Sau Này Của Chúng Ta - Phần 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
4709


Sau Này Của Chúng Ta


Phần 8


Tôi không rõ “làm việc khác” nghĩa là làm gì, nhưng lời nói đầy ám chỉ đó thật sự khiến người khác dù trong sáng đến mấy cũng phải suy diễn, nói gì đến hai người vẫn còn vướng mắc chuyện giao dịch như chúng tôi.

Cho nên, để tránh những việc không nên xảy ra, tôi lập tức đứng dậy nói:

– Để tôi mang bản báo cáo này về sửa lại.
– Hôm nay tôi có hứng.
– Dạ?

Tôi sửng sốt quay đầu lại nhìn anh, thấy vẻ mặt Hoàng có vẻ rất thiếu kiên nhẫn, nhàm chán nhắc lại:

– Không phải cô nói muốn dùng cô thế nào cũng được à?
– À… Nhưng không phải ở đây.
– Tại sao không phải ở đây?
– Công ty là nơi làm việc, tôi không muốn người khác thấy rồi lại dị nghị lung tung.
– Tốt, thế thì đến chỗ khác.

Đến đây thì tôi cứng họng, nói chuyện với cái tên này tôi không thắng được nên chỉ biết tròn xoe mắt nhìn. Trong lúc còn đang suy nghĩ cách từ chối thì Hoàng đã mặc xong áo vest, khẽ liếc đồng hồ đeo tay rồi tốt bụng nhắc nhở tôi:

– Muốn tôi đi cùng hay tự giác xuống dưới bãi đỗ xe chờ thì tùy cô chọn.
– Nếu tôi nói hôm nay tôi bận rồi thì sao?
– Cô không có quyền thương lượng với tôi.

Phải rồi, chính miệng tôi đã nói “kể từ giờ cho đến trước khi anh cưới, anh dùng tôi thế nào cũng được”, cho nên sau khi Hoàng giúp tôi giải quyết xong chuyện ông Tú, tôi cũng phải thực hiện giao ước của mình. Mà dù tôi có cố tình không thực hiện đi nữa thì luật sư của anh vẫn còn đó, chỉ cần tốn công đến gặp sếp cũ của tôi lần nữa là đủ rồi.

Cho nên tôi không có quyền thương lượng gì cả…

Đúng lúc tôi đang không biết phải nói gì thì bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, tiếp theo một giọng nói mềm mại vọng vào:

– Sếp ơi, em vào được không?
– Vào đi.

Một chị nhân viên của phòng kế hoạch mở cửa bước vào, gương mặt trang điểm cầu kỳ, cổ áo hơi trễ, người tỏa mùi nước hoa thơm lừng. Có lẽ vì nghĩ giờ này phòng giám đốc không còn ai nên khi thấy tôi đứng bên trong, chị ấy thoáng sửng sốt, sau đó lại nhìn chòng chọc tôi vài giây rồi mới miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:

– Ơ, Như cũng ở đây à?
– À… vâng. Em lên trình sếp bản kế hoạch.

Tôi định kiếm cớ để ra ngoài, nhưng còn chưa kịp nói thì bỗng nhiên Hoàng lại cầm chìa khóa xe cho tôi, không hề để tâm đến việc đang có người trong phòng mà vẫn thản nhiên nói:

– Xuống xe trước đi.
– Tôi…tôi… à… vâng. Để tôi đi rửa xe cho anh.

Nói xong, tôi vội vàng cầm lấy chìa khóa rồi chạy thẳng một mạch về phòng. Cái Hoa thấy tôi mặt mày nhăn như khỉ ăn ớt lại tưởng bị sếp mắng nên nhỏ giọng an ủi:

– Khổ, chị lại bị mắng à? Kế hoạch sếp vẫn không ưng à?
– Ừ. Vẫn phải sửa lại.
– Thế hôm nay bà lại phải ở lại tăng ca rồi. Hôm nay em rảnh, đang định về đi mua quần áo đây, chị có cần mua gì không? Em mua hộ cho.
– Không cần đâu, chị có đủ đồ rồi.
– Mà chị cầm gì ở tay thế kia?
– Đâu? Hả?..À… không có gì đâu, cái bật lửa ấy mà. Hôm nay nhà chị có việc, chị cũng phải về trước đây, mai lên công ty làm sau. Mày dọn hộ chị đống đồ này đi rồi về sau nhé.
– Ơ…

Bị dồn đến độ muốn trốn cũng không trốn được, tôi cũng hết cách, đành phải lén lút xuống bãi đỗ xe chờ anh. Ngồi trong xe đợi gần hai mươi phút thì Hoàng cũng xuống, sau đó lái xe đưa tôi đến một khu đô thị cao cấp ngay ở quận Tây Hồ.

Khi xe dừng ở một căn biệt thự có mặt tiền rộng đến tận mười mấy mét, ngẩng đầu nhìn ngôi nhà bề thế có giá trị hàng vài chục tỉ đó, tự nhiên trong lòng tôi lại xuất hiện một loại áp lực khiến bản thân rất khó chịu. Tôi khó khăn hít sâu vào một hơi, nghiêng đầu hỏi anh:

– Đây là nhà anh à?
– Ừ.
– Anh đưa tôi về đây, lỡ như vợ anh về bắt gặp thì sao?
– Cô không phải lo.
– Anh không lo, nhưng những người nghèo như tôi thì hay sợ chết, lỡ có việc gì thì khó sống lắm.
– Tôi không ngu đến nỗi dẫn cô tới để bị người khác bắt gặp.
– À… cũng đúng nhỉ?
– Xuống xe.

Vào trong nhà, cảm giác đặt chân chỗ nào cũng như dẫm lên cả đống tiền khiến tôi làm gì cũng dè dặt, lúc bấy giờ mới thật sự thấu hiểu khoảng cách giữa người có tiền và người không có tiền cách nhau xa vô cùng, xa đến nỗi dù cố gắng thế nào cũng không thể có nổi dũng khí bước cùng nhau.

Tôi cười nhạt trong lòng, nghĩ đến chuyện cũ vẫn thấy cái gai trong lòng nhức nhối. Đang ngẩn ra thì bỗng nhiên nghe anh nói:

– Đi dép vào.
– Hả? À… ừ.

Tôi sợ bẩn nhà nên bỏ dép ra từ bên ngoài, nghe Hoàng nói thế mới quay lại, thấy dưới chân anh để sẵn một đôi dép bông nữ đi trong nhà. Không biết dép của ai nhưng tôi vẫn xấu hổ xỏ dép vào, sau đó im lặng đứng ở một góc chờ đợi. Cứ nghĩ với quan hệ bây giờ của bọn tôi thì anh đưa tôi đến đây chắc cũng chỉ giải quyết nhu cầu xong rồi thôi, thế nhưng lát sau Hoàng lại bảo:

– Cô nấu cơm đi, tôi đi tắm.
– Tôi… nấu cơm á? Nấu ở đây á?
– Chẳng lẽ cô muốn nấu trên giường?

Định hỏi “sao anh lại bắt tôi nấu cơm?”, nhưng nghĩ so với việc làm tình thì nấu cơm có vẻ dễ chịu hơn, cho nên tôi không hỏi nữa mà chỉ bảo:

– Nhà anh có thức ăn không?
– Trong tủ lạnh, tự lấy đi.
– Tôi biết rồi.

Sau khi anh đi rồi, tôi mở tủ lạnh ra mới thấy trong đó có rất nhiều đồ ăn, tất cả đều thực phẩm tươi, hạn sử dụng còn rất mới. Mặc dù không giỏi việc bếp núc lắm nhưng mấy món đơn giản thì tôi biết làm, cho nên tôi đành lấy tạm vài thứ có thể nấu được, sau đó xắn tay áo bắt đầu nấu nướng.

Khi đang chuẩn bị nấu đến món canh thì bỗng nhiên có một vòng tay mát lạnh luồn qua eo tôi. Tôi giật mình, vừa định quay đầu lại thì cả người đã bị nhấc bổng lên kệ bếp, Hoàng đứng trước mặt không nói lời nào, chỉ lạnh nhạt giơ tay cởi cúc áo tôi.

Tôi đỏ mặt giữ tay anh lại:

– Anh làm gì thế?
– Cô nghĩ tôi làm gì?
– Tôi đang nấu cơm. Để tôi…
– Ngồi yên.

Không để tôi kịp nói hết câu, áo trên người đã bị cởi ra rồi ném xuống đất, tiếp theo là áo ngực rồi đến khóa quần bò của tôi. Trong hoàn cảnh này từ chối cũng vô ích, vả lại nếu tôi nói “không đồng ý” mà anh dừng lại thì chắc đã chẳng phải là anh rồi, cho nên thay vì lằng nhằng tranh cãi, tôi thà im lặng để mặc anh cho xong.

Chúng tôi không ai nói chuyện mà chỉ im lặng làm tình, lần này, quá trình diễn ra vẫn y hệt lần trước, dường như anh không hề biết đủ mà kịch liệt rất lâu, giày vò tôi từ chỗ này đến chỗ khác, thậm chí muốn dừng lại để tắt nồi canh đã sôi sắp cạn trên bếp cũng không thể dừng được. Cuối cùng, sau khi bầu trời bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn chuyển thành màu tối om thì anh mới chịu buông tha cho tôi, nhưng vẫn xong xuôi cũng lười biếng mở miệng, chỉ lạnh lùng trèo xuống rồi đi thẳng vào trong phòng tắm.

Lại thêm một lần bị giày vò như vậy, tôi không còn sức lực nào để ngồi dậy, chỉ có thể vơ tấm chăn mỏng ở sofa đắp lên người mình. Nằm ở đó có thể nghe được tiếng nước chảy vọng ra từ nhà tắm vọng ra, nghĩ đến việc người đàn ông kia đang cật lực lau chùi những dấu vết vừa đụng chạm cùng tôi, giống như đang cố tẩy rửa một thứ bẩn thỉu, tự nhiên tôi lại thấy bản thân mình thật đáng buồn và cũng đáng cười.

Không những bẩn về thể xác mà tôi còn thấy ngay cả nhân cách của mình cũng vô cùng nhơ nhớp. Chỉ vì muốn đạt được mục đích mà vứt hết cả liêm sỉ, lên giường với một người đàn ông sắp có vợ, trở thành kẻ thứ ba phá hoại hôn nhân của người khác, lương tâm của tôi đúng là bị chó tha mất rồi.

Một giọt nước mắt tôi bỗng chảy xuôi, khi ấy cảm giác đơn độc ập đến, khiến tôi vừa tuyệt vọng lại vừa hối hận. Tôi loạng choạng ngồi dậy tìm quần áo mặc vào người, thế nhưng khi vừa cầm được một mảnh áo lên thì bỗng nhiên lại thấy một bộ váy khác chìa ra ngay trước mặt tôi:

– Mặc vào.

Nhìn bộ váy màu trắng tinh trên tay anh, thấy đó là đồ đắt tiền nên không nhận. Trong nhà một người đàn ông sẽ không có quần áo phụ nữ, nếu như có thì chắc hẳn sẽ là đồ của vợ chưa cưới của anh, cho nên tôi thà mặc lại đồ bẩn còn hơn dùng đồ đó.

Tôi cúi đầu, im lặng tiếp tục mặc quần áo của mình vào người. Xong xuôi, tôi mới hít sâu vào một hơi, cố tỏ vẻ thản nhiên, nhìn anh nói:

– Lần trước, chi phí thuê luật sư của anh là bao nhiêu?
– Cô có ý gì?
– Tôi muốn thu xếp trả lại anh. Tôi không muốn thế này nữa.

Hoàng nghe xong thì nhếch môi cười lạnh một tiếng, bình thản ngồi xuống ghế sofa, chân dài vắt lên nhau nhìn kiểu gì cũng thấy thừa thãi:

– Qua cầu xong muốn rút ván à?
– Không phải. Tôi nói rồi, tôi không muốn dính vào đàn ông đã có vợ hoặc sắp có vợ. Nếu giải quyết được bằng tiền thì anh có thể nể tình chuyện ngày trước, cho tôi trả bằng tiền được không?
– Cô định trả kiểu gì? Tìm người khác kiếm tiền à? Hay là một người thì không thỏa mãn?

Nếu có một cốc nước ở đó, tôi nhất định sẽ cầm lên hắt thẳng vào mặt anh, gào lên rằng “tôi kiếm tiền thế nào là việc của tôi, chẳng liên quan gì đến anh cả”. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, tôi nhận ra rằng bây giờ mình đang là kẻ phải đi năn nỉ người ta, vả lại trên bàn cũng chẳng có cốc nước nào cả, thế nên tôi đành nuốt cục tức vào trong lòng, dịu giọng đáp:

– Cảm giác không mất tiền với mất tiền thì anh cũng đã thử rồi, với cả tôi cũng bẩn lắm. Bốn năm nay có phải chỉ có mỗi mình anh đâu, tôi còn ngủ với nhiều người khác nữa. Anh ghét bẩn còn gì? Anh cho tôi trả tiền đi.

