Đại dịch [12 chòm sao]
Chương 46
Ma Kết, Kim Ngưu và Woo Jin dốc sức chạy giữa rừng trong màn đêm tăm tối. Họ đã vô tình thức tỉnh những kẻ biến dị nơi đây bằng cách nào đó. Chạy mãi rồi cũng đuối sức, thế nhưng đám đông xác sống đói khát máu người ấy không buông tha mà cứ thế lao theo họ. Ba người chỉ còn cách bỏ chạy theo lối đường mòn.
Tốc độ chạy của Ma Kết nhanh không kém gì hai người đàn ông kia. Cô hơi xoay người lại và …
“Xoẹt”
Tiếng xé gió bén nhọn xẹt qua. Ngay sau đó con xác sống bám gần đuôi gục xuống và chết ngay tức thì. Khắp rừng cây tràn ngập tiếng bước chân và gió rít thổi rì rào, thanh âm vội vã gấp gáp vô cùng gay cấn.
Đám xác sống gần chục con xem ra chẳng có gì là yếu thế hay kiệt sức, mặc dù họ đã chạy gần nửa tiếng rồi.
Woo Jin nhặt tảng đá lớn trước mặt và phang vào đầu một con dật dờ chặn lối thoát của họ. Kim Ngưu đi cuối ra sức đâm dao vào điểm yếu của chúng.
“Urgh! Đám này ăn gì mà khỏe thế?!”
Ma Kết nghiến răng lấy cánh tay chặn vào cổ xác sống để nó không tiến gần mình thêm. Nó khoẻ tới nỗi có thể đẩy ngã cô xuống đất. Cả người Ma Kết bị đập mạnh lên bãi đá, nước dãi hôi thối tanh lòm của nó chảy vào mặt cô. Con xác sống càng lúc càng tiến gần cổ cô hơn, hàm răng nó liên tục kêu “cạp, cạp” như sắp cắn rời mẩu thịt người bất cứ lúc nào. Ma Kết dù đau muốn chết nhưng vẫn phải cố gồng mình phòng thủ.
Kim Ngưu lao tới giải cứu Ma Kết. Anh đạp mạnh vào người con xác sống sau đó đè nó xuống đâm hai nhát giữa trán.
Ma Kết suýt khóc vì đau, những đường gân xanh nổi đầy trên trán cô, mặt thì nhợt nhạt vì hoảng sợ vụ việc vừa nãy. Cô phải kiềm chế giỏi thế nào thì những giọt nước mắt mới không thi nhau rơi ra ngoài. Từng khúc xương trên cơ thể cô như đang vỡ ra vì cú va chạm.
Kim Ngưu nhẹ nhàng bế Ma Kết lên và vội vã bỏ chạy. Cô cũng theo phản xạ mà bám chặt vào cổ áo anh, nhắm tịt mắt vào vì đau. Chết tiệt! Người đàn ông này đã biết quá nhiều điểm yếu của cô rồi.
“Có toà nhà hoang ở đằng kia! Chạy vào đó mau!”
Woo Jin nói.
Tới nơi, Woo Jin để Kim Ngưu bế Ma Kết vào trước. Xác sống thi nhau xông tới quá đông, cố gồng sức thế nào Woo Jin cũng không đọ được với lực ẩn từ bên ngoài. Xác sống liên tục đập rầm rầm khiến cửa như sắp gãy, và anh thì cũng sắp kiệt sức rồi. Woo Jin hết cách bèn thả tay khỏi cánh cửa, bỏ cuộc chạy như bị tào tháo đuổi, theo ngay sau Ma Kết và Kim Ngưu. Họ leo bốn cái cầu thang để chạy thoát nhưng xác sống vẫn bám theo dai dẳng. Tới đường cụt là chiếc cửa sắt bị khoá chặt, Kim Ngưu sớm nhận ra bên trong có người.
“Làm ơn mở cửa cho chúng tôi!!!”
Kim Ngưu cuống quýt đập cửa cầu xin.
Có ba người, hai nữ một nam ở bên trong. Họ lần lượt đứng hết dậy với vẻ mặt ngỡ ngàng, hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Cứu với! Xác sống đang ập tới! Đông lắm! Chúng tôi sẽ chết mất!!”
Woo Jin nói, luồn tay qua kẽ sắt mở cửa mà không biết rằng cửa đã bị khoá.
Cô gái xinh xắn với mái tóc nâu dài xoăn sóng nhẹ hấp tấp chạy tới, tay run run cầm chìa khoá để mở cửa.
“Cậu điên à Sư Tử?! Nhỡ họ bị cắn thì sao??”
Cô gái còn lại ngăn cản. Chàng trai thì có vẻ không mấy bận tâm.
“Mở cửa đi! Cô bị điên à?”
Kim Ngưu gắt lên. Tại sao họ thấy người đang gặp nguy kịch mà lại làm ngơ vậy?
Xác sống đã ập lên trên này, Woo Jin thấy vậy bèn chạy tới đạp chúng ngã xuống cầu thang. Xác sống lần lượt đổ như Domino, nhưng chẳng có tác dụng mấy, chúng lại thản nhiên đứng dậy lao tới tấn công.
“Họ sẽ chết đấy Bạch Dương?”
Sư Tử nói, tay vẫn cầm chiếc chìa khoá không biết xoay sở thế nào.
“Không được. Điều này quá nguy hiểm và liều lĩnh!”
Cô gái tên Bạch Dương nhất quyết không chịu mở cửa để cứu mạng người, liền thô bạo giằng lại chìa khóa từ tay Sư Tử.
“Bỏ ra! Cậu sẽ phải hối hận đấy!”
Sư Tử giữ khư khư chiếc chìa khoá, đối với cô không gì quan trọng bằng việc cứu người. Hai cô gái giằng co qua lại chẳng ai chịu nhường ai, kết quả là chìa khoá rơi xuống và bị đá văng đi đâu mất tiêu.
“Cậu điên rồi Bạch Dương!”
Sư Tử quát lên, tìm thứ có ích để đập ổ khoá.
“Thật phiền phức”
Bấy giờ anh chàng kia mới chịu đứng dậy ra tay.
Anh bình tĩnh bước tới cánh cửa và rút từ trong túi quần ra khẩu súng lục.
“Đoàng”
Khoá đã bị phá. Kim Ngưu liền nhanh tay tận dụng cơ hội mở cửa xông vào cùng Woo Jin. Xác sống đuổi theo họ bị chàng trai với vẻ ngoài bí ẩn kia bắn chết, sau đó anh liền nhanh chóng cài chặt cửa lại.
Woo Jin ôm đất mẹ làm cái “ruỳnh”, anh như sắp chết đến nơi, cả người xước xát bẩn thỉu. Kim Ngưu đặt Ma Kết xuống thở hồng hộc vì đuối sức.
“Cậu điên à Nhân Mã? Họ bị nhiễm b…”
“Lúc đó giết chưa muộn”
Nhân Mã chặn lời Bạch Dương trước khi cô phàn nàn thêm.
Anh lướt đôi mắt lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén qua đám xác sống ngoài cửa mà cảm thấy mệt mỏi. Chúng hết thọc tay lại dí mặt qua kẽ sắt, hai hàm răng mở to khi thấy con mồi trước mắt.
“Phiền quá đi mất”
Anh nói, làm lơ đi như thể chúng không là gì.
“Đây là…”
Cơn gió mát lạnh mơn man bay thoáng qua Woo Jin.
“Sân thượng sao?”
Anh ngước nhìn lên bầu trời đầy sao mà cảm thấy lạ lẫm. Chỉ là lâu lắm rồi Woo Jin mới được nhìn thấy bầu trời rộng lớn một cách trọn vẹn thế này. Thật choáng ngợp biết bao…
“Chưa ai bị cắn chứ?…”
Bạch Dương vẫn còn hơi nghi ngờ, cô nhíu mày soi mói đám người lạ mặt từng chi tiết nhỏ nhất.
“Đủ rồi đấy Bạch Dương, cậu không thấy họ đang như thế nào sao?”
Sư Tử nói, ngồi xuống quan tâm hỏi han hai anh chàng. Cô đẹp dịu dàng và hiền lành như thiên thần. Giọng nói ngọt ngào dễ nghe ấy khiến Kim Ngưu và Woo Jin như bị hớp hồn, liền nảy sinh suy nghĩ muốn cưới cô về làm vợ ngay lập tức.
“Tôi…”
Kim Ngưu ấp a ấp úng. Đôi mắt to tròn long lanh của Sư Tử khiến anh càng thêm bối rối lúng túng. Trên đời có người đẹp vậy ư?
“Cô gái này thì…?”
Sư Tử nhẹ đặt tay lên trán Ma Kết.
Hai cánh mũi cô phập phồng đều đặn, nhiệt độ cơ thể ổn, ngoài mấy vết xước trên mặt ra thì chưa có dấu hiệu gì là bị cắn. Kim Ngưu cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Ma Kết với vẻ quan tâm ân cần, anh lo cô cảm lạnh.
“Cậu có súng sao?”
Woo Jin bấy giờ mới để ý tới anh chàng cao ráo lạnh lùng với vẻ ngoài bí ẩn kia.
“Hoàng tử Gangnam, thứ gì mà chẳng có?”
Bạch Dương nói.
Gangnam-gu vốn nổi tiếng là khu trung tâm thượng lưu, hiện đại nhất của Seoul. Nơi tập trung khu mua sắm, cửa hàng thương hiệu cao cấp và xa xỉ và các tòa nhà chọc trời sang trọng quý phái.
“Đừng gọi mình bằng cái tên đó”
Nhân Mã đáp, nét mặt anh chẳng mấy vui vẻ gì.
“Mọi người sống ở đây à? Có hội khác không?”
Woo Jin tò mò hỏi.
“Không. Thật ra… chúng tôi đang trên đường tới Ulsan”
Sư Tử thật thà trả lời.
“Vậy sao? Chúng tôi cũng thế! Mọi người muốn hợp tác chứ?!”
Kim Ngưu ngạc nhiên, không ngờ ba người họ lại cùng mục đích và chí hướng đến bất ngờ như vậy. Bạch Dương và Nhân Mã nhìn nhau bằng ánh mắt khả nghi như thần giao cách cảm, song, Nhân Mã gật đầu với cô như đang ra hiệu điều gì đó.
“Mới gặp nhau lần đầu, chúng tôi đâu biết các người tốt hay xấu mà hợp tác? Cho tôi một lý do chính đáng đi?”
Bạch Dương khoanh tay trước ngực, nói bằng giọng chua ngoa đanh thép.
Kim Ngưu nhìn Woo Jin khó xử, đây là câu hỏi không thể nào có đáp án đúng.
“Chỉ là tôi nghĩ… sẽ tốt hơn nếu có thêm đồng đội”
Woo Jin lúng túng trả lời, vẻ bối rối hiện lên rõ rệt.
“Đông người sẽ chỉ thêm rắc rối. Chúng tôi ổn”
Bạch Dương thẳng thừng từ chối.
Đôi mắt Sư Tử ánh lên tia thất vọng trước sự phũ phàng của Bạch Dương và Nhân Mã, vì chính bản thân cô cũng có cùng suy nghĩ với Woo Jin: Mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng và đơn giản hơn khi mọi người song hành cùng nhau. Nhưng ngay từ đầu cô đã không có tiếng nói trong nhóm, Bạch Dương và Nhân Mã là thanh mai trúc mã, họ có quyền thảo luận và đưa ra quyết định, cô chỉ là kẻ ăn bám mà thôi. Dù rất muốn giúp nhưng Sư Tử phải tôn trọng quyết định của hai người kia. Cô không còn cách nào khác.
“Được rồi, vậy chúng tôi sẽ rời đi vào ngày mai, khi cô gái này sẵn sàng”
Kim Ngưu nói, nhìn Ma Kết đang say giấc nồng.
“Tốt”
Nhân Mã gật đầu hài lòng, xoay xoay khẩu súng lục trên tay nghịch ngợm.
“Muốn ăn sao?”
Thấy Kim Ngưu liếm môi thèm thuồng nhìn đống đồ ăn trước mặt, Bạch Dương liền nhận ra sự đói khát của anh.
“Tôi…”
Bị bắn trúng tim đen, anh đỏ mặt xấu hổ. Đã hai ngày họ không có gì bỏ bụng, đã thế lại còn phải đi bộ suốt ngày, chạy trốn xác sống hết lần này tới lần khác trong rừng. Có thể trạng nào mà gánh vác nổi?
“Ăn đi”
Cô nói, đưa gói bánh quế cho anh.
“Cảm ơn cô”
Kim Ngưu vui vẻ nhận lấy, liền bóc ra ăn và chia sẻ nó với Woo Jin, không quên dựng người Ma Kết dậy để bón cho cô ít nước.
“Ở trong rừng mà mọi người không đi săn, lấy đâu ra nhiều bánh kẹo thế này?”
Woo Jin hỏi khi thấy đồng đồ ăn đa số toàn là bánh kẹo đóng gói và hoa quả.
“Ở gần đây có bãi nghĩa trang, đồ ăn tôi kiếm ở đó về. Còn nước thì phải canh lúc trời mưa. Khổ sở lắm đấy! Các người nên nghĩ cách để trả ơn chúng tôi dần đi”
Bạch Dương trả lời.
“Sao cơ?…”
Woo Jin nghẹn bánh, liền ho sặc sụa. Hoàn cảnh đã khiến con người mất liêm sỉ đến mức này rồi cơ à?
“Đã có hôm chúng tôi phải ăn thịt chuột…”
Sư Tử buồn rầu kể lại.
Tưởng tượng tới cảnh đó thôi mà đã thấy buồn nôn, không hiểu họ ăn món thịt chuột kiểu gì nữa…
“Còn mọi người thì sao? Mọi người đã làm thế nào để sinh tồn ở nơi đây?”
Cô tò mò hỏi.
“Chúng tôi ăn thịt thỏ và uống nước mưa thôi…”
Woo Jin đáp.
Thịt thỏ ư? Nghe vẫn còn sang trọng chán.
Bạch Dương mắt chữ A mồm chữ O ngạc nhiên. Mấy con thỏ chết tiệt nhanh như chớp vậy, làm thế nào mà họ lại bắt được chúng chứ? Dùng súng thì chắc chắn không rồi vì có thể tạo tiếng động kéo xác sống tới, trừ khi họ có…
“Ống giảm thanh?”
Nhân Mã ngờ ngợ hỏi.
“Không. Là nhờ cô gái này đây”
Woo Jin mỉm cười kể về lịch sự săn bắn của Ma Kết.
“Chúng tôi không có ống giảm thanh, chỉ có một khẩu Shotgun và hai khẩu lục thôi, à thêm nỏ cung tên vĩ đại của Ma Kết nữa”
Kim Ngưu khoe khoang, lời nói chứa đầy ý đồ lôi kéo gạ gẫm.
Nhân Mã và Bạch Dương bỗng sáng mắt, liền thay đổi thái độ ba trăm sáu mươi độ. Nhóm họ chẳng có gì ngoài khẩu lục sắp hết đạn và cô Bạch Dương thông minh biết bốn thứ tiếng: Anh, Nhật, Tây Ban Nha, Pháp. Trí thông minh nhanh nhẹn cũng không bằng vũ khí hữu ích lúc này.
“Thật ra đường tới Ulsan không còn xa lắm…”
Bạch Dương ấp úng, lắp bắp nói lên từng từ.
“Chúng ta có thể hợp tác!”
“Tại sao tôi phải hợp tác với người đã suýt giết chết tôi và đồng đội nhỉ?”
Kim Ngưu được đà lên mặt khiến Bạch Dương giận tím mặt. Cái tôi của cô quá cao để có thể mở lời xin lỗi họ về chuyện lúc nãy. Cô tức tối, thầm nghĩ bụng đám người tầm thường này được cứu rồi mà còn không biết điều.
“Tôi đùa thôi, rất vui được hợp tác cùng mọi người!”
.
.
.
Xử Nữ ngồi suy nghĩ về lời tỏ tình của Na Young suốt một tiếng đồng hồ. Chưa người con gái nào khiến anh nảy sinh sự hiếu kỳ hay tò mò muốn tìm hiểu trong thời gian gần đây, và Na Young cũng không phải ngoại lệ. Nghĩ đi nghĩ lại thì Xử Nữ cảm giác như mình yêu công việc và bản thân hơn bất kỳ thứ gì khác trên đời. Thường thì anh sẽ không bị đốn gục bởi vẻ ngoài ưa nhìn xinh đẹp, càng không thể đốn gục trước hành động quan tâm ân cần của các cô gái dành cho mình. Hơn nữa, nỗi đau tình cũ đã trở thành vết sẹo trong tim anh, khiến Xử Nữ không đủ tự tin để chăm sóc yêu thương ai. Anh nói điều phụ nữ muốn nghe, chứ chưa bao giờ nói điều mình thực sự cảm thấy.
Anh tự hỏi bản thân, liệu có phải mình đã quá phòng thủ và kỹ tính suốt thời gian qua…
“Cậu phũ phàng, ích kỷ, vô tâm, nhưng… Mình thích cậu!”
Câu nói đó liên tiếp vang lên trong đầu anh. Xử Nữ không hiểu nổi, cô ấy nhận ra mọi tính xấu và góc khuất nhất trong tâm hồn anh. Thế nhưng lại không ngừng hướng về phía anh… Tại sao nhỉ…
Có phải tình yêu vốn dĩ ngu ngốc vậy không?
“Cốc, cốc”
Tiếng gõ cửa đã đánh thức anh ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Xử Nữ liền bật dậy ra mở cửa.
“Song Tử, em tới đây có việc gì?”
“Em có chuyện muốn nói với anh”
Song Tử nói.
Đợi Xử Nữ cho phép, cô bé mới lon ton chạy vào nhảy cẫng lên chiếc giường êm ái. Song Tử hết nghịch kiếm của Xử Nữ rồi lại đi loanh quanh tham quan phòng.
“Có chuyện gì em nói mau lên”
Anh chán chường cất tiếng nói.
“Thư giãn đi.”
Cô bé nói với thái độ giễu cợt, chiếc băng mắt màu trắng khiến Song Tử vốn đã nham hiểm nhởn nhơ nay còn đáng sợ hơn. Chẳng ai biết trong đầu con bé đang nghĩ gì, dù là một đứa trẻ nhưng hành động của cô bé thể hiện ra lại không bình thường như học sinh tẹo nào.
“Chuyện là…”
Song Tử ngồi xuống, thanh âm dần nghiêm túc hơn.
“Dạo này Salmon luôn tới căn phòng có chiếc chuông bạc ấy, anh còn nhớ chứ?”
“Có chuyện gì sao?”
Xử Nữ chăm chú lắng nghe.
“Vừa nãy em đi tìm nó, vô tình dừng chân ở đó và…”
Tới đây, nét mặt cô bé hơi biến sắc.
“Không biết là do em ảo tưởng hay gì, nhưng em khá chắc mình đã nghe thấy ai đó kêu cứu…”
“Liệu em có nghe nhầm không?”
Xử Nữ cắn cắn móng tay, bắt đầu suy nghĩ về điểm bất ổn.
“Không đâu”
Song Tử nói.
“Em nói với anh chuyện này vì em nghĩ anh sẽ tìm ra hướng đi tốt nhất cho mọi người”
Cô bé hơi ngập ngừng, sau đó tiếp tục lời nói:
“Ngay từ lần đầu bước chân tới đây, em đã có cảm giác lạ lắm… Giống như một linh cảm xấu… Đó là lý do em đã thuyết phục mọi người rời khỏi đây. Họ đang muốn ở lại, anh hãy ngăn cản họ đi!”
“Được rồi, em bình tĩnh. Anh sẽ tìm ra hướng giải quyết”
Xử Nữ nói.
“Anh có nghĩ giống em không?”
Cô hỏi.
“Em về đi. Anh sẽ cố gắng thuyết phục mọi người”
Xử Nữ giục cô bé về trước khi mọi chuyện đi quá xa. Con bé còn rất nhỏ, không nên tham gia vào mấy việc bao đồng này.
.
.
.
“Anh bị điên à? Đột nhập vào phòng người ta như thế?”
Samuel sửng sốt trước kế hoạch lén lút bất khả thi của Xử Nữ.
“Làm ơn đi, tôi không thể hành động một mình!”
Xử Nữ cố gắng nài nỉ, cầu cứu sự giúp đỡ của cậu.
“Ngoài việc lão ta hâm hâm dở dở ra thì tôi thấy đâu đến mức như anh tả?”
Samuel nhất quyết từ chối vì không muốn gây rắc rối.
“Bình thường cậu đâu phép tắc như vậy, lý do gì khiến cậu hành xử như thế?”
Anh nghi ngờ hỏi.
Chàng trai liều lĩnh bất cần đời ngày nào, giờ lại nhút nhát nghiêm túc khác lạ, thật không quen tẹo nào.
“Thì…”
Samuel lắp bắp không nói nên lời.
Tất cả là vì cậu sợ Da Hyun sẽ khó xử… Cô ấy lúc nào cũng bộc trực và nóng nảy nhưng thực chất lại rất yếu đuối mong manh, hay suy nghĩ nhiều và khóc một mình.
“Tôi hỏi thật, cậu không thấy kỳ lạ sao? Khi mà một người đàn ông sống trong căn nhà to thế này nhưng lại không có người ở?”
Xử Nữ nói những lý lẽ thuyết phục.
Samuel gật gù công nhận, căn biệt thự nhiều phòng trống nhưng lại không có người ở. Rõ ràng có điểm lạ ở đây…
“Nhưng tôi…”
Cậu ấp úng, không muốn thực hiện nhiệm vụ cho lắm.
“Và còn gia đình và con cái ông ta nữa?! Cậu nghĩ họ ở đâu? Trong khi nơi này được phòng thủ tốt và vắng xác sống như vậy?”
“Ý anh là tiến sĩ Ji Young Chul đã giết họ?”
Samuel nhẹ đưa tay lên cằm xoa xoa mà suy diễn.
“Hiện giờ tôi chưa thể đưa ra kết luận. Trừ khi… cậu giúp tôi”
Xử Nữ đáp.
“Được, tôi đồng ý giúp anh, với một điều kiện”
Samuel nói.
“Cậu tham lam quá đấy”
Anh thở dài.
“Không được để ai biết chuyện này, đặc biệt là Da Hyun và Bảo Bình. Được chứ?”
“Được!”
.
.
.
1 giờ đêm…
Hai chàng trai- Xử Nữ và Samuel lén lút bước từng bước tới căn phòng mang màu ám muội ấy như hai con chuột đi trộm miếng pho mát. Họ hết rình rập rồi lại luồn lách để tránh mọi góc có camera. Giữa đêm khi mọi người đang say giấc nồng mà tạo ra tiếng động thì chẳng hay ho gì, nhất là để Ji Young Chul biết thì càng gay go hơn.
“Khoá rồi”
Xử Nữ lo lắng nhìn Samuel.
“Không có thứ gì bị khoá đối với tôi cả. Anh quên tôi là ai sao?”
Samuel cười khẩy, nhanh nhẹn lôi từ trong túi quần ra chiếc dây kẽm dài và quỳ xuống thọc thọc vào trong ổ khoá làm Xử Nữ phải trố mắt ngạc nhiên, cậu ta định phá khoá ư?
“Anh biết hack vào hệ thống lớn nhưng lại không biết phá khoá, đùa tôi à?”
Samuel hỏi, mắt nheo lại tập trung vào chuyên môn của mình.
“Không…”
Xử Nữ buồn bã thú nhận.
“Cạch”
“Được rồi”
Chỉ trong vòng chưa đến mười giây, ổ khoá đã bị phá hoàn toàn. Xử Nữ và Samuel nhanh chóng vào trong và đóng cửa lại.
“C.. Cái quái gì thế này…”
Samuel bị chấn động tâm lý trước căn phòng lạnh lẽo âm u rộng lớn này. Bên trong là vô số chiếc giường cùng tử thi được phủ kín tấm khăn trắng mỏng lên. Những chiếc giường được sắp xếp, trải dài dọc sang hai bên để lối đi ở giữa. Samuel rợn người, lấy hết can đảm để bước tiếp vào sâu bên trong.
“Trông có khác gì cái nhà xác không…”
Xử Nữ nói, gan dạ bước tới xem xét điều tra.
Bên cạnh mỗi chiếc giường là dụng cụ khám nghiệm tử thi chuyên dụng. Đó là các chiếc kim khâu, dụng cụ kéo căng, kim tiêm và một số hoá chất lạ lẫm. Mọi thứ trong căn phòng đều nhuốm màu chết chóc khiến cả hai anh chàng bỗng chốc rùng mình.
“Không thể tin nổi…”
Samuel ngạc nhiên trước hệ thống camera hiện đại trong đây.
Cậu bỗng nhớ lại ngày đầu tiên tới nơi này khi nhìn qua màn hình chứa khung cảnh trước cổng biệt thự. Nhưng rồi cũng nhanh chóng bỏ qua nó vì cho rằng không có gì đáng để điều tra.
Dưới chiếc đèn mổ, Xử Nữ nhẹ nhàng lật khăn ra.
“Một cô gái sao…”
Anh quan sát kỹ lưỡng một hồi lâu và phát hiện trên cánh tay cô gái này chi chít các vết kim tiêm để lại, đặc biệt là ở vùng nếp gấp khuỷu tay.
“Xử Nữ, anh lại đây xem này”
Samuel gọi.
Dãy tủ lạnh kính đựng xác chết nằm ở góc kín trong phòng. Samuel và Xử Nữ sững sờ trước cảnh tượng bốn cái xác chết bị dựng đứng lên trong tủ lạnh. Vô vàn chiếc ống truyền cắm khắp nơi trên thi hài để xét nghiệm. Từ máu cho tới các chất cần thiết khác đều bị hút sạch tới mức kiệt quệ. Nhìn mặt bốn người này thì có lẽ họ chết cách đây chưa lâu, hoặc do tên tiến sĩ đã dùng biện pháp để xác chết không phân huỷ.
“Cậu nghĩ sao Samuel?”
Xử Nữ hỏi.
“Ông ta rốt cuộc muốn gì…?”
Samuel trả lời, có chút quan ngại về vị tiến sĩ mà mọi người vẫn luôn tôn thờ ấy.
“Trên người tử thi không có vết cắn”
Xử Nữ nói.
“Một là ông ta đi nhặt xác chết về, hai là…”
Chưa kịp kết thúc lời suy luận, tiếng bước chân ở ngoài căn phòng đã khiến họ phải giật mình mà vội tìm chỗ trốn. Không gian quá im lặng và tĩnh mịch nên rất dễ nhận ra các tiếng động nhỏ ở bên ngoài. Đêm hôm loay hoay cắm mặt vào công việc xấu xa chỉ có thể là tiến sĩ Ji Young Chul mà thôi. Samuel và Xử Nữ tách sang hai bên, mỗi người nấp sau một chiếc giường. Lồng ngực họ đập mạnh như trống trận, dây thần kinh thì căng ra hoảng loạn. Tiếng bước chân mỗi lúc lại gần hơn, chẳng mấy chốc họ sẽ bị phát hiện nếu không nhanh nhẹn và khôn khéo.
“Cạch, cạch”
Tiếng chìa khoá cắm vào ổ vang lên rõ rệt, Xử Nữ nhắm tịt mắt cầu nguyện ông ta sẽ rời đi bằng cách nào đó. Nếu không thì chết là cái chắc!
“Cạch”
Ji Young Chul nhẹ nhàng đẩy cửa. Ánh sáng bên ngoài hành lang hắt vào khiến tầm nhìn của Xử Nữ và Samuel trở nên mù mờ. Không xong rồi, cái bóng đen ấy đang tiến gần hơn!
Cứ nghĩ họ sẽ bị bắt quả tang tại trận, ai ngờ…
“Bác tiến sĩ ơi, nhà vệ sinh ở đâu ạ? Toilet trong phòng cháu hỏng rồi”
Đây chẳng phải là giọng của Song Tử sao? Xử Nữ ngạc nhiên, đêm hôm con bé ra đây làm gì chứ? Dây dưa vào loại người này rất nguy hiểm, sao con bé có thể liều lĩnh như vậy?
“Cháu cứ tự nhiên sử dụng căn phòng cuối hành lang rẽ trái nhé”
Ông nói, tiếp tục đi vào phòng và mặc kệ cô bé.
“Bác ơi cháu sợ lắm, đêm hôm rồi cháu không nhịn được, bác dẫn cháu tới đó đi”
Cô nói bằng giọng nũng nịu.
Tiến sĩ hơi lưỡng lự một chút, hết nhìn vào căn phòng rồi lại quay ra nhìn Song Tử, nhưng cuối cùng cũng quyết định giúp đỡ dẫn đường cho cô bé.
“Cộp”
Ngay khi ông vừa định đóng cửa lại, tiếng động lạ trong căn phòng đột ngột phát ra. Cả Xử Nữ lẫn Samuel đều khó xử nhìn về phía đối phương thầm trách móc người gây ra tiếng động ấy. Tiến sĩ hơi nhíu mày nghi ngờ, song cũng nhanh chóng khép cửa lại và rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!