Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot" - Chương 78: Địa phủ Trung Quốc chúng tôi Minh phong thuần phác
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
16


Sau Khi Làm Vô Thường Bán Thời Gian Thì Tui "Hot"


Chương 78: Địa phủ Trung Quốc chúng tôi Minh phong thuần phác


Chuyển ngữ: Dú

Beta: 紫

Chương 78: Địa phủ Trung Quốc chúng tôi Minh phong thuần phác.

Đậu Xuân Đình buồn hiu hắt nhìn anh họ mình. Xưa anh họ đâu có như này, giờ lại xây dựng hạnh phúc của bản thân trên nỗi đau khổ của em họ…

Cậu chàng cũng hối hận khôn kể, mình dùng từ thịnh hành đó làm chi, biết y nhạy cảm nhưng chẳng ngờ y lại nhạy cảm đến mức này, bắt được từ mấu chốt cái là nổi đóa liền.

“Anh hiểu lầm rồi, từ “không não” kia không dùng để xỉa xói ai cả!” Cậu chàng cuống cuồng tra cứu rồi đưa cho y xem màn hình, “Nhìn này, ý nói là bộ phim ấy ngọt lịm tim mà…”

Liễu Mười Ba vươn đầu ra nhìn, cơn giận vẫn chưa tận, lại quay người sang nhìn Lan Hà, trách móc anh: “Người của ngươi chả biết ăn nói gì hết!”

Lan Hà: “Thôi mà thôi mà, đều là chỗ anh em họ hàng cả.”

Đậu Xuân Đình: “…”

“Ai là anh em họ hàng với nó?” Y vừa dứt lời, cơ thể không còn vươn cao nữa, nhưng tuyệt đối không có chuyện y thừa nhận mình đã quá khích đâu nhé.

Lúc này, ngoài phòng có tiếng gõ cửa, động tĩnh ban nãy của Liễu Mười Ba hơi lớn quá, Tống Khởi Vân đi ngang qua bị dọa điếng người.

“Lan Hà ơi, cháu làm gì vậy?” Ông hỏi.

“Không có gì đâu, đạo diễn Tống ạ.” Anh chỉ he hé cửa, ló đầu ra.

Ông chả tin: “Cho bác vào xem.”

Lan Hà: “Có đại tiên khá kinh khủng.”

Tống Khởi Vân: “…”

Ông thấy nhục lắm, hết lần này đến lần khác mất mặt trước Lan Hà rồi, hễ có yêu quái là mình cứ phải ôm rịt tay cậu ta sao. Ông nhớ đến cái lần bị hù bởi “dấu tay máu” của lão Bạch, đoạn ôm quyết tâm rửa nhục, lách mình vào cửa.

Khi đi vào, ông nhìn thấy ngay một con rắn to ơi là to đang nhìn mình một cách lạnh lùng, kích thước cơ thể nó chắc cú có thể nuốt chửng người ta chỉ trong một nhát ngoạm.

“…” Chân ông nhũn như chi chi đỡ tường, “Cháu nuôi à? Không được tùy tiện đưa đến đoàn phim đâu.”

“Không sao đâu đạo diễn Tống, y không cắn người.” Anh thấy ông sợ run như cầy sấy bèn thò tay sờ Liễu Mười Ba, xúc cảm da rắn làm anh thấy buồn nôn, “Y sẽ không ở lâu… Ọe.”

Liễu Mười Ba: “…”

Rắn mình nuôi mà còn sợ, Tống Khởi Vân nhìn anh buồn nôn nên cũng bớt buồn hơn, không chỉ trích nữa, “Chú ý động tĩnh đó.”

Nói xong lại ra ngoài.

Anh nói với Liễu Mười Ba đang nhìn mình lom lom: “Đừng nhìn tôi nữa, có phải lần đầu tôi nôn đâu nào. Anh nói rõ vụ quỷ nước ngoài kia đi?”

