Đừng Làm Thế
Phần 2 - Chương 6
Phải xa rời nhau đó là điều không ai muốn nhất trong tình yêu…thế nhưng đôi khi dù còn yêu nhau nhưng có một số chuyện xảy ra,điều đó khiến chúng ta bắt buộc phải buông tay nhau khi còn yêu…còn yêu…
Minh đi sang bên đường,anh ta ánh mắt rất sắc bén như muốn phơi bày hết sự thật…Phong thấy Minh tiến lại gần anh ta kéo Phương ra sau lưng…
-Tao muốn nói cho cô ấy nghe hết sự thật ,tao nghĩ rồi dù cho đó là tổn thương nhưng năm đó chính cô ấy tự tử chứ không phải là tao khiến cô ấy chết
-mày im đi
-Helen chúng ta nói chuyện đi ,anh muốn nói cho em biết về sự thật em cần được biết
Phong rút súng từ trong áo ra dí vào đầu Minh ,Phương sợ tóm vội tay của Phong rồi nói vẻ cầu xin ” Anh ,chuyện gì cũng có thể nói chuyện,chúng ta nói chuyện được không”
Minh cười khẩy miệng ” Mày có giấu mãi được không,tao hỏi thật mày có tự tin giấu mãi được không khi tao và cô ấy cũng có một đứa con ”
Nói đến đây ánh mắt Phong đờ đẫn,anh ta buông súng xuống rồi nói vẻ gượng gạo,ánh mắt anh ta rất buồn nhìn vào Phương ” Anh luôn cố gắng để chúng ta có thể được ở bên nhau hạnh phúc một cách trọn vẹn và dù cho chúng ta có muốn hay là không thì anh chợt nhận ra sự thật giữa anh và em vẫn phải đối diện,em luôn hỏi anh về kí ức đã mất của em và kí ức của em anh ta sẽ là người giải đáp ”
-ý anh nói là chủ tịch Minh có trong kí ức của em à
-phải…
Phong nói vẻ rất đau lòng anh ta quay đi dưới trời tuyết…Phương tóm lấy tay Phong trước sự ngỡ ngàng của Minh
-em không cần nghe quá khứ,em chỉ cần hiện tại
Minh tóm tay Phương kéo lại ” Chúng ta đã có với nhau một đứa con ,em có thể k cần anh nhưng con thì em nhất định sẽ cần”
Tôi buông thõng tay nhìn Phong …Phong quay đi lên xe nhấn ga phóng thẳng đi…
Tôi như chết lặng trước câu nói của Minh,lẽ nào tôi với người này cũng có con thật sao…
Minh đưa ảnh chụp ảnh cưới của anh ta và Phương cùng ảnh chụp với đứa trẻ …Phương ôm miệng quá đỗi ngạc nhiên
“Em bị tai nạn nên mất đi kí ức”
Minh đưa Phương vào quán cafe kể lại toàn bộ câu chuyện cho Phương nghe ngoại trừ việc vụ tai nạn là do tự tử và câu chuyện nữa là trái tim của Phương,anh ta từng muốn giết Phương để lấy đi trái tim cô…Phương đờ đẫn nghe rồi hai tay bám chặt vào váy,có lẽ tâm trạng Phương đang xáo trộn…
Phong ở trên xe lái xe đi dưới trời tuyết anh ta đôi mắt đỏ au lên …người mà anh ta cố gắng che giấu bao lâu nay đã k thể che giấu được nữa…trong lòng anh ta có lẽ đang rất đau lòng…anh ta nhớ lại khoảnh khắc khi Phương đã chết và Minh định cho người lấy trái tim của Phương…ngay trong đêm anh ta đã đưa xác của Phương đi khi nghe được Minh và mặt sẹo đối thoại
-cô Phương đã chết phải lấy trái tim cho Viên Minh ngay nếu k sẽ trễ
Minh vẻ buồn bã tựa vào cái xác của Phương
-anh đã có tình cảm với em ,chuyện này anh k muốn nhưng chuyện tới mức này thì hãy trao cơ hội cho viên Minh em nhé…
Minh quay đi rồi buồn bã rời khỏi nhà xác…
Khi mọi người vừa ra khỏi phòng Phong đến tận giường bế cái xác đi và phóng hỏa khu nhà xác coi như vụ cháy …
Trở lại hiện tại Phong phanh két xe ở lề đường …anh ta đột nhiên bật cười như mỉa mai bản thân,trên miêng anh ta tự ứa máu…Phong giữ tay lên trái tim mình có vẻ như đau…” Sai lầm khi chúng ta cứ muốn sai lầm”…
Phong miệng vẫn ứa máu kèm nụ cười như của kẻ điên trong chiếc xe hơi bên ngoài tuyết phủ trắng xóa…
Phương đi bộ mà đôi mắt vô hồn ,cô vấp ngã xuống nền tuyết rồi khóc gục dưới nền tuyết khi nhớ lại câu Minh nói ” Hắn chính là kẻ giết cha em”…
Cô cười rồi lại khóc,khóc rồi lại cười đứng dậy thấy chiếc ô tô đang lao tới kí ức của cô bắt đầu trở lại từng chút một…chiếc ô tô phanh lại rồi quát ” mày điên à mà thấy xe không tránh”…
Phương cười như kẻ điên giữa đường…cô nấc nghẹn từng hồi rồi lấy tay tự bóp lên cổ mình “ Tại sao vậy Phương,tại sao mày lại bất hạnh đến vậy,tại sao lại bất hạnh đến thế này”…
Minh ngồi ở quán cafe nhìn ra bên ngoài trời tuyết …anh ta cứ cười cũng như một kẻ điên khi nhớ lại lời Phương nói trước khi đứng dậy
-Như anh nói chúng ta có con và chắc đứa trẻ cũng nghĩ là tôi đã chết,hãy cứ để thằng bé nghĩ như vậy vì dù sao bên thằng bé còn có ông bà nội ,đứa trẻ giữa tôi và Phong ngoài tôi và Phong ra thì k còn ai là người thân nên tôi sẽ sống cho hiện tại,quá khứ như anh nói Phong giết cha tôi nhưng tôi tin ở anh Phong hơn anh ít nhất là lúc này,dù cho quá khứ tôi và anh đã từng là gì thì hãy coi như chưa từng là gì thì như vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn…
-Em yêu hắn mất rồi
-Yêu bố của con mình thì đâu có gì sai?
