Miền Tây Kinh Dị Ký
Phần 12
Hôm nay thì Chín Biết đã tỏ ra sung mãn hơn vì được ăn no. Buổi sáng thì cô ở nhà học bài, đến chiều cô bé Thảo xin phép ra ngoài rồi đi theo chàng thanh niên chạy Exciter đó đi chơi ở khắp nơi. La cà quán xá, xung quanh toàn những thành phần bất hủ ăn nói thô tục. Chín Biết nói:
— Dòm mặt hiền khô mà dữ dội quá. Í trời!!
Chín Biết giật mình khi thấy con bé có vẻ ngoài ngây thơ đó đang thản nhiên cho chang trai nọ nút lưỡi giữa chỗ đông người. Mọi người nhìn thấy cảnh tượng đó đều không có phản ứng gì như thể đó là chuyện bình thường. Chín Biết lẩm bẩm:
— Nhỏ này toàn đi rông ngoài đường, chắc không liên quan gì tới chuyện trong căn nhà đâu. Ngày mai chắc kết thúc vụ theo dõi này là được rồi…
Trời tối, sau khi rời khỏi một quán bún bò. Chiếc xe Exciter chạy từ từ như thể muốn cho người ngồi phía sau ngắm nhìn phố xá về đêm. Chiếc xe chạy vào trong một khu rừng, dừng xe tại một khoảng trống mà “tâm sự”:
— Làm gì thì dẫn vô khách sạn làm mẹ nó đi, ở đây tối thui, muỗi cắn thấy mụ nội luôn. Tụi này điên thiệt!!
Nhưng rồi Chín Biết nhận ra có điều khác thường. Trong lúc cả hai quấn lấy nhau, ánh mắt nhìn xuyên màn đêm của một linh thần cho thấy cái tay của cô bé Thảo có rất nhiều lông. Ý của tôi không phải là lông tay, mà là những sợi lông dài tua tủa. Mọc đầy trên khắp tay chân của cô bé. Rồi dưới sự bất ngờ của Chín Biết, từ lồng ngực cô bé “mọc” ra thêm bốn cái chân bấu chặt lấy thân mình của cậu thanh niên. Cậu thanh niên bị đau muốn bung ra, nhưng cậu không tài nào thoát ra được. Lưỡi của cậu dường như đang bị lưỡi của cô bé quấn lấy không dứt ra được. Nước mắt của cậu bé giàn dụa, khuôn mặt sợ hãi tột độ. Nhưng muốn kêu cũng không kêu được. Từ dưới váy của Thảo chui ra hàng đống con nhện dạng Sling. Chúng bò qua người của chàng trai rồi cắn xé…
Hình ảnh mà Chín Biết đang thấy chính là linh hồn của chàng trai đang bị ăn sống. Còn hình ảnh thực thì cả hai chỉ đang hôn nhau, nhưng chàng trai đang từ từ phờ phạc hẳn đi. Sau khi xong việc, Thảo buông chàng trai ra và cả hai cùng về. Chín Biết kinh hoàng bay trở về thông báo sự việc cho Thiên Phong. Khi Thảo về, cô bé vô tình chạm mặt Thiên Phong. Cô bé khẽ cười một cái khiến cho Thiên Phong cảm thấy muốn chới với. Trong lòng Thiên Phong thì khoái lắm nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ là lạnh lùng để người ta không biết. Chín Biết quay về ngay sau đó, hắn liền ra dấu cho Thiên Phong vào trong phòng của cậu Bảo. Thiên Phong hỏi:
– Có chuyện gì mà sao mày run dữ vậy?
— Trời… trời mẹ ơi cậu Thiên Phong… Con Thảo nó là con quỷ đó!!
Thiên Phong ngạc nhiên:
– Mày nói cái gì?
— Grừ g rừ gấu gấu ăng ẳng.
Chín Biết thuật lại tất cả những gì mình thấy cho Thiên Phong nghe. Thiên Phong nghe xong thì cả kinh:
– Con bé Thảo nó là quỷ nhền nhện, ăn linh hồn của thằng nhóc đi Ẹt hả?
— Trăm phần là thằng nhóc này cũng bị nó ăn rồi!!!
Thiên Phong bỗng cảm thấy hoang mang, lần đầu tiên anh mới gặp một trường hợp như thế này. Thiên Phong ngay lập tức gọi điện tiếp để hỏi thăm Bằng và Hồng nhưng hai anh lại không nghe máy. Thiên Phong nói:
– Thằng nhóc đó bị ăn linh hồn rồi thì cũng sẽ giống như thằng Bảo thôi.
— Tôi đã sợ nhện, mà thấy con nhỏ đó “đẻ” ra một đống nhện con là tôi muốn đái ra quần!
Qua ngày hôm sau thì trên mạng liền có một thông tin. Đêm qua có một vụ tai nạn chết người ở gần đó. Qua camera ghi lại, người thanh niên đi chiếc Exciter bị té xe, anh ta lồm cồm bò dậy rồi bỏ xe mà đi lang bang ra đường. Không may là đúng lúc đó có một chiếc xe Container vừa trờ tới… Nhìn clip, lúc đứng dậy thì anh ta bước đi như một kẻ “mất hồn” . Chín Biết sau khi xem đoạn clip kể trên thì xác nhận, đó chính là người thanh niên hôm qua đã bị Thảo hãm hại. Thảo thì không biết có nhận được tin hay không mà vẫn tỏ ra rất lạc quan yêu đời. Thậm chí trong bữa cơm còn nhiệt tình gắp đồ ăn cho Thiên Phong nữa. Thiên Phong cũng vui vẻ gắp lại cho Thảo, cô bé “Cảm ơn” ngọt như mía lùi rồi cúi xuống cười tủm tỉm. Thiên Phong còn phụ Thảo phơi quần áo nữa. Bữa nay chị Trang có việc nên công chuyện của mình chị giao cho Thảo làm giúp. Thảo cùng Thiên Phong nói chuyện rất vui vẻ. Nhìn Thảo cười mà Chín Biết cảm thấy ghê tởm. Dẫu biết Thảo không phải là người, nhưng hành động đó Chín Biết lại nói rằng cô bé “mất nhân tính”. Hai ngày sau, khi ông Thắng trở về thì Thiên Phong xin phép hoàn trả lại số tiền ông ta đã đút vào túi anh:
– Xin lỗi ông, tôi không đủ khả năng để giúp cho cậu nhà. Xin ông đi tìm một người khác cao tay hơn.
Ông Thắng khi về thì mỉm cười, nhưng khi nghe xong những lời đó thì gương mặt liền xụ xuống. Thiên Phong tiếp:
– Tôi không thể giúp gì được cho cậu nhà đâu. Xin lỗi ông.
Không đợi ông Thắng nói gì, Thiên Phong xách ba lô đi thẳng. Ông Thắng thì thẫn thờ nhìn lại cái bao thơ trên tay mình rồi nhìn ra cửa. Ông bối rối không biết phải nói gì hơn. Người ta đã không giúp được, tự trọng gửi lại tiền rồi thì biết làm sao bây giờ?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!