Y hứ một tiếng, sứ Kraak được xuất khẩu từ triều Minh sang triều Thanh, trùng chút xíu với thời đại y sống. Y càu nhàu: “Quỷ Tây chết ở nơi đất khách sẽ có người đón về, địa phủ cho đầu thai. Người Trung Quốc mất ở nước ngoài, Vô Thường cũng phải vượt biển đi dẫn hồn về. Ngươi chưa bao giờ đi công tác nên không biết đấy thôi.”

Tống Phù Đàn chợt nhớ ra, “Hình như ta từng đọc thông tin này rồi. Ngày xưa có người đi Vô Thường xuất hồn đến châu Âu dẫn hồn về. Cá nhân anh ta chưa bao giờ đi đến đó, thế nhưng có thể kể rành mạch cảnh vật nước khác.”

“Ừ, đấy là bởi vì họ không muốn đầu thai tại nước ngoài.” Liễu Mười Ba nói, “Còn quỷ nước ngoài sẽ có mùi gỗ đốt, khá là thơm.”

Anh không tưởng tượng được nó là mùi gì, “Tối nay tôi sẽ sang chỗ Tiêu Dữ Khiên xem có quỷ Tây quấn lấy cậu ta không. Mà anh thử nói coi, những người khác mua nhóm đĩa này có bị quấn lấy không? Chúng có phải một đoàn thể không?”

“Họ chẳng chịu tiết lộ nhiều, nghề bán đấu giá có quy tắc riêng.” Đậu Xuân Đình đáp.

Lan Hà: “Thôi được…”

Đằng nào cũng đi thăm dò cái đã.

Trước khi dọn dẹp phòng xong xuôi, tối đó anh chỉ đành sang chỗ Tống Phù Đàn ngay cạnh mà ngủ. Đêm đến, anh và hắn cùng xuất hồn, đi đến phòng Tiêu Dữ Khiên.

Anh sợ rút dây động rừng nên đến đêm khuya mới đi sang, ngồi xổm tại cửa một lát thì ngửi được thứ mùi thoang thoảng như gỗ cây ẩm bị đốt, ngửi thì thơm nhưng vẫn đan xen mùi mốc lạnh, làm người ta thấy khó chịu.

Anh sực nhớ ra anh từng ngửi được loại mùi này rồi, chẳng qua lúc đó không ngửi kĩ, ngửi rồi lại tưởng là nước hoa của Tiêu Dữ Khiên. Để quay phim cùng Dư Mông Mông mà cậu này dậy thật sớm, ăn bận chỉn chu, xịt nước hoa.

Là mùi này nhỉ?

Anh nhìn Tống Phù Đàn, gật đầu.

Anh vào cửa cái là nhìn thấy ngay một con quỷ Tây tóc đỏ ngồi bên giường, rặt vẻ bó tay trước tiền Ngũ Đế, không biết tại sao mình không xáp lại được.

Quỷ Tây kia ngoái đầu nhìn bọn anh, thốt lên bằng tiếng Trung rất chuẩn: “Hai cậu cũng đi báo mộng à? Xếp hàng đợi đi.”

Lan Hà: “……”

Anh nghẹn lời, suýt nữa là không biết nên nói gì, vội lấy đồng phục ra mặc: “Tôi là Vô Thường, anh biết Vô Thường là gì không, anh bạn?”

Quỷ Tây: “Ồ, tôi nghe nói rồi, là cảnh sát âm phủ ở đây chứ gì. Xin lỗi cậu cảnh sát nhé, mời cậu trước.”

Anh cạn lời: “… Tôi không đến để chen ngang!”

Anh nhìn anh ta mặc một bộ lễ phục cung điện phương Tây, nói tiếng Trung lưu loát, lẽ nào đã học dưới âm phủ nhiều năm nay? Suy cho cùng sứ Kraak chủ yếu được bán ra nước ngoài từ triều Vạn Lịch thời Minh đến triều Khang Hi thời Thanh, rất lâu rồi. Hay là…

Lan Hà: “Anh có phải tu sĩ không, quen Matteo Ricci* không?”

Quỷ Tây: “???”

Quỷ Tây: “Cái lề gì thốn, cậu đang nói gì cơ?”

Tống Phù Đàn thấy anh ta đeo khuyên tai bèn hỏi: “Anh chết bao lâu rồi?”

Quỷ Tây: “Mới năm ngoái.”

Lan Hà: “Tại anh ăn mặc như này làm tôi tưởng là quỷ chết lâu chứ.”

Quỷ Tây: “Tôi làm người mẫu ở Bắc Kinh, chết vào hôm phải đi chụp ảnh cơ.”

Lan Hà: “…”

Hiểu lầm to thật, anh tưởng là quỷ Tây cổ đại gì đó.

(*Matteo Ricci: Đối với người Trung Hoa, giáo sĩ Matteo Ricci (1552-1610) là một nhân vật thần kỳ. Từ châu Âu xa xôi, ông đã đến truyền giáo ở Trung Hoa dưới triều Minh Thần Tông (niên hiệu Vạn Lịch). Với vốn Hán học uyên thâm cũng như kiến thức toán học, thiên văn, địa lý sâu rộng, ông đã từng bước chinh phục con tim và khối óc của người Hoa, thay đổi cả cái nhìn của họ về thế giới chung quanh. Tuy không phải là người đầu tiên khai mở sứ vụ truyền giáo tại Trung Hoa, nhưng Ricci là người châu Âu đầu tiên được đặt chân đến Tử Cấm Thành, sau hơn 18 năm rong ruổi từ Nam ra Bắc. Dù không được diện kiến hoàng đế, ông được phép lưu lại ở đế đô để giảng đạo. Khi qua đời, ông đã được an táng với nghi lễ trọng thể dành cho giới quý tộc ở Bắc Kinh.)

“Vậy anh là chủ nhân trước của đồ sứ kia? Anh có oán khí gì mà ngày nào cũng tác động lên giấc ngủ người khác làm tính người ta thay đổi xoành xoạch hả? Anh sống ở Bắc Kinh nên biết nhập gia tùy tục chứ, âm phủ chúng tôi cũng có quy định, âm phủ và dương gian không chung đường, không được động chạm đến con người một cách tùy tiện.” Anh dạy, “Mà anh tên là gì, chết ở đâu?”

Tống Phù Đàn biết đây Lan Hà không diễn, nghĩ kĩ lại thấy hao hao cảnh sát, chắc là bắt chước Vương Lạp Lạp…

“Tính cậu ta khác hẳn không liên quan đến tôi. Tôi tên White.” Quỷ Tây tóc đỏ giải thích, “Đúng, tôi là chủ trước của đồ sứ Kraak kia, nhưng tôi ôm thiện ý giúp đỡ cậu ta, nhắc cậu ta ném nó đi. Lúc tôi còn sống, tôi mua một bộ sứ Kraak nhưng không nằm mơ, có điều vô hình trung tính tình tôi thay đổi một trăm tám mươi độ, chả ai nhắc tôi như này cả, cuối cùng tôi đua xe chết tươi. Sau khi chết tôi mới nhìn thấy mấy món đồ sứ này rất lạ, có mùi rất lạ… Song, chúng lại bị bán đến tay người khác, thế là tôi bèn đi theo chúng, báo mộng cho chủ nhân mới để rời khỏi chúng. Nếu không, họ sẽ chết như tôi.”

Chỉ mỗi một món trong cả bộ đồ sứ mà đã làm Tiêu Dữ Khiên bị ảnh hưởng mạnh. White nói, năm đó anh ta bị ảnh hưởng tới nỗi xảy ra chuyện ngoài ý muốn luôn.

“Không liên quan đến anh à?” Lan Hà nhìn kĩ hơn. Tuy anh ta có chấp niệm nhưng trong mắt không ôm bất cứ lệ khí nào, theo như lời kể thì chuyện nằm mơ dính líu đến anh ta, còn bị ảnh hưởng ngoài đời là vấn đề của đĩa sứ, tổng có hai loại ảnh hưởng.

Anh liếc sang đĩa sứ được Tiêu Dữ Khiên đặt trong hộp, âm khí đang bốc lên ngùn ngụt từ nơi đó.

“Vậy anh… mua chúng ở đâu? Anh biết chủ nhân cũ của chúng gặp chuyện gì không?”

Trông White rất vô tội: “Tôi không biết nữa, lúc tôi mua là chúng đã như thế này rồi, người bán kể đây là vật phẩm cướp được từ tàu buôn Bồ Đào Nha năm xưa, từng được hoàng thất Đông Nam Á cất giấu. Tôi cũng thấy lạ, nó có sức lôi cuốn kì lạ như lời nguyền. Liệu có phải nó là bí văn hoàng gia, tà thuật Đông Nam Á, hoặc là đồ sứ nung từ tro cốt chăng!”

White cho trí tưởng tượng bay xa quá làm anh bó tay, “Anh đợi một lát, cung cấp hết tất cả thông tin anh biết cho tôi, tôi sẽ đi kiểm chứng việc này. Đúng rồi, những người mua khác cũng là anh đi báo mộng à?”

“Là tôi là tôi. Ôi, họ cứ mua lấy mua để, ngày nào tôi cũng phải bôn ba báo mộng, vất vả lắm chứ bộ!” White phát cáu.

Anh phì cười, “Thế anh kể luôn thông tin về người mua khác cho tôi đi.”

Đúng lúc bên bán đấu giá không chịu nói. Nếu lời White nói là thật thì anh ta thảm ghê, bị đồ sứ hại chết trẻ, băn khoăn sợ chúng gây tác động tiếp đến người khác nên mới bám theo.

Nói là chấp niệm của chủ nhân cũ cũng được, hoặc quấn lấy các chủ nhân kế nhiệm cũng đúng, tuy nhiên động cơ của anh ta là tốt.

Hôm sau, anh trở mình thức dậy từ trong lòng Tống Phù Đàn: “Dậy nào dậy nào, phải đi làm việc rồi.”

Hắn ôm chặt anh, thốt lời trong lòng: “Đồng hồ báo thức còn chưa kêu, cũng không có con nào quấy rầy…”

Lan Hà: “Cứu tôi với! Biên kịch muốn chơi quy tắc ngầm với tôi!”

Hai người đang đùa nhau thì nghe tiếng gõ cửa cốc cốc ngoài kia: “Anh ơi anh ơi anh ơi!”

Tống Phù Đàn: “…”

Tuy không có loài vật nào nhưng lại có cậu em họ.

Hắn mở cửa cho Đậu Xuân Đình vào, “Cậu dậy lúc năm giờ sáng à?” Lan Hà phải dậy vì đóng phim, đặt báo thức cũng sớm, trong khi cậu ta lại không phải nghiêm cẩn lắm, có thể ngủ kĩ ăn no.

“Em có ngủ đâu.” Cậu ta hồ hởi, “Anh dâu bắt được quỷ chưa?”

“Phải nói sao nhỉ, có thể xem là bắt được rồi, nhưng lại chẳng liên quan đến anh ta.” Anh kể lại chuyện tối qua, “Phải tìm người xác thực cho.”

“Còn có nội tình cơ đấy?” Cậu chàng cũng tưởng tượng, “Lát nữa em đi hỏi.”

Chả hiểu sao Đậu Xuân Đình nảy sinh cảm giác sứ mệnh cao cả. Nhà cậu ta nhiều mối quan hệ, bèn đi nghe ngóng những người mua và cả kẻ bán đồ sứ cho White năm xưa.

Đợi đến khi cậu ta về, họ mới biết đại khái, “Hầy, nghe nói kẻ năm đó đầu cơ trục lợi đồ sứ cho White là một người trong nghề đồ cổ Bắc Kinh.”

Lan Hà: “Gã đâu, tra ra đã xảy ra chuyện gì hay tra ngược đến chủ nhân trước đó được không?”

“Gã đó bán ra nhiều đồ chôn cất lắm, đã tống vào cục cảnh sát rồi.” Đậu Xuân Đình uống một hớp nước.

Đồ chôn cất cũng là đồ vàng mã, vật bồi táng, không phải ai cũng kinh doanh hay dám kinh doanh đồ tà môn. Hơn nữa, loại đồ này có vấn đề, bán cho người khác là thất đức.

“Tống vào?” Anh lẩm bẩm, “Lẽ nào phải nhờ Vương Lạp Lạp giúp?”

“Khoan đã, hôm nay anh đã nhờ ông ngoại liên lạc với một chuyên gia giới đồ gốm sứ cổ để xin chỉ dẫn rồi.” Tống Phù Đàn nói, hắn nhìn nhận từ phương diện học thuật.

Hắn gọi video cho lão chuyên gia kia, đồng thời gửi cả ảnh qua.

Lão nhìn bức ảnh một chốc, dù không phải đồ thật nhưng vẫn nhìn thấu được một số điều. Lão nói: “Chúng từng nằm trong tay tên đểu cáng kia?”

Ý lão là kẻ đang ngồi bóc lịch trong tù, đó là một dạng biệt danh. Lão khá là nắm rõ giới đồ cổ Bắc Kinh nên có biết gã kia.

“Thật ra tài liệu về sứ Kraak là rất ít, nhưng các cháu nói nó nằm trong tay gã lừa đảo nên ông chắc chắn hơn rồi. Cháu nói đây là đồ được hoàng thất Đông Nam Á cất giấu, ông thấy khả năng không lớn, kẻ lừa đảo kia không có có chiêu này đâu.” Lão chuyên gia đẩy kính, “Giới học thuật có cách nhìn nhận, một là sứ Kraak chỉ sản xuất để bán ra nước ngoài, hai là sứ Kraak được tiêu thụ trong nước.”

Anh ngớ người, lại còn dính dáng đến cả tiêu thụ trong nước nữa ư? Vậy tức là món đồ sứ này không đáng với cái giá gốc của nó?

Song anh không lộ mặt trong video, chỉ đành nhìn Tống Phù Đàn với vẻ thắc mắc.

Hắn hỏi: “Ý ông là người cất giấu chúng nhiều lần đều là người Trung Quốc?”

Nếu là như vậy thì họ sẽ điều tra tiện hơn nhiều, chứ nếu chủ cũ là hoàng thất nước ngoài gì đó thì ai mà biết đã xảy ra chuyện gì.

Lão chuyên gia đáp: “Chậc… Ý ông là chắc chắn người Trung Quốc chúng ta sẽ không dùng loại đĩa chất lượng như này đâu. Còn nếu nó sản xuất để người nước ngoài dùng thì cốt thai, men sứ mỏng, nung ra không có tính thực dụng, không bền lâu!”

Nhà giàu thời đó muốn dùng đồ sứ tinh xảo, nhà nghèo muốn dùng đồ bền, đám đĩa sứ này chả thuộc về bên nào, tiêu thụ trong nước là bán cho ai?

Tống Phù Đàn đã có suy đoán đại khái, nhìn vết tích không hoàn hảo trên đồ sứ rồi nói: “Cốt thai mỏng, chắc hẳn lúc nung chế có rất nhiều hàng chất lượng kém ra lò.”

Lão chuyên gia bật cười: “Đúng rồi, những vết tích này chưa chắc đã là vì giữ gìn không tốt mà có thể là vừa ra lò đã có sẵn, chính là hàng chất lượng kém. Chỉ có loại mặt hàng này mới bán trong nước, vậy sẽ được bán cho hạng người nào? Bán cho nhà nào làm ma chay, lấy làm đồ chôn cất. Người đầu tiên cất giữ chúng có thể là người chết!”

Đậu Xuân Đình: “… Cái đậu má.”

Thành ra tên lừa đảo này biết chém gió thành bão, một món đồ bồi táng bị gã chém thành báu vật hoàng thất, chưa kể trong cuộc đấu giá, vì thiếu tài liệu về lĩnh vực này nên người hiểu biết không nhiều, người chưa hiểu biết rõ như bọn Tiêu Dữ Khiên lại mua tất.

Mà trên thực tế, những món đồ này chẳng những không tung ra nước ngoài mà còn chôn dưới mộ một thời gian rất lâu.

“Thảo nào… Nếu là đồ chôn cất thì…” Anh ngẫm nghĩ.

Nếu nó là đồ cổ thì còn phải suy xét xem chủ nhân gặp chuyện gì mới làm vật trở nên tà môn. Nếu chủ nhân nó vốn là người chết thì dễ hiểu.

Dẫu không tìm thấy chủ nhân lúc đầu của nó thì vẫn có thể đoán được một phần. Mồ mả trúng nguyền rủa, hoặc không phải thì do chủ nhân ngôi mộ chết tương đối hung, thuộc tính của vật bồi táng cũng theo đó mà thay đổi. Đặt ở trong nhà lâu sẽ làm tính tình chủ trở nên khác thường.

“Tiểu Tống à, bên cháu còn có người khác ư?” Lão chuyên gia nghe tiếng thì thào của Lan Hà nhưng không đòi nhìn, “Cháu muốn viết kịch bản về phương diện này hay chính cháu đã mua nó? Ông khuyên cháu nên bán đi, có khả năng cao nó là đồ chôn cất đấy.”

“Cháu có chút ý tưởng nên muốn tìm hiểu thêm thôi ạ. Cảm ơn ông.” Tống Phù Đàn chào lão chuyên gia một cách lễ phép.

“Anh, mình nên xử đồ sứ này như nào, bảo Tiêu Dữ Khiên bán thẳng ra cũng không hay.” Đậu Xuân Đình hỏi.

“Đưa ra miếu niệm kinh cũng tống uế được.” Anh nói, “Có điều là dù có tống đi, thì sau khi biết chúng là đồ chôn cất, nhiều người không muốn giữ lại, càng không muốn bỏ phí số tiền mua nên bán ra ngoài.”

Thực ra hiện tại cũng có mấy người chủ đã và đang bàn bạc việc bán cho bên đấu giá.

Cậu ta đứng dậy: “Em làm cho. Ngay cả White còn bám theo nhắc nhở họ đừng giữ thứ đồ đó bên mình, chúng ta biết chúng có thể là đồ chôn cất thì phải làm việc tốt, không thể để lại cho chúng hại người tiếp được. Em sẽ tìm đến họ và mua hết, làm lễ xong sẽ quyên tặng cho viện bảo tàng!”

“Đạo đức tốt, không hổ là anh hùng thành phố.” Anh vỗ tay.

Cậu chàng mắc cỡ rụt cổ, “Đâu có. Anh họ cho em phương thức liên lạc với ông chuyên gia kia đi, em phải ép giá.”

Đậu Xuân Đình đi kể cho Tiêu Dữ Khiên rằng chúng là vật bồi táng.

Tiêu Dữ Khiên nghe mà đổ mồ hôi lạnh, tưởng là chủ ngôi mộ đích thân đi báo mộng cho mình, định lên chùa miếu khấn. Đậu Xuân Đình cũng không tiện giải thích rằng vụ này liên quan đến tận hai chủ cũ, nói ra chắc chỉ làm Tiêu Dữ Khiên thêm sợ thôi.

Đậu Xuân Đình chỉ nói cậu ta muốn mua lại, đưa đi làm lễ, Tiêu Dữ Khiên chẳng đòi tiền cậu ta, nói thẳng rằng mình mạo phạm người chết, còn phải cảm ơn cậu chủ đã giúp nữa là. Không chỉ vậy, Tiêu Dữ Khiên cũng muốn tìm một nơi để cúng vái, xui xẻo quá.

Đậu Xuân Đình liên lạc, thu mua nhóm đồ chôn cất nọ, người mua vốn đã nhận ra chúng hơi tà ma, sau khi biết là vật bồi táng đều có phản ứng giống Tiêu Dữ Khiên, chẳng ai dám lấy khoản tiền này.

Cuối cùng, Đậu Xuân Đình đưa bộ sứ Kraak đến chùa Giác Tuệ niệm kinh, xua tan hung khí, uế khí.

White đứng ngoài chùa, nhìn đống đồ sứ được bài trí trên bàn hương, tiếng niệm kinh của các nhà sư truyền ra làm anh ta ngẩn ngơ.

Lan Hà hỏi: “Giờ tâm nguyện của anh đã hoàn thành rồi, anh muốn quay về không? Nếu muốn thì tôi sẽ nói cho đồng nghiệp tôi biết để coi có liên hệ được với bộ ngành âm phủ ở quốc gia anh đến đón anh đi.”

“Tôi không muốn về.” White nói, “Tôi đã làm việc ở Trung Quốc mười năm trời, sau khi chết sống tiếp hai năm nữa, tôi nghĩ kiếp sau sinh ra ở đây cũng hay. Vả lại… tiếng niệm kinh khiến tôi thấy bình tâm.”

Anh sửng sốt, nhiều người nước ngoài thích tôn giáo quy y, xem ra White đã được Phật giáo tác động rồi.

Lan Hà: “Thế anh đợi nhé, tôi sẽ liên lạc với người dưới âm tào địa phủ xem có dẫn anh đi đầu thai được không. Anh không làm chuyện gì thiếu đạo đức, dựa vào công đức sau khi chết còn đi nhắc nhở người khác thì chắc có thể xếp hàng đầu thai làm người.”

“Sao cơ? Hai cậu cảnh sát không dẫn tôi đi ư?” White lấy làm lạ.

“À, chỉ mình tôi là cảnh sát, còn anh ấy là người nhà. Hơn nữa, tôi thuộc ban ngành khác.” Anh phải giải thích cho White hiểu âm ty Đông Nhạc bọn anh và âm tào địa phủ là khác nhau, “Anh đợi nhé, nhanh thôi.”

Nghiêm Tam đang làm nhiệm vụ gần đây bèn đến ngay tắp lự, “Tiểu Lai hả, quỷ cậu bảo muốn quy y à? Được được.”

Sau lưng y là một chuỗi dài ngoằng các quỷ, đếm là biết dây không đủ dài.

Anh lấy sợi xích của mình ra, “Anh Nghiêm Tam, để tôi đi tiễn anh một đoạn đường. Anh bận việc quá trời, bộ chả phải hiện nay không bận bằng khi xưa sao?”

“Coi cậu nói kìa, nhiệm vụ ít nhưng Vô Thường bị cắt giảm biên chế, lẽ nào lại nuôi người ăn không ngồi rồi chứ.” Gã than thở, khịa cấp trên áp dụng quy định ở môi trường làm việc trên dương thế xuống âm phủ.

White nhìn gã chằm chằm, “Sao anh ta không đeo mặt nạ?”

Anh ta chỉ một lòng đi báo mộng đồ sứ, mới gặp mỗi Lan Hà và Tống Phù Đàn nên tưởng Vô Thường đều che mặt như bọn anh. Thế nhưng Nghiêm Tam này chẳng những không che mặt mà còn hay thè lưỡi.

“Tôi là trường hợp đặc biệt, bình thường mọi người không đeo mặt nạ đâu.” Anh đáp.

Nghiêm Tam cũng cười khà: “Nhắc đến mặt nạ, giờ âm phủ đang bàn tán Lai Vô Thường càng lúc càng bịt kít mít, không biết trông như thế nào.”

Từ khi anh nổi tiếng khắp âm phủ, chắc chắn sẽ có người tò mò gương mặt anh.

Tuy nhiên, suy nghĩ họ đều giống nhau, cho rằng vẻ ngoài quá xấu hoặc tử trạng quá rùng rợn nên mới che mặt, hoặc để trông khác biệt.

Đám quỷ sai là nhân viên chính phủ không thích che mặt, bề ngoài kinh khủng là một dạng uy hiếp khi tróc nã linh hồn, chẳng thấy Nghiêm Tam và lão Bạch hay thè lưỡi ra à.

Trong khi ngài Đến đó giờ vẫn che mặt kín mít, đã lâu rồi mà chưa cho quỷ nào nhìn, người có quan hệ tốt với anh như Nghiêm Tam còn không biết trông anh như nào nữa là.

Điều đó khiến cho quỷ, nhất là chúng quỷ toàn Bắc Kinh đặt cược xem ngài Đến có vẻ ngoài ra sao. Dòm mắt anh rất đẹp, dạo này mới che kín như bưng, nửa gương mặt dưới bị nghiền nát hay gì?

Anh cười khan, “Rồi mọi người sẽ biết thôi.”

Người rồi cũng sẽ chết, đến lúc đó sẽ biết trông anh như nào thôi.

White quyết định đầu thai ở Trung Quốc, song nhìn dáng vẻ của Nghiêm Tam, anh ta vẫn lo lắng lắm, trên đường đi hay hỏi gã và Lan Hà về chuyện cõi âm.

Trước khi đầu thai, anh ta còn phải ở U Minh Đô thành một thời gian ngắn mà.

Trên đường Hoàng Tuyền, anh nói cho White hay: “Không sao cả, đến lúc đó tôi nhờ người khác hóa vàng cho anh, anh yên tâm đầu thai là được. Đằng nào anh cũng nói tiếng Trung sành sỏi, không gặp cản trở ngôn ngữ. Anh cứ tìm dưới đó, có khi lại gặp quỷ nước ngoài cũng đầu thai mà kết bạn.”

White gật đầu như giã tỏi: “Vậy tôi có thể gặp cậu ở dưới kia không?”

Lan Hà: “Tôi nói rồi, tôi không phải người ở trụ sở chính.”

Anh ta thở dài thườn thượt: “À ừ… Tôi chỉ sợ rớ phải bọn côn đồ hay xã hội đen các thứ thôi.”

Anh phì cười, còn biết côn đồ cơ đấy, “Yên tâm đi, Trung Quốc trị an tốt, âm tào địa phủ cũng có Minh phong thuần phác.”

White gật đầu đầy yên tâm.

Anh nói xong bèn thấy một cái sạp dựng ven đường, đoạn liếc ông chủ.

Ông chủ kia nhìn thấy Tống Phù Đàn trước, nét mặt phức tạp, sau thấy Lan Hà, người run như cầy sấy, nghĩ bụng tại sao Lai Vô Thường của Đông Nhạc lại xuống địa phủ, hay là đến gây sự với mình, nghe nói y càng ngày càng hung hãn.

Anh nhoẻn miệng cười.

Một con quỷ quen. Lần trước, cũng là lần đầu tiên xuống địa phủ, trên đường quay về cả anh và Tống Phù Đàn gặp tên này bán bánh bao cho bọn anh, muốn hại bọn anh phải ở lại. Đồ âm phủ đâu phải thứ mà người sống ăn được.

Giờ đây mọi thứ đã khác, tên này cũng đổi nghề, không bán bánh bao nữa mà là hoa quả: Táo, nho, quýt, dưa hấu, v.v… đầy đủ mọi thứ, một giây trước còn đon đả mời chào chúng quỷ đến ăn.

“Ồ, ông chủ đổi nghề à?” Anh bước lại, ông chủ kia nơm nớp lùi về sau, xem ra còn nhớ như in về anh. Đương nhiên rồi, lần trước anh tới mới có tí tiếng tăm, giờ nổi lên như cồn, nghe đâu vừa giàu vừa dữ.

Ông chủ kia cười: “Vâng, mấy ngài ăn, ăn hoa quả không ạ?”

Vừa dứt lời xong, ông ta trưng bản mặt hối hận và hoảng sợ ra, tự biết vỗ mông ngựa mà nhầm lên đùi, sợ anh nghĩ mình đang khiêu khích, “Tôi xin lỗi tôi xin lỗi ý tôi không phải vậy, tôi thực sự chỉ buột miệng thôi! Không phải muốn hại hai ngài!”

Anh cười mỉm: “Không sao. Ông chủ ơi, dưa hấu nhà ông chín chưa?”

Ông chủ: “………”

“Quan lớn tha mạng!!” Ông chủ đưa dưa hấu xong quay đầu bỏ chạy. Không trêu vào được, lẽ nào không trốn được sao?

White nhìn ông chủ chạy trối chết, chẳng màng đến sạp hàng: “…?”

… Hay là mình hỏi nhầm người nhỉ, cái này có tính là Minh phong thuần phác không đây?

*Tác giả:

Lan Hà: Đều là anh em họ hàng cả, tha cho Đậu Xuân Đình đi.

Liễu Mười Ba vẫn chưa biết mình là con tư…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN