Tam Công Chúa Trong Lời Đồn - Chương 14: Hạ Độc Lại Thất Bại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Tam Công Chúa Trong Lời Đồn


Chương 14: Hạ Độc Lại Thất Bại


Hàn Thước bình thường đều là được người hầu hạ, chẳng lẽ hôm nay hắn phải hầu hạ người khác ư?

Nhưng hiện giờ hắn đang ở Hoa Viên Thành, hơn nữa việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm hỏng việc lớn, vì thế liền cắn răng chịu đựng, gằn từng chữ một nói: “Điều này là đương nhiên rồi.”

Bạch Cập nói nhỏ nói: “Thiếu quân, đã hạ độc vào trong chén lưu ly, buổi trưa sử dụng, đêm phát tác. Thần không biết, qủy không hay…”

Vừa nói xong, người hầu đem đồ ăn tới, đặt trước mặt Trần Thiên Thiên.

Hàn Thước nhìn cái bàn đầy hộp thức ăn, nắm chắc phần thắng lợi.

Tiểu Thiên cầm muỗng sứ, phấn khích nhìn bàn thức ăn.

Hàn Thước ánh mắt thâm thâm, bên trong có chút chớp động, không thể thấy được sát ý.

Chén lưu ly…

Hít một hơi thật sâu, Hàn Thước mở một chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc đĩa rau trộn bằng lưu ly.

Thấy thế, Hàn Thước lập tức nở một nụ cười, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt cũ, lấy chiếc đũa từ tay Tử Duệ, gắp hai đũa, đưa cho Tiểu Thiên.

Tiểu Thiên không hề phòng bị, ăn uống ngon lành.

Hàn Thước và Bạch Cập phía sau đang vui mừng như điên.

Tiểu Thiên liếc nhìn hai người một cái, ngây người khó hiểu.

Mặt Bạch Cập từ cau có lại chuyển thành cười toe toét.

Hàn Thước cũng cười lạnh một tiếng, mở hộp thức ăn thứ hai ra, là một bát canh bồ câu hầm… cũng là bát lưu ly.

Mặt Bạch Cập bỗng nhiên cứng đờ lại, trợn tròn hai mắt kinh ngạc.

Hàn Thước cũng ngạc nhiên, dừng lại một chút, suy nghĩ một hồi rồi lại lấy canh bồ câu đưa tới bát của Tiểu Thiên.

Trần Tiểu Thiên bưng bát lên, thấy Bạch Cập đang mong chờ, nhìn chằm chằm nàng.

“Làm sao vậy?” Trần Tiểu Thiên vẻ mặt nghi hoặc.

Hàn Thước tiếp tục làm bộ cung kính nói: “Mời công chúa.”

Vừa dứt lời, Hàn Thước quay đầu, thấy Tử Duệ ở phía sau chỉ huy đám người hầu mở toàn bộ hộp thức ăn ra.

Đồ ăn trên bàn… toàn bộ đều đựng trong chén bát lưu ly…

Không khí đột nhiên có chút đình trệ.

Hàn Thước quay đầu lại, ánh mắt căm hận nhìn Bạch Cập.

Bạch Cập cũng to hai mắt nhìn, một lúc sau mới chậm rãi buông tay, vẻ mặt vô tội.

Hàn Thước nghĩ ngợi, đành phải gắp mỗi đĩa một chút đồ, bát của Tiểu Thiên chất thành đống cao, cười cười nói: “Tam công chúa, mời dùng.”

Đang định nhận, Tiểu Thiên liền phát hiện Hàn Thước và Bạch Cập cso biểu tình kỳ dị, trên trán đầy mồ hôi.

Thấy thế, Tiểu Thiên liền nghĩ ra hai người họ âm mưu chuyện gì, sau đó liếc nhìn đám bát đĩa lưu ly trên bàn, lập tức hiểu ra.

Tiểu Thiên âm thầm nghĩ trong lòng: Hay là Hàn Thước đã hạ độc vào trong thức ăn? Hay cho Hàn Thước ngươi, ta cực khổ cứu ngươi từ trong đại lao ra, ngươi lại lấy oán báo ơn!

Tiểu Thiên mỉm cười, đem bát đồ ăn đẩy qua cho Hàn Thước, nói: “Hôm nay Thiếu quân vất vả cả ngày, chi bằng ngồi xuống ăn chúng với ta đi.”

Nghe vậy, mặt Hàn Thước đổi sắc, vội vàng đem bát đồ ăn đẩy lại cho Tiểu Thiên, khách khí nói: “Không cần, quy tắc của Hoa Viên thành các nàng, nam tử không được ngồi bàn ăn. Vẫn là Tam công chúa nên dùng…”

Tiểu Thiên đem bát đồ ăn đẩy cho Hàn Thước, cười nói: “Huyền hổ có một câu nói, xuất giá thì phải theo phu. Chúng ta đã là phu thê, vậy thì phải thê hát phu xướng họa chứ, đúng không?”

Hàn Thước lại lần nữa đem đồ ăn đẩy cho Tiểu Thiên, “Bây giờ nàng là một người ăn, hai người hưởng. Vẫn là mời Tam công chúa dùng.”

Tiểu Thiên cũng cùng Hàn Thước đẩy qua đẩy lại, “Đương nhiên là khách làm theo lời chủ rồi. Ta bảo ngươi ăn thì ngươi phải ăn. Há miệng ra.”

Hai người đưa qua đưa lại, nói chuyện khách khách khí khí, Tử Duệ không phát hiện có chỗ không đúng, cả người lâng lâng.

Tử Duệ lại dùng ngón tay đếm chữ, “Phu thê đồng lòng, tôn trọng lẫn nhau. Ân ái quá đi~~!”

Nói chưa dứt lời, Tiểu Thiên tức giận, mắng Tử Duệ: “Ân ái cái con khỉ! Đồng lòng cái đầu ngươi!”

Nói xong, Tiểu Thiên liền đưa tay muốn lật đổ cái bàn, nhưng bàn quá nặng, không động đậy chút nào.

Hàn Thước thấy thế liền làm theo, giật mạnh chiếc khăn trải bàn, đồ trên bàn rơi loảng xoảng xuống đất.

Bạch Cập nhẹ nhàng thở ra, xoa cái trán đã đẫm mồ hôi lạnh.

Tử Duệ bị kinh ngạc một chút, lúc này mới phát hiện ra không khí giữa hai người họ không đúng, hô to đám người hầu: “Còn ngơ ra làm gì, mau chuẩn bị lại đi.”

Tiểu Thiên vỗ bàn, nổi giận đùng đùng nói: “Không cần chuẩn bị nữa. Ta không ăn nổi nữa!”

Nói xong, Tiểu Thiên nổi giận đùng đùng, lao ra cửa.

Tử Duệ vội theo sau, nôn nóng hỏi: “Người đi đâu vậy?”

Tiểu Thiên không nghĩ ngợi nói ngay: “Phủ Thành chủ!”

Tử Duệ chỉ cảm thấy mí mắt nhảy dựng, cảm thấy có chút lo lắng, không kịp kéo Tiểu Thiên lại, chỉ thật cẩn thận hỏi: “Đến phủ Thành chủ làm gì ạ?”

Tiểu Thiên vung tay, “Ăn cơm!”

Tiếng nói vừa dứt, một đám người chạy theo Tiểu Thiên rời đi.

Chờ Tiểu Thiên mang theo người đi rồi, chỉ còn lại chủ tớ Bạch Cập và Hàn Thước, Bạch Cập nơm nớp lo sợ, tiến lên thỉnh tội.

Hàn Thước cười lạnh nhìn hắn, nhướng mày nói, “Chén lưu ly à?”

Bạch Cập nơm nớp lo sợ đứng một chỗ, mắt sắp khóc, “Thiếu Quân!”

Hàn Thước lạnh lùng nói: “Bạch cập, ngươi biết kết cục của kẻ phản bội ta là gì không?”

Ngay sau đó, bạch cập quỳ rạp xuống đất, đầy đầu mồ hôi lạnh nói: “Thiếu Quân tha mạng, thuộc hạ không dám, thuộc hạ một lòng trung thành với Thiếu quân mà. Kế hoặc xong xuôi rồi, cũng đã bỏ độc vào chén lưu ly rồi. Ai biết Tam công chúa đó tâm huyết dâng trào, đổi hết tất cả chén bát thành chén lưu ly. Giống như lần trước nàng tâm huyết dâng trào, phóng ngựa xuống phố làm kế hoạch thất bại vậy đó. Y chang, thế sự vô thường, thuộc hạ cũng không lường trước được. Vẫn mong Thiếu quân cho phép kẻ phạm sai, đặc biệt là thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội!”

Hàn Thước mỏi mệt đỡ trán, mọi chuyện bây giờ đều lệch khỏi kế hoạch ban đầu của hán, hắn có chút bất lực.

Một lát sau lúc sau, Hàn Thước đột nhiên nhớ tới cái gì, chợt nheo lại đôi mắt, ngẩng đầu hỏi: “Lúc trước sai ngươi điều tra Trần Thiên Thiên, xác định là thật sao?”

Bạch Cập kinh ngạc một chút, sau đó vội vàng nói: “Là…là thật…”

Đôi mắt Hàn Thước cực kỳ nguy hiểm nheo lại, ngón tay thon dài trắng nõn di di vào mặt bàn, hồi lâu lúc sau mới mở miệng nói: “Ngươi lui xuống đi.”

“Vâng…”

Trong ngự thiện phòng của phủ Thành chủ…

Tiểu Thiên vội vội vàng vàng đến, cuối cùng cũng kịp lúc Thành chủ dùng cơm.

Ăn xong, Tiểu Thiên cảm thấy khoan khoái, thở dài một tiếng, “Ăn một bữa ăn thật không đơn giản…”

Thành chủ bất đắc dĩ nhìn nàng, nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, nói: “Nếu no rồi thì đừng ăn thêm nữa.”

Tiểu Thiên không hề chú ý tới lời Thành chủ, gắp cà tím đang định ăn lại bị Thành chủ ấn xuống.

Thành chủ nhìn Tiểu Thiên, ôn hòa nói: “Trong điền tịch Dược dụng có nói, cà vị ngọt chứa tính hàn, có nguy cơ sảy thai, nữ nhân mang thai dùng sẽ rất hại. Con không được ăn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN