Chân Thành
Chương 2: Bị ép buộc
Editor: Peachy
Mao Phi Du còn đang định giảng hòa, nhưng còn chưa mở lời đã bị Quý Tả ôn hòa cắt ngang: “Thưa anh, dọc đường vất vả rồi, mời anh xuống tầng dưới nghỉ ngơi.” Sau đó ngay lập tức lễ phép nói với Lê Chi: “Cô Lê, chúng ta nói chuyện nhé?”
Quý Tả nghiêng nửa người, nhường lại lối đi.
Bên trong là một phòng khách được thiết kế theo phong cách retro, ghế sô pha được bọc da cũ với đèn bàn và một chiếc đĩa nhạc được đóng khung treo trong góc.
Sau khi đi vào Lê Chi mới nhận ra trong phòng còn có hai người đàn ông mặc vest đen.
Quý Tả giới thiệu: “Đây là luật sư Tần và luật sư Trương.”
Lê Chi ngồi xuống, cả người nhẹ bẫng, ánh mắt vô thức tìm kiếm một người khác.
Tống Ngạn Thành đang nghe điện thoại, một tay anh đút túi quần, nét mặt đầy ý cười và ấm áp, vừa nói chuyện vừa bước đi thong thả. Ánh đèn màu hoàng hôn không chút bụi bặm phác họa rõ nét dáng hình người đàn ông.
Tống Ngạn Thành đi vào một phòng khách nhỏ, thanh âm bé dần.
Lúc này Lê Chi mới ổn định lại tinh thần.
Tướng mạo của Quý Tả rất ôn hòa, nói chuyện cũng khách sáo: “Cô Lê, cảm ơn cô đã đồng ý tới đây. Tôi được anh Tống Ngạn Thành ủy thác để cùng cô xác nhận lại điều khoản hợp đồng:
“Trong thời gian chung sống cùng anh Tống không được mặc trang phục màu đỏ thẫm; trong khẩu phần ăn không được có tỏi và các loại dấm. Nếu anh Tống không chủ động nhắc tới thì không được chủ động gần gũi, động chạm. Xin chú trọng vệ sinh cá nhân; không được tùy tiện cầm bất kì đồ vật cá nhân nào của anh Tống.”
Luật sư khép lại tài liệu: “Điều quan trọng nhất, trong thời gian hợp đồng có hiệu lực, dù trong bất kì trường hợp nào, cô Lê cũng không được phép đơn phương tiết lộ mối quan hệ với anh Tống dưới mọi hình thức.”
Lê Chi hơi sững sờ: “Chẳng hạn như?”
Luật sư: “Vợ chồng, bạn bè khác giới, bạn bè bình thường, bạn giường, FWB [1].”
[1] FWB – Friend with benefit: Mối quan hệ có sự kết hợp giữa tình bạn và tình dục nhưng không có ràng buộc về mặt tình cảm. Trong bản gốc là bạn chịch ấy, nhưng dù sao cũng là lời của một luật sư nên mình để là FWB cho đỡ thô thiển.
Kèm sau đó là một tràng giải thích dài dòng khiến Lê Chi một lần nữa cảm thấy bản thân mình là một kẻ một lòng một dạ phải trèo cao, một người phụ nữ đê tiện được sắp xếp để hãm hại quý công tử nhà giàu này.
Tới tận khi kết thúc, Tống Ngạn Thành vẫn không lộ diện.
Quý Tả cũng rất khách sáo, anh ta đưa Lê Chi xuống lầu, cung kính nói: “Cô Lê, sau khi về nhà cô hãy xem kỹ phần điều khoản hợp đồng bổ sung này. Nếu có thắc mắc gì, cô có thể liên hệ với luật sư Trương bất cứ lúc nào.”
Vừa lên xe Mao Phi Du đã không chờ đợi được hỏi: “Sao rồi sao rồi?”
Lê Chi tóm tắt lại cuộc đối thoại một lần. Cái cằm của Mao Phi Du gần như rơi xuống đất: “What?! Tên này mắc bệnh hoàng tử à?”
Lê Chi vẫn tỏ ra bình thường, ngay cả thở dài cũng không.
“Khó chiều thật đấy.” Mao Phi Du tiếp lời: “Cô không đồng ý thì thôi, anh sẽ liên lạc với chị Tần để xem có thể cho cô diễn vai phản diện trong bộ phim tháng tới được không.”
