Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 7-2: Ngộ Giả (2)
“Cô có dự tính gì?” Vô Tâm nghiêng đầu nhìn qua Quả Quả hỏi.
“Trước tiên, chúng ta đi đến cây chỗ cây táo lúc sáng ta đã hái. Sau đó quay về chế độc dược. Sẵn có thanh đoản chùy của Tiêu Sắt, ta sẽ tẩm độc lên nó, với võ công của ta chắc chắn Bách Cơ sẽ không để ta vào mắt, chờ cơ hội ta sẽ ra tay hạ độc bà ta. Ta sẽ cho bà ta biết cảm giác bị người khác hạ độc là như thế nào?” Quả Quả thăng trầm, trong lời nói có mười mấy phần khí thế.
“Không ngờ, cô lại thâm sâu như vậy.” Vô Tâm chợt bất ngờ, ngần ngại nói. Khi nghe Quả Quả tiết lộ dự định của mình.
“Ta không có thâm sâu, chỉ là “ăn miếng trả miếng”, ta thế nào cũng được, nhưng nếu động đến bằng hữu của ta, những người luôn đối xử tốt với ta thì cho dù là lão thiên gia, ta cũng tuyệt đối không tha.” Quả Quả lắc đầu, giải thích.
“Mà Lôi Vô Kiệt hắn một mình đúp hết cả hai tiêu chuẩn đó của ta rồi còn gì. Vậy nên Bách Cơ, ta sẽ không dễ dàng cho qua. Bà ta không mất miếng thịt nào, ta sẽ ấm ức không chịu được.” Quả Quả bồi thêm.
“Cô đó, không biết phải nói cô như thế nào, trẻ con thì không phải mà lão hồ ly thì không đúng, lương thiện cũng sai mà độc ác lại càng không thích hợp. Chính đạo không dám chứa mà tà giáo thì không nỡ nhận.” Vô Tâm đánh nhẹ lên đầu Quả Quả như trêu đùa nàng, vui vẻ trong lòng. Xem như đã nhìn thấu nữ nhân bên cạnh. Nhất thời lại khó nói ra.
“Chi bằng ngươi trực tiếp nói thích ta cho rồi. Không cần phải dài dòng như vậy.” Quả Quả tinh quái tươi cười “quăng lưới”. Không biết phải nói nàng thế nào cho đúng. Câu nói đó của Vô Tâm rõ ràng như thế mà nàng lại cố tình cho rằng đó là lời tỏ tình ngầm. Đúng là giỏi đổi trắng thay đen. Giỏi bỡn cợt biến người khác thành kẻ ngốc, lúng ta lúng túng.
“A di đà phật. Thiện tai. Thiệt tai.” Vô Tâm vội mắt nhắm lại, quay đi, tay chắp trước ngực, niệm, cố không thể lộ một chút tâm tư nào.
Quả Quả thấy dáng vẻ đáng yêu này của hắn không khỏi thích chí trong dạ. Nhưng lại thấy hắn nội tâm đấu tranh dữ dội như vậy liền tha cho hắn một mạng: “Ta chỉ đùa với ngươi thôi, không cần căng thẳng.”
“Không lẽ ta không biết cô đang đùa.” Vô Tâm một mực nhắm mắt.
“Vậy sao còn căng thẳng?” Quả Quả nhìn hắn, vặn lại.
“Căng thẳng cho cô vui, nếu không cô lại nói, đùa với ta chẳng vui tí nào.” Vô Tâm mở mắt, dẻo miệng đáp trả, trong lời nói có một lượng đường cực lớn.
Khiến người khác nghe được ngọt tận tâm can: “Được lắm. Sau này sẽ đùa lại với ngươi.”
“Đến rồi.” Quả Quả chợt nhìn xuống, đã thấy cây táo trước mắt.
“Cô đến đây làm gì?” Vô Tâm hạ người, buông Quả Quả ra, nghi vấn.
“Bắt rắn.” Quả Quả tự mãn.
“Bắt rắn?” Vô Tâm ngạc nhiên.
Quả Quả đi tới gốc cây táo, trèo lên. Vô Tâm bên dưới nhìn theo, thật muốn biết nha đầu này rốt cuộc định giở trò gì. Dáng vẻ khác hẳn khi đến đây lúc sáng.
Quả Quả leo lên đến chỗ con rắn đang cư ngụ, kinh động đến giấc ngủ của nó. Nó mở mắt xem thử kẻ địch đang đến là ai. Khi phát hiện mục tiêu lập tức vươn người phòng thủ.
“Xin chào, Mãn Xà đại huynh.” Quả Quả hí hửng chắp tay.
Con rắn thái độ có chút thay đổi, nó dường như cũng thật khó hiểu, không phải khi sáng rõ ráng đã dọa nàng một phen hú vía, tại sao bây giờ lại dám quay lại? Nhân lúc con rắn lớn thần trí mơ hồ, Quả Quả liền nhanh chóng tấn công:
“Xin thứ lỗi.”
Quả Quả hai ngón tay đưa đến điểm mạnh vào huyệt vị trên đầu mãn xà, khiến nó lập tức bị thôi miên, không còn khả năng chống cự, cứ mặc cho nàng muốn làm gì thì làm. Quả Quả nhẹ mang mãn xà đang quấn mình trên cành cây đi. Sau đó cho nó quấn quanh người mình như nghệ nhân xiết rắn, rồi trèo xuống khỏi cây. Đứng trước mặt Vô Tâm. Quả Quả thật khiến người ta phải đau đầu. Vô Tâm cứ ngỡ đã nhìn thấu nàng, ai ngờ càng nhìn thấu lại càng không thấu:
“Cô không phải khi sáng còn vì sợ nó mà té từ trên cao xuống bị thương. Tại sao bây giờ một chút sợ hãi cũng không có?” Vô Tâm chất vấn.
“Hồi sáng là do ta nhất thời kích động. Kiến thức bốc hơi mất.” Quả Quả dõng dạc đáp. Câu trả lời này thiệt làm cho người ta phải lắc đầu bó tay.
“Thật ra, Mãn Xà này không hề có độc trong nọc. Nó chỉ được thân thể to lớn với đủ sắc màu sặc sỡ cùng điệu bộ hung tợn để dọa người khác nhầm tự bảo vệ mình mà thôi. Có thể nói Mãn Xà này là loại đáng yêu nhất trong tộc rắn.” Quả Quả ung dung nói rõ.
“Cả Ân Kỳ Ly Mãn Xà cô cũng biết đến. Xem ra cô học được không ít kiến thức thần bí.” Vô Tâm ửng dưng, trong lời nói có chút ngợi khen.
“Ngươi cũng biết về Ân Kỳ Ly.” Quả Quả thích chí khi phát hiện có người đồng hiểu biết.
“Chỉ nghe lão hòa thượng nói qua đôi chút.” Vô Tâm thanh quản rung lên.
“Chả trách hồi sáng khi ta bị dọa, ngươi một chút biểu hiện cũng không có. Thì ra đã biết tổng rồi… Chắc lúc đó còn chê ta ngốc.” Quả Quả hờn dỗi.
“Lúc đó đúng là ngốc thật. Nhưng bây giờ thì không.” Vô Tâm xoay người đi, không giấu được nụ cười ở đáy môi.
“Đáng ghét.” Quả Quả giậm chân.
“Được rồi, về thôi.” Vô Tâm nghiên mặt, cười nhẹ.
Vừa về đến trà quán, Quả Quả chạy lăng xăng vào, dọa Tiêu Sắt chết kiếp, khi hắn trông thấy con rắn to lớn sặc sỡ đang quấn chặt lấy nàng: “Cô… cô…???”
“Những chuyện trên giang hồ ngươi có thể biết nhiều hơn ta nhưng còn về động thực vật thì có lẽ ngươi phải bái ta làm sư rồi.” Quả Quả kiêu căng hơn người.
Quả Quả vừa giải thích cho Tiêu Sắt vừa chuẩn bị đồ dùng để lấy nọc rắn. Sau khi nghe nàng giải thích, Tiêu Sắt mới trầm tĩnh lại.
“Mãn Xà đại huynh, làm ơn đi, cho ta xin tí nọc rắn của huynh để cứu người. Làm ơn. Làm ơn.” Quả Quả một tay giữ chặt đầu mãn xà, banh miệng của con rắn, một tay còn đang bị thương cố dùng một cây nhỏ, để ngang và ấn 2 răng nanh vào trong một cái bát bên dưới, xoa bóp nhẹ phần đầu rắn để kích thích nó tiết nọc độc. Quả Quả “tay làm hàm động”, cứ nói không ngừng.
“Được rồi… được rồi…” Quả Quả mừng rỡ, khi mãn xà cuối cùng cũng nhả nọc xuống chén.
“Cảm ơn Mãn Xà đại huynh.” Quả Quả hoan hỉ.
“Ân Kỳ Ly Mãn Xà trong nọc không có độc, vậy cô lấy nọc đó làm sao?” Tiêu Sắt tựa người vào vách, chăm chú quan sát từng hành động của Quả Quả mà trong lòng có nhiều nghi vấn.
“Xong rồi, huynh có thể đi được rồi. Tạm biệt.” Quả Quả nhẹ ngàng mang mãn xà ra cửa, ngồi xuống giải huyệt cho nó rồi thả Ân Kỳ Ly cho nó bò đi. Nàng đi thẳng ra trước cổng, hái vài nụ hoa mang vào.
“Nọc của Ân Kỳ Ly không có độc, nhưng nếu kết hợp với…” Quả Quả quay trở vào giải đáp cho Tiêu Sắt về câu hỏi của hắn nhưng chưa kịp nói hết câu…
Tiêu Sắt chợt cảm thấy có con gì đó đang bò bên lưng mình. Hắn lấy tay bắt nó, đưa lên trước mắt nhìn cho kỹ. “Bò cạp???” Tiêu Sắt kinh hoảng thét lên vội quăng con bò cạp đỏ đi mất. Tay còn lại vỗ nhẹ vào ngực trấn an. Vô Tâm ngồi trên ghế, được một trận cười no nê.
“Ta đang tìm nó. Hồng Xiêm Bò Cạp.” Quả Quả kích động, chỉ tay vào con bò cạp của Tiêu Sắt. Nhưng hắn đã quẳng nó đi mất.
“Mau bắt nó lại.” Quả Quả nuối tiếc, giận dỗi ra lệnh.
Vô Tâm, Quả Quả lao tới, tóm lấy Hồng Xiêm Bò Cạp định bỏ chạy. Vô Tâm hai tay chụp qua bên này lại đến bên kia, con bò cạp không yên thân lại chạy qua chỗ khác. Quả Quả cũng hì hụt góp sức cùng Vô Tâm, nhưng vẫn không bắt được con bò cạp tinh quái kia. Tiêu Sắt bên ngoài nhìn vào, không khỏi tức cười với hành động của hai ngươi đang ngồi tụm lại, hai tay liên tục chụp chỗ này chỗ kia, trông giống như đang chơi một trò chơi trẻ con khó nhằn.
“Hai người đang chơi trò gì vậy?” Tiêu Sắc vui vẻ bước tới gần mà vô tình quên đi ở đây đang có một mối nguy hiểm tìm ẩn với hắn.
“Bắt bò cạp.” Vô Tâm và Quả Quả cáu giận, quát hắn. Không có nhìn đến hắn, chỉ chăm chú vào mục tiêu của mình.
Nhưng…
Thật không may cho hắn… cũng có thể Hồng Xiêm Bò Cạp này vô cùng thích hắn, khi phát hiện hắn ở gần liền chạy đến đu lên người hắn. Con bò cạp bò lên chân, rồi nhanh chóng chạy lên cao. Vô Tâm thấy vậy liền dừng tay. Còn Quả Quả chỉ chăm chú vào con bò cạp kia, nó chạy đến đâu, nàng liền theo đến đó, cũng không nghĩ chỗ nó đang bò là chỗ nào không phải mặt đất.
“Cô???” Tiêu Sắt bị Quả Quả chạm đến không khỏi phát cáu, quát.
Tiêu Sắt nhìn xuống thì lại thấy Hồng Xiêm đang bò khắp nơi trên người mình. Tiêu Sắt sắc mặt lãnh đạm một giây trước, giây sau liền biến mất, thay vào đó là một kẻ vô cùng vô cùng hoảng loạn vì phải đối diện với nỗi sợ hãi sâu kín:
“Mau… ma..u…mau… bắt nó… ra.. khỏi người ta…” Tiêu Sắt loạng xoạng xua tay múa chân né tránh, đánh đuổi con bò cạp đỏ đáng ghét đó ra khỏi cơ thể mình.
“Ngươi đứng yên một chút.”
Quả Quả săng sáo chạy tới, chạy lui đuổi bắt Hồng Xiêm chạy loạn trên người Tiêu Sắt. Nàng đưa tay bắt lấy con bò cạp đỏ, nhưng nó nhanh hơn nàng, đã chạy đến chỗ khác trên người Tiêu Sắt.
“Tại ngươi cứ nhúc nhít mãi, ta không chụp trúng được.” Quả Quả phụng phịu đỗ lỗi cho Tiêu Sắt. Tiêu Sắt cắn chặt răng, siết chặt hai tay, nhắm mắt lại mà đứng yên tại chỗ, cứ để mặc cho Quả Quả và con bò cạp kia muốn làm gì thì làm trên người hắn.
Vô Tâm nhìn thấy cảnh này thật không nhịn được, liền quay người đi đến chiếc bàn gỗ, miệng lẩm bẩm, răng lại nghiến từng chữ: “Không tức thị có, có tức thị không.”
“Hụt rồi… không trúng… Lại chạy… còn chạy…” Cứ mỗi lần lên tiếng Quả Quả lại để Hồng Xiêm chạy thoát.
“Hay lắm. Lần này xem như trời giúp ta.” Quả Quả cuối cùng cũng tóm được Hồng Xiêm. Cầm con bò cạp độc trên tay mà mặt mày hớn hở vui vẻ như bắt được vàng.
“Cô là loại nữ nhân gì đây?” Tiêu Sắt nhìn đến con bò cạp kia vẫn còn sợ hãi, thế mà Quả Quả lại mừng rỡ khi bắt được con bò cạp trên tay không khỏi làm cho hắn khiếp sợ hơn nữa.
“Ta ban nãy vừa được hưởng phúc lợi sao?” Quả Quả chợt nhận ra.
“Hichic…. Ta chỉ lo bắt bò cạp mà không để ý cảm giác thế nào. Hay là cho ta sờ lại lần nữa nha.” Quả Quả mặt mày bèo nheo, lại thêm một chút nũng nịu nắm lấy cánh tay Tiêu Sắt lay lay.
“Cút.” Tiêu Sắt vừa tức giận vừa xấu hổ, hất tay Quả Quả đi. Nhưng tức giận chỉ là phụ, để che giấu sự xấu hổ mới là chính.
“Tiếc quá đi hà…” Quả Quả nuối tiếc ra mặt.
Nàng lủi thủi đi về bàn, ngồi xuống ghế, bắt đầu công việc quan trọng.
“Nọc độc của Ân Kỳ Ly Mãn Xà kết hợp với độc của Hồng Xiêm Bò Cạp và một ít Thương Mạn Đà sẽ tạo ra được loại độc dược độc nhất thiên hạ – Ngộ Giả. Ta sẽ cho bà ta biết cảm giác trúng độc là như thế nào? Lần này xem Bách Cơ kia làm sao đấu với ta.” Quả Quả ngông nghênh.
Quả Quả lấy bát, dùng mảnh chén vỡ mà giả nát mấy nụ hoa, chắt lấy 2 giọt nước vào một bát khác. Nhỏ 3 giọt nọc rắn và cuối cùng thêm 2 giọt nọc bò cạp. Hòa trộn chúng lại với nhau. Thoáng chốc, hỗn hợp đó đã chuyển từ trong suốt sang màu đen. Khiến hai người kia ngồi xung quanh có chút cả kinh. Nàng lấy đoản chùy ra, nhẹ nhàng lăn tròn phần đuôi chùy vào bát độc dược để tẩm độc Ngộ Giả vào đoản chùy.
“Ngộ Giả này là cô đọc trong quyển Vạn Độc Bất Xâm Toàn Thư?” Tiêu Sắt đi đến, ngồi xuống bên cạnh, tay chống cầm thắc mắc.
“Cũng có thể nói như vậy. Cũng có thể không… Bởi vì Ngộ Giả là do ta nghiên cứu các loại dược liệu có thể chế độc trong cuốn toàn thư đó. Thực chất Ngộ Giả là do ta tự mình chế ra.” Quả Quả lấy đoản chùy ra. Nàng chỉ chăm chú vào công việc của mình, không hề quan tâm đến Tiêu Sắt, chỉ sẵn miệng giải thích.
“Cô không phải nói mình học y là để cứu người, tại sao lại nghiên cứu cả độc dược hại người?” Vô Tâm nhìn đoản chùy, lại nhìn Quả Quả hỏi.
“Nghiên cứu độc dược, tìm cách giải độc không phải cũng là một cách để cứu người sao?” Quả Quả nhìn lên Vô Tâm.
“Vậy Ngộ Giả này làm sao mà giải?” Vô Tâm hỏi tiếp.
“Chưa thể nói cho ngươi biết.” Quả Quả cười nhếch môi ra vẻ thần bí.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!