-Tôi cũng là bố của con em vậy mà em nỡ gạt bỏ tôi và con qua một bên,em chọn Phong
-Tôi k chọn Phong mà là ý trời,tôi chắc chắn trong quá khứ anh và tôi đã có chuyện gì đó khiến cho tôi k còn chút nuối tiếc gì khi gặp anh tôi cũng k ấn tượng gì cả,nếu có tôi nghĩ đó là suy nghĩ của tuổi trẻ và nó sẽ khác khi tôi chín chắn hơn ở thời điểm hiện tại…tôi tin ở tình yêu hiện tại là đúng người
-Sai người ,sai cả thời điểm ,nếu em nhớ lại thì hắn sẽ là vết nhơ làm em đau khổ hơn trăm lần…
Bên ngoài gió lớn tuyết rơi ngày một nhiều hơn,Phong ngồi ôm con bên cạnh hai chú chó nhỏ…Bo ngẩng lên hỏi
-Bố ơi sao nay bố buồn thế
-Bố vui mà ( Phong cười gượng)
-Mẹ sao chưa về hả bố…
Phong xoa đầu con
-Mẹ bận thôi ,chắc sẽ về bây giờ ,Bo đi ngủ trước đi…Vú em đưa Bo đi ngủ trước đi
Xạ Hương đi tới cúi đầu “ Quân chủ”
-Cô ấy vẫn ngồi đó sao
-Vâng cô ấy vẫn ngồi ở cổng ,có cần tôi ra không ạ
-Không cần đâu,tính cô ấy tôi hiểu…cô ấy có lẽ đã biết mình có đứa con nữa và Minh chính là chồng cũ nên có lẽ đang sốc
-Nếu cô ấy nhớ lại thì sao ạ
-Sẽ k đâu
Phong đứng dậy choàng áo đi ra ngoài…thấy Phương ngồi thu lu ở cổng,anh ta đi ra ngồi xuống kéo mũ áo đội lên đầu Phương
-Mặc áo có mũ để làm gì,che vào k ốm đấy
Phương đôi mắt đỏ hoe thở ra hơi lạnh vẻ yếu ớt…
-Anh muốn chúng ta là gì?
Câu nói của Phương khiến Phong khó trả lời
-Em muốn chúng ta là gì thì chúng ta sẽ là như thế.
-Em muốn chúng ta chia tay
Phong nuốt ực vẻ lúng túng ,gương mặt anh ta đỏ lên
-Chia tay,em muốn về với Minh…
-Phải …đến từ đâu sẽ trở lại từ đó ( Phương giấu chuyện nhớ ra Phong giết bố để tránh khó xử)
-Được ,anh luôn đồng ý với mọi quyết định của em
Phương bật khóc còn Phong cố gượng cười lấy tay lau nước mắt trên má Phương…
-Phải xa nhau chẳng ai muốn vậy thế nhưng em vẫn phải làm bởi vì giữa chúng ta không thể đến được dù cho em …( định nói em còn rất yêu anh)
-Không cần nói đâu ,nói ra chỉ khiến trái tim của ta đau đớn hơn mà thôi…
-Chúng ta đã sai lầm mất rồi
-Giờ ai sai và ai đúng không còn quan trọng vì khi em muốn xa rời nói thêm cũng bằng không?…
Phong đứng dậy quay đi,anh ta lấy tay ôm lên ngực ,miệng lại ứa máu …Anh ta lần đầu rơi nước mắt khi người anh ta yêu đang ở cạnh…vị quân chủ cố gắng mạnh mẽ bước đi chậm chạp lững thững…đi khuất Phương anh ta gục xuống đau tim đến khó thở…xạ Hương vội vã đỡ
-Quân chủ người sao vậy
-Tự do…tôi đã chính thức trả lại tự do cho cô ấy,cô gái mà tôi yêu…
Phong co người lại anh ta nằm trên nền tuyết khóc vẻ đau đớn lây hai tay che đôi mắt lại giấu đi nỗi đau về người anh ta dùng cả đời để theo đuổi lại sắp rời xa…
–
–
– [ ]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!