Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương - Chương 78: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương


Chương 78: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lôi đài tỷ võ bố trí ở bên trong quân doanh bên ngoài thành Lạc Dương, bầu trời lúc này mưa bụi mù mịt nổi lên, bao phủ lều trại cùng đất đai mênh mông, bùn đất ẩm ướt, trong không khí lộ ra luồng khí rét lạnh thấu xương.

Rất nhanh mưa đã tạnh……

Bên trong trại lính dành ra một khoảng đất trống, hai bên trái phải đặt hai hộp dài, cắm kiếm, trường thương, đại đao các loại binh khí, ở giữa còn chất đầy củi, một binh lính mặc khôi giáp màu xám tro, giơ cây đuốc trong tay, chạy chậm lại đây: “Tê tê ——”trong nháy mắt cây đuốc trong tay đã đốt đống củi, lửa mạnh hừng hực chiếu sáng chỗ đất trống tối đen.

Phía mặt đất trống trong lều vải, Hoàng Thượng ngồi trên long ỷ, thờ ơ vuốt vuốt nhẫn ngọc trên ngón cái, hình như không để cuộc tỷ thí này ở trong lòng, bởi vì theo hắn, chỉ cần có Nhị hoàng tử ở đây, cho dù thế nào Nam Cung Tự cũng không thể có được vị trí Nguyên soái. Đôi tay Hoàng hậu ôm lò sưởi, ngồi trên phượng ỷ ở phía dưới bên phải, đối với cuộc tỷ thí này nàng cực kỳ hứng thú, nàng hận không thể để Nhị hoàng tử thất thủ giết chết Nam Cung Tự, coi như không giết chết Nam Cung Tự, thai nhi trong bụng nàng cũng đừng mong giữ được! Đối với Nam Cung Tự, nàng hận tới tận xương.

Ghế bằng gỗ lim hai bên trái phải ngồi đầy văn võ bá quan, phần lớn là võ quan, bởi vì cuộc tỷ thí này không phải chuyện đùa, quan hệ đến sống còn của quốc gia, nhưng nếu hôm nay Tà Vương phi đoạt được Nguyên soái, chẳng những sẽ khiến binh lính nhụt chí, còn có thể khiến quân địch cười đến rụng răng, một nữ nhân làm sao hiểu được đạo làm binh? Cho dù Nam Cung Tự nàng thật sự có bản lĩnh đánh thắng cuộc chiến tranh này, vậy cũng ám muội. Cho dù nàng nữ giả nam trang, cũng không dấu được bụng tròn trịa kia, chỉ biết nói nam tử Đại Đường không có năng lực, không sánh bằng một nữ nhân mang thai.

Văn võ bá quan rối rít lắc đầu thở dài, nhất trí cho rằng, nếu Tà U vương không xuất chiến, không chút nghi ngờ trận chiến này đã định là thua rồi.

“Nhị hoàng tử cũng thiệt là, sao lại hồ đồ đồng ý loại điều kiện này của Tà Vương phi, ngộ nhỡ Tà Vương phi thật sự đoạt được danh hiệu Nguyên soái, hậu quả khó mà lường được!” Nhạc tướng quân ngồi một bên bất mãn nói.

“Đúng vậy, thiên hạ xưa nay ngươi gặp qua nữ tử nào mang binh xuất chiến chưa? Còn chưa khai chiến, sợ rằng binh lính cũng đã nhụt chí!” Mở miệng nói chuyện là Hoắc tướng quân, chỉ thấy cả người hắn mặc một bộ khôi giáp màu bạc, tướng mạo thô cuồng, cằm còn có râu ria, tay phải giữ kiếm, tay trái ôm khôi giáp. Hắn càng nghĩ càng ảo não, đứng phắt dậy đập lên bàn, ly trà trên bàn run lên, khiến cho quan văn một bên bị sợ đến đổ mồ hôi hột, tức giận nói: “Đây không phải là khiến quân địch chế giễu sao? Hoang đường, thật sự là hoang đường!”

“Ta nói Hoắc tướng quân, lời ngươi nói này có phần không thỏa đáng, thời xưa không phải còn có Hoa Mộc Lan sao? Hơn nữa, Tà Vương phi thay thế Tà U vương xuất chiến, còn không phải là vì giữ được Đại Đường?” Một bên Tần tướng quân phản bác.

Hoắc tướng quân nổi danh tính khí dễ nổi giận, người khác không thể làm trái lại hắn, đặc biệt người đối nghịch với hắn hơn nửa đời người Lý tướng quân, hắn dùng kiếm chỉ Lý tướng quân, nếu không phải bị người ngăn, có lẽ hắn thật đúng là dám chém xuống một đao kia: “Lão Tần, tại sao ngươi luôn tranh cãi với ta? Hoa Mộc Lan gì? Đó chỉ là truyền thuyết, đều là những thứ người nhàn rỗi kia không có chuyện làm nói bừa bịa đặt bậy bạ!” Nói xong, sức lực hắn giống như trâu bò cứng rắn đẩy cánh tay ba quan viên đang lôi kéo hắn ra, đem kiếm cầm trong tay ném lên trên bàn, lúc ngồi trên ghế còn hung hăng trợn mắt nhìn Tần tướng quân.

Ngón trỏ Tần tướng quân chỉ thẳng Hoắc tướng quân lắc lắc, than thở: “Ngươi nói ngươi, cũng là người bảy tám mươi tuổi rồi, sao vẫn còn bộ dạng bướng bỉnh này?”

“Chậc, chậc, chậc, trái lại lão phu rất coi trọng nha đầu kia, có can đảm!” Trầm mặc đã lâu rốt cuộc Hạo tướng quân mở miệng cười nói, không khó để nghe ra hắn ôm kỳ vọng rất lớn đối với Nam Cung Tự.

“Đại ca, tại sao ngươi cũng bị hồ đồ?” Hoắc tướng quân không vui nói, rên lên một tiếng: “Ta đây cũng không tin Tà Vương phi nàng có thể có bao nhiêu năng lực, nếu hiện tại nàng có thể đánh bại Nhị hoàng tử, ta đây sẽ gọi nàng một tiếng mẹ nuôi.”

“Hả? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp!” Một tiếng dễ nghe thanh tuyền giống như trong sơn cốc, truyền đến từ bên ngoài lều, chỉ thấy Nam Cung Tự đổi lại một bộ khôi giáp màu bạc nặng trĩu, lại khó có thể che giấu bụng nhô ra, áo choàng màu đỏ xoay tròn theo gió, nàng bình tĩnh tiêu sái tiến vào, cố ý khiêu khích nhìn về phía Hoắc tướng quân.

Văn võ bá quan rối rít đứng dậy, cung kính hướng nàng nói:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN