Đại Bát Hầu
Chương 388: Kiên cường
Dịch: Hoangtruc
Biên: †Ares†
Trong cung điện, mọi người sớm đã ngồi vào bàn, dựa theo vị trí nam nữ hoặc các thứ tự thân phận mà được yêu binh dẫn đến ngồi vào hai bên khác nhau.
– Đại vương giá lâm!
Một tiểu yêu hô vang, chúng yêu nhao nhao quỳ xuống đất.
– Ngô Vương vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Những kẻ không thuộc Hoa Quả Sơn đều ngây cả người.
Lăng Vân Tử nhìn chung quanh rồi khom người chắp tay.
Ngao Thính Tâm hành lễ phúc thân, Ngao Thốn Tâm nhíu chặt lông mày, chỉ làm qua loa theo.
Ngọc Đỉnh chân nhân đưa mắt lườm lườm rồi đứng yên tại chỗ.
Đến Phong Linh cũng cảm thấy có hơi không quen.
Tuy nói quan hệ giữa nàng và Khỉ Đá thân thiết hơn những người này, nhưng nàng còn chưa từng quỳ trước mặt Khỉ Đá.
Khi cùng Dương Thiền đi theo cửa hông đại điện tới, Khỉ Đá cũng khẽ giật mình theo. Hắn nhíu mày nhìn Dương Thiền vẫn bình thản như không, cũng không nói gì.
Khỉ Đá đứng cạnh vương tọa, nhìn mọi người đang đứng bên dưới đài, chợt có cảm giác cao cao tại thượng, như thể có một tầng ngăn cách với mọi người.
Tuy nói lúc trước ở Nam Thiên môn mọi người cũng có hành lễ thế này, nhưng đó là trên chiến trường, còn đây là “gia yến” làm sao cũng lại làm vậy?
– Cho mọi người ngồi vào chỗ đi.
Dương Thiền đứng cạnh ho khan một tiếng, khẽ nhắc.
– Đều ngồi cả đi.
Khỉ Đá vội hắng giọng nói.
Nói xong, hắn cũng ngồi xuống vương tọa. Dương Thiền mặc một bộ váy dài màu trắng, đẹp không gì tả được cũng ngồi ở vị trí cạnh bên.
Mọi người ngồi xuống thì yến hội bắt đầu. Lữ Lục Quải với tư cách là thừa tướng Hoa Quả Sơn đã mở màn bằng một lời chúc, sau đó đám chúng tướng cũng nhao nhao chúc rượu.
Trong cả quá trình chúc tụng ăn mừng, Dương Thiền vẫn luôn thấp giọng nhắc bên tai Khỉ Đá đủ chuyện liên quan tới mọi người ở đây.
– Lục Quải là “thầy giáo” đầu tiên của Hoa Quả Sơn, hiện tại hơn một nửa những kẻ thân mang chức cao đều tính là nửa đệ tử của hắn, được coi là ngọn cờ đầu của văn thần. Có điều hắn đã nghiêng nặng về phía trọng văn khinh võ. Lần trước lúc khỏi công xây dựng doanh trại mới đã nổi lên xung đột với Đoản Chủy, cuối cùng tuy đã hòa giải thành công nhưng vẫn chưa xóa hết khúc mắc. Cũng may hắn không quá để bụng nên không xảy ra vấn đề gì. Có điều nếu tiếp xúc với hắn quá nhiều e sẽ khiến quân sĩ bất mãn.
– Đoản Chủy có thiên hướng trung dung, quân đội trong những năm này đều do hắn nắm giữ. Có điều hắn hơi thụ động đối với những chiến thuật mới. Đại khái mười hai năm trước đã từng chiến bại trong trận chiến lấy nhiều đánh ít với thuỷ quân Thiên Hà ở Nam Chiêm Bộ Châu nên đã gặp phải không ít chỉ trích. Phái quân sĩ trẻ trung có chút bất mãn với hắn.
