Miền Tây Kinh Dị Ký - Phần 49: Âm giới truy tung (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
299


Miền Tây Kinh Dị Ký


Phần 49: Âm giới truy tung (2)


Mắt Bằng rưng rưng khi thấy anh Hồng gục xuống sau cú ra đòn hiểm hóc của Thiên Phong:

– Anh Hồng, tỉnh lại đi anh Hồng!!!
Chín Biết bay tới chỗ Thiên Phong đang đứng quát lớn:
— Đồ quái vật! Anh Hồng và Anh Bằng coi mày như anh em, tại sao mày nỡ hại hai ảnh?
Thiên Phong giơ cánh tay ra, lập tức Chín Biết bị bóp nghẹn cổ họng, đầu Thiên Phong nghiêng qua một bên, như cố nhìn cho kỹ linh thần mình tạo ra. Đám khói đen từ tay của Thiên Phong tràn ra rồi quấn lấy Chín Biết đưa tới trước mặt Thiên Phong. Thiên Phong đưa tay rờ mặt của Chín Biết rồi bất thần bóp nát, Chín Biết tan ra thành mây khói . Lý Bằng cầm dao lao lên, nhưng không sao với tới nổi Thiên Phong đang ở trên cao. Thiên Phong nhìn xuống Lý Bằng, nhìn anh lúc này thật thảm hại với đầy những vết thương trên người. Lý Bằng hét lên:
– Thiên Phong!!!!!!!!!!!!!!!!
– Nhìn mày thiệt thảm hại!
Lý Bằng cố gắng leo lên cây để với tới chỗ Thiên Phong. Thiên Phong tiếp:
– Đó là số mệnh của tụi mày, đừng bao giờ trách tao làm gì.
Nói rồi Thiên Phong biến mất vào không khí trước mắt Lý Bằng, anh la hét rất dữ dội vì tức giận. Từ phía xa, rất nhiều quái vật đang chạy tới phía cái xác của Hồng. Lý Bằng vội tụt xuống để lôi cái xác của Hồng đi, Lý Bằng cố hết sức cõng xác Hồng trên lưng rồi bỏ chạy, chạy đến khi bất tỉnh. Giấc mơ đến đó đã kết thúc, Bằng thở hổn hển nhìn xung quanh, bên cái giường ở gần đó Hồng vẫn đang say ngủ. Hồng bước xuống tầng hầm, nơi đặt cái kén chứa Thiên Phong ở đó. Thiên Phong vẫn đang phải “ngủ” thật nhiều trong kén để nội thương có thể hồi phục nhanh chóng. Bằng ôm đầu rồi lẩm bẩm:
– Mình mơ bậy mơ bạ gì vậy ta?
Chín Biết hỏi:
— Ai đó?
Bằng đáp:
– Là tao nè!

Chín Biết giọng buồn hơn mọi ngày:
— Còn sớm mà, ông xuống đây coi cậu Thiên Phong tỉnh chưa hả?
– Ờ… ừm.
Chín Biết nói:
— À, anh Bằng. Hồi nãy tôi có một giấc mơ…
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói:
— À mà thôi, không có gì đâu!
Bằng thay áo rồi chạy xe ra đường sớm, trong đầu anh đột nhiên lại rất băn khoăn vì giấc mơ vừa rồi. Liệu nó có liên hệ gì với những lời mà con rết và Qủy hồn linh nói trước đó? Anh và anh Hồng bị “hiến tế” sao? Bằng dừng xe ở một quán hủ tiếu ven sông:
– Cho tô hủ tiếu mì đi chị, đừng lấy giá hẹ gì hết nha!
Bằng nhìn những người xung quanh, trông họ ai cũng nhàn hạ, không có vẻ gấp gáp như dân thị thành. Gió từ ngoài sông thổi vào mát rượi, Bằng ngồi đó thưởng thức tô hủ tiếu mì, cũng ngon! Hèn gì mà dân ở đây tới ăn đông như vậy. Bằng đảo mắt nhìn ra ngoài sông, tàu bè tấp nập qua lại, khung cảnh miền quê này khiến anh cảm thấy thật yên bình. Phải chi tuổi già, cưới được một con vợ rồi cất cái nhà ở đây thì sướng biết mấy… Nhưng ước mơ đó coi bộ quá xa vời, nhìn tấm gương của ông Hồng là rõ. Ngày đây mai đó, lại tiếp xúc với nhiều chuyện quái dị nên hình như là không còn quan tâm đến chuyện vợ con. Bằng tính tiền rồi bước ra thì gặp một bà vé số, thấy tội nghiệp nên anh nói:
– Bà cho con 5 tờ đi, số nào cũng được.
Bà già nhìn Bằng một hồi mà không chịu lấy vé số đưa cho anh, thấy lạ Bằng hỏi:
– Bà ơi, cho con 5 tờ đi!
Bà liếm đầu ngón tay rồi kéo ra 5 tờ vé số đưa cho Bằng, khi Bằng vừa trả tiền thì bà già liền chộp lấy tay anh và nói nhỏ:
– Cậu… cậu và người bạn thân của cậu đang bị người âm theo đuổi!
Bằng nghe vậy thì cười nói:
– Người âm nào đâu bà? Sao con không ngó thấy?
Rồi đột nhiên bà nhào tới đẩy Bằng té nhào vô trong tiệm, anh chưa kịp tỏ thái độ thì một cái “rầm” thiệt lớn vang lên. Bà già lồm cồm bò dậy, khách trong tiệm không thèm để ý đến bà già và Bằng mà lại chăm chú vào một chiếc xe máy vừa tông thẳng vào chỗ Bằng đang đứng lúc nãy. Chiếc xe bị máng phải bờ tường thấp cỡ đầu gối, bắn người thanh niên lái xe ra xa mấy thước. Bằng thấy người thanh niên nằm xải lai, không cử động thì liền chạy ra xem tình hình. Những người dân đang ngồi xem xét liền phán:
– Nó chết rồi!!
*
**
***
Dân bu lại rất đông, Hồng vừa chạy tới thì Bằng giơ tay ra quắc vào. Hồng hỏi:
– Vụ gì mà bu đông dữ vậy mậy?
Mặt Bằng vẫn còn xanh đáp:
– Tôi mới vừa thoát chết!
Rồi anh chỉ tay về phía bà già bán vé số và nói:
– Bà đây nói anh với tôi đang bị người âm theo đuổi!
Hồng đáp:
– Mày nói điên nói khùng gì vậy Bằng?
Nghe thấy vậy, Bằng liền chìa cánh tay mình ra, một dấu hiệu hình thù kỳ lạ đỏ như son đang in đậm trên mu bàn tay trái của anh. Bằng liền nói:
– Dạ, bà làm thử coi ảnh có bị không bà?
Bà già liền vén áo, móc trong cái túi treo bên hông ra một nắm tàn nhang rồi chà vào tay anh Hồng. Một cảm giác nóng rát khiến anh Hồng rụt tay lại, dấu hiệu giống y như Bằng từ từ hiện lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN