩnh.” Hắn giơ tay ôm quyền, thi lễ cảm tạ.
Cầu chư vị đậu hũ phóng tay tiếp sức, like chương, bình luận tương tác, donate và đẩy KP chính là energy, là viagra cho DG ra chương, bạo chương!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!