Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 421: Thân phận mới
“Dù gì, làn da của mình bây giờ cũng trông rất giống da em bé, chi bằng giả làm nó, từ đó dung nhập vào cái thế giới này?” Hoàng Việt thầm lẩm bẩm.
“Tuy vậy, mình cũng không biết nhiều thông tin về nó lắm a!” Hoàng Việt vẫn còn có chút phân vân, nhưng nghĩ nghĩ, một đứa nhóc thì có gì lợi hại, chắc hẳn mối quan hệ của nó cũng không có nhiều, mà thực lực của Hoàng Việt và nó không chênh lệch là mấy, giả trang cũng không đến nỗi sớm bị người khác phát hiện.
Thực ra, nếu Hoàng Việt dùng Súc Cốt Công, vẫn có thể làm cho người mình ngắn lại, nhưng cũng không thể ngắn đi quá nhiều, lần này may nhờ có Bạch Ngọc Quả, hắn mới có thể làm cho mình nhỏ lại được bằng thằng bé đó.
Với trí nhớ của mình, dĩ nhiên Hoàng Việt có thể nhớ ra khuôn mặt của nó, lập tức, hắn dùng Dịch Dung Thuật, biến hóa thành bộ dáng thằng bé mới rồi.
“Kí chủ, có thể tới gần xác đứa nhóc đó được không?” Bỗng nhiên, hệ thống vang lên thanh âm.
“Ngươi muốn gì?”
“Ta cần hấp thu năng lượng!” Hệ thống thều thào nói.
“Được!” Hoàng Việt lập tức đến gần nhúm máu thịt trên đất.
Lập tức, thanh âm thông báo của hệ thống vang lên: “Đinh! Chúc mừng kì chủ thanh công đánh bại cao t hủ Ngưng Đan nhất trọng ở Dị Giới, hấp thu năng lượng Dị Giới, hệ thống tự động khôi phục, mở ra bản nâng cấp thứ 3!”
“Đinh! Kí chủ mở ra hệ thống bản nâng cấp thứ 3, hệ thống có thay đổi như sau:
Hệ thống vừa thông báo xong, Hoàng Việt không nhịn được mà hết cả hồn, lập tức chuyển động ý niệm: “Hệ thống, ngươi đã tốt rồi sao?”
“Ân, ta đã khỏe lại rồi!”
“Đơn giản như vậy?”
“Ngươi đừng khinh thường người ở dị giới, người ở nơi này sở hữu năng lượng rất lớn, lại là cao thủ Ngưng Đan, luồng năng lượng không cách nào kém hơn năng lượng từ tất cả mọi người trên Địa Cầu!”
“Móa, trâu như vậy?” Hoàng Việt bây giờ mới biết a…
“Nếu vậy, chẳng phải đám thanh niên kia còn có nhiều năng lượng hơn sao?” Hoàng Việt bắt đầu nghĩ nghĩ, đã hệ thống nói như vậy, chẳng phái nếu hắn xử lý được luôn đám kia, sẽ được tăng lên tu vi?
Nhưng Hoàng Việt cũng chỉ nghĩ nghĩ mà thôi, mấy tên kia vừa nhìn là biết lợi hại hơn thằng nhóc này nhiều, dù sao thằng nhóc này cũng chỉ mới bước vào Tiên Thiện, rất có thể những tên kia đã sắp bước vào cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ rồi cũng nên.
Lựu đạn đặc chế của Hoàng Việt, tất nhiên là sẽ không xử lý được bọn hắn đấy…
Hơn nữa, hệ thống đã nói rõ, vẫn có kiểu làm chuyện xấu hoặc làm chuyện tốt, như làm ác hoặc làm thiện, lại còn đạt được một điểm số đến cột mốc nhất định sẽ được phần thưởng, càng làm cho Hoàng Việt dấy lên hứng thú.
Sau đó, dưới mặt đất, toàn bộ dấu tích của thằng nhóc đã không còn nữa, toàn bộ đã bị hệ thống hấp thu hết, kể cả oán khí của nó dường như cũng bị hệ thống hấp thụ.
Hoàng Việt bây giờ, cách tốt nhất để dùng thân phận thằng nhóc này dung nhập vào dị giới, chính là tìm mấy tên thanh niên kia, theo Hoàng Việt suy đoán, hẳn là bọn hắn trốn ở cách đó không xa, hắn cứ thử đi tìm một chút, nếu không tìm được thì dịch dung ra một bộ dáng hoàn toàn mới là được.
Về phần khí tức làm sao cho giống thằng nhóc kia, Hoàng Việt tạm thời còn chưa làm được, vì thế hắn quyết định dùng Quy Tức Công thu liễm hơi thở, tận lực làm ra nội liễm một chút, có lẽ có thể qua mắt được đám người kia đi…
Ngược chiều quay về chỗ cũ, Hoàng Việt trước tiên đi tới nơi con Xuyên Sơn Ngao, haiz, không biết giờ phút này nó còn hơi sức để làm gì không.
15 phút sau.
Hoàng Việt quay lại, đã không thấy con Xuyên Sơn Ngao kia đâu, theo hắn đoán, có lẽ nó đã chạy được rồi.
Hắn cũng không để con Bun ra ngoài, Hoàng Việt dự định, tạm thời không cho ai biết đến sự tồn tại của con chó cưng của mình, hành sự một mình vẫn là thuận tiện hơn.
Hắn đi lại vào sâu trong sơn cốc, đi theo vết dấu chân mà mấy tên thanh niên kia lưu lại, khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng thấy được bóng người.
“Tiểu Huy, ngươi không sao chớ!” Một người trong đó thấy Hoàng Việt, khá lo lắng hỏi.
“Không hề gì!” Hoàng Việt lạnh nhạt nói, không lộ biểu tình, cũng không nói nhiều.
Kiệt thiếu cũng nhìn về Hoàng Việt, tuy ban đầu có hơi nghi hoặc, nhưng tâm trạng của hắn đang không tốt, cũng không muốn nói gì thêm.
“Chuyến đi này là lỗ nặng rồi, ủa, tiểu Huy, Thanh Linh Đằng của ngươi đâu?” Tên nô bộc của Kiệt thiếu tinh ý hỏi.
“Đã chết!” Hoàng Việt nói ngắn gọn.
Đám thanh niên nghe xong cũng không nói gì, bọn hắn đúng là không hiểu rõ về loài dây leo này đấy…
Chỉ có Kiệt thiếu khẽ cười thầm, hừ, ai bảo mày đuổi theo thằng nhóc kia, làm tao không nhanh chóng giết con Xuyên Sơn Ngao được, Thanh Linh Đằng giá 1000 nguyên thạch bị chết cũng đáng lắm.
“Tiểu Huy, tình hình bên kia thế nào, con Xuyên Sơn Ngao đã chạy rồi chứ?” Lại có một người hỏi.
“Ân, nó chạy rồi, các ngươi định khi nào trở về?”
“Lập tức!” Kiệt thiếu chép miệng, sau đó dẫn đầu đám người, bắt đầu quay ngược trở về Thanh Hoàng Trấn.
Trên đường đi, thông qua dò hỏi với vài người, Hoàng Việt cũng phần nào biết được nơi mình đang đứng nằm ở đâu.
Vùng đất hắn đang đứng, có tên là Thanh Nguyên Đại Lục, còn địa phương hiện tại của hắn chỉ là một góc nhỏ trong đại lục này, đám thanh niên cũng chưa từng đi khỏi đây quá xa, nên vẫn là chưa thể giải thích rõ ràng cho hắn biết được.
Ở phụ cận, có một trấn nhỏ tên là Thanh Hoàng Trấn, cũng là nơi đám thanh niên này sinh sống, còn về khe núi này, là vòng ngoài của một tòa núi lớn tên Hắc Huyền Sơn, Hắc Huyền Sơn nghe đâu vô cùng rộng, dãy núi trải dài mấy trăm ngàn dặm, sơn cốc này tuy ở Thanh Hoàng Trấn thuộc về vùng nguy hiểm, nhưng nếu thật bàn về độ nguy hiểm, thì Hắc Huyền Sơn nơi sâu xa còn có độ nguy hiểm lớn hơn nhiều.
Về thân phận của đứa nhóc này, Hoàng Việt cũng đã biết được, nó tên là Vương Huy, là Ngự Thú Sư học đồ ở một học viện nhỏ trên trấn, lần này vì mời đứa nhóc này hỗ trợ vây bắt Xuyên Sơn Ngao, Kiệt thiếu phải ra giá cao đến một ngàn nguyên thạch, dĩ nhiên nếu chuyện đã không thành, cũng chỉ có thể thanh toán cho phân nửa.
Thanh Hoàng Trấn tuy nói là trấn nhỏ, nhưng Hoàng Việt cũng từ trong miệng những người này biết được, nhân khẩu trong trấn nói ít cũng có hơn ba mươi ngàn người, cũng có khá nhiều đại gia tộc có quan hệ với các trấn lớn hơn, còn về chi tiết phải chờ Hoàng Việt dần dần tìm hiểu mới biết được.
Cả đám người chạy nhanh đi khoảng nửa ngày, cuối cùng cũng thấy được hình bóng thôn trấn xa xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!