Sắc mặt anh bất chợt lạnh xuống, lạnh đến mức tôi đứng cách một đoạn rồi vẫn thấy nổi da gà. Tôi nhớ trước kia khi còn ở cùng nhau, chỉ riêng việc giặt quần áo thôi mà anh phải dùng tận năm lần nước, nhà ở lúc nào cũng phải sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, ngay cả sách vở cũng hiếm lắm mới có một vết tẩy xóa rất nhỏ.

Một người ưa sạch sẽ như anh, tất nhiên sẽ không thể chấp nhận được một con đàn bà đã từng chung đụng với rất nhiều người giống như lời tôi vừa nói, cho nên tôi mới cố tình nói dối thế để anh buông tha cho tôi.

Quả nhiên, qua một lúc lâu sau cuối cùng anh cũng nói với tôi:

– Tùy cô.
– Cảm ơn anh… Anh nói cho tôi biết số tiền đi, tôi sẽ cố gắng thu xếp trả cho anh.
– Nói sau đi.
– Thế khi nào anh tính xong thì nói với tôi, tôi về đây.

Ra khỏi khu đô thị kia, tôi book một chiếc Grab rồi tự đi về nhà. Ngồi trên xe, nghĩ lại sắc mặt của anh vừa rồi, bỗng nhiên tôi thấy trong lòng rất đau mà không biết phải làm sao.

Tôi thừa nhận lẽ ra tôi phải nói những lời này từ lúc ở công ty rồi, nhưng vì tôi còn lưu luyến, tôi vẫn còn tình cảm với anh cho nên mới đi theo anh đến biệt thự kia. Nhưng sau khi đến đó, nhìn thấy những thứ xa xỉ khác xa với ngôi nhà thuê của hai mẹ con tôi, nhìn thấy thái độ lạnh nhạt xa cách của anh, thấy cả bộ váy của vợ anh nữa, tôi chợt nhận ra rằng mình nên kết thúc ở đó được rồi.

Lần này cũng là lần cuối thôi, không thể tiếp tục một mối quan hệ trái đạo đức như thế nữa…

Tôi mệt mỏi thở dài một tiếng, về đến nhà cũng không có tâm trạng ăn uống gì mà chỉ ăn qua loa vài miếng rồi lên phòng. Đang vùi đầu vào dịch văn bản thì bỗng nhiên thấy Mai gọi điện cho tôi, nó nói:

– Mày dạo này có trai nên quên tao rồi phải không?
– Không. Tao bận mà.
– Bận cái con khỉ mốc. Thế mày với anh Hoàng sao rồi?
– Không sao cả. Vẫn bình thường mà.
– Nói thật với tao đi. Tao mà mày còn giấu nữa à?

Thực ra, bao nhiêu chuyện xảy ra như thế, tôi cũng muốn có một người để tâm sự cho nhẹ lòng. Cho nên sau khi đắn đo một lát cũng quyết định nói:

– Tao nói với mày, mày đừng kể với ai nhé.
– Ừ, nói đi.
– Bọn tao cũng có qua lại, nhưng hôm nay vừa chấm dứt rồi.
– Sao thế? Sao lại chấm dứt?
– Vì tao thấy anh ấy sắp lấy vợ nên tao thôi. Với cả giờ anh ấy cũng không yêu tao nữa, qua lại thế thôi.
– Qua lại là qua lại như thế nào? Bọn mày…. với nhau á?
– Chấm dứt rồi, thôi kệ đi.
– Nhưng nếu ông ấy không còn tình cảm với mày thì qua lại với mày làm gì, mày dở hơi thế.
– Tìm của lạ thôi. Hôm trước mày cũng nói còn gì, tình cũ không rủ cũng tới. Chắc lâu ngày muốn thử lại tình cũ thôi. Hôm nay tao nói chấm dứt, anh ấy cũng không nói gì cả. Nếu có tình cảm thì đã không dễ dàng đồng ý thế rồi. Với cả tao cũng mong anh ấy với tao kết thúc nhẹ nhàng, sắp lấy vợ rồi, cứ dây dưa với nhau như thế mệt lắm.

Đầu dây bên kia im lặng một lát, dường như Mai đang suy nghĩ gì đó, mãi sau mới trả lời tôi:

– Ừ. Thôi, nếu như đã lấy vợ rồi thì thôi mày ạ. Chắc cũng xem mình như rau sạch, chơi vài lần cho chán hẳn rồi vứt thôi.
– Tao biết rồi.
– Đừng buồn nhé, còn có tao ở đây. Cuối tuần này tao bao mày đi ăn thịt xiên nướng.
– Ừ, được bao ăn thịt xiên nướng là sướng rồi. Chủ nhật tuần này tao rảnh.
– Ừ rồi, biết rồi.

Sau ngày hôm đó, chúng tôi thật sự không dây dưa gì với nhau nữa, ở công ty có đụng mặt cũng chỉ gật đầu chào xã giao như nhân viên với sếp bình thường, ngay cả bản kế hoạch cũng không thấy anh Toàn nói thêm gì nữa.

Tôi nghĩ kết thúc như vậy là nhẹ nhõm cho tất cả, từ giờ về sau mỗi người một việc, cứ lướt qua đời nhau mà sống. Về phần tiền chi phí thuê luật sư thì tôi cũng cố nhận thêm một công việc làm thêm nữa, vất vả thêm một chút nhưng có thêm tiền để hàng tháng trích ra gửi trả cho anh.

Một ngày làm đến bốn công việc, tôi bận đến tối mắt tối mũi, anh Lâm hẹn đi ăn mấy lần mà tôi không đi được. Cuối cùng mãi đến lần thứ sáu, anh Luân bảo nếu tôi còn từ chối nữa là về sau mặc kệ tôi luôn, cho nên cuối cùng tôi đành gác hết lại công việc để tranh thủ đi ăn với anh Lâm một bữa.

Anh Lâm ngồi gắp đồ ăn cho tôi, giả vờ cằn nhằn:

– Gớm, hẹn được em đi chơi mà vất vả quá cơ. Cấp trên bóc lột sức lao động của em đến tận xương đấy à?
– Đâu, tại em làm mấy việc liền một lúc đấy chứ. Bận kinh khủng mà chẳng thấy tiền đâu.
– Sao lại làm tận mấy việc một lúc?
– Em cày tiền mà. Đang còn trẻ phải kiếm tiền, sau già mắt mờ chân chậm rồi thì không kiếm được nữa nên phải tranh thủ.

Thấy tôi nói thế, anh Lâm mới ngừng tay gắp thức ăn, ngẩng lên nghiêm túc nhìn tôi:

– Em có việc cần tiền à?
– Vâng, nhiều việc lắm. Nhưng tự mình kiếm ra tiền, tự tiêu tiền của mình thì thấy vui anh ạ.

Thực ra, tôi rất sợ người khác ngỏ ý giúp đỡ tôi, tôi sợ tôi không trả được, nên nghe anh Lâm nói thế thì phải tìm cớ chối ngay tức thì. Mà anh Lâm là người tinh tế, có lẽ cũng hiểu cho nên không ép tôi nữa mà chỉ bảo:

– Em đang làm những công việc gì đấy? Lương cao không?
– Em làm dịch thuật, tính theo văn bản. Mười nghìn chữ được hai trăm nghìn. Tư vấn hướng dẫn các bạn muốn đi du học nữa, nói chung cứ một hồ sơ được 10%. Rồi cả việc ở công ty, tư vấn chiến lược kinh doanh cho mấy công ty online nữa. Nhiều việc lắm, một tháng chắc được gần ba mươi triệu.
– Chắc là có việc cần dùng tiền hả?
– Vâng, nhà giờ còn có mình em với mẹ. Mẹ em lại ốm nữa, tiền thuốc thang một tháng cũng nhiều.
– Ừ. Tiền lương ở công ty em là bao nhiêu? Tổng một tháng ấy?
– Khoảng mười ba, mười bốn triệu gì đó anh ạ.
– Có muốn sang công ty anh làm không?

Tôi biết anh Lâm tốt với mình, không giúp tiền mà muốn giúp tôi có một mức lương tốt hơn để có thể lo cho mẹ. Kỳ thực, từ khi Hoàng làm sếp tôi, tôi cũng muốn rời khỏi đây nhưng tiếc sự cố gắng của mình cho nên mới không đi, giờ anh Lâm hỏi tôi như thế, chẳng còn lý do gì để tôi phải ở lại đó nữa nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn cứ không thể hạ quyết tâm ra đi được.

Trong lúc tôi đang còn chần chừ thì bỗng nhiên lại nghe giọng một người đàn ông ở ngay sau lưng:

– Tôi nghe tên anh Hoàng lâu rồi nhưng giờ mới được gặp mặt đấy. Đúng là tuổi trẻ tài cao, được làm ở công ty X bên Anh không phải tầm thường đâu đấy.

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (15 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN