Nông Kiều Có Phúc - Chương 26: Thiếu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Nông Kiều Có Phúc


Chương 26: Thiếu


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: ChieuNinh_dd.lequydon

Trần A Phúc nghĩ đến lời nói ấm ức của lão phu nhân vì A Lộc, lại ôm A Lộc nói: “A Lộc, thực xin lỗi, tỷ tỷ và Đại Bảo chia một mẫu đất của đệ.”

A Lộc cong miệng nói: “Tỷ tỷ nói lời này đệ không thích nghe. Tỷ là tỷ tỷ của đệ, Đại Bảo là cháu ngoại trai của đệ, đệ vốn nên chăm sóc hai người. Tỷ tỷ yên tâm, chờ đệ lớn lên có tiền đồ, sẽ kiếm tiền nuôi sống hai người, còn sẽ xây căn nhà lớn cho hai người.”

Thật sự là đứa bé ngoan.

Trần A Phúc đặc biệt cảm động, dùng sức ôm cánh tay hắn, nói: “Được, tỷ tỷ chờ ngày đệ đệ có tiền đồ.”

Vương thị trở về, đặc biệt làm cho Trần Danh cùng Trần lão thái mỗi người một chén canh bí đao thịt viên. Trần lão thái không ăn, nói để chén canh thịt đó lại cho Trần Danh buổi tối ăn.

Hôm sau, mưa cuối cùng ngừng, ánh nắng tươi sáng, bầu trời vô ngần bay vài đám mây trắng, xanh thẳm mà xa xăm.

Vương thị đi thị trấn mua dược cho Trần Danh, hai đứa bé đọc sách một canh giờ, Đại Bảo vừa muốn đi ra ngoài khoe khoang quần áo mới một chút, còn muốn kéo tiểu cữu cữu cùng đi. Nhưng A Lộc không muốn đi, Trần Danh lại đang bện mấy cái giỏ nhỏ, hắn phải giúp xử lý những thứ cỏ thừa ở bên ngoài, còn muốn giúp việc cho Trần Danh.

Đại Bảo vừa cảm thấy phải ở nhà làm việc, hiện tại quả là muốn đi ra ngoài khoe khoang, rất là rối rắm.

Trần A Phúc cười nói: “Nương muốn đi thăm ruộng rau một chút, nhổ cỏ bên trong đất, lại hái một ít rau ăn trở về ăn. Đại Bảo dẫn nương đi, được không?”

Đại Bảo cười cong mắt, lập tức nói: “Đại Bảo không phải là đi chơi, là theo nương cùng đi đất trồng rau làm việc.” Nó lại đi dưới lò sờ soạng một cái, còn muốn bôi đen mặt mẫu thân.

Trần A Phúc lắc đầu cười nói: “Nương hết bệnh rồi, không cần phải bôi đen mặt.”

Nàng đã hỏi thăm rõ ràng tình huống trong thôn, dân phong cái thôn này coi như thuần phác, tuyệt đại đa số thôn dân đều là công dân lương thiện tuân thủ kỷ cương pháp luật. Mặc dù có vài người gieo họa như vậy, cũng không dám làm chuyện gì xấu ban ngày.

Huống chi, hiện tại nàng đi đứng đã rất linh hoạt, cãi nhau, chạy trốn, thậm chí đánh nhau cũng không thành vấn đề.

Trần Danh còn có chút không yên lòng, Trần A Phúc nói: “Con hết bệnh rồi, dù sao cũng phải một mình đi đối mặt với cuộc sống. Nếu như ngảy cả cửa nhà cũng không dám ra ngoài, về sau làm sao có thể tự lập môn hộ?”

Trần Danh cảm thấy việc này có lý, cũng không cản nàng nữa.

Trần A Phúc mặc một bộ áo màu xanh sẫm, váy dài màu lam, tóc búi “tròn nhỏ” gọn gàng, khuôn mặt trắng trong thuần khiết, dắt Đại Bảo đi ra ngoài. Trên cánh tay nàng còn treo một cái rổ rau, trong giỏ đựng một cái xẻng sắt nhỏ. Cái xẻng sắt nhỏ này vừa có thể làm cỏ, cũng có thể làm vũ khí.

Mẫu tử hai người ra cửa đi về phía đông. Ai gặp phải cũng chào hỏi cùng Đại Bảo, khen cu cậu quần áo

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN