Mười kiếp tang thương, ngàn năm duyên phận.
Mười đời mười kiếp nhặt xác chôn thây, trong tâm niệm chỉ một lòng chuộc lại lỗi lầm, mà nào hay sợi tơ hồng đã kết.
Nàng – vì nhân quả kiếp trước, đợi chờ chuộc lại ở kiếp này, mà nào biết sự sắp bày số mệnh.
Hắn – vì một lần truy tìm ký ức, chẳng ngờ bóng dáng đỏ rực ấy đã trở thành duyên kiếp vĩnh hằng.
Trăm năm trong Tháp khóa yêu, tâm nàng như tro tàn: tay đã buông nhưng trái tim không thể ngừng mong nhớ.
Đến cuối cùng là cắt đứt mười kiếp dây dưa, kiếp sau ẩn mình như chưa từng quen biết hay cười trong nước mắt cố quên đi như một giấc mộng Nam Kha?
Yêu, sân, si, hận… biết là bể khổ mà vẫn mãi đắm chìm.
Muốn khóc, lệ chẳng thể rơi
Muốn thân, không thể chạm người
Muốn yêu, chẳng thể cất lời
Muốn gần, muôn đời cách biệt.
Gần trong gang tấc, xa tận chân mây,
Muốn người bình an trọn vẹn, chỉ có thể dâng trọn trái tim này…
Ngàn năm chờ đợi, dưới tàng hướng dương cùng đón nắng ngày xuân rực rỡ…
Mười ngón đan nhau tay kết chặt, ngàn đời ngàn kiếp chẳng lìa xa.
Quên một người, cần đến cả ngàn năm
Yêu một người, chỉ cần trong khoảnh khắc.
********
Lưu ý: Trong truyện này tác giả viết thế giới thần tiên theo Đạo giáo Trung Hoa, nên tên/hiệu của tất cả các vị thần tiên cũng như các tiên thổ trong truyện đều có trong Đạo giáo. Trong quá trình làm truyện MDH sẽ chú thích một chút xíu về các vị thần tiên này, nhưng năng lực có hạn nên chỉ có thể chú giải ở mức sơ sài nhất. Ai muốn hiểu rõ hơn có thể tìm hiểu Đạo giáo trước khi đọc truyện.