Lúc này Lê Chi mới cúi thấp đầu, khẽ nói: “Em đã kí hợp đồng rồi.”
Mao Phi Du đưa tay lên sờ trán cô, không thể tin nổi: “Bị chập mạch à?”
Lê Chi mím môi, thành thật đáp: “Không phải. Chỉ là em không nghĩ rằng mình sẽ kiếm được một công việc nào có thu nhập cao như vậy trong vòng một năm tới.”
Mao Phi Du vui mừng: “Cuối cùng thì Người cũng hiểu chuyện rồi đấy.”
Hợp đồng đã kí được chừng nửa tháng mà phía Tống Ngạn Thành không hề có chút tin tức nào. Ngược lại, Lê Chi phía bên này lại thấy buồn vui thất thường. Mới đầu, ngày nào cô cũng để ý điện thoại vài lần vì sợ bỏ lỡ cuộc gọi nào. Cô đã từng có ảo giác mình như một cung nữ Tân Giả Khố [2] ngày đêm mong chờ được hoàng đế sủng hạnh.
[2] Tân Giả Khố chỉ những người phục vụ cho hoàng thất có thân phận thấp kém như nô tì, hạ nhân.
Thứ sáu này Lê Chi có lịch quay quảng cáo cho một hãng băng vệ sinh mới công bố người đại diện là Kỳ Linh Linh tháng trước. Cũng chỉ tầm tuổi đôi mươi nhưng rõ ràng vận khí của Kỳ Linh Linh tốt hơn nhiều. Lúc trước công ty mua cho Lê Chi cái hotsearch “Nữ nhân vật phản diện đẹp nhất”, trong bài post còn cố ý chọn tấm ảnh đẹp nhất của cô. Nhưng ai ngờ giang cư mận lại dành hết sự chú ý cho Kỳ Linh Linh, khen cô ta có đôi mắt lay động như tiên nữ. Còn về phía Lê Chi hoàn toàn không có người nào ngó ngàng tới.
Cái hành động biếu không người ta thế này quá mất mặt, công ty tức muốn chết, trực tiếp cắt một nửa tiền lương vốn đã ít tới đáng thương của cô. Đúng là không có số đỏ.
Trong studio, Kỳ Linh Linh hóa thân thành một thiếu nữ ngọt ngào, xung quanh cô ta là trợ lý và nhân viên trang điểm. Cô ta từ xa đi tới, cười tươi với Lê Chi đang mặc đạo cụ: “Chi Chi, cảm ơn cô nhé, cảm ơn cô đã chí công vô tư giúp đỡ tôi.”
“…”
“Nhân tiện cho tôi gửi lời cảm ơn đến anh Mao nhé. Lúc mới ra mắt, anh ta chọn cô chứ không chọn tôi. Bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là nên phải cảm ơn anh ta.”
Lê Chi gật đầu mỉm cười: “Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi.”
Không tìm thấy phản ứng lúng túng như mong đợi, Kỳ Sen Trắng đen mặt rời đi.
Lê Chi nhìn theo bóng lưng lả lướt của người thiếu nữ, mọi sự mất mát tan biến nhanh trong chớp mắt.
Cô đã sớm nhận thức và tiếp nhận được lòng người, thời vận, giai cấp, lợi ích và giá trị hiện thực trong cái vòng tròn này. Đối chọi với người khác ư? Cô sẽ không tự chuốc lấy phiền phức.
Nội dung quay hình rất đơn giản. Mấy cô gái bao gồm cả Lê Chi mặc một bộ bọt biển vừa dày vừa nặng, rồi Kỳ Linh Linh cầm một xô thuốc màu đỏ giội về phía các cô, sau đó hiệu ứng “Nhiều đến mấy cũng thấm hút ngay tức thì” sẽ hiện ra.
Nhiệt độ bên trong studio rất thấp, chân tay Lê Chi đều lộ ra ngoài, mặc bộ bọt biển màu trắng chẳng khác gì cuộn giấy vệ sinh.
Đạo diễn hô: “Action!”
Kỳ Linh Linh cầm chiếc xô hoạt hình trong tay giội về phía Lê Chi.
Bên trong là nước thuốc màu đỏ đặc chế, trang phục bọt biển của Lê Chi trong nháy mắt biến thành màu đỏ.
“Bên phải bên phải, bảo cô đấy.” Đạo diễn nói với Lê Chi: “Há miệng ra, sợ hãi đi xem nào, có biết diễn dáng vẻ sợ hãi không! Làm lại đi,:
Lại thêm một xô nước màu nữa giội tới, có đến nửa hắt lên mặt Lê Chi. Lê Chị bị sặc không nhịn được, theo bản năng cúi mặt xuống đất nôn.
Kỳ Linh Linh giả bộ hoảng hốt, đi qua: “Thành thật xin lỗi, Chi Chi. Tôi nhìn nhầm.”
Khuôn mặt Lê Chị bị nhuộm đỏ bừng, thuốc màu theo lọn tóc nhỏ xuống từng giọt, vô cùng chật vật. Cô không nói lên lời, bên trong khoang miệng là mùi vị của thứ nguyên liệu công nghiệp kém chất lượng.
Đạo diễn là một người nóng nảy, chỉ tay: “Tìm người thay thế cô ta đi, tiếp tục nào.”
Kỳ Linh Linh lùi lại một bước, vô tội nói: “Ngại quá, hôm nào mời cô và anh Mao một bữa cơm nhé.”
Không có nấy một người tới hỏi cô dù chỉ một câu “Có ổn không?”, toàn thân Lê Chi ẩm ướt một mình tới toilet rửa sạch. Cái thứ này không hiểu được làm từ gì mà kì cọ nửa ngày vẫn không hết thuốc màu. Lê Chi nhìn mặt mũi mình toàn là “máu” trong gương, chết lặng tận nửa phút.
Điện thoại trong túi rung lên, trên màn hình hiển thị số máy lạ.
Lê Chi nghe máy, đầu bên kia là một giọng nam ôn hòa: “Xin chào cô Lê, tôi là thư kí của anh Tống, Quý Tả. Xin hỏi bây giờ cô có rảnh không?”
Lê Chi bối rối một giây mới nhớ ra anh trai mười vạn kia bắt đầu giao dịch rồi.
Đối phương cũng chỉ hỏi lấy lệ, không đợi cô trả lời đã nói tiếp: “Năm phút nữa, xe của anh Tống sẽ tới cổng. Mong cô đúng giờ. Xe Bentley đen.”
Bây giờ? Đón cô? Làm gì?
Thôi xong, Lê Chi cúi đầu nhìn trang phục bọt biển dính đầy “máu tươi” của mình cùng hình ảnh máu me đầy mặt như vừa xảy ra tai nạn giao thông của mình…
“Cô Lê?” Âm thanh từ trong điện thoại: “Còn bốn phút nữa.”
Lê Chi tỉnh táo, cầm túi xách co giò chạy ra ngoài.
Đèn đỏ trên đường còn 10 giây, Tống Ngạn Thành cũng phê duyệt xong văn kiện cuối cùng, đóng máy tính lại.
Quý Tả thấp giọng: “Dì Minh gọi điện thoại tới báo rằng Tống Duệ Nghiêu cũng tới. Ông cụ đang cao hứng.”
Tống Ngạn Thành lạnh nhạt: “Bình thường không sao, thấy anh ta thì cái gì cũng tốt.”
Quý Tả không nói gì. Nếu không phải có giấy tờ chẩn đoán chính xác từ bệnh viện, anh ta cũng nghi ngờ Tống Hưng Đông đang cố ý giả bệnh. Yên lặng một lát, đèn đường đã chuyển xanh. Xe vừa đi được một trăm mét, Quý Tả quay đầu nhìn qua ngoài cửa số tìm kiếm bóng dáng Lê Chi.
Điều khiến Tống Ngạn Thành khó chịu nhất là phải chờ đợi.
Quý Tả tìm nửa ngày, đang chuẩn bị gọi điện thoại thì thấy một vật thể cồng kềnh không rõ nguồn gốc đang đứng ven đường vẫy xe họ.
Anh ta nhìn thoáng qua, thu hồi ánh mắt, hơi sửng sốt, rồi lại nhìn, sau đó lập tức bảo tài xế dừng xe.
Lê Chi vẫn đang trùm bộ bọt biển màu trắng ” Nhiều đến mấy cũng thấm hút ngay tức thì”, một nửa bên mặt là máu. Quý Tả kinh ngạc: “Ối… Cô Lê?”
Quần áo quá dày nên không tiện đi lại, Lê Chi tiến gần mấy bước như con chim cánh cụt cáo lỗi: “Thành thật xin lỗi, tôi đang quay quảng cáo.”
Cô bước tới gần, mùi thuốc màu gay mũi xộc thẳng vào khiến Tống Ngạn Thành nhíu mày.
Quý Tả biết ý liếc nhìn Tống Ngạn Thành, cân nhắc suy nghĩ của ông chủ sau đó cười cười với Lê Chi: “Vậy không quấy rầy…”
“Lên xe.” Tống Ngạn Thành lên tiếng.
Anh mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ, đã không kịp nữa rồi.
“Tới trung tâm thương mại gần nhất.”
Quãng đường ba cây số không xa, nhưng Tống Ngạn Thành đã ngạt thở không chịu được.
Sau khi tới, Lê Chi cùng Quý Tả bước vào.
Thời điểm đang chọn quần áo để thay đổi, Quý tả nhận được tin nhắn của ông chủ Tống.
“Làm cho cô ta sạch sẽ một chút.”
Và,
“Lần sau đổi người.”
Bên ngoài trung tâm thương mại, tài xế ra sức xịt nước hoa vào trong xe để khử mùi. Tống Ngạn Thành đứng bên ngoài, hiện tại vẫn chưa muộn quá. Đó là ngôi sao nữ à? Bây giờ bất kì người nào cũng đều có thể trở thành minh tinh.
Hiệu suất làm việc của Quý Tả rất nhanh, chưa tới 15 phút đồng hồ đã dẫn Lê Chi quay lại.
Cởi bỏ trang phục đạo cụ cồng kềnh, cô mặc lên mình một chiếc áo khoác thắt eo thanh khiết, vết bẩn trên gương mặt cũng được làm sạch để lộ ra ngũ quan vốn đã đẹp đẽ, tinh tế. Tống Ngạn Thành liếc qua, ngoại trừ suy nghĩ “cuối cùng cũng giống người”, đôi mắt anh vẫn vô tình.
Sau khi lên xe, Lê Chi ngồi sát vào cửa sổ. Không khí trong xe ấm áp, thoảng thoảng mùi hương và yên tĩnh.
Đây là đường ra khỏi trung tâm thành phố. Trong lòng cô thấp thỏm, không biết rốt cuộc mình đang được đưa đi đâu.
Trên dọc đường đi là cây cối xanh tươi um tùm, cuối cùng thì cũng tới nơi.
Quý Tả rất ga lăng thay cô mở cửa xe, mỉm cười nói: “Cô Lê, sau khi xuống xe cô không cần nói gì cả, chỉ cần đi bên cạnh anh Tống là được. Không cần cách quá xa, nhưng tất nhiên cũng không cần phải gần tới mức có bất kì tiếp xúc thân thể nào.”
Coi như Lê Chi đã thấu, vị thư ký này chính là một người khẩu Phật tâm xà, nói chuyện rất đi vào lòng người.
Thôi được rồi, làm công ăn lương mà, phải nhịn.
Nói xong, Tống Ngạn Thành ở bên cạnh đã cất bước đi trước, còn chẳng buồn nhìn cô lấy một cái.
Bước chân của anh rất lớn, tốc độ đi lại nhanh, Lê Chi gần như phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.
Trước nhà đã có người mở cửa, một người phụ nữ ước chừng 40 tuổi cung kính chào: “Cậu Tống.”
Tống Ngạn Thành gật đầu nhẹ: “Dì Minh.”
Dì Minh là quản gia trong nhà. Bà đã phục vụ cho nhà họ Tống hơn hai mươi năm, tuy chỉ là quan hệ chủ tớ nhưng lại rất tình cảm. Bà nhìn thoáng qua Lê Chi đang đứng sau lưng Tống Ngạn Thành, không hề bất ngờ khẽ mỉm cười, nhưng cũng không quá niềm nở.
“Ông nội thế nào rồi?” Tống Ngạn Thành bước vào rồi hỏi.
“Vừa mới uống thuốc xong.” Dì Minh hạ giọng, “Anh trai cậu cũng tới.”
Gương mặt Tống Ngạn Thành không một gợn sóng, đi lên trên tầng.
Tới tận bây giờ, Lê Chi vẫn chưa đoán ra anh dẫn mình tới chỗ này làm gì. Chần chừ một lúc, cô đứng dưới cầu thang không biết có phải theo lên hay không.
Tống Ngạn Thành đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái, động tác bước lên bậc gần như ngừng lại, ánh mắt dường như không vui.
Lê Chi vội vàng cúi đầu theo sau.
Cửa phòng ngủ chỉ khép một nửa, đứng ngoài đã nghe thấy giọng cười của đàn ông: “Ông nội, ông còn nhớ tấm hình này không, đó là lúc còn nhỏ tới tháp Eiffel…”
Tống Ngạn Thành gõ cửa hai tiếng, thân thiết gọi: “Ông nội.”
Người đàn ông vốn dĩ lạnh lùng trong khoảnh khắc đã biến mất, vui vẻ điềm đạm, ánh mắt mênh mông như đường chim bay, tựa như vừa mới sống lại. Lê Chi có chút sửng sốt, mấy giây trôi qua vẫn chưa tỉnh lại.
Tống Hưng Đông ngồi trên ghế tựa, hai chân được che kín bởi một tấm chăn lông cừu. Tuy vẻ bề ngoài của ông cụ không có gì khác thường, nhưng thần sắc chậm chạp, ánh mắt ngây dại. Lúc nhìn thấy Tống Ngạn Thành thì lập tức nổi cơn thịnh nộ, câu “Cút đi” nói không biết bao nhiêu lần đã bật ra đến cửa miệng…
Bỗng nhiên ngừng lại.
Chỉ thấy ánh mắt Tống Hưng Đông cố định ở một chỗ, có chút ngây thơ, có chút không thể tin, có cả sự do dự xoắn xuýt.
Sau đó, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn theo.
Lê Chi theo bản năng lùi về phía sau, Tống Ngạn Thành lại lặng lẽ đưa tay ra vòng qua lưng cô, không nặng không nhẹ đỡ lấy eo cô, chẳng phải là dịu dàng quan tâm gì mà là một lời nhắc nhở và tạo áp lực vô hình.
Bản thân Lê Chi choáng váng, rồi lại nghe thấy Tống Hưng Đông bỗng nhiên hướng về phía cô nghẹn ngào: “Hồng Dao, em, cuối cùng thì em cũng tới thăm tôi.”
Lê Chi ù ù cạc cạc.
Đúng lúc này, Tống Ngạn Thành lên tiếng giới thiệu: “Ông nội, đây là Chi Chi, bạn gái của con.”
Giọng nói của người đàn ông như băng tuyết vừa tan chảy thành dòng suối trong. Hai tiếng “Chi Chi” cực kì dịu dàng khiến trái tim Lê Chi cũng khe khẽ rung động.
Lúc sau, ông cụ đã không còn tỏ ra ghét bỏ Tống Ngạn Thành nữa, ngược lại còn độc thoại, nói với Lê Chi rất nhiều suy nghĩ về chuyện năm xưa. Mà Lê Chi cũng coi như đã nhìn ra được, nếu cô không đoán sai, ông cụ có vẻ như mắc bệnh Alzheimer, rồi nhận nhầm cô thành Hồng Dao.
Đã qua ba mươi phút, ông cụ rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn, không nỡ tạm biệt, không ngừng lặp lại mấy chữ: “Lại tới nhé. Lại tới nhé.”
Tống Ngạn Thành ngồi xổm bên chân, đắp lại tấm chăn trên đùi cho ông cụ, đáp ứng: “Vâng.”
Vừa bước ra khỏi phòng, trong nháy mắt Tống Ngạn Thành đã thu lại biểu cảm, trở về dáng vẻ lạnh lùng thường thấy.
Dì Minh mở cửa cho anh, trên mặt mang theo nét cười nhàn nhạt.
Tống Ngạn Thành bước ra ngoài trước.
Lê Chi không nhịn được, theo bản năng hỏi dì: “Cho con hỏi, dì có biết Hồng Dao là ai không?”
Dì Minh cười nói: “Là mối tình đầu của lão gia hồi còn là thanh niên tri thức ở quê.”
“???”
“…”
Lê Chi như một con rối được rút dây cót, nhịp tim và hô hấp chậm lại.
Tới khi cô kịp phản ứng lại, nhìn về phía bóng lưng phóng khoáng của người đàn ông đi đằng trước, đột nhiên hiểu ra tất cả…
Bạn gái tôi trông giống với mối tình đầu của ông nội.
Cmn, sự hiểu thảo này quả thực là độc dược trần gian.
Hết chương 2
Spoil: “Cô Lê, vì một vài lí do nên hợp đồng giữa cô và anh Tống sẽ bị hủy bỏ trước thời hạn.”
*****
Peach A Chu
Wattpad: @motquadao
WordPress: motquadao.wordpress.com
Facebook: Blog @motquadaobay
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!