Giọng Nói Của Anh - Chương 16: Em nhớ anh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Giọng Nói Của Anh


Chương 16: Em nhớ anh


Edit: windchime

Giọng nói của Ngôn thiếu mang theo cả sự trấn an, an ủi sự lo lắng của Noãn Noãn.

Noãn Noãn yên lặng một chút mới trả lời: “Vâng.”

Sau khi nói xong câu này, còn không nhịn được sờ sờ nơi vành tai, có chút nóng.

Ngôn thiếu ở bên kia im lặng một chút, mới cho Noãn Noãn một lời bình: “Hãy nói thử một câu thoại trong bộ kịch xem sao? Tuỳ tiện chọn một câu nào đó cũng được.”

Noãn Noãn hơi ngừng lại, trả lời: “Vậy thì tôi sẽ nói thử đoạn mở đầu nhé?”

Nếu như muốn nói những lời tình cảm, nhất định phải là lúc nam nữ chính đùa giỡn với nhau.

Cho nên Noãn Noãn không hề chần chờ, bắt đầu tìm một đoạn mà nam nữ chính bắt đầu thể hiện tình cảm với nhau,  nhưng vừa mới mở ra, cô đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Đoạn trò chuyện đùa giỡn tình cảm này, mới ban đầu, chính là một đoạn lời nói mập mờ của nữ sinh, những lời mà trên thực tế khác xa tính tình của Noãn Noãn.

“Sao không nói gì?” giọng nói của Ngôn thiếu xuyên qua tai nghe, vang vọng bên tai, Noãn Noãn nắm chặt tai nghe, ho nhẹ một tiếng, nói: “Đầu bài đại đại, tôi có chút khó mở miệng.”

“Cô vừa gọi tôi là gì?”

Noãn Noãn: “!!!” Tại sao cô lại nói cách gọi bình thường hay dùng của anh ấy, sao lại không tự chủ lại nói ra.

Noãn Noãn khẽ quay đầu ho nhẹ một tiếng, nhẹ nhàng mang theo ý xin lỗi, nói: “Xin lỗi, tôi…” tiếp đó cũng không biết nên nói sao mới ổn, nên nói không cẩn thận hay nói gì nhỉ?

Ngôn thiếu hình như biết cô đang rối rắm, nhỏ giọng nói: “Không có gì, tiếp tục thôi.”

Noãn Noãn khẽ động ngón tay, có chút ngượng ngùng ấn chuột, nhỏ giọng trả lời: “Được.”

Sau khi chần chừ mấy giây, liền bắt đầu lấy dũng khí nói lời thoại trong vở kịch Tưởng niệm.

Noãn Noãn nhìn nội dung vở kịch trong tay, nhất cổ tác khí(1) nói: “Anh Lâm Trạch, em nhớ anh lắm.”
(1)Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)

Mặt Phó Bác Ngôn khẽ chuyển động, nghe giọng nói nhẹ nhàng trong tai nghe, cong khoé miệng, nhưng mà giọng nói của anh vẫn không thay đổi, vẫn giống như bình thường, tràn đầy quyến rũ: “Lặp lại lần nữa.”

“A?” Noãn Noãn ngừng lại, “Sao cơ?”

“Lặp lại lần nữa.” Giọng nói của Phó Bác Ngôn rất nghiêm túc, giống như thực sự đang chỉ dạy cho Noãn Noãn: “Câu vừa rồi, ’em nhớ anh lắm’, giọng nói kéo dài hơn chút xíu, vừa rồi quá nhanh, tình cảm của Tần Niệm đồi với Lâm Trạch không phải như vậy, thử lại lần nữa.”

Noãn Noãn chăm chú lắng nghe, cảm thấy Ngôn thiếu dạy vô cùng chính xác, vừa rồi thực sự cô nói quá nhanh.

“Được.”

“Anh Lâm Mạch, em nhớ anh lắm.” lần này, Noãn Noãn tiếp thu lời chỉ bảo của Ngôn thiếu, cố gắng khiến cho âm điệu của bản thân uyển chuyển hơn.

Mang theo tâm tình của người thiếu nữ đang yêu thầm, cùng với sự ngượng ngùng.

“Niệm Niệm, gần đây có tốt không?”

Tay Noãn Noãn khẽ ngừng, trái tim như chuyển lên tai rồi.

Cô có chút không chịu được sự dịu dàng như vậy của Ngôn thiếu, giọng điệu, giọng hát đó đều không phải là thứ mà cô có thể chịu được.

“Hiểu không?”

“Không…” Noãn Noãn nhỏ giọng nói: “Tôi vẫn chưa rõ lắm.”

Phó Bác Ngôn nhẹ nói: “Vậy cô lặp lại theo tôi lần nữa.”

“Được.”

“Anh nhớ em lắm.”(2)
(2)Tiếng Trung khi giao tiếp chỉ có 我(wǒ) và 你(nǐ)/(nín-kính ngữ)giống tiếng Anh là I và you, nên có thể diễn giải rằng Phó Bác Ngôn đang lặp lại câu nói để làm mẫu cho Noãn Noãn, đồng thời cũng chính anh muốn nói với Noãn Noãn vậy luôn

“A?” Noãn Noãn ngừng lại, không tự chủ được đành hỏi: “Cái gì?”

Phó Bác Ngôn cười nhẹ một tiếng, nhắc nhở: “Cứ nói giống như tôi là tốt rồi.”

Noãn Noãn: “…” Đè xuống trái tim đang đập quá nhanh, cô trả lời: “Được, vậy để tôi thử lại.”

“Ừ.”

Bên kia Phó Bác Ngôn rõ ràng đằng hắng, một lần nữa hạ thấp giọng nói, khiến giọng anh có vẻ uyển chuyển triền miên: “Anh nhớ em lắm.”

Noãn Noãn: “…Em nhớ..anh.”

“Đúng rồi, không sai biệt lắm, cứ như vậy, luyện tập thêm vài lần là được rồi.”

Đưa tay che lên gương mặt nóng bừng, Noãn Noãn nhẹ nhàng trả lời: “Được, tôi sẽ luyện tập nhiều hơn.”

Phó Bác Ngôn hạ giọng tiếp tục nói: “Vậy chúng ta lại nói đến chuyện khác.”

“Vâng.”

Noãn Noãn liên tục đồng ý, không tranh cãi gì, đại khái nói gì cô cũng đồng ý.

“Trừ những lúc nam nữ chính nói lời tình cảm, khi cô nói chuyện, âm điệu có thể rõ ràng hơn một chút, âm cuối đừng kéo dài, giọng nói của cô rất hay, cho nên không cần lo lắng rằng sẽ không làm được, tự tin một chút.” Phó Bác Ngôn nghiêm túc nói xong, thật ra thì trừ mấy thứ vặt vãnh bên ngoài, xét về phương diện phối âm, Noãn Noãn có thể tính là không tệ.

Chỉ là bình thường cô không hề nói những câu tình cảm đùa giỡn, vốn bình thường chỉ toàn đọc thuyết minh, cho nên cứ luôn ở trạng thái không nóng không lạnh như bây giờ.

Nghe vậy, Noãn Noãn trầm ngâm một chút, trả lời rõ ràng: “Được, tôi hiểu rồi.”

“Ừ, chuyện này cô nên quen đi.”

“A?” Noãn Noãn khựng lại, có chút kinh ngạc: “Quen với việc gì?”

Phó Bác Ngôn ở phía bên kia im lặng một chút, cười nói: “Cô và tôi, không cần câu nệ như vậy, cứ coi như là bạn bè là được.”

Dường như nghe được hơi thở không ổn định như chần chờ của cô, Phó Bác Ngôn không hiểu sao lại muốn cười.

Noãn Noãn ho nhẹ một tiếng, nói: “Chủ yếu là…Trước đây tôi rất thích giọng nói của anh, bây giờ để cho tôi đối xử với anh như bạn bè, thật sự không quen.”

“Hả? Vậy cô thích tác phẩm nào của tôi?”

“Tôi thật sự rất thích những khúc ca anh hát, còn có cả kịch truyền thanh nữa.” Những thứ đó, đã làm bạn với cô vượt qua ba năm khốn khổ nhất thời cấp ba, thậm chí đến bây giờ, Noãn Noãn cũng thường đem ra nghe.

Nếu như nói Phó Bác Ngôn là thần tượng, thì có thể nói như anh như thần thoại vậy.

Không có bất kỳ cách nào để có thể tiếp xúc được, mà khi cô tiến vào công việc này, thì anh cũng đã biến mất.

Sau đó, Noãn Noãn cảm thấy giọng nói của Phó Bác Ngôn cũng giống người này, liền dần mê mẩn âm thanh ấy.

Có thể khó tin, nhưng chuyện này là sự thật, Noãn Noãn chỉ khi nghe giọng nói của hai người này, mới có thể ngủ.

“Thích nhất tác phẩm nào?”

Noãn Noãn trầm ngâm một lát, nói: “Thích nhất một ca khúc, Thịnh thế hồi thủ(3).”
(3)Thịnh Thế Hồi Thủ (盛世回首) – Mario ft. Mộ Hàn

Phó Bác Ngôn khẽ cong môi, bài hát này, hát từ khi học năm nhất.

“Vậy thì tôi sẽ hát qua một lần, mong nó sẽ khiến cô thả lỏng chút?”

Noãn Noãn khựng lại, tim như khẽ trật nhịp, lắp bắp nói: “Thật, thật sao?”

Phó Bác Ngôn cười nhẹ một tiếng, tiếng cười tràn từ lòng ngực vang lên.

Nghe thấy, tai Noãn Noãn nóng lên, hình như có chút không biết xấu hổ rồi, lúc nãy trả lời quá nhanh.

Nhẽ ra cô nên kín đáo hơn.

Phó Bác Ngôn không tiếng động cong môi: “Có thời gian sẽ hát cho cô nghe một lần được chứ?”

“Được.”

“Vậy được rồi, bây giờ tôi còn có một số việc, số QQ(4) của cô là bao nhiêu? Đến lúc online tôi sẽ liên lạc với cô.”
(4)QQ, một trong những sản phẩm thành công nhất của Tencent, có hình ảnh biểu tượng là chú chim cánh cụt. QQ là một ứng dụng nhắn tin trực tuyến miễn phí.

Noãn Noãn gần như run rẩy khi đọc ra số QQ của mình.

Không bao lâu sau, cô nhận được đề nghị kết bạn của Ngôn thiếu.

Sau khi nhanh chóng đồng ý, bên tai nghe truyền đến tiếng của Ngôn thiểu.

“Nên luyện tập nhiều hơn, mấy câu tình cảm, như là em nhớ anh, em thich anh(=anh nhớ em, anh thích em), đại loại như thế, trong vở kịch này có rất nhiều câu đối thoại như vậy.”

Noãn Noãn gần như run rẩy trả lời.

“Được.”

“Bây giờ thử nói lại một lần xem?”

“A.”

Phó Bác Ngôn dừng một chút: “Bây giờ còn có chút thời gian, cô thử tập luyện chút.”

Noãn Noãn sững sờ, trả lời: “Vâng.”

“Em nhớ anh.”

“Ừ, còn gì nữa không?”

“Em thích anh,”

Phó Bác Ngôn khẽ cười một tiếng: “Anh cũng vậy, anh thích em.”

Giọng nói như mang theo một lượng thuốc độc, khiến cho Noãn Noãn cảm thấy bỗng chốc nhập vai.

“Cứ vậy đi, luyện tập thêm vài lần, tôi out trước.”

“Vâng…” Giọng nói của Noãn Noãn kéo dài, cho đến khi trong phòng chat chỉ còn mình cô, cô vẫn còn chưa hồi phục tinh thần.

Vậy là cô thật sự…được hoà âm với nam thần mình thích từ thời cấp ba rồi, hơn nữa còn nắm được cách liên lạc.

Sau khi tháo tai nghe, Noãn Noãn đưa tay che kín khuôn mặt ửng đỏ của bản thân, bò lên giường, vẫn cảm thấy tìm đập rộn ràng.

Lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với giọng nói thần thoại, cảm giác thật . . . Có chút khó mà diễn tả bằng lời.

Cô nghĩ, từ nay về sau chắc chắn sẽ không có cảm giác này nữa.

Nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà, Noãn Noãn không nhịn được nhẹ nhàng lặp lại câu nói ấy.

“Em nhớ anh.”

Sau khi lặp lại vài lần, cô không nhịn được hét nhỏ vài tiếng, lăn vài vòng trên giường, vẫn không thể trấn an trái tim đang loạn nhịp.

Đột nhiên cảm thấy, tâm tình của mình… rất muốn chia sẻ với người khác.

Sau khi lặp lại, Noãn Noãn cũng lặp lại câu còn lại, lặp lại vài lần.

Đột nhiên cảm thấy, câu nói này khiến bản thân đỏ mặt tới mang tai, tim đập rộn lên.

“Anh cũng vậy, anh thích em.”

Những lời này sao lại dễ nghe như vậy.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN