Nhẹ nhàng chạm vào trái tim em...
Chương 15: Đại nhân vật lộ mặt
Băng vừa tới thì cảnh tượng hiện trước mắt cô là Thiên đang bị thương ở đầu nhưng vẫn cố đối chọi với khoảng năm chục tên vây quanh. Toàn là thành viên tinh anh của Bạch Vũ.
“Bọn khốn khiếp! Là tên bang chủ nào dạy bọn đàn em giang hồ của hắn chơi bẩn kiểu đó?” Cô chửi thầm.
Như nhân ra sự hiện diện của cô, cả bọn dừng tay. Một tên bước lên, giở giọng tán tỉnh:
– Cô em, em là bạn gái của hắn hả? Dũng cảm quá ta. Anh có lời khen đấy. Mà nhìn kĩ thì cô em cũng “ngon” ra phết ấy chứ. Nếu cô em đồng ý làm người của anh, thì chắc chắn sẽ không phải hối hận đâu. Anh đây đãi ngộ rất tốt.
Cô cười nhạt, hoàn toàn không để lời tên kia làm bẩn tai:
– Tất nhiên là tôi đồng ý… – Tên kia chưa kịp mừng thì cô đã nói tiếp – …ngay sau khi tống tiễn tất cả các người xuống địa ngục…
– Dựa vào đâu mà một con nhãi ranh như mi dám lớn lối như vậy hả?
Một bà chị phấn son lòe loẹt có vẻ là cầm đầu quát lên, vẻ mặt không coi ai ra gì. Băng nhếch môi cười khinh bỉ:
– Dựa vào đâu? Vài giây nữa các người sẽ biết.
Băng vừa dứt lời thì một loạt súng đã chĩa vào đầu của tất cả người bang Vãng Lai và Bạch Vũ, không ngoại trừ bà chị kia. Nhưng dường như vẫn còn không biết thân biết phận:
– Con nhãi kia, rốt cục mày là ai? Mày phải biết chúng tao là người của Triệu Tử Châu, mày không được phép động tới chúng tao.
– Đây là lần đầu tao nghe đến cái tên này đấy…
Băng bước tới trước mặt chị ta. Tên thuộc hạ phía sau lập tức đạp chân cho gối chị ta khuỵu xuống quỳ trước mặt cô. Bọn đàn em Bạch Vũ không khỏi tức giận nhìn cô, đó là đại tỷ tương lai của Bạch Vũ đó! Cô mạnh tay bóp chặt cằm chị ta nâng lên:
– Các người, nhất là mày, hãy nhớ cho kĩ cái tên Cửu Long bang xã cùng với khuôn mặt của Lâm đại tỷ tao. Và tao hi vọng là chúng mày sẽ không bao giờ gây sự nhầm người nữa. Hắn, chính là Hàn đại ca của Đế Phụng. Nếu không muốn chết mất xác, thì đừng có động vào hắn.
Sao lại có chuyện này? Rõ ràng tên kia nói hắn chỉ là đàn em của Hàn đại ca Đế Phụng thôi mà, sao lại tự nhiên trở thành đại ca rồi?
Bỗng dưng nghĩ tới thảm cảnh sẽ bị hai đại nhân vật trong giang hồ trị tội, người của Vãng Lai và Bạch Vũ cùng run lên một lượt. Lần này chúng đắc tội với hai người họ, chính là chán sống rồi mà, thật ngu ngốc mà!
Trong Hắc đạo hiện tại có bốn bang luôn giữ vững vị trí cao nhất của mình là Cửu Long bang xã có thế lực nhất, thứ hai là Đế Phụng, thứ ba là Bạch Vũ, thứ tư là Huyền Tử. Trong đó thì bang chủ hai bang đứng đầu Hắc đạo dường như chưa từng lộ mặt ra bên ngoài, nên chưa một ai ngoại trừ thành viên bang biết được mặt lão đại bang Cửu Long và Đế Phụng. Chính vì vậy có vài kẻ không biết thân biết phận đã lỡ đắc tội với hai người này đều bị đàn em trong bang xử đẹp mà chết thảm…
– Đem tất cả nhốt vào kho số bốn ít nhất là hai mươi tư tiếng để tự hối lỗi.
Sau khi thành viên Cửu Long bang xã được cô phái đến đã đi hết, một chiếc xe được đưa tới chở Thiên đến bệnh viện nhưng anh từ chối vì anh ghét cái nơi nồng nặc mùi thuốc như phòng bệnh. Nhưng đó chỉ là phần lí do nổi, vì âm mưu của anh còn dài.
Cô đành đưa anh về nhà cô rồi mời bác sĩ tư của gia đình cô đến. Sau một hồi xem xét cho anh, bác sĩ bước ra ngoài, nói với cô tình hình không quá nghiêm trọng, chỉ cần băng bó đầu và chăm sóc tốt là sẽ khoẻ lại. Sau khi bác sĩ đi rồi, cô bắt đầu nấu cháo cho anh. Thật sự thì cô nấu ăn rất giỏi, chẳng qua lười không bao giờ nấu nên nhiều người cứ tưởng cô không biết nội trợ. Một lúc sau đã xong tất cả.
Một bát cháo thơm phức được đặt lên cái tủ cạnh giường. Rồi cô kéo anh dậy. Anh dậy rồi nhưng mà…
– Tôi thực sự đau đầu lắm, hay cô đút cho tôi ăn đi.
Cô ho sặc sụa:
– Tên điên này! Anh bao nhiêu tuổi rồi hả?
– Bằng tuổi cô. Nhưng tôi đang là bệnh nhân mà, hơn nữa bác sĩ cũng dặn phải chăm sóc tốt cho tôi còn gì. Cô phải chăm sóc cho tôi tốt chứ.
– Anh… Được rồi! Đây, há miệng ra!
– Nóng, cháo nóng. Thổi…
Anh nói giả giọng trẻ con đang cái tuổi bập bẹ. Đầu cô nổi lên mấy vạch đen sì. Nhưng cuối cùng cô vẫn đưa thìa lên ngang miệng thổi. Lần này thì anh mới chịu ăn.
– Cô nấu ăn cũng không tệ ấy chứ!
Anh nói xong liền giật lấy cái thìa và ăn hết bát cháo với tốc độ thần thánh. Cô sốc đến bất động. Đứa nào vừa bảo đau đầu ốm đòi đút ăn vậy trời? Anh đưa bát cháo cho cô:
– Xong rồi. Ngon quá! Cô xử lí cái bát đi nhé. Phòng tắm ở đâu vậy?
– Cái cửa ở góc kia đó. Mà anh định lấy đồ ở đâu đây. Tôi chỉ có đồ nữ thôi.
– Lần trước mẹ tôi bảo để quên ở đây một bộ đồ của tôi.
– Cái này á?
Băng không biết lôi từ chỗ nào trong tủ đồ ra một cái túi có hai chữ P lồng nhau. Thiên bước ra khỏi giường:
– Chắc là nó đấy. Đưa cho tôi đi.
Anh cầm lấy cái túi mở ra thì hoảng thật sự. Bên trong chỉ có đồ ngủ, mà không phải đồ ngủ bình thường mà là một cái quần đùi và một cái áo phông mỏng màu trắng. Ặc, đồ lần trước của anh đâu?Sao lại là cái này? Mẹ Đế định hại chết anh sao? “Tốt bụng” để lại cho anh một bộ đồ vô cùng ba chấm thế này, cô Hắc công chúa kia mà “thịt” anh tiếp thì tính sao? Đúng là anh có ý định “chỉnh” cô thật, nhưng bà cũng đâu cần giúp anh đến mức này chứ! Mục tiêu của anh đâu có đen tối như thế đâu! Oa oa… Bất công a~…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!