Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 18: Tổn thọ mất thôi, đêm hôm khuya khoắt đạo diễn Liễu đi gõ cửa.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"


Chương 18: Tổn thọ mất thôi, đêm hôm khuya khoắt đạo diễn Liễu đi gõ cửa.


Chuyển ngữ: Dú

Chương 18: Tổn thọ mất thôi, đêm hôm khuya khoắt đạo diễn Liễu đi gõ cửa.

Công ty quản lý của Lan Hà nhỏ, anh lại quá là vô danh, một lòng đóng phim, đâm ra tin tức có thể tìm được trên mạng về anh vừa ít ỏi vừa chán ngắt, chủ yếu toàn là mấy cái tin tham gia đóng phim nào.

Hiện nay vì tham gia đóng bộ phim mới của Liễu Thuần Dương nên mới có nhiều tin tức hơn, song theo như lời cư dân mạng thì nội dung khá là kì quặc…

Bởi vậy, có một điều rất rõ ràng là: Cư dân mạng không tính vụ này là lăng xê. Đằng nào cũng là chính Trần Tinh Ngữ chủ động đăng lên, mà ai cũng biết tính cô rồi; chưa kể Lan Hà còn tham gia đóng phim của Liễu Thuần Dương, lăng xê cái gì mà chẳng được, cùng lắm ấy à, Lan Hà không đẹp trai chắc? Thổi phồng nhan sắc lên lại chả hay?

Nhờ những nội dung quái gở này và độ hot của Trần Tinh Ngữ, cộng thêm sắc đẹp vượt chỉ tiêu, Lan Hà thực sự hút một lượng theo dõi kha khá về, ngay cả cái weibo vắng tanh chẳng mấy chốc đã đầy ứ những fans với fans, số fans tăng thêm vài vạn — Cái tài khoản này là công ty mở cho sau khi anh vào đoàn, để anh rảnh thì đăng mấy bài thường ngày.

Chỉ đóng phim mỗi ngày thôi là Lan Hà đã mệt đứ đừ rồi, thành thử chẳng để tâm chuyện đăng weibo lắm, có mỗi mấy bài đăng cỏn con, về cơ bản toàn là ảnh chụp cơm hộp, chia sẻ về mấy món ăn.

Điều này càng khiến khu bình luận weibo của anh thêm phần khó hiểu, bạn rất khó nhìn ra một bộ phận fans trong số đó đến đây vì lí do gì.

Cho em hỏi con nít tròn trăm ngày vẫn luôn khóc thì phải làm sao? Đầu chó.jpg.

Các chị em khu bình luận coi đầu lợn nhà tui đẹp chưa nè, hôm nay thôn bọn tui tế tổ ó.

Được đó được đó, diễn viên đa tài đa nghệ như này thời nay ít lắm, follow thôi!

Anh đẹp trai ơi trông món ăn của anh không được ngon nghẻ cho lắm, xin xỏ bên đạo diễn Liễu xem sao.

Lan Hà đang suy ngẫm xem mấy cô mấy cậu kia có được tính là fan hay không thì Liễu Thuần Dương chia sẻ weibo anh, ghi là “Tôi ké tí fame cái”, sau đó đính kèm thêm một tấm ảnh mỹ thực nhằm so sánh độ tươi ngon, vì vậy mà cư dân mạng cũng xông vào góp vui, đăng hàng tá ảnh mỹ thực lên.

Lan Hà: “…”

Anh suýt hộc máu đến nơi, bèn tắt weibo, vẫn nên tập trung đóng phim thôi.

Ở địa điểm quay này, vai diễn của Lan Hà sẽ kết thúc, thành thử hôm nay sau khi hết việc, anh còn phải bàn về cảnh diễn với Trần Tinh Dương và Liễu Thuần Dương trong phòng, khá là quan trọng.

Liễu Thuần Dương ăn thịt nướng, lần này ông chẳng dám khiêu khích nữa. Từ khi bị Trần Tinh Dương và Lan Hà xử đẹp một lần, ông đã tem tém đi nhiều ở trường quay. Hôm nay ông còn lên mạng khích tướng Lan Hà, ông hơi bị sợ nếu kích thích quá đáng, Lan Hà sẽ nổi quạu cắn người luôn ấy chứ.

“Này, tối nay hai đứa ở lại chỗ chú mà ngủ.” Liễu Thuần Dương nói. Phòng ông ở cũng có giường đất, nhưng chỉ mỗi hai người là ông và phó đạo diễn nằm lên thì còn rộng chán.

Đó cũng là để tiết kiệm thời gian, mọi người ngủ cùng cái giường đất, bàn cũng gần xong, phó đạo diễn giật dây đèn, ngả đầu ngủ ngay.

Lan Hà từ chối, anh cứ cảm thấy mùi thịt nướng trong phòng vẫn chưa tản đi hết, đi thêm hai bước là như muốn mạng vậy, bởi thế chỉ có Trần Tinh Dương lười đi là ở lại.

Liễu Thuần Dương ngủ chính giữa, bên trái bên phải lần lượt là phó đạo diễn và Trần Tinh Dương. Cái giường đất này đủ cho năm, sáu người nằm cùng, cho nên họ chẳng thấy chật lắm.

Không biết đã mấy giờ đêm rồi mà Liễu Thuần Dương chợt cảm thấy bụng mình đau âm ỉ. Ông tỉnh dậy, mắt vẫn khép mà miệng thì lẩm bẩm, sao vậy ta, hay là thịt nướng không sạch sẽ nên bị viêm dạ dày rồi?

Trời nóng oi nóng bức mà ông lại thấy hơi lạnh.

Tuy Trần Tinh Dương và phó đạo diễn vẫn im lặng, song Liễu Thuần Dương có thể cảm nhận được sự ân cần của họ, có một bàn tay thò đến từ bên phải chăn, đặt lên bụng Liễu Thuần Dương, xoa cho ông.

Thế là Liễu Thuần Dương thấy đỡ hơn ngay, “Ừm… Dịch sang bên trái một tẹo… Thoải mái ghê…”

Bàn tay kia quả là hiểu ý người, lại còn ấm áp, cách một lớp áo ba lỗ xoa xoa làm ông thấy đỡ đi nhiều, chẳng mấy chốc đã không thấy đau nữa, nhưng Liễu Thuần Dương vẫn thòm thèm: “Tinh Dương à, cháu xoa tiếp được không?”

Trần Tinh Dương mơ màng tỉnh giấc: “Xoa cái gì ạ?”

Liễu Thuần Dương vẫn đang nhắm mắt, lấy làm lạ mà hỏi: “Tinh Dương, chẳng phải cháu đang xoa cho chú hay sao?”

Trần Tinh Dương: “Đậu má, đạo diễn Liễu ơi, hợp tác với nhau ba bộ rồi mà giờ chú mới muốn quy tắc ngầm với cháu á, có phải hơi bị chậm tiêu quá rồi không?”

“……” Liễu Thuần Dương mở mắt, chỉ thấy Trần Tinh Dương nằm cách mình với khoảng cách cỡ một người nằm đang đặt tay lên chính người anh ta, tư thế ngay ngắn.

Cái đầu mới tỉnh ngủ của Liễu Thuần Dương vẫn hơi mơ hồ, sau vài giây mới ngộ ra, vậy ai xoa bụng ông cơ chứ, lẽ nào tay của phó đạo diễn vòng qua rồi xoa cho?

Lúc này, bàn tay thoải mái đó đã vén áo ba lỗ của ông lên, sờ lên da thịt trên bụng ông, nhẹ nhàng xoa. Không còn ngăn cách bởi cái áo nữa nên có thể cảm nhận rõ xúc cảm lông lá mượt mà và nóng hầm hập kia.

Mồ hôi Liễu Thuần Dương tức thì túa ra, não trống rỗng, người tự dưng giật bắn lên, nhảy khỏi giường đất, chửi ba tiếng liên tục: “Đệt đệt đệt.”

Ông nhớ các cụ từng nói đến quỷ cũng sợ kẻ ác, mở mồm cái là chửi tục mấy câu liền, lại ra sức giẫm lên chăn, “Đừng đùa với ông mày nữa!”

Phó đạo diễn cũng bị cái miệng chửi bậy của Liễu Thuần Dương đánh thức, duỗi tay bật đèn cho sáng, “Đạo diễn à, có chuyện gì vậy? Nửa đêm nửa hôm đi chửi đổng, lại nghĩ đến chỗ nào chưa quay phải không…”

“Mịa, có thứ gì đó xoa ông, còn có lông nữa chứ.” Liễu Thuần Dương xốc chăn lên, ông đã giẫm lên rất nhiều lần mà chẳng thấy một cọng lông nào dưới đó, cứ như thể tất cả chỉ là ảo giác.

Trần Tinh Dương nghi hoặc: “Chú mơ ngủ hả? Cháu có cảm giác được cái gì đâu.”

Phó đạo diễn cũng nói: “Hay là chuột…”

Sắc mặt Liễu Thuần Dương đổi lia lịa. Nói thật thì sau khi đèn sáng, tất cả chuyện ban nãy cứ như một giấc mơ chân thật vậy, bụng chẳng còn cảm giác được gì nữa cả. Song, với cái tính cẩn thận của Liễu Thuần Dương, ông vẫn xuống giường, “Tôi đi tìm Lan Hà ngủ cùng!”

Trần Tinh Dương và phó đạo diễn nhìn nhau, vậy còn họ thì sao?

Ban nãy Liễu Thuần Dương bảo vậy, dù rằng họ không thấy gì nhưng vẫn lấy làm lạ, bèn cùng nhau đến gõ cửa phòng Lan Hà, đằng nào cũng cùng một cái sân.

Lan Hà, Trình Hải Đông và hai diễn viên khác nằm chung một phòng, tiếng gõ cửa đánh thức cả bốn người họ.

Lan Hà đi mở cửa, Trình Hải Đông hỏi: “Ai vậy?”

Lan Hà: “Đạo diễn Liễu…”

Cả ba người còn lại thức ngay, chuyện gì vậy trời, đạo diễn nửa đêm đi gõ cửa?

Trình Hải Đông lẩm bẩm: “Hiếm thấy đấy, anh mới chỉ nghe nói chuyện diễn viên nửa đêm đi gõ cửa đạo diễn thôi.”

“Cút.” Liễu Thuần Dương nghe thấy, bước vào cửa, “Đêm nay chú ngủ ở đây.”

“Cả bọn anh nữa.” Trần Tinh Dương và phó đạo diễn cũng bám gót theo sau, “Đạo diễn gặp ác mộng, nói có bàn tay lông lá xoa bụng ông ấy, qua cạ tí chính khí.”

Liễu Thuần Dương chẳng phản bác cách nói này, xem như một sự kết hợp giữa chuyện đã trải qua và cách giải thích khả thi.

Trình Hải Đông ngồi bật dậy, “Thật ư?” Anh ta mới là kẻ lo nhất đây này, mình là người được trời chọn đó, là cái thể chất rước chuyện đó.

Lan Hà vẫn đang đăm chiêu ngửi thử, không có mùi tro giấy, cũng chẳng có mùi tanh. Đạo diễn Liễu nằm mơ à?

“Ai thèm nói đùa với các cậu, dọa ông đây sợ chết khiếp, khó mà nói rốt cuộc có phải mơ không nữa.” Liễu Thuần Dương cũng chẳng muốn đêm hôm đi hù người khác, nghiêm nghị nói, “Mau ngủ thôi, 4 giờ phải dậy đón ánh mặt trời, chỉ còn một tiếng nữa.”

Mọi người: “………”

Cái này còn kinh khủng hơn cả giấc mơ kia nhiều!

Một nơi chỉ cùng lắm cho năm người ngủ bị chen chúc lên tận bảy người nên dĩ nhiên là cực kì chật chội, song chẳng ai dám phản kháng lại đạo diễn, chỉ đành tự an ủi mình, thôi coi như ngủ cùng với đạo diễn và diễn viên chính, gặt hái được “thành quả” to lớn.

Phó đạo diễn tắt đèn, Lan Hà nằm trở lại, chẳng bao lâu sau bèn cảm nhận được trong bóng tối có một bàn tay nóng hầm hập thò vào chăn, chầm chậm duỗi tới.

Đến rồi sao?

Lan Hà từ từ nhắm mắt lại: “… Đạo diễn Liễu ơi?”

Liễu Thuần Dương: “Ơi.”

Lan Hà: “Bỏ tay ra.”

Liễu Thuần Dương u oán rụt tay về, đầu lại nhích về phía Lan Hà thêm chút đỉnh. Trần Tinh Dương ngủ bên còn lại cũng tương tự, nhích lại gần bên này, cảm thấy nằm cùng với Lan Hà có cảm giác an toàn hơn.

4 giờ vừa điểm, Lan Hà bật dậy khỏi cái giường chật ních. Ban đầu đã chật lắm rồi, đạo diễn Liễu và Trần Tinh Dương còn dồn về phía anh, anh chẳng ngủ nổi nữa.

Lan Hà dậy đi rửa mặt rồi trang điểm. Vẫn chưa đến lúc quay, anh thấy nhân viên cầm điện thoại đưa cho đạo diễn Liễu. Chẳng biết ông nói gì với điện thoại mà chửi um lên, nhưng ngày nào đạo diễn Liễu chả mắng mỏ, không ai ngạc nhiên cả.

Liễu Thuần Dương: “Tôi đã bảo tình hình tốt nhất là mai có thể xong! Không thể xong ngay được! Vậy phải làm sao! Chẳng phải cái nhà lần trước thuê đã hỏng mất rồi à, có phải tôi chưa đưa tiền đâu, giục cái gì mà giục, hay muốn đút thêm tiền!”

Thời gian thuê chỗ này đã tới hạn, có lẽ gọi hỏi ông có thuê tiếp không. Tâm trạng Liễu Thuần Dương đang tệ, gào một trận, đoạn túm nhân viên hỏi sao chưa nói trước cho Tiểu Dương chuyện tiếp tục ở lại.

Cúp máy xong, Tiểu Dương cũng chạy lại một chuyến, đòi kí thuê tiếp ngay lập tức rồi để lại giấy tờ như sợ họ chơi xấu vậy.

Vả lại, Tiểu Dương còn vô cùng không yên tâm về bọn họ, nói phải kiểm tra từng cái phòng một, để xem trong khoảng thời gian này họ có làm hỏng đồ gì không.

Liễu Thuần Dương hết nói nổi, đa số phòng toàn trống trơn cả, ngoài giường ra chẳng có đồ đạc gì, đạo cụ thì đoàn phim mang theo hết.

Thứ duy nhất xem như đồ điện ở đây là bình đun nước.

Càng khỏi nói đến chuyện tối qua, ông nghiến răng nghiến lợi nói với Tiểu Dương: “Tôi đang muốn nói đây, nhà các cậu đã từng gặp chuyện ma quái nào chưa?”

Tiểu Dương đáp liền: “Đạo diễn Liễu à, làm sao nhà chúng tôi gặp chuyện ma quái được cơ chứ? Chú cứ đi hỏi xung quanh mà xem, trước khi các chú đến, cả nhà tôi còn sống ở đây hết cơ mà, nếu ma quỷ lộng hành thì chúng tôi còn dám ở nữa hay sao. Có phải chú nằm mơ không?”

Liễu Thuần Dương quan sát kĩ mấy bận, nửa tin nửa ngờ tha cho cậu ta.

Nói cho cùng, bây giờ đã quay được mấy ngày rồi, còn cách nào nữa đâu, giờ đổi địa điểm quay lại cũng không được. Liễu Thuần Dương chỉ đành suy xét đến việc nhét dao trấn yểm dưới giường.

Tiểu Dương cười hì hì, kiểm tra hết các phòng một lượt rồi mới đi.

Hôm nay là cảnh Lan Hà ngủm củ tỏi, Trần Tinh Ngữ cũng cố ý đến trường quay này, định bụng chứng kiến cảnh diễn chết xưa nay chưa từng có trong miệng Liễu Thuần Dương.

Trương Tuần Xuân mà Lan Hà đóng ngồi trên cái ghế xếp làm từ gỗ hương, ngón tay vuốt ve lên vật trang sức bạc trên ghế xếp. Ngoài cái ghế này ra, đồ trang trí trong căn phòng chẳng phải đồ cũ, dường như chỉ có gã là già dần đi.

Nam chính đứng ngay trước mặt gã, lúc này đã hết đường để đi, có vẻ chỉ còn nước khoanh tay chịu trói.

Ngón tay thon của Trương Tuần Xuân bẻ vật trang sức bạc đó, dùng chỗ nhọn hoắt đâm thẳng vào họng mình.

“Tiểu Xuân!”

Hắn bước tới ôm lấy Trương Tuần Xuân. Máy quay đặc tả Trương Tuần Xuân vào giây phút này, trong mắt gã ôm thứ tình cảm quá đỗi phức tạp, nhưng dù nó có là bất cam, là sợ hãi, là căm hận, thì chỉ duy hối hận là không hề.

Trương Tuần Xuân chầm chậm nhắm mắt, hơi thở dần mỏng đi.

Nam chính và Trương Tuần Xuân đã từng là bạn, lúc này tâm trạng của hắn ta cũng rất nặng nề, lặng người ôm thi thể gã mãi cho đến khi nữ chính tức bạn đồng hành tìm tới khuyên nhủ. Trong giai đoạn đó, dĩ nhiên “Trương Tuần Xuân” vẫn đang chết.

Trần Tinh Ngữ đứng một bên nhìn chằm chằm, không chỉ mỗi chị mà rất nhiều nhân viên biết đến cái câu nói kia của đạo diễn bèn lần đầu ngộ ra vì sao Liễu Thuần Dương lại nói ông bị cảnh giả chết của Lan Hà chinh phục!

Tuy mặt đã hóa trang thật, sắc mặt dần xám đi, nhưng điều hãi hùng hơn cả là trông anh như thực sự mất ý thức, không còn sự sống nữa.

Lan Hà xuất hồn, chống nạnh đứng một bên đợi cảnh chết của mình kết thúc. Anh đi đi lại lại trong căn phòng chẳng mấy to này vài vòng bèn phát hiện đằng sau cái tủ ở đây có một tờ giấy vàng bị kẹp.

Lan Hà chán muốn chết, thò tay vào sờ bèn cảm thấy chất giấy hơi thô ráp, trông như giấy thủ công, cũng khá dày… Anh gấp giấy lâu năm nên rất rành xúc cảm về giấy. Nhưng trên mặt giấy trống trơn không có gì, cho nên Lan Hà chỉ liếc qua hai cái, phát hiện cảnh diễn sắp kết thúc bèn vội hồi hồn.

Qua cảnh này, trong tiếng vỗ tay vang dội của mọi người, Liễu Thuần Dương cho Lan Hà một bao lì xì – Không phải vì anh “chết” quá tuyệt vời mà đó là lệ thường của đoàn phim. Hễ là diễn cảnh qua đời hay người chết thì sẽ nhận được một bao lì xì, nhiều hay không không quan trọng, cái chính là vì người ta diễn vai xác chết rất xui, cho lì xì để áp đi.

Đương nhiên người như Liễu Thuần Dương sẽ nghiêm túc làm theo quy tắc rồi.

Đến tối, dĩ nhiên Liễu Thuần Dương chẳng chịu ngủ ở căn phòng đó nữa, bèn len lén chạy đến phòng Lan Hà với phó đạo diễn hòng ngủ ké.

“Chú ngủ ở đây cũng được thôi, nhưng tối đừng có chen lấn cháu, cũng đừng ăn khuya.” Lan Hà nói.

Liễu Thuần Dương thất thanh kêu: “Cái gì, không được ăn khuya á?”

Lan Hà: “… Thế rốt cuộc chú sợ cái gì hả?!”

Anh quyết định nếu tối nay Liễu Thuần mà ăn bữa khuya thì anh sẽ hút hết hồn bữa ăn của Liễu Thuần Dương luôn.

Lan Hà cầm cái đèn nhỏ có công tắc cảm ứng đặt ở đầu giường để tiện ngồi đọc kịch bản trên giường trước khi ngủ. Thấy đã đến giờ, anh bèn chạm vào đèn, nằm xuống vào giấc ngay.

Liễu Thuần Dương cũng buồn ngủ, song ông cứ nghĩ đến cái xúc cảm lông xù tối qua là thấy sờ sợ, có điều nếu đã đổi phòng, Lan Hà còn ở bên thì chắc sẽ không có việc gì đâu.

Liễu Thuần Dương cũng mơ màng ngủ, trong mơ toàn là cảnh ống kính vỡ tan tành. Ông gặp ác mộng, choàng tỉnh dậy, lưng túa mồ hôi lạnh.

“Phù…” Liễu Thuần Dương thở phào, chẳng hay bây giờ mấy giờ rồi, trong phòng chỉ có tiếng hít thở của những người khác. Ông mở mắt muốn uống cốc nước rồi hẵng ngủ tiếp thì thấy cái đèn cảm ứng đặt ở một góc bỗng dưng sáng lên.

Tựa như có một bàn tay vô hình chạm vào công tắc, ánh đèn vàng nhạt cứ treo lơ lửng trên đầu ông.

Liễu Thuần Dương: “!!”

Ông nghe tiếng răng hàm nghiến ken két đằng sau lưng, sau đó trước mắt tối sầm, không biết cái gì lần mò lên mặt ông, lông mềm như tơ, còn tỏa mùi khai.

“Ưm! Ưm!” Liễu Thuần Dương ra sức giãy dụa, cảm thấy mình sắp chết ngạt đến nơi.

Cảm giác này cứ như có loài động vật nào đó ịn mông ngồi lên mặt ông vậy!

Không khí ngày càng ít đi, mũi như bị nhét đầy lông. Đúng lúc này, cái thứ trên mặt đột nhiên bị túm lên, luồng không khí trong lành ùa vào, Liễu Thuần Dương há mồm thở, “Ha a… Ha a…”

Tất cả những người khác ngủ chung giường đều bị đánh thức, ngơ ngác nhìn Liễu Thuần Dương. Ban nãy trông mặt ông dữ tợn, tự giày xéo bản thân, gân xanh trên cổ nổi lên.

Lan Hà nhìn ông: “Đạo diễn Liễu, chú làm sao vậy?”

Liễu Thuần Dương dùng cả tay lẫn chân ngồi dậy: “Phù, phù, cái gì thế này, mông đầy lông ngồi lên mặt chú, suýt nữa chú đã ngạt hơi mà chết!”

Ông vừa dứt lời thì thấy ai nấy đều nhìn mình bằng ánh mắt lạ lùng.

Lan Hà nói: “Cái mông đầy lông? Ý chú là cái áo len phải không? Ban nãy nó phủ lên mặt chú, cháu kéo nó xuống đấy.”

Liễu Thuần Dương tập trung nhìn, chiếc áo len cũ đang lẳng lặng nằm một góc. Tim ông co lại, cứ như có gió lạnh thổi tới, đoạn cào tóc: “… Cái áo đâu ra thế!”

“Trông có vẻ là áo trong tủ đồ của chủ nhà, chú lấy nó ra từ bao giờ?” Lan Hà hỏi, kiểu dáng của cái áo len này đã rất cũ, có mùi ẩm mốc, mà trong tủ đồ của chủ nhà cũng có vài món đồ cũ thật, hồi trước họ không để ý, chỉ ở tạm thôi mà.

Liễu Thuần Dương kêu lên: “Chú chưa bao giờ lấy ra!”

Lòng Liễu Thuần Dương lạnh ngắt, ông chắc cú mình chưa bao giờ lấy nó ra thì sao cái áo len cũ đó lại xuất hiện ở đây được, chưa kể hai ngày nay gặp giấc mơ kiểu này, dù có là mơ cũng hơi bị kì cục rồi đó. Những người khác cũng càng nghĩ càng thấy khó chịu, chỉ cảm thấy căn phòng cũ kĩ này ngập tràn nguy cơ.

Trình Hải Đông mặt trắng bệch nghĩ: Thôi xong phim, mình đi tới chỗ nào là chỗ nấy sẽ có chuyện ma quỷ, ông trời chọn trúng mình thật rồi!

Người duy nhất bình tĩnh là Lan Hà với chính khí khắp người. Anh nhặt cái áo len lên, nhét vào tủ đồ, “Đạo diễn à, giờ trông chú không được tỉnh táo cho lắm, hay là chú ra ngoài sân ngủ ngoài trời đi. Có lẽ phòng kín gió, bức bí làm chú sinh ảo giác thôi.”

Lời đề nghị của Lan Hà chẳng phải ý kiến hay gì, nhưng cái dáng vẻ bình tĩnh khôn tả của anh và lời đồn chính khí khắp mình làm mọi người như tìm được tâm phúc vậy.

“Không, chú không đi, chú ngủ với cháu.” Liễu Thuần Dương sực nhớ ra ban nãy chính Lan Hà đã lay tỉnh ông.

Ông bực khôn xiết, mấy ngày nay quay phim có gặp chuyện quái dị nào đâu, nhưng đến hai ngày này lại xảy ra chuyện. Hôm qua chỉ là xoa bụng, hôm nay lại chụp mặt luôn.

Phải chăng ông bị người ta hại? Liễu Thuần Dương nhớ các cụ từng kể có một vài thợ thủ công bị bắt nạt sẽ thiết lập mấy cái gây tai họa trong phòng, ví dụ như chôn xương trâu, hoặc vẽ bùa trên một tấm gỗ, vân vân.

“Vậy ngủ mau đi, cháu buồn ngủ lắm rồi.” Lan Hà nói, vươn tay toan tắt đèn.

Những người khác: “Đừng!!!!!”

Lan Hà: “…”

Thôi được, bật đèn ngủ một đêm vậy.

Họa vô đơn chí, hôm sau vừa dậy cái là Liễu Thuần Dương hay tin một đống thiết bị bị hỏng, mém tí là tức suýt ngất. Thiết bị toàn là đi thuê, chưa biết tiền sửa là bao nhiêu thì chớ, riêng mỗi việc trễ nải thời gian cũng làm ông rất phiền lòng.

Liễu Thuần Dương cảm thấy vụ này cứ là lạ thế nào. Bình thường nhân viên ruột của ông làm việc rất chắc chắn, sao tự dưng lại để hỏng cả một đống thiết bị thế này, mà chúng còn được đặt ở cái viện cách vách viện ông ở tối qua nữa chứ.

Cân nhắc những suy đoán của mình, Liễu Thuần Dương vừa liên lạc với người ta đưa thiết bị đến dùng, vừa lục tung cả cái phòng quay phim.

Lúc Lan Hà và Trần Tinh Dương đi vào bèn thấy Liễu Thuần Dương đương cầm hai tờ giấy vàng mà bàng hoàng, “Cái gì đây?”

Trần Tinh Dương đáp: “Giấy vàng, là bùa ư?”

Lan Hà: “Làm gì có chữ.”

“Dán đằng sau mặt tủ.” Liễu Thuần Dương rầu rĩ.

Lan Hà biết chứ, anh cũng nhìn thấy rồi, nhưng anh thấy lạ là lúc anh xuất hồn chỉ thấy mỗi một tờ, bây giờ lại thành hai tờ.

Liễu Thuần Dương cầm tờ giấy vàng nhìn một lúc lâu, bỗng dưng đắn đo một lát rồi xé tờ giấy vàng nọ, quả nhiên có hai lớp, bên trong còn một tờ nữa.

Ông rút ra nhìn, có một dòng chữ nhỏ xiêu vẹo trên đó: Đơn xin trú nhờ. Kính báo, ngày 20 vào ở, ngày 31 rời đi. Lại mở tờ khác ra, cũng là đơn xin trú nhờ, viết tiếp nội dung tờ trước: Kính báo, ở lại thêm năm ngày.

Trần Tinh Dương thấy rợn người, “Đây là… kính báo ai, ban đầu có thứ gì ở trong phòng này?”

Cả người anh ta khó chịu, cứ cảm thấy ở lại đây chẳng mấy thoải mái.

“Đậu má.” Liễu Thuần Dương bỗng chửi um lên, “Chú cứ nghĩ tại sao cậu ta lại quay về gấp vậy, hóa ra là muốn làm giấy tờ xin trú tiếp!”

Không chỉ tên nói họ, nhưng ai cũng chắc kèo là ông đang chửi chủ nhà.

Liễu Thuần Dương cầm đơn xin trú tiếp, đi lòng vòng tại chỗ, “Kể cũng lạ, đã viết đơn xin trú tiếp rồi mà tại sao tối qua vẫn gặp chuyện?”

Trần Tinh Dương vẫn chưa hiểu mô tê gì, hỏi ông: “Đạo diễn Liễu, chú biết trú nhờ ai hả?”

“Còn có thể là ai nữa!” Liễu Thuần Dương hạ giọng lẫn cơn tức xuống, sợ ai cũng nghe thấy, “Trong Tứ Đại Môn, chỉ mỗi Hồ tiên là ở trong một phòng trống!”

Bình thường Liễu Thuần Dương hay chú ý đến mấy chuyện này, lại còn là người Bắc Kinh gốc, bèn giải thích cho anh ta nghe rõ ràng.

Nam quỷ Bắc hồ, phía Bắc có rất nhiều động vật được thờ phụng. Hoa Bắc* cho rằng bốn loài động vật như Hồ Môn (Hồ ly), Hoàng Môn (Chồn), Bạch Môn (Nhím) và Liễu Môn (Rắn) là có linh tính nhất, dễ tu luyện thành công, gọi chung là Tứ Đại Môn.

(*Hoa Bắc tức là Hà Bắc, Sơn Tây và thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân.)

Nếu trong nhà người phàm có gia tiên thì sẽ cung phụng tiên gia có đạo hạnh thuộc Tứ Đại Môn, có thể phù hộ cho nhà làm ăn phát đạt, cho nên người ta cũng gọi chung tiên gia Tứ Đại Môn là thần tài.

Muốn cung phụng thần tài thì phải xây một cái lầu thần tài nhỏ. Nếu tiên gia coi trọng thì sẽ vào ở, trở thành gia tiên nhà bạn, tiếp đó sẽ là lúc nhà bạn phất lên.

Nhưng tính cách các tiên gia Tứ Đại Môn không giống nhau, ví dụ như Bạch tiên thích sống ở trong đống rơm hơn. Nếu đống rơm có tiên gia vào ở sẽ gọi là lầu tơ vàng.

Hồ Môn đứng đầu Tứ Đại Môn không thích sống trong lầu thần tài hay lầu tơ vàng, chúng thích chiếm cứ căn phòng để trống ở nhà người cung phụng nó hơn. Hễ có người ngoài vào ở là phải viết đơn xin trú nhờ, nói cho Hồ tiên biết vào ở khi nào, rời đi khi nào, đồng thời nghiêm túc tuân thủ. Nếu không, gia tiên bị quấy rầy tất sẽ không vui.

Dựa theo tờ đơn thì không còn nghi ngờ gì nữa, Liễu Thuần Dương đã gặp phải Hồ tiên của nhà này, nhưng chủ nhà cũng đã tuân thủ quy tắc, viết mẩu giấy xin trú tiếp dán trong phòng thì sao nó vẫn phá bĩnh nhỉ?

Thôi thì cũng coi như Liễu Thuần Dương đã biết nên tìm ai, bèn gọi cho Tiểu Dương bảo cậu ta tới ngay.

“Đạo diễn Liễu, có chuyện gì thế?” Tiểu Dương mặt mũi bầm dập xuất hiện.

Liễu Thuần Dương vừa nhìn là cạn lời, càng thêm chắc cú là do vấn đề phòng ở, đoạn nắm chặt tay Lan Hà — Để tiếp thêm can đảm, ông ép Lan Hà đi với mình, Trần Tinh Dương cũng sợ nên đi cùng luôn.

Lan Hà: “…”

Tự dưng anh đi làm một con sen, ban nãy anh có nói gì đâu nhỉ… Liễu Thuần Dương đã nói, chú biết cháu không tin, nhưng thế giới này rất kì diệu, đừng chắc chắn quá. Thôi cứ xem như chú sợ, còn cháu thì đi theo chú.

Liễu Thuần Dương chất vấn Tiểu Dương: “Tôi muốn hỏi cậu, Hồ tiên nhà cậu lên cơn gì vậy hả!”

Tiểu Dương xấu hổ, “Làm… làm sao chú biết?”

Liễu Thuần Dương thiếu điều chửi ầm lên, “Đây là cậu hại người khác còn gì!”

— Với cái tính cẩn thận của Liễu Thuần Dương, nếu biết nhà này cung phụng gia tiên, mà ông lại sợ quấy rầy đến gia tiên thì chắc chắn sẽ không chọn thuê ở đây, lần nào cũng phải nghe ngóng cho rõ trước. Nhà của Tiểu Dương có thể “trúng thầu” là bởi cậu ta cứ kêu là sạch sẽ lắm.

Tiểu Dương chột dạ: “Tôi cứ đinh ninh là sẽ không có vấn đề gì… Tôi đã dán đơn xin trú nhờ và đơn xin trú tiếp đúng lúc rồi, nào ngờ Hồ tiên vẫn giận. Tôi vừa ra khỏi cửa là bị xe máy tông đây này.”

Tại sao không thể nổi giận cơ chứ? Nếu người ta thích yên tĩnh thì dù có dán đơn xin trú nhờ cũng sẽ bực mình thôi. Chẳng những quấy rầy Liễu Thuần Dương mà cũng không tha cho cả Tiểu Dương.

“Nhưng chúng ta vẫn chưa quay xong, bây giờ mà đi thì khác nào phải chụp lại, còn phải đi tìm nơi khác.” Trần Tinh Dương cầm lòng không đậu mà nói, “Chẳng còn cách nào xin Hồ tiên tha thứ hả chú?”

Liễu Thuần Dương đáp: “Có thể mời một hương đầu* đến nói giúp được không? Chỉ cần ở thêm vài ngày nữa là được. Nếu có thể gia hạn thêm vài ngày, tôi có thể bày đồ cúng cho vị Hồ tiên này nhiều hơn.”

(*Hương đầu ý chỉ bà đồng, thầy cúng, thầy bói,…)

Tiên gia trong Tứ Đại Môn cũng được phân loại. Được xây lầu thần tài thờ cúng trong một gia đình gọi là gia tiên, lập đàn hương có người cung phụng thắp hương cầu khấn gọi là đàn tiên. Tiên gia nào có bản lĩnh lớn hơn, phạm vi nghiệp vụ sẽ rộng hơn, sẽ phù hộ những tín đồ thắp hương cho chúng.

Hương đầu làm hương sai* trong lời Liễu Thuần Dương tức là làm người hầu cho đàn tiên, bởi vì tiên gia không tiện xuất hiện trực tiếp nên họ có thể dùng năng lực của tiên gia để chữa bệnh, trừ tà,… cho người thắp hương cầu khấn, hành đạo tu phúc.

(*Từ “sai” trong “hương sai” có nghĩa là người chịu sự sai bảo của người khác, ở đây ý chỉ các thầy bói bà đồng sẽ chịu sự sai bảo của đàn tiên mà chữa bệnh, trừ tà,… cho các tín đồ.)

Dĩ nhiên phạm vi nghiệp vụ của họ cũng bao gồm cái việc như hòa giải này đây.

Tiểu Dương lại cười khổ: “Có chuyện chú chưa biết rồi, vị Hồ tiên nhà tôi dù là gia tiên nhưng thực lực phi phàm, là tiên gia đứng đầu vùng lân cận này. Ai mà không biết ở đây có “Liễu lão thái gia”, “Bạch Tam tiên cô” trứ danh đã từng phải bó tay với vị này, không đủ tư cách hòa giải. Người có đạo hạnh sâu, có tiền duyên với người nhà tôi nên mới đến báo ơn thôi.”

Liễu Thuần Dương lạnh giọng nói: “Cậu sắp kết ơn thành thù rồi đấy. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tôi không tin không có ai làm được, rốt cuộc lai lịch cô ta là sao?”

Tiểu Dương nói: “Đạo diễn Liễu à, nếu ông biết đến Tứ Đại Môn thì chắc cũng biết Tứ Đại Môn trong thiên hạ đều bái Bà Vương Tam, Bà Vương Tam là tín đồ của Bích Hà Nguyên Quân, sống trên núi Diệu Cảm. Thần tài nhà tôi cũng từng may mắn sống ở núi Diệu Cảm, nghe lão thần tiên sai phái! Được ví như Hồ tiên hàng đầu ở Bắc Kinh này!”

“Sen” Lan Hà ngẩng phắt đầu lên: Hở???

Tiểu Dương dõi mắt về phía núi Diệu Cảm, ngữ điẹu toát lên sự hối hận xen trong vẻ kiêu ngại: “Vị Hồ tiên nhà tôi có tính rất bạo, được xưng là cô Hồ Số Bảy Chín!”

Lan Hà: “…”

*Chú thích:

Bà Vương Tam là một nhân vật có truyền kì đặc sắc được dân gian tín ngưỡng. 19 tuổi, bà gả cho một người làm nghề nông họ Vương đứng hàng thứ ba trong nhà. Bà Vương có bản tính từ tiện, có thể “chữa bệnh”, “đem đến hạnh phúc” cho nhân dân, cho nên người ta gọi bà là thần tiên sống. Năm bà 78 tuổi, bà cưỡi lừa lên núi Diệu Đỉnh dâng hương, nào ngờ lại ngã xuống khe núi mà chết. Thiện nam tín nữ lên núi làm lễ Phật nói bà là “phi thăng thành tiên”. Sau này tượng gỗ bà Vương Tam được cung phụng có hình tượng mặc áo vải thô màu xanh lam, cầm viên thuốc trong tay, bên cạnh có một con lừa và nam đồng cầm roi trong tay. Người ta thường làm tay bà trông sống động là vì cho rằng sờ tay bà, trăm bệnh sẽ biến mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN