Quý Phi Giá Lâm
Chương 7
“Tôi chán ghét anh!”
“Ân.”
“Hoắc Duẫn Đình, tôi thật sự thực chán ghét anh!”
“Tôi đã biết.”
Trên đường trở về, Vạn Quý Phi không dưới mười lần nói rõ chính mình đã chịu không nỗi nữa, sắp phát điên lên rồi, nếu không phải trên người không có tiền, mà nơi này lại hẻo lánh, cô thật muốn đón xe khác, thôi quên đi.
Ô! Vì sao lại xui xẻo như vậy, luôn bị hắn thiết kế!
Thời điểm khi xe dừng ở trước của nhà, cô khẩn cấp nhảy xuống xe.
“Vạn Quý Phi.” Hắn vươn người qua đem cô gọi lại.
Vạn Quý Phi căm giận quay đầu, miệng mân chặt lại, đã nghĩ không muốn cùng với tiểu nhân âm hiểm này nói thêm gì nữa.
“Không cùng tôi nói chào tạm biệt sao?”
“Đi tìm chết đi!”
“Chậc chậc! Cô gái tốt không nên nói lời như vậy.”
Vạn Quý Phi tức giận đến mức dậm chân.
“Tuần sau, nhớ rõ!” Đáp lại lời của hắn là một cái mặt quỷ xấu xấu, cộng thêm cú xoay người xinh đẹp. Khi nghe thấy tiếng đóng cửa vang dội, hắn ghé người vào tay lái cười to. Ai nha, nha đầu kia thật sự rất thú vị .
Một lát sau chờ tâm tình chậm rãi bình phục, hắn mới khỏi động xe rời đi. Không nghĩ trở về quá sớm, mỗi lần sau khi cười qua, liền luôn cảm thấy nội tâm đặc biệt trống rỗng.
Lái xe ở trên đường không mục đích, đi qua con đê, thế nhưng bất ngờ lại gặp Đạm Dung. Phát hiện cảm xúc cô tựa hồ không tốt lắm, tựa hồ tràn đầy tâm sự.
Không phải cùng bác sĩ Vạn yêu đương cuồng nhiệt sao? Như thế nào một mình ở trên đường chao đảo? Xuất phát từ hảo cảm của tình bằng hữu, hắn đề nghị đi uống rượu.
Nữ nhân buồn sầu, bình thường chỉ có một nguyên nhân, chính là thất tình. Nhìn biểu tình cô si ngốc ngơ ngác là đủ biết, cho dù bình thường bình tĩnh như thế nào, thì cho dù là ai đến khi vướng phải rơi vào ái tình, đều không thoát khỏi điên rồ một hồi.
“Anh có phải thích một người hay không?”
Nghe được vấn đề của cô, Hoắc Duẫn Đình ngẩn người, tay cầm điếu thuốc đưa lên bên miệng, hút một hơi, mới phát hiện vừa rồi đã tàn từ bao giờ.
Thích một người sao? Gặp dịp thì chơi hẳn là không tính đi? Lại nói qua, giống như chưa bao giờ có nữ nhân nào có thể dừng lại ở đáy lòng hắn. Trong đầu bỗng chốc chậm rãi hiện lên một thân ảnh, còn có mặt quỷ vừa rồi của cô.
“Xem ra người trong lòng của anh đã xuất hiện, chúc mừng.”
Hắn ho nhẹ, ngay cả chính mình cũng không xác định chắc chắn. Hắn hẳn chính là cảm thấy cô ngoạn tốt lắm mà thôi, như vậy không tính là thích.
Hai người tịch mịch ngồi uống rượu, kỳ thật thực dễ dàng xảy ra chuyện. Trước kia hắn cũng từng trải qua loại này, một đêm qua đi mỗi người phân tán đông tây, phong quá vô ngân*.
*Phong quá vô ngân: gió qua không dấu vết
Chính là hiện tại nữ nhân này, cùng cô nhóc kia có quan hệ thâm sâu, là cái đại phiền toái. Không biết có phải là xuất phát từ nguyên nhân này hay không, vẫn là đối với loại chuyện này thật chán ghét, hắn từ đáy lòng cự tuyệt nhúng chàm.
Nâng quỷ rượu đuổi về nhà, trở lại trên xe đầu vẫn choáng váng hồ hồ, may mắn ven đường không có cảnh sát, bằng không hắn khẳng định sẽ gặp chuyện phiền toái.
Một đêm không ngủ, thẳng đến khi tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu không ngừng kêu gào, hắn mới thuận tay cầm lấy.
Sau khi hắn uy một tiếng, đối phương lại không phát ra tiếng, hắn chống cái đầu đang đau nhức hỏi: “Ai nha?”
Lúc này, một đạo thanh âm trầm thấp từ bên kia truyền đến: “Anh là ai?”
Hoắc Duẫn Đình ngạc nhiên “Anh gọi điện thoại cho tôi còn hỏi tôi là ai?”
“Anh xác định anh hiện tại nghe điện thoại là của anh?”
Hắn thế này mới bừng tỉnh, nhìn xem trong tay điện thoại, hoàn toàn xa lạ. Vỗ vỗ cái trán, nhớ tới hết thảy tối hôm qua, trong nháy mắt liền biết ngay người bên đầu điện thoại kia đầu là ai.
“Bác sĩ Vạn? Tôi là Hoắc Duẫn Đình, Đạm Dung để quên điện thoại ở bên trong xe của tôi, mà tôi thế nhưng mơ hồ cầm về nhà .”
Đối phương hung hăng hít vào một hơi, nghe ra được phẫn nộ đè nặng: “Anh tối hôm qua ở quán rượu chuốc cô ấy say?”
Làm cô quá chén? Hắn mới thiếu chút nữa bị cô chuốc say, nha đầu kia tửu lượng cũng không tệ lắm.
Hoắc Duẫn Đình cười khẽ hai tiếng: “Không biết là ai chuốc say ai, tối hôm qua vẫn là tôi đưa cô ấy lên lầu mà.”
“Tốt lắm! Tốt lắm!” Hai tiếng nghiến răng nghiến lợi sau khi nói xong “Tốt lắm”, cuộc trò chuyện đột nhiên gián đoạn.
Hoắc Duẫn Đình ném di động, xoa cái đầu choáng váng. Xem ra bị hiểu lầm, nhưng là việc này quan hệ vớ vẩn gì tới hắn?
Đi vào phòng tắm trong phòng đằng sau cánh cửa thủy tinh, cột nước từ vòi hoa sen trút dòng nước mạnh trên cơ thể xích lỏa.
Nước dội ướt đầu hắn, vén tóc mái màu hạt dẻ trên trán, trong mắt có thể thấy được trấn tĩnh. Là thời điểm nên sửa lại tóc, lần này có thể có khả năng đem tóc mái cắt ngắn.
Ăn qua cơm trưa sau đó trở về công ty, thứ bảy vốn dĩ có thể không đến, bất quá gần đây đặc biệt có nhiều chuyện vụn vặt.
Sau khi xử lý xong mọi thứ, đã là 5h chiều. Ngẫm lại cái di động kia, hắn vẫn là gọi điện thoại cho Vạn Quý Phi đi. Thế nhưng không ngờ đến, hắn sau khi gọi liền bị cô trực tiếp ngắt máy.
Thật sự tức giận? Hắn xoay tròn ghế dựa, đối mặt với cửa sổ sát đất ngắm nhìn cảnh trí bên ngoài không tiếng động cười to.
Một hồi, hắn lại quay lại dãy số quen thuộc kia trong đầu tưởng chừng như đã thuộc lòng.
“Hello!”
Bên kia truyền đến thanh âm nhẹ nhàng biểu hiện chủ nhân này tinh thần không sai, hắn gợi lên khóe miệng, vô lại nói: “Xem ra cô cũng rất cao hứng.”
“A?” Cô chần chờ một chút “Anh là ai a?”
“Tôi mới không tin cô nghe không hiểu.”
“Hoắc Duẫn Đình?”
“Ân.”
“Anh…”
“Tiểu hài tử có lễ phép sẽ không tùy tiện ngắt máy!”
Lại cái giọng điệu âm hiểm này! Vạn Quý Phi phẫn nộ nói: “Lại chuyện gì! Không phải tuần sau mới chụp ảnh sao?”
Thân mình tựa lưng vào ghế dựa, hắn nâng chân lên bắt chéo, một tay xáo xáo tóc mái, thoải mái mà nói: “Tôi có cái này đưa cho cô.”
“Cái gì?”
”Di động của Đạm Dung.”
Cô kinh ngạc: “Tiểu Dung? Điện thoại của chị ấy làm sao có thể ở trên người anh?”
Hắn cố ý khiến cô tò mò: “Không nói cho cô! Ai bảo cô vừa rồi không nghe điện thoại của tôi?”
“Anh… Không nói thì thôi!” Cô hận nghiến răng.
“Tôi lúc này sẽ tới đó, sau liền gọi điện thoại cho cô. Đương nhiên, cô có thể lựa chọn không nghe. Bất quá…” Hắn tạm dừng một chút, nhả ra khẩu khí, giống như khó xử: “Ai, tìm không thấy Đạm Dung rất phiền toái, nếu không tôi trực tiếp tìm bác sĩ Vạn tốt lắm.”
Xú nam nhân sợ thiên hạ không loạn! Vạn Quý Phi thật muốn cho hắn hai quyền. Tuy rằng không biết vì sao di động Đạm Dung lại ở trong tay hắn, nhưng việc này tuyệt không có thể để cho anh trai biết, bằng không hai người này nhất định sẽ vị chuyện này mà ầm ĩ.
“Nhanh chút cút đến đây!”
Cô nàng này đối với hắn càng ngày càng không khách khí, ngay cả che giấu cơ bản đều không có, nhưng là Hoắc Duẫn Đình lại cảm thấy rất thích, diện mục chân thật quả nhiên so với mặt nạ giả dối đáng yêu hơn.
Sau khi chấm dứt trò chuyện, hắn nửa khắc cũng không ngừng lại. Tâm tình không hiểu vì sao lại bay lên, đại khái bởi vì sẽ gặp được chuyện hảo ngoạn.
Khi xe tiến vào ngã tư đường nhà cô kia, giờ là mùa xuân tháng ba, mà hai bên đường dương tử kinh* tràn đầy rực rỡ.
*Dương tử kinh (danh pháp hai phần: Bauhinia blakeana) (tiếng Trung: 洋紫荊) là một loại cây thân gỗ thường xanh, thuộc về chi Ban (Bauhinia), với các lá to và dày cùng các hoa đỏ ánh tía nổi bật. Xem thêm tại đây
Tay lái đảo sang phải, xe từ từ dừng lại. Gọi điện thoại cho cô, vừa mới vang một tiếng, cô liền khẩn cấp nhận.
Hắn một bên đẩy cửa đi ra ngoài một bên nhẹ nhàng nói: “Tôi tới cửa, mau ra đây hoan nghênh.”
Đối phương hừ một tiếng, trò chuyện lập tức bị gián đoạn.
Tiểu hài tử! Hắn nhịn không được lại cười cười, gần đây tần suất cười tựa hồ rất cao. Phát hiện này làm cho tâm của hắn mãnh liệt nảy lên một chút, lắc đầu mở chốt cửa xe, không nghĩ vừa mới đi vài bước. Ngay khi vừa mới quay người lại, một quyền đầu bất ngờ không kịp phòng bị bay lại đây, mà thanh âm xé rách cũng theo tai tiến vào.
“Hỗn đản! Tao muốn giết mày!”
Quai hàm ngay lập tức bị nghênh đón, Hoắc Duẫn Đình loạng choạng một cái đụng vào xe, tiếng còi bén nhọn phòng trộm ‘Tít tít tít’ kêu bậy.
“Mày như thế nào dám cẩu đảm xuất hiện ở chỗ này!” Lại là tiếng gầm giận dữ, mà một quyền khác lần lượt hạ xuống. Bất quá lần này hắn đã có phòng bị, vung cánh tay ra ngăn trở, tay kia thì trả lại cho đối phương một quyền vừa nhận được.
Đối phương bị đánh lui về phía sau hai bước, Hoắc Duẫn Đình mới nhìn rõ, nguyên lai người nọ là bác sĩ Vạn. Như thế nào đột nhiên lại đánh người ? Hắn vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, bác sĩ Vạn lại giống phát cuồng, mắt đỏ ngầu xông lại đây loạn đánh một trận.
Không có biện pháp, hắn đành phải đánh trả.
Bên cạnh Đạm Dung càng không ngừng khóc kêu, sau đó một thanh âm quen thuộc kêu to: “Hai người như thế nào lại đánh nhau ?”
Hắn cũng muốn biết chính mình vì sao bị đánh, bác sĩ Vạn giống như đã hoàn toàn mất đi lý trí, từng quyền ác độc tung ra, hắn chỉ có thể càng không ngừng né tránh.
Nhưng mà chỉ thủ chứ không tấn công lại làm cho đối phương bắt cái khoảng không, đối phương kéo áo của hắn, hướng người bên kia rít gào: “Hắn bắt nạt em! Hắn bắt nạt em!”
Hắn bắt nạt ai ? Đạm Dung sao? Hoắc Duẫn Đình vì chính mình kêu oan, muốn giải thích, Đạm Dung đã khóc kêu: “Không có, hắn không có bắt nạt em!”
“Nếu không phải như vậy, em vì sao muốn chia tay!”
“Bởi vì… Bác sĩ Thôi nói, em không có khả năng mang thai.”
Bác sĩ Vạn nghe được lời của cô thì sửng sốt, tay bất tri bất giác buông ra, Hoắc Duẫn Đình thừa thời cơ lui ra, dựa vào ở trên xe điên cuồng thở. Quả nhiên xuất hiện vấn đề lớn, trách không được ngày hôm qua đi uống rượu.
Lúc này hai người kia đã ôm làm một đoàn, không đến vài giây bác sĩ Vạn ôm Đạm Dung đi vào bên trong.
Hoắc Duẫn Đình xoa bóp cằm, đau đớn dội toàn thân. Nam nhân này thật không phải bình dấm chua lớn bình thường, không phải chỉ cầm lấy mỗi chiếc điện thoại của Đạm Dung thôi sao?
Khóe mắt dư quang miết đến con nhóc nãy giờ vẫn không lên tiếng lại lặng yên xoay người chuẩn bị chạy lấy người, hắn xoa bóp cằm, hai mắt sau thấu kính híp lại, kéo dài thanh âm kêu: “Vạn —- Quý —- Phi.”
Cô loạng choạng một cái, quay đầu lại hét lớn: “Câm miệng!”
Hoắc Duẫn Đình vẫn chưa đem tiếng thét to của cô đặt vào trong mắt, tà tà dựa vào xe, hướng cô ngoắc ngoắc ngón tay: “Lại đây!”
“Anh nghĩ tôi là con chó nhỏ của anh!”
“Không phải gọi cô tới lấy điện thoại sao?”
Cô chần chờ một trận, tựa hồ đang lo lắng muốn hay không mạo hiểm như vậy, hơn nữa ngày mới cắn môi đi tới, xoa thắt lưng mở ra bàn tay. ”Lấy đến!”
Xa xôi chân trời, tịch dương thản nhiên từ cuối góc đường ánh lại đây, tà tà chiếu ra trên mặt cô tóc gáy tinh tế, nổi lên nhu hòa sáng bóng. Cô phùng phình hai má, vẻ mặt giận dữ, một đôi mắt tròn tròn giống như mặc ngọc tẩm thủy, đôi con ngươi ba quang trong suốt.
Hoắc Duẫn Đình bình tĩnh xem xét cô, trái tim không biết vì sao lại một trận dồn dập kinh hoàng. Hai người ánh mắt ở không trung nhìn nhau một hồi, Vạn Quý Phi cuối cùng đánh không lại ánh mắt khiếp người của hắn, trên khuôn mặt nổi lên rặng mây đỏ.
“Mau đem tới!” Cô lớn tiếng thúc giục, thế nhưng thanh âm mềm mại tựa như là làm nũng. Hoắc Duẫn Đình nhịn không được nhấc lên tươi cười nhợt nhạt, trong nháy mắt khôi phục biểu tình biếng nhác, hứng thú trêu ghẹo cô đã trở lại.
“Tôi bị anh cô đánh, cô có phải hẳn là quan tâm một chút hay không?”
“Xứng đáng!”
Cô hét lớn một tiếng, sau khi nói xong làm như cảm thấy thật sâu ảo não, vì thế lắp bắp giải thích: “Ai… Ai cho anh chọc tiểu Dung !”
Thật sự là vật nhỏ thiện lương, hắn nhịn cười, thản nhiên nói: “Tôi đêm qua sau khi đưa cô về nhà liền đi qua bờ đê bên kia, trong lúc vô ý phát hiện cô ấy một mình ở trên đường loạng choạng, thiếu chút nữa liền gây ra tai nạn xe cộ.
Sau đó tôi lại phát huy một ít tình cảm bằng hữu, bồi cô ấy nói chuyện phiếm giải buồn, kết quả cô ấy say rượu, còn để tôi phải đưa về nhà. Ngàn dặm xa xôi đến đưa di động cho cô ấy, mới vừa xuống xe đã bị người không phân biệt được tốt xấu đánh một trận. Tôi rốt cuộc trêu chọc ai?”
Dựa theo lệ thường, hắn cũng sẽ không đối với ai giải thích, chính là đối mặt với quỷ nha đầu chán ghét này, hắn đột nhiên nói nhiều hơn.
Vạn Quý Phi làm như không tin, một đôi mắt to thẳng tắp trừng mắt hắn.
Hoắc Duẫn Đình nhún nhún vai, ngữ khí mang theo tiếc nuối: “Ai, đầu năm nay người tốt không chịu nổi. Bác sĩ thế gia mọi người đều rất dã man, động thủ đánh người sau đó xin lỗi cái gì đều không có, đành phải tự chịu xui xẻo.” Sau khi nói xong kéo mở cửa xe, khom người từ trong ngăn kéo cầm di động ra đưa cho cô.
Cô tiếp nhận sau đó lại nhìn chằm chằm hắn, trên mặt biểu tình biến hóa vài lần, nhất thời giận, nhất thời lại không đành lòng, sau một lúc lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Tôi đây thay anh tôi hướng anh xin lỗi, được không?”
Hoắc Duẫn Đình nâng mặt lên nhìn trời cao, tay xoa cằm thì thào nói: “Tôi cảm thấy hẳn là tìm bác sĩ nhìn xem.”
“Vậy anh đi vào tôi nói bà nội giúp anh kiểm tra một chút?” Lời nói cơ hồ là cầu xin.
“Không được, nói không chừng còn bị đánh.”
“Vậy anh muốn thế nào!” Cô không nhẫn nại, nói vài cái liền gấp đến độ thực sự dậm chân.
Nhìn bộ dáng này của cô, Hoắc Duẫn Đình mềm lòng. ”Cô không phải học y sao? Tuy rằng tôi không phải thực tin tưởng y thuật của cô, bất quá vết thương bình thường có thể đi? Lên xe.” Hắn kéo cổ tay cô qua hướng ghế phụ.
“Đi đâu?” Cô hơi hơi kháng cự.
“Mua chút dược giúp tôi thoa một chút!” Có lẽ buổi tối còn có người bồi ăn cơm.
“Trong nhà có…”
“Tôi đều nói không muốn đến nhà cô để bị đánh.”
“Tôi buổi tối còn phải ở nhà ăn cơm!”
“Tôi cảm thấy hẳn là đi báo nguy, không biết bác sĩ đánh người cảnh sát sẽ xử lý ra sao?” Tuy rằng biết nói như vậy thực ti bỉ, nhưng là tâm đột nhiên mãnh liệt muốn cô làm bạn như thế. Biết rõ lời này vừa nói ra, cô khẳng định muốn phát điên, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống.
Bất quá, lần này cô lại cái gì cũng chưa nói, ngoan ngoãn theo lên xe.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!