Yêu Từ Bao Giờ
Phần 29
YÊU TỪ BAO GIỜ 29
Cô nhốt mình trong nhà khóc. Nhiều đêm không ngủ khiến cô tiều tụy. Nhưng cứ nhắm mắt lại mơ thấy Mạnh. Mơ thấy ánh mắt thất vọng hôm đó. Mơ thấy khuôn mặt trắng bệch của anh khi nằm trong bệnh viện.
Có lẽ… Cho đến lúc chết đi, nỗi day dứt về cái chết của Mạnh sẽ không bao giờ quên được.
Cô không dám đến nhà anh. Cô sợ thấy mẹ anh, sợ thấy Vi, sợ thấy bé con… Nó có tội tình gì. Là cô sai… Cô sai hết.
Nó đi vào phòng, ngồi phịch xuống giường.
– dậy đi.
Tay nó lay cánh tay cô. Cô vẫn nằm im.
– dậy ăn đi. Đừng như thế nữa. Chuyện xảy ra đã xảy ra rồi. Tai nạn thì ai mà tránh được. Không may thôi.
-Mày tránh ra, để tao yên.
Cô gạt tay nó. Bố cũng đi theo từ bên ngoài vào.
– Lâm… ăn cơm đi con. Bố nghĩ đó là chuyện không may thôi. Nếu con cứ thế này. Mạnh nó cũng sẽ đau lòng lắm.
– nó lúc nào cũng muốn em được vui. Đừng như vậy. Người ra đi, không ai mong người ở lại đau buồn đâu. Hãy vì nó, vì bố mẹ, vì mọi người mà cố gắng lên em.
Minh cũng đứng nhìn cô xót xa.
– anh ấy muốn em vui vậy mà em chẳng làm được gì cho anh ấy. Nếu hôm đó em về cùng anh ấy, nếu hôm đó em không nói ra những câu đó.. thì…
-Con nói gì?
Bố cô cau mày hỏi lại. Đạt nhanh miệng cắt ngang.
– là anh ý rủ Lâm về cùng nhưng chúng cháu đi xe máy. Nên không về theo, mà rủ nhau đi chơi chỗ khác. Bỏ anh ý đi một mình. Chứ không có gì to tát đâu. Bác đừng lo.
Bố cô nghe vậy khuôn mày mới giãn ra. Gật đầu. Thằng này nó đang tránh để mọi người biết chuyện tình cảm của cô. Người chết đã chết rồi có khi nói ra càng làm mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khác.
– thôi… Thế là cũng không may thôi. Đừng nghĩ gì nữa con.
– em cố gắng lên. Lớn rồi.
Cô chẳng muốn nghe ai nói nữa. Mệt mỏi kéo chăn chùm kín đầu.
– làm ơn. Để em yên đi. Bố để con yên.
– yên là yên thế nào. Người chết đã chết rồi. Muốn trách thì phải trách anh ta có lớn mà không có khôn. Chứ đâu ai muốn anh ta như thế. Đó là sống ích kỉ.
Đạt nó mất kiên nhẫn. Nó đứng đó quát.
– mày thôi đi.
Cô ngồi dậy quát nó. Nó mắt trừng trừng nhìn cô.
– mày cút ra khỏi đây. Đừng đứng đó nói nữa.
-Chị nói cái gì cơ.
-thôi… đây không phải lúc hai đứa cãi nhau. Đạt… ra ngoài đi. để từ từ cho nó suy nghĩ lại.
Minh đẩy nó ra ngoài. Cô vẫn nằm trên giường không buồn cử động. Cô thấy mọi thứ đang tối lại với chính bản thân mình. cảm giác day dứt, cảm giác nuối tiếc, cảm giác hụt hẫng vì sự ra đi bất ngờ của anh… đến bao giờ mới có thể bù đắp lại được.
-Mạnh ơi…
Cô lại ôm chăn nức nở.
Đến tối, tiếng bước chân đi nhanh vào phòng cô, tiếng mở cửa cũng dứt khoát, tiếng ầm ầm tiến lại cũng không hề đắn đo. Và cuối cùng, cái kéo chăn cũng chẳng có chút e dè.
-này… này…
-con mụ kia, thức hay ngủ đấy.
Nó trèo lên giường vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, mùi nước hoa của nó giống mùi nước hoa của Minh… thơm nát cả mũi.
-thế nào? chuyện đó, đừng nghĩ nữa.
-tôi nghĩ là, cái gì không lấy lại được, thì cứ để nó qua đi.
-ai cũng có số phận của mình. có lẽ người ta chỉ cùng mình đi được đến đây thôi.
-chúa gọi ông ấy về trên đó rồi. thiên đường sướng hơn dưới trần gian đấy.
Cô vẫn nằm im, nó vẫn ôm cô vào lòng thủ thỉ.
-Lâm…dù sao anh Mạnh… cũng là quen biết lâu năm, chứ đâu phải bố mẹ mình mà cứ đau khổ như thế. Nếu cứ dằn vặt mình thế này. người buồn ngoài mình ra… Bố mẹ cũng buồn lây ấy.
-Bác Kiểm nhiều tuổi rồi, giờ mà phải suy nghĩ… có lẽ cũng rất tội nghiệp.
-mình lớn, không sống tốt cho bố mẹ yên tâm thì thôi, lại còn làm cho bố mẹ suy nghĩ thêm làm gì.
-ông bà già cũng nát lòng vì chuyện đó rồi, lại thêm một đứa nằm sống nằm chết thế này… thì còn mệt đến đâu.
-mình chỉ khóc cho người sinh ra mình, chứ khóc cho người ngoài làm gì?
Cô quay lại nhìn nó.
-vậy mày có Khóc vì Minh Minh bao giờ chưa?
-cái đó không so sánh được. Hội tao yêu nhau cũng có lúc cãi nhau, đánh nhau, muốn chết cùng nhau ấy chứ.
-vậy thì ai cũng thế thôi.
-mày đừng nói mày yêu cái Lão Manh đấy nhé.
-đấy là chuyện quá khứ rồi, đừng có nhắc lại nữa.
Tiếng nó đi vào nói chen vào.
-Dù sao người bỏ đi lấy vợ là Mạnh, là anh ta chọn nên chẳng cần thiết phải thế.
-mày im đi.
Cô quay sang nhìn nó, thấy nó giờ thấy ghét quá trời, nó toàn nói vào những câu khó nghe thôi.
-tôi nói thế sai à? Chị thử nghĩ lại đi, chị thử nhìn lại đi. chị khóc vì anh ta, vậy nếu tôi chết. chị có khóc vì tôi không?
-mày đừng mang người ta ra so sánh nữa.
-tôi so sánh đấy. chị nói đi.
Hai đứa cãi nhau.
-mày thôi đi, mày đừng làm tao mệt mỏi thêm nữa.
-tôi chỉ cần chị nói cho tôi biết, nếu tôi chết, chị có đau lòng như thế không?
-không ai thèm đau lòng cho cái loại mày.
Hai mắt nó đỏ lên tay nó nắm chặt lấy cánh tay cô. Đôi môi nó rung rung.
-là trong lòng chị chỉ có anh ta, còn tôi thì không đúng không?
-ờ đó.
Cô cũng giận nó mà buột miệng tuôn ra… nó đứng phắt lên đi ra cửa đóng mạnh cái ầm rồi bỏ đi mất.
-Đạt… có chuyện gì vậy con?
Tiếng mẹ cô gọi nó rất to mà có lẽ nó không trả lời thì phải. cô ngồi đó ôm mắt khóc. Minh Anh ngồi dậy, xoa lưng cô.
-Thấy chưa? một người làm khổ bao nhiêu người khổ theo. Hai mấy tuổi đầu rồi, sao không nghĩ cho người khác, mà ích kỉ nghĩ cho mình thế.
-tao nay cũng kiên nhẫn lắm mới ngồi đây chứ không thì táng chết mẹ mày từ lâu rồi.
Cô ngồi im.
-thôi dậy đi. thế đủ rồi. đừng làm người khác mệt theo nữa. bà muốn sống nốt hôm nay hay sống thêm vài chục năm nữa.
Cô ngồi thẫn thờ.
-nói xem nào?
-thì mình… vẫn cứ phải sống thôi.
-được rồi, vậy dậy đi.
Nó kéo cô xuống giường, nhưng vì nằm lâu mà đứng lên mắt cô hoa lên , choạng vạng ngã xuống. hai đứa ôm nhau ngã lăn ra giường, nó tự nhiên thấy buồn cười mà khúc khích.
-gì đấy?
-mày làm tao nhớ lại lần đầu tiên của tao và Minh. Lúc ấy tao mặc cái áo hững hờ, xong tao cũng làm bộ ngã xuống cho ông ý đỡ. Thật ra thì cái áo nó đâu có tuột ra nhiều nhưng tao kéo ra, thế là tao xơi tái được Minh nhà mày.
-mày khốn nạn.
-thật ra thì Minh lúc đầu cũng đấu tranh, nhưng cuối cùng thì mỡ đưa vào tận mồm như thế, đố mà chạy được. không ngờ bình thường rất lạnh nhạt, yêu vào rồi thì nóng bỏng chết người.
-mày yêu Minh nhà tao nhiều thế cơ hả?
-uh… yêu chết đi được ấy chứ. Giờ bố mẹ mà cấm, chúng tao cũng quyết không rời nhau.
-ờ…
Cô cố ngồi dậy, nó dìu cô cho dù nó thấp hơn cô đến cả gần hai chục phân ý. nhìn nó bé tí bên dưới, thiết nghĩ nó với Minh mà nằm trên giường… có khi nó nhỏ bằng nửa Minh ấy chứ. Minh mà nằm lên nó thì nuốt trọn nó vào rồi còn gì.
Mẹ đón cô rồi múc cho cô bát cháo. Tối đến dì Được cũng về, chạy sang nhìn cô.
-có đứa nào biết Cò đi đâu không?
-Hỏi cái Lâm ý.
Cô quay sang nhìn Minh Anh, nó đang ngồi vắt vẻo xem ti vi. Nay Minh ở nhà, hai đứa nó đang chiếu xa nhau.
-chắc nó đi chơi với hội bạn, để chốc con gọi xem nó ở đâu.
-uh… gọi nó về đi, lớn rồi chơi với mấy đứa kia cho hư người.
Dì chả biết nó cầm đầu cái hội hư người đấy. cô cầm điện thoại, bấm vào số nó. có tiếng đổ chuông. Rôi có tiếng trả lời.
-alo ạ.
Tiếng con gái.
-ơ…
Cô bỏ điện thoại ra nhìn lại. là số nó mà, sao lại có con gái nghe.
-Đạt đâu bạn.
-anh ấy đi tắm ạ.
-em là gì của nó. hai người đang ở đâu?
-chúng em… là bạn ạ.
-vậy em nhắn nó về hộ chị nhé./
-vâng.
Cô ta cúp máy còn cô thấy lòng khó chịu thằng khỉ này… biết đi với gái từ bao giờ… cái chuyện tế nhị của đàn ông với đàn bà… mà nó cũng làm được ư… cô ấm ức.
– Lâm này.
– dạ.
– tốt nghiệp rồi. Xuống công ty làm cùng dì đi. Ở nhà làm gì.
– nhưng đi xa sợ bố con không cho đi.
– dì nói với bố rồi. Bố đồng ý mà.
– vâng.
– dạo này dưới đấy nhiều việc. Con xuống đó làm. Chú Hùng đi suốt, còn cái con Mình Anh với thằng Cò thì không nói nổi nữa. Chúng nó chỉ thích ăn sẵn thôi.
– bố nghĩ dì Được nói đúng đấy. Xuống làm cho quen đi. Công việc bận rộn sẽ khiến con không phải suy nghĩ linh tinh.
Bố cô đi vào ủng hộ. Cô nhìn dì.
– thế bao giờ đi ạ.
– mai hay ngày kia đi. Giờ học xong thì lúc nào con đi cũng được. Càng đi sớm dì càng yên tâm.
– vâng… Để con…
– để để cái gì. Đi đi. Chiều nay Minh Anh chở Lâm xuống đó chơi. Vui lắm.
– à.. quên anh Minh có đi không?
Hai đứa nó đang diễn kịch trước mặt mọi người. Nghe mà thấy ớn quá. Cô ngước lên lườm. Nó vẫn cái bản mặt nhăng nhẳng của thằng kia. Đúng là chị nào em nấy.
Chiều đến, cô chuẩn bị mấy bộ quần áo. Theo hai người kia xuống chỗ dì Được. Dưới đó, cả nhà máy to tướng hiện ra trước mắt. Cánh cổng đóng kín. Với hai chú bảo vệ trông rất nghiêm túc.
cái lần gần đây nhất cô đến nhà máy của dì là từ hồi học cấp 3. Đến giờ sau 6 năm. Một nhà máy mới đã được xây dựng với quy mô lớn hơn nhiều. Chứng tỏ sức phát triển của công ty đi lên rất mạnh mẽ.
Và cũng chứng tỏ thằng em cô… Là con nhà đại gia rồi… Bảo sao lúc nào nó cũng kiêu ngạo.
– Lâm… Con thấy thế nào. Bên kia là phòng làm việc. Tầng trên là chỗ ở. giờ chúng ta sẽ ở đây. Sau khi ổn định công việc. Dì sẽ tìm cho con một người đàn ông tử tế.
Cô cười buồn. Giờ cô chả nghĩ đến mấy cái đó.
– mẹ… Chúng con yêu ai… Chúng con tự tìm. Mẹ không phải can thiệp.
– rồi lại yêu linh tinh . Lấy thằng chẳng ra gì thì khổ một đời con ạ.
– không. Con muốn lấy người con yêu. Mẹ muốn ai thì mẹ đi mà lấy.
Minh Anh ngang bướng. Dì nhìn nó thở dài.
– mày cứ ngang đi. Con không nghe mẹ thì đừng có mà kêu.
– mẹ yên tâm. Con đã tìm cho mẹ chú rể . Đảm bảo mẹ mà gặp là mẹ ưng ngay.
– được rồi. Đưa về rồi tính.
Dì Được đi ra ngoài. Nó kéo cô lên tầng. Kiếm một phòng trống rồi bỏ quần áo vào.
– giờ Lâm ở đây đi. Tối đến có bố mẹ và Thằng Nhân. Yên tâm không lo có một mình. Mà thi thoảng thằng khỉ kia nó cũng về đấy.
– Lâm ở đây, rồi thi thoảng bảo ban thằng Đạt cho nó tu chí. Công ty này sớm muộn gì cũng giao cho nó. Giờ nó không chịu làm. Dì chẳng thể nào nói nổi nó nữa.
– con thấy nó nghe chị Lâm hơn nghe mẹ ý.
– tuổi chúng nó bảo nhau được. Chứ mình nói nó, nó bảo mình lắm mồm mới khổ cơ.
– con nói sao được. Nó ngang như cua ý.
– đôi khi không cần nói, chỉ cần dùng một thứ thì nói gì nó cũng nghe.
– cái gì?
– cái gì?
Cả cô và dì Được đều quay sang hỏi. Minh Anh cười nhẹ. Điệu cười chả có tí tử tế nào. Cô cau mày. Lại cái kiểu hai chị em nhà nó.
– khỏi tò mò đi. Mai nó xuống rồi biết ý mà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!