– Cửu Đầu Trùng vẫn là người có sức mạnh mạnh nhất quân ta, chiến công hiển hách. Uy vọng trong quân, đặc biệt là trong các tướng sĩ cơ sở cực cao. Đáng tiếc hắn làm việc lỗ mãng, tác phong quái dị, thường xuyên chọc giận chúng yêu, thậm chí còn chọc hết tất cả các bộ chính yếu. Ta đã phải đè hết mười tấu chương vạch tội hắn xuống đây. Không thể quá thân cận với hắn, nếu không sẽ dễ khiến người khác không hài lòng.
– Đại Giác lại thực sự chẳng có gì để nói. Hắn là nguyên lão, hơn nữa lại có con gái nuôi ngươi thông minh sắc xảo, tính cách lại cẩn thận không thích lộ diện nên rất được kính trọng, không gây thù hằn gì với ai cả. Đi lại nhiều với hắn cũng được, không cần cố kỵ gì cả.
– Dĩ Tố… Dĩ Tố vừa phải, những năm này là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh ta. Tuy nói là tu Ngộ giả đạo nhưng thật sự không có thiên phú, đặc biệt tâm lại không được yên tĩnh. Năm mươi năm trước ta an bài nó đến quân đội nhậm chức đô thống. Năm mươi năm rồi, chiến công không nhiều nhưng tính ra cũng đáng tán thưởng, không làm ta mất mặt bao giờ. Đương nhiên nó là nữ giới nên khiến cấp dưới ít nhiều sinh lòng không phục.
– Hắc Tử vẫn còn nặng tính cường đạo, cả ngày xưng huynh gọi đệ với đám cấp dưới, lại cực bao che khuyết điểm. Lần trước người dưới trướng nó chọc giận Bằng Ma Vương, lại cố tình bao che khuyết điểm cho người trong nhà khiến năm yêu vương cùng nhau đứng lên vạch tội. Mãi sau ta ra mặt quở trách thuộc hạ của nó mới miễn cưỡng áp chế sự việc được. Tốt nhất ngươi cũng không nên trò chuyện gì nhiều với Hắc Tử, ta không chịu nổi đám thủ hạ của nó nữa.
– Linh Tê rất ít xuất hiện. Nó tu Ngộ giả đạo, cũng có thiên phú, không đụng việc binh đao cũng không xung đột với người khác, được đa phần văn thần ưu ái…. Đương nhiên, là vì không biết lúc nào ngươi trở về nên lúc đấy Lục Quải cũng mặc định cho rằng nó là người nối nghiệp ta, nên cũng có chút ít quan hệ. Lúc giữa ta và năm yêu vương xảy ra xung đột cũng đã ủng hộ nó, sau này năm tên kia kia chịu thua, bọn hắn cũng dần giữ khoảng cách.
– Uy vọng của Vạn Thánh Long Vương ở Hoa Quả Sơn không thấp, có đủ tận tâm tận lực, làm mọi chuyện đều chu toàn, bận tâm xây dựng mối quan hệ khắp nơi. Có điều ông ta vẫn rất thân thiết với Ngưu Ma Vương…
– Vạn Thánh công chúa lại không vấn đề gì cả. Nàng vốn là long tộc, mấy chục năm trước Ngọc Đế bắt đầu cắt xén lượng mưa xuống Hoa Quả Sơn. Vì vậy ta bèn quyết định để nàng chịu trách nhiệm chuyện nông vụ, làm việc rất tốt, được người kính yêu. Nói chung một nhà này đều có sức ảnh hưởng ở Hoa Quả Sơn, chọn một ngày nào đó mở tiệc chiêu đãi bọn họ đi, cũng là bày tỏ lòng ân đức của ngươi dành cho thần dân mình. Nhưng mở tiệc chiêu đãi Vạn Thánh Long Vương, tốt nhất nên mời cả vợ chồng Cửu Đầu Trùng, nếu không bên Cửu Đầu Trùng sẽ nảy sinh chuyện không hay…
…
Hàng mày của Khỉ Đá càng thêm cau chặt lại.
– Có cần phải vậy không?
Hắn thấp giọng hỏi.
– Ta đã nói rồi, Hoa Quả Sơn không có việc nhỏ. Mỗi một hành động của người đều bị toàn bộ Hoa Quả Sơn nhìn chằm chằm vào. Đừng nói ngươi mà ta lúc trước cũng thế. Ngươi mời nhiều thêm một người, nói nhiều thêm một câu sẽ nảy sinh ra vô số những suy diễn. Hoa Quả Sơn đã không còn là Hoa Quả Sơn trước kia nữa…
Khỉ Đá chợt trầm ngâm.
Trong tiếng cổ nhạc, những nữ yêu nhẹ nhàng đi vào điện bắt đầu ca múa.
Trong buổi tiệc, Khỉ Đá giơ chén lên nói chuyện hoặc khuyên nhủ, cổ vũ gì đó. Thậm chí nội dung gì, nên nói gì, không nên nói gì đều đã được Dương Thiền bảo phủ nội vụ chuẩn bị trước cả rồi.
Đây là đế vương sao?
Khỉ Đá bỗng nhiên cảm thấy vương tọa mình ngồi còn nóng hơn cả long ỷ của Ngọc Đế.
Hắn còn cho là gia yến lần này sẽ giống như vô số buổi yến hội lúc trước, uống say sưa đến không biết gì cả. Rốt cuộc lại không như vậy.
Sau ba vòng rượu, Khỉ Đá còn cho rằng sắp đến phần yến hội chính thì Dương Thiền đã tuyên bố rời khỏi hội trường vì tối nay còn có lễ mừng công, mọi người ở đây cũng phải tham gia đầy đủ.
Một đường trở về chỗ ở với đủ các tiểu yêu hầu hạ xung quanh, Khỉ Đá lại có một cảm giác mất mát.
Lối đi với đủ loại hoa cỏ trồng hai bên, một làn gió nhẹ lướt tới kéo theo những cánh hoa đào bay xuống tạo thành một cơn mưa hoa.
Hắn cho mọi người lui xuống, chỉ còn mình hắn và Dương Thiền rảo bước trên lối đi bộ trong đình viện.
Mây trên trời vẫn vờn bay, những quân cảng binh doanh lơ lửng trên đó như thể lá sen bập bềnh yên lặng trên mặt nước, thỉnh thoảng còn nhìn thấy những hạm nhập vào cảng.
Xa xa, đám yêu quái đang giăng đèn kết hoa, chuẩn bị lễ mừng đêm nay.
– Lễ mừng đêm nay chủ yếu là chào mừng ngươi về, đồng thời sẽ luận công ban thưởng trong trận chiến này. Khác với gia yến, đêm nay sẽ có rất nhiều người ngươi không quen biết. Đến lúc đó ta sẽ giới thiệu sơ qua cho ngươi… Mấy người mới này cần cổ vũ nhiều hơn, hạn chế đả kích, nên nhớ không được quá gần gũi với cựu thần trong lễ mừng. Tuy nói ngươi đã trở về, nhất định sẽ trấn áp được bọn họ, nhưng đầu xuôi đuôi lọt, lỡ như bọn họ sinh lòng bất mãn không xuất hết lực cũng khó mà xử lý.
– Lần này Thiên Đình đại bại có phân nửa nguyên nhân là do các phe phái tranh giành nhau. Nếu bọn họ cảm thấy ngươi đối xử với bọn họ khác quá nhiều với cách đối xử với người cũ, như vậy người mới sẽ kết bè đối kháng với người cũ… Dù sao ai cũng ôm mộng tiền đồ, thực lực không ra gì không sao, còn nếu vì nguyên nhân khác thì ai mà vui vẻ trong lòng được?
– Vì vậy nhiệm vụ trọng yếu nhất đêm nay là ngươi phải để mọi người nhìn thấy Mỹ Hầu Vương không phân biệt đối xử với mọi người. Gia yến trưa nay chiêu đãi người cũ chỉ là ôn chuyện cũ mà thôi.
– Còn về phần xưng hô, ngươi nên đổi lại, không thể gọi là Mỹ Hầu Vương được nữa. Ngưu Ma Vương, Bằng Ma Vương v.v… đều là “vương” cả, nếu ngươi còn dùng Mỹ Hầu Vương vậy có khác gì ngang bằng với bọn hắn đâu. Vương của yêu vương cần phải có một danh hào vang dội. Không thể coi nhẹ chuyện danh xưng được. Chuyện này đại biểu cho địa vị… Chỉ có điều cần phải bàn bạc kỹ lại đã.
Dương Thiền kể lần lượt chi tiết các loại quyền mưu với đủ mọi tình huống trong nội bộ Hoa Quả Sơn.
Khỉ Đá im lặng không nói, da đầu run cả lên.
Hắn đột nhiên phát hiện đã hoàn toàn không nhận ra Hoa Quả Sơn nữa. Mọi thứ nơi đây cũng không tốt đẹp như hắn nhìn thấy.
Nghỉ ngơi chừng hai canh giờ, tiếng cổ nhạc vang lên, một đợt yến hội khác đã bắt đầu.
Khác với gia yến, yến hội này được tổ chức ngay tại chủ điện của Tề Thiên cung, có tên là Vạn Yêu điện.
Khỉ Đá ngồi trên vương tọa cao cao, nhìn thẳng qua cửa điện rộng mở có thể trông thấy tầng mây nơi chân trời, như thể trời đất đang ở dưới chân hắn, có cảm giác như bao quát cả chúng sinh.
Đại điện rộng lớn như thể một sân võ đường với tám cột trụ lớn cao chót vót chừng sáu người ôm không xuể, có điêu khắc các đồ đằng yêu tộc chiến tranh tinh xảo, uy nghiêm mà trang trọng.
Bên dưới cột lớn là từng dãy bàn thấp kê sát với nhau. Sau lễ ba quỳ chín lạy với Khỉ Đá, yêu chúng văn võ bá quan bèn ngồi vào vị trí của mình.
Văn thần trên điện tuyên đọc phong thưởng chiến công lần này, còn có cả cá nhân Khỉ Đá khen thưởng riêng cho văn thần, cảm tạ bọn hắn đã cẩn trọng tuân thủ nghiêm ngặt kỷ cương trăm năm qua.
Dương Thiền cũng bắt đầu giới thiệu từng người khi bọn họ tiến lên nâng cốc bái tạ ban thưởng, còn Khỉ Đá theo đó nói tiếp thêm vài lời đã được chuẩn bị từ trước.
Nụ cười của hắn dần đơ cứng lại.
– Có thể bỏ qua được không? Mệt mỏi quá!
Khỉ Đá thấp giọng hỏi.
– Không được, ngươi là đế vương.
Dương Thiền như chém đinh chặt sắt đáp.
Khỉ Đá lại chỉ biết câm nín
Phong thưởng kết thúc, yến hội chính thức bắt đầu.
Trong bữa tiệc có một tỳ nữ vô ý làm đổ rượu lên người một trọng thần, bèn hoảng sợ vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.
Tiếng hoan hô nói cười của chúng thần chợt trở nên im bặt, lặng ngắt như tờ.
Rồi có hai yêu binh nhanh chóng bước lên kéo tỳ nữ liên tục cầu xin tha thứ đi ra ngoài.
Khỉ Đá nhìn bóng tỳ nữ đang không ngừng giãy giụa, không biết nàng sẽ bị trách phạt gì, nhưng nhìn vẻ mặt ấy có thể đoán được hẳn sẽ không nhẹ.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
Bầu không khí của yến hội lại lần nữa nổi lên như thể chưa từng có chuyện gì phát sinh.
Khỉ Đá không biết nói gì, chỉ nghiêng mặt nhìn về phía Dương Thiền. Hắn thấy nàng vẫn thản nhiên mỉm cười, một nụ cười được cân nhắc kỹ lưỡng, không thể hiện ra chút sơ hở, không có chút hỉ nộ nào.
Hồi lâu sau, Khỉ Đá khẽ thở dài, không nói gì với Dương Thiền mà đứng dậy theo cửa hông điện rời đi ra ngoài.
Một lúc lâu vẫn không thấy Hầu Vương trở lại, các thần tử bắt đầu xì xào bàn tán. Dương Thiền bèn vội sai người đi tìm.
Một lát sau, một tiểu yêu mới rón ra rón rén đi tới, nói nhỏ sát bên tai Dương Thiền:
– Khởi bẩm Thánh Mẫu, đại vương đang ở trên lầu các.
– Ở trên lầu? Bảo hắn tranh thủ quay lại. Yến hội vẫn còn đang tiến hành sao lại rời đi được?
Dương Thiền hơi giận nói.
– Tiểu đã nói, nhưng… đại vương nói người muốn được yên tĩnh.
Dương Thiền nhăn mày lại:
– Dẫn ta qua đấy.
– Vâng.
Dưới sự dẫn dắt của tiểu yêu, Dương Thiền vội vàng đi ra cửa hông điện rời đi. Trong đại điện như nổ tung tiếng ồn, tiếng nghị luận xôn xao.
Trong hỗn loạn đó, Phong Linh ngơ ngác ngồi đấy, hấp háy mắt nhìn.
…
Dương Thiền nhấc váy, từng bước bước lên lầu các, nhìn thấy Khỉ Đá đang lặng lẽ nghiêng người tựa lan can nhìn về cảnh đêm Hoa Quả Sơn xa xa.
Dương Thiền hít một hơi thật chậm, tản đi hết tâm tình không vui, nhẹ giọng cười hỏi:
– Làm sao vậy?
– Rất đẹp. Thật sự rất đẹp.
Khỉ Đá vừa gặm quả đào, vừa đưa một tay chỉ vào một phía Hoa Quả Sơn đèn đuốc sáng trưng nói:
– Ta thấy còn đẹp hơn Thiên Đình nhiều.
Khỉ Đá thoáng trầm mặc, lại nói tiếp:
– Có điều ta nghĩ lại, cảm thấy đây không phải là điều ta muốn.
– Ngươi muốn gì?
Khỉ Đá nhai nhai miếng đào trong miệng rồi nuốt xuống, nhíu mày, mờ mịt nói:
– Từ lâu lắm rồi, khi Hoa Quả Sơn vẫn còn lụi bại, binh sĩ còn không có đủ áo giáp mặc, rất nhiều người phải mình trần ra trận. Chúng ta dựa vào một đám binh sĩ rách nát chống lại thiên quân, tranh lấy cơ hội được sống. Tuy đã có rất nhiều người đã chết, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn còn sống sót.
– Tại sao vậy?
Hắn nhếch môi bật cười, nói tiếp:
– Bởi vì Thiên Đình có quá nhiều quy củ, nội đấu. Cho nên chúng ta mới có cơ hội. Lúc đó ta nghĩ sẽ không để cho Hoa Quả Sơn của ta biến thành như vậy. Nhưng hôm nay xem ra, đã biến thành như vậy.
Dương Thiền chợt sửng sốt.
– Ngươi… đang trách ta không làm tốt?
– Cô nói gì vậy?
Khỉ Đá hít sâu một hơi, trừng hai mắt, không ăn hết quả đào mà tiện tay ném đi. Hắn nhếch khóe miệng lên cười bảo:
– Cô làm tốt như vậy, ta làm sao dám oán giận? Đúng không?
– Ngươi là đang trách ta.
Dương Thiền trợn mắt nói.
Khỉ Đá liếm liếm bờ môi, cúi đầu suy nghĩ kỹ một lát, rồi vò đầu nói khẽ:
– Ta chỉ là… chỉ là rất không quen. Yến hội trước kia, tất cả mọi người đều không phân cao thấp cười đùa vui vẻ với nhau. Giác Xà nói vài câu khó nghe, bị tỳ nữ hắt cả rượu lên mặt nhưng chúng ta còn phải giễu cợt hắn một phen mới cam tâm, không có chuyện quở trách tỳ nữ kia. Ta không rõ, làm sao… làm sao lại biến thành như vậy.
Khỉ Đá cau chặt mày, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Dương Thiền.
Dương Thiền cũng lẳng lặng nhìn hắn.
Dưới ánh trăng, gió mát phiêu đãng, hai người không nói gì.
Một lúc lâu sau, Khỉ Đá mới cúi đầu nói:
– Xin lỗi, cô coi như ta chưa nói gì đi. Rời đi quá lâu sẽ không hay, chúng ta nên tranh thủ quay lại.
Dứt lời hắn cất bước đi, lướt ngang qua Dương Thiền.
– Đứng lại!
Khỉ Đá vội vàng dừng bước, đưa lưng về phía Dương Thiền.
– Ngươi cho là ta cố tình làm ra thế này phải không?
Dương Thiền kinh ngạc hỏi.
Khỉ Đá không trả lời.
Dương Thiền hít một hơi thật sâu, vịn lan can, thấp giọng nói:
– Ta… Ta là con người, nơi này là Hoa Quả Sơn. Ngươi cảm thấy bọn họ có mấy người thật sự tâm phục ta?
Khỉ Đá hơi cúi đầu.
Dương Thiền nói khẽ:
– Ngươi là yêu vương, có thể nhất ngôn cửu đỉnh trấn trụ được, nhưng ta thì sao? Ta chỉ là một con người không như bọn họ, không dựa vào quy tắc, không dựa vào quyền mưu thì mẹ kiếp, dựa vào đâu khống chế được bọn họ? Dựa vào chính bản thân bọn họ sao? Ngươi biết tính tình đám yêu quái đấy thế nào mà?
Khỉ Đá vẫn không nói chuyện, chỉ hơi ngửa đầu lên.
Hắn chỉ thở ra một luồng hơi sương chậm rãi phiêu tán đi trong không khí.
Lồng ngực Dương Thiền khẽ phập phồng, nhưng nàng vẫn nói tiếp:
– Lúc ngươi không có ở đây, ta thường xuyên mơ thấy ác mộng. Mơ thấy ngươi trở về, nhìn thấy Hoa Quả Sơn chỉ còn là một vùng khô cằn rồi gào khóc lớn…
– Mơ thấy Ngọc Đế bắt nhốt ngươi, lại không ai đi cứu ngươi…
– Ta chỉ muốn, chỉ muốn làm đủ mọi cách, để ngươi trở lại được nhìn thấy một Hoa Quả Sơn cường thịnh…
– Lỡ như ngươi ở Thiên Đình xảy ra chuyện, ta vẫn còn thẻ cược cò kè được với Ngọc Đế… Có thể nghĩ cách cứu được ngươi về.
Một cơn gió lướt nhẹ qua, thổi tung áo choàng của Khỉ Đá, lướt qua váy dài của Dương Thiền.
Dương Thiền chớp chớp mắt, trong hốc mắt đã có thêm phần long lanh, giọng nói cũng dần trở nên nghẹn ngào lại.
Nàng cúi đầu nói:
– Ở Quán Giang Khẩu, ta từng phụ trách hậu cần nên cũng không vấn đề gì, nhưng ta chưa từng làm thủ lĩnh. Thật ra ta cũng không biết, không biết gì cả… Ta sợ ta sẽ làm hư mọi chuyện. Âm phủ sinh chuyện không may, ta không dám nói cho ngươi biết, sợ ngươi sẽ quay trở về. Ta cũng không dám nói cho bọn họ biết, sợ bọn họ lo lắng cho chuyện sau này, đến lúc đó Hoa Quả Sơn coi như giải tán mất…
Khỉ Đá chậm rãi quay đầu lại.
– Năm tên yêu vương cường thế, Đoản Chủy mềm yếu, Lục Quải cổ hủ. Ta còn lo người mới soán quyền, lại không thể không dùng bọn họ…
– Ta sợ ngày nào đó bọn họ sẽ quên mất ngươi vẫn còn đang ở trên Thiên Đình, bị hãm sâu trong trận địa kẻ địch. Ta chỉ có thể nghĩ cách nâng cao địa vị của ngươi lên.
– Mỗi ngày mở mắt ra, có vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta. Ta là con người, bọn họ là yêu quái, bọn họ sẽ tính kế ta. Nếu không dùng quyền mưu, không dùng pháp lệnh cực kỳ nghiêm khắc thì ngươi bảo, ta phải làm gì?
– Ta chỉ là một tu giả Ngộ giả đạo cảnh giới Luyện Thần. Vừa rồi trên điện, kẻ nào mà chẳng lấy tính mạng ta được, ngươi hiểu chứ?
Trong lúc nhất thời, Khỉ Đá không cách nào phản bác được, chỉ có thể ngơ ngác đứng đấy.
Dương Thiền ôm lấy ngực, cúi đầu. Mái tóc dài che kín cả gương mặt dưới bóng trăng, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Đấy là những giọt nước mắt bị nghẹn lại suốt một trăm năm qua.
Khỉ Đá chỉ có thể ngơ ngác nhìn.
Cô gái trước mắt đã kiên cường tự mình chèo chống cả Hoa Quả Sơn, sáng tạo ra một kỳ tích chỉ đợi hắn trở về.
– Bọn họ đều đoán có lẽ ngươi sẽ không về nữa. Ta cũng lo ngươi không về được… Trước lúc khai chiến, ta đã hạ lệnh chuẩn bị lễ mừng, bọn họ cho rằng ta có đầy đủ niềm tin… Thật ra ta chỉ sợ không có cơ hội hạ lệnh này… Ta thật sự rất sợ… Sợ ngươi sẽ như mẹ ta… Không thể trở về được.
Nước mắt ào ào như mưa.
Dưới ánh trăng, thân thể kia khẽ run rẩy, muốn đưa tay lau sạch đi nước mắt, lại bị Khỉ Đá đưa tay bắt lấy cổ tay.
Dương Thiền ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Khỉ Đá.
– Xin lỗi.
Khỉ Đá lẳng lặng nhìn khuôn mặt của nàng, cười khẽ, thò tay lau nước mắt trên mặt nàng, nói:
– Hiện tại ta về rồi, chuyện sau này cứ giao cả cho ta đi. Mọi chuyện sẽ có ta gánh lấy.
Dương Thiền giương mắt, ngơ ngác, chỉ lặng yên đứng đấy.
Một tiếng vang giòn giã từ đằng xa truyền đến, pháo hoa nổ tung chiếu sáng toàn bộ bầu trời, cũng chiếu sáng cả hai người bọn họ.
Toàn bộ bầu trời nhanh chóng bị khói lửa đủ màu chiếm cứ. Toàn bộ yêu chúng trong thành thị hoan hô lên.
– Đây là pháo hoa ăn mừng?
– Ừ.
Dương Thiền lặng yên gật đầu, ngơ ngác nhìn pháo hoa:
– Ta lựa mấy loại ta thích nhất, nghĩ nếu có ngày cùng ngươi đứng nhìn…
Trong ánh lửa sáng chói, Khỉ Đá trông thấy khóe miệng Dương Thiền nhếch lên dáng cười.
Một lúc sau, Dương Thiền thấp giọng thở dài:
– Chúng ta nên về thôi.
Dứt lời nàng định quay người đi, lại bị Khỉ Đá kéo lại.
– Nếu thích thì cứ nhìn một lát.
Hắn thản nhiên nói.
– Rời tiệc quá lâu sẽ có người ý kiến, đến lúc đó không chừng…
Khỉ Đá nhìn nhìn Dương Thiền, trịnh trọng nói:
– Không phải nói mọi chuyện từ nay sẽ giao cho ta sao? Mỹ Hầu Vương ngắm pháo hoa thì làm sao nào? Ai có ý kiến, ngày mai đơn thương độc mã đến Nam Thiên Môn xông trận cho ta.
Nghe một câu này, Dương Thiền bật cười, trợn mắt nói:
– Không đứng đắn, lỡ như bọn hắn phản lại thì làm sao?
– Thế thì còn xem nắm tay ai lớn hơn chứ sao.
Khỉ Đá kéo Dương Thiền đến lan can, nhíu mày cười nói:
– Đến đây, ngắm pháo hoa đi. Mẹ kiếp, nói chúc mừng ta về mà không để ta được thư thái sao? Đêm nay không quản chuyện gì hết, bọn hắn thích làm gì cứ làm đi.
Dương Thiền lại cười, nhưng nước mắt rơi như mưa.
– Sao lại khóc rồi?
– Ta chỉ là… vui vẻ thôi.
Khỉ Đá chợt cảm thấy luống cuống tay chân.
Gió nhẹ lướt qua.
Thổi tung áo choàng, lượn quanh váy dài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!